Người đăng: nameros
Trải qua một thoáng thương lượng, phu thê Lâm Hàn cuối cùng cũng thống nhất ý
kiến, quyết đón Băng nhi, ngay lập tức khởi hành trở về học viện Cửu Long.
Hiện tại bọn họ đang đứng trên vùng đất mà Võ Đạo Môn không thèm đoái hoài
đến, hoàn toàn có được tự do, muốn làm gì thì làm, cũng không ai để ý. Việc có
thực sự dùng chưởng môn lệnh khai tông lập phái hay không, Võ Đạo Môn cũng
không có để ý nhiều. Chỉ cần hàng năm tiến cống đầy đủ lên là được. Mà việc
này thực chất vẫn có người lo liệu từ trước, bọn họ hiện giờ không khai tông
lập phái cũng chẳng sao.
Ngược lại Lâm Hàn có thuật Phi lôi thần, việc trở về học viện Cửu Long cũng sẽ
đơn giản hơn nhiều. Theo tính toán của Tuyết Thiên Lăng, nếu theo cách của Lâm
Hàn, chỉ mất khoảng hai ngày là có thể an toàn trở về.
Nhưng về đến phòng trọ, Lâm Hàn ngay lập tức toát mồ hôi trán. Bản thân mình
quá mải miết, quên mất Băng nhi điện hạ bình thường đều dậy rất sớm. Nàng tỉnh
dậy mà không thấy cha mẹ đâu... Ách, với tính cách của Băng nhi điện hạ, bản
thân tiểu Hàn lại gặp nạn rồi a...
Tuyết Thiên Lăng cũng trách móc liếc Lâm Hàn một cái, khiến mặt hắn đã đen lại
càng thêm tái mét. Nhưng việc trước mắt không thể trốn tránh, Lâm Hàn cũng chỉ
có thể nhắm mắt đưa chân đi tới trước mặt Băng nhi điện hạ thỉnh tội.
Ách... cái con bé quỷ linh tinh quái này, lúc nãy còn đang tập trung luyện tập
kết ấn, vừa thấy có tiếng người đã ngay lập tức nằm xuống quay mặt vào tường,
ra vẻ không thèm để ý... Đây là muốn rút máu cái thân già này mà...
Lâm Hàn ngồi xuống bên giường, ghé sát vào Lâm Băng, rất căm phẫn nói.
Lâm Băng ngồi phắt dậy, đôi mắt to rưng rưng như nhỏ nước, ngay cả Lâm Hàn
biết thừa nàng đang diễn trò cũng thấy tội nghiệp vô cùng:
Băng nhi nức nở nói, hơn nữa còn giơ ngón út ra như muốn... “Hít le” Lâm Hàn,
sau đó nhanh chóng chạy tới bên người Tuyết Thiên Lăng làm nũng, khiến Lâm Hàn
rất là bất đắc dĩ...
Ách... tại sao a? Rõ ràng là hai người chúng ta cùng đi, nhưng tại sao lại chỉ
trách mình ta? Còn Tuyết tiên tử rõ ràng một lời trách móc cũng không có, còn
đến làm nũng nàng... Bất công a!
Lâm Hàn lệ rơi đầy mặt, thầm than xã hội này đúng là đầy rẫy bất công a!
Trời đất ơi! Tuyết tỷ tỷ còn trừng mắt trách ta! Giống như ta là kẻ thập ác
bất xá... Ta... ta... Ta nhịn!
Lâm Hàn căm phẫn cả nửa ngày, cuối cùng cũng không thể nghĩ ra mình có thể làm
gì khác ngoài... nhịn!
Một sự nhịn là chín sự lành! Ka là nhẫn giả, nhẫn nhịn là tài nghệ cần phát
dương quang đại a!
Đảo đảo tròng mắt, Lâm Hàn nhanh chóng nghĩ đến một kế, nhanh chóng lại gần
Lâm Băng nói:
Lâm Hàn vắt hết óc tưởng tượng ra mấy khu vui chơi mà kiếp trước hắn có ấn
tượng, hầu hết đều là những chỗ vui chơi cho trẻ em. Còn việc ở học viện Cửu
Long có những thứ này hay không, Lâm Hàn không rõ lắm, nhưng có đến chín phần
là không có!
Người của thế giới này a! Tu luyện đã ngấm vào máu rồi, hoạt động giải trí quá
ít! Đặc biệt là hoạt động giải trí cho con trẻ lại càng không có. Lâm Hàn cũng
biết, cái tuổi của Băng nhi rất cần tu luyện để củng cố căn cơ, nhưng tu luyện
suốt ngày cũng không ổn a! Con trẻ cũng cần một chút giải trí nho nhỏ để thư
giãn tinh thần.
Quả nhiên, với tính cách của Băng nhi, thoáng chốc nàng đã sập bẫy, vừa thút
thít vừa hỏi:
Lâm Hàn cười tươi rói, nụ cười tràn ngập tươi tỉnh và đáng tin:
Đương nhiên!
Hura! Con muốn gặp ông bà, con muốn đi khu vui chơi! Bao giờ cha đưa con
về?
Lâm Băng vui mừng reo hò, thần tình háo hức hỏi.
Lâm Hàn vui vẻ nói.
Băng nhi vui vẻ đồng ý, nhưng sau đó lại chần chờ giơ một ngón tay ra:
Nhưng trước đó, cha phải mua cho con hai... không, ba xiên thịt dê nướng!
Ô kê luôn!
Lâm Hàn sảng khoái đồng ý, quên béng việc đây là tiếng lóng kiếp trước. Còn
may Lâm Băng nghe hoài cũng quen rồi, chẳng mấy khó khăn để hiểu ý hắn.
...
Sáng hôm sau.
Lâm Hàn vươn vai một cái, tỉnh dậy từ giấc ngủ an lành. Tối qua sau khi để
Tuyết Thiên Lăng bày kết giới song tu một lần, cuối cùng nàng cũng chìm vào tu
luyện, còn hắn ra ngoài đi ngủ. Vậy mà thoáng cái đã sáng rồi.
Hiện tại, một nhà ba người Lâm Hàn đang ở một nơi rất đặc biệt.
Nếu có người tham gia đại hội tuyển chồng kia, chắc chắn có thể nhận ra, cảnh
tượng nơi đây vậy mà lại hoàn toàn trùng khớp với bức tranh trên thân bình mà
Lâm Hàn dùng làm lễ vật.
Đúng vậy, bọn họ đang ở cái sơn động mà bảy năm trước Tuyết Thiên Lăng dùng
truyền tống phù dẫn Lâm Hàn tới, cũng là nơi mà hai người trải qua mọi chuyện
từ khi bắt đầu quen biết cho tới khi thực tâm thực dạ với nhau.
Cũng không phải trùng hợp mà Lâm Hàn lại dịch chuyển tới đây. Mà là tuyến
đường do Tuyết Thiên Lăng vạch ra chắc chắn phải đi qua nơi này.
Theo lời nàng, đây là tuyến đường an toàn nhất mà nàng biết khi xuyên qua rừng
rậm Táng Hồn trở về học viện Cửu Long. Trên tuyến đường này không hề có Thánh
thú, ma thú cao cấp nhất chỉ đến cấp bảy. Với tu vi của Lâm Hàn bây giờ, những
ma thú này không còn là uy hiếp nữa.
Đó cũng là lý do mà bảy năm trước Tuyết Thiên Lăng lựa chọn nơi đây để dưỡng
thương, bởi hai mươi dặm quanh cái sơn động này, thậm chí đến ma thú cấp ba
còn không có, cao nhất chỉ đến ma thú cấp hai mà thôi! Với sức lực của Lâm Hàn
hồi đó, sinh tồn trong một không gian như vậy là khả thi nhất rồi!
Tính khoảng cách, bọn họ đã đi được một nửa chặng đường rồi. Nếu một người
thường đi bằng chân, phải mất đến bốn tháng mới có thể từ thành Bình Nguyên
tới đây, lại mất thêm bốn tháng để từ đây về tới học viện Cửu Long. Nhưng với
Lâm Hàn, chặng đường này chỉ mất một ngày mà thôi!
Đó còn là do Lâm Hàn không dám dịch chuyển quá xa, sợ làm tổn thương tới Tuyết
Thiên Lăng và Lâm Băng. Tuyết Thiên Lăng thì còn có thể dùng chân khí thủ hộ,
nhưng Lâm Băng vẫn còn rất nhỏ, nàng không chịu nổi áp lực xuyên qua không
gian ở khoảng cách dài như vậy a!
Nên nhớ, truyền tống phù hay truyền tống trận có một lớp thủ hộ rất chắc chắn
hình thành quanh thân thể khi dịch chuyển, nên người ta có thể dịch chuyển xa
như vậy. Nhưng thuật phi lôi thần thì không như vậy, áp lực xuyên qua không
gian toàn bộ áp lên thân thể, xuyên càng xa thì áp lực càng khủng khiếp, không
phải ai cũng có thể chịu đựng.
Lâm Băng dù có Tuyết Thiên Lăng dùng chân khí bảo vệ, nhưng cũng chỉ có thể di
chuyển trong khoảng cách dưới ba ngàn dặm mà thôi, hơn nữa mỗi lần di chuyển
còn cần nghỉ ngơi một thời gian, để Tuyết Thiên Lăng dùng chân khí giúp nàng
điều tức rồi mới có thể tiếp tục. Cả chặng đường này, Băng nhi là chịu khổ
nhiều nhất, khiến Lâm Hàn cũng có chút không đành lòng.
Nhưng con bé này lại hết lần này đến lần khác không chịu... quật cường muốn
tiếp tục đi tới. Khiến Lâm Hàn cảm thấy hơi khó hiểu. Con bé này gấp gáp muốn
gặp ông bà nội vậy sao?
Thực ra không phải, chẳng qua vì nàng vô tình nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt
Tuyết Thiên Lăng mà thôi! Lâm Băng bình thường nghịch ngợm, nhưng nàng còn rất
thông minh hiểu chuyện, việc làm mẹ sốt ruột như vậy, nàng cũng không muốn vì
mình mà làm ảnh hưởng.
Lâm Hàn híp mắt một cái, âm thầm nhắm mắt cảm nhận nhẫn thú của mình. Đây là
một con Lam Sí Điêu, là một con ma thú cấp năm mà Tuyết Thiên Lăng bắt trở về
theo yêu cầu của hắn. Con chim này thực ra không có thực lực hùng hậu gì,
nhưng tốc độ thì thực sự độc bộ thiên hạ. Lâm Hàn đã ký kết khế ước thông linh
với nó, treo vào chân nó rất nhiều Kunai có ấn thuật thức phi lôi thần, để nó
bay theo tuyến đường đã định trước, cứ cách ba ngàn dặm lại thả một kunai, Lâm
Hàn chỉ cần dịch chuyển theo những vị trí này là được. Lúc này, con chim kia
đã dịch chuyển tới vị trí cách hắn sáu ngàn dặm rồi, điều này cũng vì buổi đêm
Lâm Hàn để nó nghỉ, không cần bay để tránh quá sức.
Với tốc độ của con Lam Sí Điêu này, chỉ cần hai ngày là có thể trở về học viện
Cửu Long. Tốc độ khủng khiếp như vậy, nên nó đã từng được sử dụng như chim đưa
thư. Nhưng hiện giờ, do có dụng cụ truyền tin cực kỳ tiện lợi do học viện Cửu
Long sáng tạo, Lam Sí Điêu cuối cùng cũng bị lãng quên, trở thành một loại ma
thú thông thường dùng để nuôi làm cảnh hoặc đấu thú mà thôi!
Lúc này, Lâm Băng qua một đêm nghỉ ngơi đã hồi phục trở lại, đang chăm chỉ
luyện tập kết ấn cho thành thục. Thực tế, với truyền thừa hoàn mỹ từ hệ thống,
Lâm Băng cũng chỉ cần tích lũy chakra và luyện kết ấn thật nhanh là có thể
tiến bộ, ngoài ra còn cần luyện thêm thể thuật nữa. Với nàng, nhẫn thuật không
phải là vấn đề.
Trường hợp này thực ra cũng khá giống đệ tử thứ hai của Lâm Hàn là Lan Hồng
Tuệ!
Lâm Hàn mỉm cười, vẫy vẫy Băng nhi, hiền hòa nói:
Băng nhi hào hứng nắm lại nắm đấm nhỏ, rất tự hào nói với Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng biết Lâm Băng ngày nào cũng đều tu luyện đều đặn sáu tiếng, chia
đều sáng trưa chiều. Chỉ là... tiến độ của nàng thế nào vẫn khiến hắn rất tò
mò.
Lâm Hàn cười cười, thân hình đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, tay còn lại
vẫy vẫy, ra chiều sẽ chấp bé con này một tay.
Băng nhi bĩu môi một cái, hai tay nhanh chóng hợp lại, tốc độ kết ấn vậy mà đã
đạt đến năm ấn hai giây!
Băng độn – Địa Băng Kích!