Chỉ Điểm Hiện Ra


Người đăng: nameros

Trải qua trăm chiêu, Lâm Hàn dù cố hết sức cũng không thể thoát ra được công
kích của Tuyết Thiên Lăng. Hơn nữa còn càng ngày càng cảm thấy tốc độ và phản
ứng của mình chậm đi, thân thể thậm chí xuất hiện dấu hiệu đông cứng.

Kiếm pháp của Tuyết Thiên Lăng thực sự quá cao minh, không những liên miên bất
tuyệt, mà còn chiêu chiêu nhằm vào chỗ hiểm, khiến Lâm Hàn phải cực kỳ vất vả
mới có thể chống đỡ. Hơn nữa tốc độ xuất kiếm của nàng quá nhanh, nhanh đến
mức Byakugan của Lâm Hàn cũng nhìn không rõ. Lâm Hàn biết, đây chính là đặc
trưng của võ kỹ hệ Phong, tinh túy nằm ở hai chữ “Tốc độ”!

Hơn nữa, như đã nói, Tuyết Thiên Lăng còn có chân khí hệ Hàn cực kỳ bá đạo,
trong chiến đấu thậm chí có thể khiến đối thủ dần dần bị đóng băng trong vô
thanh vô tức mà không thể phản kháng. Bởi hệ này tập trung đóng băng chân khí
và năng lượng nội tại trước, quá trình lại diễn ra từ từ, khiến đối thủ của
nàng khó lòng mà phòng bị, đến lúc nhận ra thì đã quá muộn để phản kháng.

Hơn nữa, Lâm Hàn cũng chẳng biết phải làm cách nào để phản kháng a! Trừ phi
dùng ưu thế tuyệt đối về cảnh giới để đàn áp, nếu không chân khí của nàng
chính là khắc tinh của tất cả các loại năng lượng nội tại như chân khí, thậm
chí là chakra. Mà hiển nhiên, Lâm Hàn không có cái ưu thế cảnh giới đó trước
Tuyết Thiên Lăng.

Hiển nhiên, lựa chọn cận chiến với Tuyết Thiên Lăng, đó chính là tự tìm đường
chết!

Qua thêm trăm chiêu nữa, Lâm Hàn cuối cùng cũng đã lộ ra sơ hở trí mạng, Tuyết
Thiên Lăng một kiếm xảo quyệt lách qua sau nách hắn, nhẹ nhàng lướt qua cổ
tay. Không chờ hắn phản ứng, lưỡi kiếm mạnh mẽ tước lên, khiến Lâm Hàn hoảng
sợ nhanh chóng buông kiếm Hàn Tuyết ra, lùi về phía sau ba bước.

Nếu không buông kiếm, Lâm Hàn một là bị nàng tước rơi cánh tay, hoặc là tiếp
tục bị kéo vào vòng xoáy công kích kia. Với cái tình hình cứ ba chiêu trúng
đòn một lần thế này, hắn không biết mình còn có thể chịu được đến bao giờ.

Vuốt mồ hôi lạnh trên trán, Lâm Hàn cười khổ nói:


  • Có nhất thiết phải ra tay ác vậy không? Ta yêu nàng như vậy mà nàng nỡ lòng
    nào... Tim ta đau a!

Lâm Hàn đấm ngực giậm chân, ra vẻ ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Tuyết Thiên Lăng mặt không biểu tình, thần kiếm vung lên, lưỡi kiếm bằng băng
thoáng chốc tan chảy, trở lại thành một con dao găm ngắn cũn, bị nàng thu vào
trong ống tay áo. Nhìn Lâm Hàn, nàng lạnh nhạt nói:


  • Không phải trước đó từng khoe khoang mình là tiểu Cường đánh không chết
    sao? Ta vẫn còn nhớ chuyện năm năm trước có người từng mộc hóa thân thể, đứt
    tay có thể mọc lại! Đừng nói nhảm nhiều nữa, kiếm pháp đã thử xong, bây giờ
    thử đến quyền cước!

Dứt lời, thân hình nàng một lần nữa lao tới, để lại một vệt tàn ảnh trắng tinh
khôi trong đêm. Lâm Hàn không dám coi thường, nhanh chóng vận dụng Byakugan,
quan sát tỉ mỉ từng chiêu từng thức của nàng.

Khác với dùng kiếm, Lâm Hàn sử dụng nhu quyền có phần tự nhiên hơn nhiều, bởi
chưởng pháp này vốn dĩ là một đôi không thể tách rời với Byakugan. Chỉ cần
Byakugan vừa lờ mờ thấy được nhược điểm trong chiêu thức của đối phương, thân
thể đã như có phản xạ tung ra một chiêu thức xảo diệu nhất công kích vào đó.

Nếu như dùng kiếm Hàn Tuyết, khoảng cách với đối thủ sẽ xa hơn, khả năng nhận
biết điểm yếu cũng bị giảm đi, hơn nữa kiếm chiêu của Lâm Hàn cũng thuộc loại
trực lai trực vãng, không nhiều biến báo, vì vậy kết hợp kiếm pháp với
Byakugan hiển nhiên là rất không hợp lý, tối đa cũng chỉ tăng khả năng nhận
biết, tăng phản ứng thân thể lên mà thôi!

Chỉ là, cho dù có dùng nhu quyền, Lâm Hàn cũng rất khó có thể bắt kịp tốc độ
ra chiêu của Tuyết Thiên Lăng, lúc này. Sau mấy lần phá chiêu của nàng, Lâm
Hàn dứt khoát dùng Tá Lực Trường Sinh tử thủ. Không thể không nói, pháp môn
này vẫn là rất lợi hại, khiến Tuyết Thiên Lăng nhất thời cũng không cách nào
làm gì được hắn.

Chỉ là... nếu tiếp tục kéo dài, Lâm Hàn trước sau vẫn sẽ thua, bởi đánh lâu
dài với Tuyết Thiên Lăng chính là một tử cục!

Qua chừng trăm chiêu nữa...

Lâm Hàn cũng cảm thấy lực lượng đã tích đến cực hạn, cặp mắt nheo lại, gân
guốc nổi lên dữ tợn hơn trước gấp bội, chân khí trong người Tuyết Thiên Lăng
trở nên sáng rực rỡ trong mắt hắn, không thể rõ ràng hơn.

Hắn nhìn xoáy sâu vào một vị trí bên sườn trái, huyệt đạo đó chính là điểm mấu
chốt để thi triển rất nhiều chiêu thức lợi hại của Tuyết Thiên Lăng, hắn đã
quan sát cả trăm chiêu, không thể nhầm được.

Đương nhiên, cũng cần giải thích lại, mỗi chiêu thức khác nhau sẽ có điểm yếu
khác nhau, hoặc đôi khi là không có. Lâm Hàn chỉ cần dùng một chiêu nhu quyền
bình thường công kích vào đó là có thể khiến đối phương hoặc trúng chiêu, hoặc
né tránh, khiến chiêu thức bị phá vỡ.

Còn điểm mấu chốt thì khác, nó không phải là một điểm yếu, đó là một huyệt đạo
chung mà các chiêu thức đều vận chân khí qua đó. Có thể là nhiều chiêu, hoặc
tất cả các chiêu, tùy loại võ kỹ. Khắc chế được huyệt đạo đó, coi như đã khiến
đối thủ không thể sử dụng rất nhiều chiêu thức.

Tuyết Thiên Lăng nhếch mép nhìn phản ứng của Lâm Hàn, giống như đã lường trước
được hắn sẽ làm thế nào.

Yaaaa!

Lâm Hàn hét lớn một tiếng, toàn bộ lực lượng tích tụ qua một trăm chiêu dồn
lên hai đầu ngón tay, dũng mãnh đâm về phía huyệt đạo tâm điểm của Tuyết Thiên
Lăng.

Tuyết Thiên Lăng không chút biến sắc, đột nhiên cổ tay phải run lên, một lưỡi
dao găm lạnh giá xuất hiện ngay trước chiêu thức của Lâm Hàn. Hắn đột nhiên
giật mình, nhanh chóng uốn lượn cổ tay, né qua lưỡi dao, chỉ là, một khắc như
vậy khiến lực đạo mà hắn dồn nén đã bị tán đi hơn nửa.

Trong tầm mắt Lâm Hàn, vị trí huyệt đạo kia của Tuyết Thiên Lăng nhanh chóng
tích tụ chân khí dày đặc thủ hộ, với lực lượng chỉ còn một nửa này của mình,
công phá phòng hộ của nàng hiển nhiên là bất khả thi.

Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt lắc đầu, một quyền xinh xắn mà mang theo chân khí
lạnh băng kéo tới mi tâm Lâm Hàn. Nàng chấp nhận trúng chiêu của hắn, để có
được cơ hội đánh bại hắn.

Hự!

Chỉ là, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lực lượng của
hai chỉ kia cũng không bá đạo như nàng nghĩ, hai ngón tay của Lâm Hàn nhẹ
nhàng ấn lên eo nàng, một luồng năng lượng kỳ dị thoáng chốc tỏa ra, bao trùm
toàn bộ lớp chân khí thủ hộ của nàng, và cả huyệt đạo kia cũng không ngoại lệ,
toàn bộ đều bị phong kín, giống như hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với chủ thể
là nàng.

Bát Quái – Nhu Phong Quyền!

Không phải là Nhu Quyền Tụ Thủ như nàng tưởng tượng!

Một cảm giác vô lực truyền tới cánh tay, Tuyết Thiên Lăng nhíu mày, nhanh
chóng lùi lại, vì Lâm Hàn cũng không định công kích thêm.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, nếu hắn là kẻ địch, ác tâm ra thêm một đòn, rất có
thể nàng đã có nguy hiểm tính mạng rồi.


  • Quả nhiên rất quỷ dị! Quyền pháp của chàng đúng là khó lường vô cùng!

Tuyết Thiên Lăng vừa vận chân khí muốn phá vỡ phong ấn của Lâm Hàn, vừa lạnh
nhạt nói.


  • Đa tạ đa tạ!

Lâm Hàn cười hì hì chắp tay cảm ơn, nhanh chóng tiến đến định hóa giải phong
ấn cho Tuyết Thiên Lăng.


  • Không cần!

Tuyết Thiên Lăng cản lại:


  • Phong ấn này rất thú vị! Ta cũng muốn thử xem nó lợi hại tới đâu! Tiện cho
    sau này chàng còn ước chừng khả năng của mình và đối thủ. Hơn nữa, ta cũng
    muốn nói với chàng, quyền pháp này lợi hại thì có lợi hại, nhưng chỉ thích hợp
    chiến đấu với người cũng dùng quyền cước, hoặc là xuất kỳ bất ý gây khó khăn
    cho đối thủ. Nếu vừa rồi ta dùng kiếm pháp, chắc chắn chàng sẽ bó tay bó chân,
    vì nhục thân của chúng ta không có cách nào đối chọi với thứ sắc bén như thần
    khí, thậm chí đến thiên khí cũng khó mà chống chọi.

Lâm Hàn gật đầu đồng ý, nhu quyền này hiển nhiên không thích hợp giao đấu với
cao thủ Võ đạo sử dụng vũ khí, nhưng cũng là một thủ đoạn phản công bất ngờ
cực kỳ lợi hại. Trong chiến đấu, nên hạn chế dùng nhu quyền làm chủ công, mà
chỉ dùng làm thủ đoạn ám toán là thích hợp!

Lúc này, Tuyết Thiên Lăng cũng đã hồi phục hoàn toàn, tiếp tục nói:


  • Phong ấn này cũng không tồi, ta phải mất tới một phút tập trung toàn bộ
    công lực mới có thể hóa giải, nếu trong thời điểm này có người liên tục công
    kích, vậy thì việc này còn khó khăn hơn gấp bội! Cũng là một thủ đoạn kỳ dị!
    Xem ra Lục Đạo Tiên Nhân kia cũng là một nhân vật khó mà tưởng tượng, chỉ
    là... vì sao thủ đoạn lợi hại như vậy mà tới bây giờ mới bắt đầu truyền thừa?
    Trong lịch sử đại lục Ma Võ xuất hiện một vị tiên nhân như vậy từ bao giờ?


  • Được rồi được rồi!


Lâm Hàn đổi chủ đề:


  • Kệ cái lão già kia đi! Nàng thấy kiếm pháp của ta thế nào?

Tuyết Thiên Lăng cũng không nghĩ linh tinh nữa, hơi lắc đầu nói:


  • Nát không chịu nổi!

Lâm Hàn tiu nghỉu cúi đầu! Dù đã biết trước là như vậy, nhưng hiện giờ nghe
thấy Tuyết Thiên Lăng nhận xét, hắn vẫn cảm thấy rất là thất vọng.

Xem ra từ mấy quyển đao pháp kiếm pháp cơ sở mà sáng tạo ra được kiếm pháp lợi
hại đúng là một giấc mơ viển vông a!

Ngay cả kiếm pháp đoạn thủy thì cũng chỉ có một chiêu duy nhất, mà mình đã
lãng phí nó ngay từ đầu, vậy thì cũng thành vô hiệu a!

Thấy Lâm Hàn tiu nghỉu như con mèo dính mưa, Tuyết Thiên Lăng chợt ôn nhu vỗ
vỗ đầu hắn:


  • Đừng thất vọng! Không phải còn ta ở đây sao? Thực ra kiếm pháp của chàng
    cũng có cơ sở rất tốt, tốc độ bạt kiếm cũng nhanh vô cùng. Nhưng điểm yếu ở
    chỗ tư thế xuất kiếm quá ít ỏi, cũng không có pháp môn đặc biệt khi xuất kiếm,
    nên tốc độ vẫn chưa đạt tới cực hạn. Thực ra, với phong cách chiến đấu mà
    chàng hướng tới thì cũng không cần luyện kiếm hay bất cứ thứ gì đến đăng phong
    tạo cực, chỉ cần đủ tinh diệu để chống chọi trong mọi tình huống, nhằm bảo vệ
    bản thân không bị tổn thương, chờ cơ hội lấy trường đánh đoản, vậy là đủ rồi!
    Ta có một bộ đao pháp, thực ra cũng rất thích hợp với chàng.

Nhìn Lâm Hàn háo hức như trẻ em đòi kẹo, Tuyết Thiên Lăng trong lòng mềm nhũn,
vậy mà chủ động kéo tay hắn tới một chỗ kín đáo, tiến hành truyền thụ đao
pháp.

...

Đao pháp cũng đã truyền thụ xong, Lâm Hàn về cơ bản đã học thuộc lòng toàn bộ,
còn quá trình rèn luyện cũng không phải chỉ một sớm một chiều là xong. Tuyết
Thiên Lăng hôm nay cũng chỉ cần hắn thuộc lòng mà thôi!


  • Chàng thuộc toàn bộ rồi chứ?


  • Ừm!


Lâm Hàn đáp lời, từ tốn đọc lại để nàng kiểm tra xem. Tuyết Thiên Lăng nghe
xong cũng gật đầu, khẳng định không còn chỗ nào sai sót.


  • Hôm nay tới đây thôi! Trở về chàng có thể tự tu luyện, chỗ nào không hiểu
    có thể hỏi ra, ta sẽ giúp chàng!

Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt nói, phiêu diêu xoay người, để lại một làn gió thơm
ngát thấm tận ruột gan. Lâm Hàn đột nhiên bật dậy, bắt lấy tay nàng giữ lại,
Tuyết Thiên Lăng không chút phản kháng, chỉ khó hiểu nhìn hắn:


  • Chàng còn chuyện gì sao?

Lâm Hàn cười cười xấu hổ, cười hì hì như nam sinh bẽn lẽn nói:


  • À... thì kiếm pháp đã xong rồi, nhưng còn một môn công pháp ta không có
    hiểu lắm, nàng chỉ điểm cho ta được không?

Tuyết Thiên Lăng nhíu mày nghiêm túc nói:


  • Vậy sao chàng không nói từ sớm! Nhẫn đạo ta không giúp được chàng, nhưng
    thể thuật hay võ đạo thì ta có thể giúp được một hai. Chàng đừng ngại, tu
    luyện sai là chuyện rất nghiêm trọng đó! Rốt cuộc là công pháp gì?

Lâm Hàn thấy nàng nghiêm túc như vậy, cũng thầm cảm thấy xấu hổ vì sự đen tối
của mình. Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, hắn cũng chỉ có thể vận
mặt dày thần công, hiên ngang nói:


  • Âm Dương Đồng Hợp!

Phi!

Tuyết Thiên Lăng đột nhiên đỏ bừng mặt, nhưng thần thái vẫn lạnh nhạt như cũ,
cặp mắt trong suốt vẫn nhìn Lâm Hàn, nhẹ nhàng gật đầu không chút do dự!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #197