Người đăng: ngolam159789
Nơi này… lạnh quá.
Nhưng mùi hương cũng thật thơm.
Ta đang ở đâu đây?
Lâm Hàn tự hỏi trong lòng, hắn vốn là một tên mọt game chính hiệu, ngoài thời
gian đi làm, hắn giành đến hai phần ba thời gian để âu yếm chiếc máy tính. Hôm
nay, hắn vừa đọc hết truyện Naruto, lại đột nhiên nổi hứng tìm một trò chơi
Naruto nào đó giải trí. Bởi hắn đọc tiểu thuyết quá nhiều, muốn đổi gió một
chút mà thôi.
Nhưng nào ngờ, vừa mở hộp quà tân thủ ra, hắn đã nhận được một thứ gọi là “hệ
thống giao dịch”, thời điểm mở hệ thống ra, cũng là lúc hắn hồn về thiên quốc,
góp phần giảm bớt đám mọt game cho xã hội…
Lâm Hàn gom góp hết sức lực toàn thân, miễn cưỡng mở to mắt ra. Đập vào mắt
hắn là ánh đèn dìu dịu, không quá chói mắt, nhưng cũng thập phần sáng sủa,
tiếp đó là trần hang động đen tối, cùng một tấm màn màu trắng như tuyết.
Không! Không phải!
Đây không phải màn, là rèm che! Hắn đang nằm trên một chiếc giường kiểu cổ
đại!
Vậy là sao?
Đóng phim sao?
Đột nhiên, Lâm Hàn thấy đầu óc đau nhói, tiếp đó là dòng ký ức ồ ạt chảy vào
não hắn. Lâm Hàn đau đớn muốn thét to lên, nhưng lại không còn chút khí lực
nào. Cuối cùng, hắn lại một lần nữa chìm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Hàn lại một lần nữa mở mắt, vẫn là chiếc giường đó, vẫn ánh sáng nhu hòa
đó, vẫn trần hang động tối tăm đó.
Nhưng Lâm Hàn đã là một người khác, một kẻ xuyên việt, một kẻ không thuộc thế
giới này.
Mọi chuyện… cứ như trong mơ vậy!
Âm thanh lạnh nhạt kéo Lâm Hàn trở lại thực tế. Hắn đưa mắt nhìn qua, dù đã
chuẩn bị trước, dù đã ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia trong mơ hàng chục hàng
trăm lần, nhưng Lâm Hàn cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Thực sự quá đẹp, không… phải nói là hoàn mỹ! Từng đường nét hoàn mỹ, ngay cả
khí chất ấy, cũng là hoàn mỹ. Nàng thực sự là tuyệt tác của tạo hóa, một tiên
tử vốn không nên xuất hiện ở cõi phàm trần này.
Nhưng nhiều năm làm mọt game, thực sự định lực của Lâm Hàn rất lớn. Hắn chưa
bao giờ nhìn một cô gái xa lạ quá hai giây, hay nói đúng hơn là không dám. Vì
cơ bản, trong lòng hắn tự biết, mình không có liên hệ gì với người ta, cũng
không xứng với người ta, nhìn nhiều để làm gì đây? Thà rằng tập trung vào việc
của mình, tránh gây chuyện thị phi thì tốt hơn!
Không thể không nói, Lâm Hàn trước đây thật sự rất tự ti.
Tuyết Thiên Lăng hơi nhíu mày, tên này đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lại đột
nhiên cúi đầu như đang trầm tư, phải chăng là bị thương ảnh hưởng đến đầu óc
rồi?
Nghe thấy Tuyết Thiên Lăng lại hỏi, Lâm Hàn điều chỉnh tốt tâm tình của mình,
ngẩng đầu lên đối mặt với nàng, bình tĩnh nói: - Tỉnh rồi! Cảm ơn tiên tử đã
cứu ta!
Lâm Hàn biết, thương thế của “hắn” trước đó rất nặng, nếu không có Tuyết Thiên
Lăng cứu giúp, chắc hắn đã đi đời nhà ma rồi.
Không cần cảm ơn! Nói đúng ra, là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng! Nếu không
có ngươi đứng ra kéo dài thời gian một chút, có lẽ ta đã rơi vào tay ma nữ kia
rồi! – Tuyết Thiên Lăng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, giống như một khối
băng ngàn năm bất biến.
Ồ! – Lâm Hàn ồ nhẹ lên một tiếng, tiếp đó lại rơi vào trầm tư. Tuyết Thiên
Lăng cũng không nói gì, tình thế trở nên hơi gò bó.
Vậy, chúng ta đang ở đâu? – Lâm Hàn lắc lắc đầu, loại bỏ tất cả ý nghĩ hỗn
tạp, điều quan trọng nhất bây giờ là phải biết được tình thế của bản thân, cái
khác không đáng để ý.
Đông Nam! Đông Nam của rừng rậm Táng Hồn.
Lâm Hàn trợn tròn mắt!
Tuyết tiên tử lắc đầu:
Lâm Hàn gật gật đầu, coi như đã hiểu, nhưng trong lòng thì nổi lên sóng gió
ngập trời. Có truyền tống phù? Còn có đan dược có thể cứu sống một kẻ sắp
chết. Cô nương này đúng là quá giàu có. Phải biết rằng cả cái thành Băng
Nguyên kia cũng chưa chắc có ai có được truyền tống phù, nàng rốt cuộc là ai?
Ọt! Ọt….
Lâm Hàn phút chốc đỏ cả mặt, chỉ vì cái bụng của hắn đã bắt đầu kháng nghị
mãnh liệt rồi.
Tuyết Thiên Lăng liếc mắt, quơ tay vào hư không một cái, một viên đan dược màu
nâu sẫm bay thẳng vào miệng hắn. Lâm Hàn còn chưa kịp phản ứng, viên thuốc đã
nhanh chóng tan ra, chảy xuôi theo huyết quản, thấm vào thân thể hắn rồi.
Lâm Hàn đột nhiên thấy đầu óc thanh tỉnh, cảm giác đói bụng cũng biến mất.
Nhưng chỉ được vài giây, đầu óc hắn đã trướng đến đau nhức, Lâm Hàn nhanh
chóng khoanh chân ngồi, dùng phương pháp minh tưởng, cố gắng giữ đầu óc được
thanh minh.
Nhưng người thường, hoặc là võ sĩ đều rất khó thừa nhận dược lực của thuốc, ma
pháp học đồ thì miễn cưỡng chịu được, hầu hết đầu đau đầu choáng váng, thậm
chí ngất xỉu. Tuyết Thiên Lăng vốn cũng chẳng để tâm nhiều như vậy, giúp ngươi
hết đói bụng là tốt lắm rồi, còn đau đầu? Tự chịu đi thôi.
Nhưng tên này rõ ràng chịu được. Nàng đã nhìn ra, tên này là một võ sĩ luyện
ngoại công, nhưng đã vậy lại còn là một ma pháp học đồ. Là ma vũ song tu sao?
Nhưng thật tiếc, sức lực yếu đến đáng thương.
Lâm Hàn khó khăn lắm mới tiêu hóa hết dược lực, xoa xoa mồ hôi trên trán, hắn
đúng là cảm thấy vạn hạnh, may mà mình là người xuyên việt, có một phúc lợi là
tinh thần lực mạnh mẽ hơn đôi chút. Tất nhiên, cũng chỉ là đôi chút, đủ để
thừa nhận dược lực viên thuốc kia mà thôi.
Kiểm tra lại tinh thần lực của mình, Lâm Hàn cười khổ một tiếng, uống thuốc
xong, tinh thần lực cũng chỉ tăng thêm được chút xíu. Chẳng lẽ… thiên phú của
thân thể này thật sự nát như vậy sao?
Tại sao chứ? Đồng bào xuyên việt chẳng phải ai nấy đều là thiên tài hay sao?
Nếu không phải thiên tài, ít ra cũng phải tu luyện được một cái gì đó, từng
bước từng bước tiến lên, tại sao? Tại sao thiên phú lại nát bét như vậy? Chẳng
lẽ ca là phế vật lưu?
Lâm Hàn khóc không ra nước mắt.
Thu dọn xong tâm tình, Lâm Hàn lại tiếp tục tính toán con đường sau này.
Trong đầu hắn, đột nhiên lóe lên một sợi linh quang.
Tuyết tiên tử… ta… ta có thể gọi tỷ tỷ được chứ? – Lâm Hàn rụt rè nói,
nhưng trong lòng hắn nghĩ gì thì chỉ có hắn mới biết.
Tùy ngươi! – Tuyết Thiên Lăng hơi nhíu mày, khiến tim Lâm Hàn đập thình
thịch, nhưng sau đó lại giãn ra, lạnh nhạt nói. Dù gì Lâm Hàn cũng từng giúp
nàng, một cái xưng hô mà thôi, cần gì chấp nhất.
Tốt! Tỷ tỷ tên là Tuyết Thiên Lăng đúng không? Từ nay ta sẽ gọi tỷ là Tuyết
tỷ tỷ. Tuyết tỷ tỷ, từ đây về thành Băng Nguyên cần có bao nhiêu thời gian? –
Lâm Hàn mừng thầm, nhanh nhảu hỏi.
Tuyết Thiên Lăng không cần nghĩ đã trả lời:
Không có gì bất chắc?
Móa! Đây là rừng rậm Táng Hồn được không? Ma thú còn nhiều hơn cả cây rừng,
ngươi bảo không có gì bất trắc là không có gì bất trắc thật hả?
Lâm Hàn khó thở, nhưng vẫn phải giả vờ đáng thương, nhìn Tuyết Thiên Lăng nói:
Ma thú cũng chia mười cấp, tương ứng với tu vi võ giả, ma pháp sư. Ma thú cấp
năm, vậy là ngang với võ tôn rồi. Lâm Hàn tưởng tượng đến cảnh mình bị một đám
ma thú làm thịt, bất giác thấy rùng cả mình.
Tuyết Thiên Lăng biết hắn muốn nói gì, cũng không từ chối mà trực tiếp đồng ý.
Vậy tỷ tỷ cần dưỡng thương bao lâu?
Ba tháng! – Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt đáp. Sau đó trực tiếp nhắm mắt dưỡng
thần, không để ý đến hắn nữa.
Lâm Hàn cũng biết nàng không muốn nói chuyện tiếp, chỉ đành buồn bực về giường
của mình, đắp chăn ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, Lâm Hàn thức dậy vào lúc mặt trời đã quá đỉnh đầu. Cái bụng lại
bắt đầu kháng nghị, hắn nhìn qua Tuyết Thiên Lăng, nhưng nàng vẫn chỉ tập
trung dưỡng thần, mắt cũng không thèm mở. Lâm Hàn bất đắc dĩ, đành phải tự
mình chui ra khỏi hang ổ kiếm cái ăn.
Có lẽ do trời thương, hoặc là do Tuyết Thiên Lăng quá biết chọn địa điểm, xung
quanh không có thú dữ gì, chỉ có mấy con thỏ nhỏ, mấy con gà rừng, cao cấp
nhất cũng chỉ là ma thú cấp một hạ đẳng, dùng tu vi của Lâm Hàn, dù có chật
vật một chút nhưng vẫn có thể giải quyết được.
Đánh bắt một trận, Lâm Hàn lập tức cất giữ hết vào túi trữ vật bên hông. Nên
biết hắn tuy thấp kém, nhưng lại là nhà giàu, có cái túi trữ vật nhỏ cũng là
bình thường. Bên trong còn có mấy bộ quần áo, một ít đồ loạn xì ngậu, đặc biệt
nhất là có đầy đủ gia vị nấu nướng, trong khi Lâm Hàn biết, trước đây “hắn”
còn chẳng biết nấu ăn là thứ gì, gia vị này, rốt cuộc là ở đâu ra?
Mặc kệ, sống sót mới là quan trọng. Lâm Hàn nhanh chóng chạy về cửa hang, bày
biện nấu nướng. Đồ ăn hắn nấu cũng không phải sơn trân hải vị gì, nhưng cũng
rất ngon. May mà xung quanh hầu hết đều là động vật ăn cỏ, nếu hấp dẫn đến vài
loại hổ báo cáo chồn gì đó, vậy thì thảm rồi.
Làm cho Lâm Hàn ngạc nhiên nhất chính là Tuyết Thiên Lăng cũng muốn ăn. Hành
động của nàng rất tự nhiên, rất lạnh nhạt, chỉ bình tĩnh đi qua, giật phăng
hai cái đùi gà rồi mang vào trong động hưởng thụ. Lâm Hàn chỉ biết trợn mắt há
hốc mồm, khóc không ra nước mắt. Đùi gà a… có lấy thì lấy một cái thôi có được
không?
Kể từ ngày hôm đó, ngày nào Lâm Hàn cũng làm thức ăn, còn Tuyết Thiên Lăng cứ
đúng giờ ra “lĩnh đồ”. Lâm Hàn cũng rất biết điều, chủ động “dâng hiến” phần
ngon nhất cho nàng, còn bản thân hắn thì chỉ cố mà nhai nuốt chỗ còn lại. Hai
người dường như đã đạt thành một hiệp nghị ngầm nào đó.