Người đăng: nameros
Tuyết Thiên Lăng phức tạp ấp úng.
Lâm Hàn nằm sát lại, nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh của Tuyết Thiên Lăng,
trầm giọng nói.
Nhìn cặp mắt trong suốt tràn đầy quan tâm của hắn, Tuyết Thiên Lăng thở dài
một hơi, ưu tư nói:
Ngày mai sẽ được gặp Phong nhi một mặt! Ta có chút lo lắng, không biết nó
sẽ có phản ứng thế nào? Chuyện chiều nay chắc chàng cũng chứng kiến, ta sợ
thằng bé không chịu được!
Ừm!
Lâm Hàn nhất thời cũng cảm thấy lòng nặng trĩu, dục hỏa tích tụ cả ngày thoáng
chốc cũng tiêu tan sạch sành sanh. Hắn có tính kế giời kế biển để cứu Lâm
Phong, mà sau này nó lại không chịu phối hợp thì cũng chỉ thành công dã tràng
mà thôi, phải làm thế nào bây giờ?
Cả hai người thoáng chốc đều lâm vào trầm mặc.
Sột soạt.
Thấy Lâm Hàn cũng đã chìm vào sầu lo, Tuyết Thiên Lăng chợt áy náy nói một
tiếng xin lỗi, sau đó từ tốn nhặt lấy từng món y phục khoác lên người. Thân
hình trắng trong như bạch ngọc mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng le lói, có vẻ phá lệ
cô độc mà duy mỹ.
Lúc này, có vẻ như Tuyết Thiên Lăng cũng đã bình tâm trở lại, nàng ngồi xếp
bằng trên giường, đối diện với Lâm Hàn, ngược lại còn ai ủi hắn:
Chàng cũng không cần nghĩ nhiều nữa, có một số chuyện, phải bình thản đối
mặt thì mới có thể tìm ra cách giải quyết. Chuyện đã đến mức này, chúng ta
cũng chỉ có thể mong rằng Phong nhi không bị đầu độc quá nặng. Chỉ có như vậy,
chúng ta mới có thể tiếp tục nghĩ cách cứu viện nó. Nếu không, tất cả cũng chỉ
là trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi!
Ừm! Là ta nghĩ nhiều rồi!
Lâm Hàn cười khổ nói, hắn cũng biết bây giờ mình có nghĩ nát đầu cũng không ra
được cách gì.
Tuyết Thiên Lăng nhìn Lâm Hàn một chút, sau đó như làm phép thuật biến ra một
quyển sách dày chừng mười mấy trang, đưa tới trước mặt hắn.
Lâm Hàn nghi ngờ nhìn quyển sách trước mặt, quyển sách này nhìn qua cũng mới,
chất liệu cũng bình thường, chắc chắn chỉ là một phó bản chứ không phải bản
gốc. Bên trên có ghi mấy chữ: Âm Dương Đồng Hợp.
Tuyết Thiên Lăng hơi đỏ mặt, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản nói:
Đây là một pháp môn song tu cao cấp của Võ Đạo Môn, các cặp đạo lữ nếu cùng
nhau tu luyện sẽ có tác dụng xúc tiến tu vi rất không tệ. Hơn nữa còn không hề
ảnh hưởng tới công pháp chủ tu của từng người. Đương nhiên, cũng vì pháp môn
này không phải là công pháp chủ tu, nên tác dụng cũng không phải quá lớn, trừ
phi là hai người có độ tương thích quá cao, hoặc một người sở hữu năng lượng
nội tại nào đó có tác dụng mạnh với người kia, hơn nữa còn chịu làm lô đỉnh để
người kia tu luyện thì mới tạo ra tác dụng nổi bật. Ngoài ra... ngoài ra tu
luyện pháp môn này còn có tác dụng tăng cảm xúc, chắc là chàng sẽ thích!
Ồ! Ra là vậy! Đương nhiên là thích! Như vậy rất tốt a!
Lâm Hàn lúc đầu còn hứng thú bừng bừng lật xem Âm Dương Đồng Hợp, nhưng sau
khi nghe giải thích tác dụng của nó xong thì cũng bớt tò mò đi nhiều! Xem ra,
công pháp song tu cũng không phải thần công tiên pháp như trong tưởng tượng,
cũng chỉ là một pháp môn phối hợp bình thường mà thôi. Quan trọng nhất, nó có
thể tăng cảm xúc... há há, vậy là đủ rồi! Như vậy đã là quá kỳ diệu rồi!
Chỉ là... Tuyết Thiên Lăng cũng không giống kiểu người quá ham muốn chuyện này
a? Mặc dù trước đây mỗi lần hợp tịch nàng đều tỏ ra rất vui thích, cũng ngoan
ngoãn phối hợp, nhưng Lâm Hàn nhìn ra có một phần nguyên do rất lớn là vì
chiều hắn. Quan niệm của Tuyết Thiên Lăng thực ra rất đơn giản, chỉ cần hắn
vui là được, còn nếu hắn có thể làm cho nàng vui, vậy thì tốt nhất, còn nếu
không thì nàng vẫn có thể chấp nhận.
Ách... thực ra Lâm Hàn cũng có ý nghĩ không khác là mấy, hắn luôn chú trọng
việc khiến nàng cảm thấy vui thích trước, còn dục vọng bản thân luôn xếp ra
sau. Lâm Hàn luôn luôn cảm thấy vui và hãnh diện khi khiến cho nửa kia của
mình cảm thấy mỹ mãn...
Tuyết Thiên Lăng thở ra một hơi, như quyết tâm nói ra chuyện gì đó.
Lâm Hàn ngờ vực nhìn Tuyết Thiên Lăng, chờ đợi nàng tiếp tục.
Ta... Sau khi chàng tu luyện theo bí kíp này, ta hy vọng chàng có thể giúp
ta một việc! Công pháp mà ta chủ tu là Thái Âm chân kinh do đại chưởng môn ban
tặng. Trước đây ta còn tưởng có được bí tịch Thiên cấp tuyệt phẩm là thiên đại
vinh hạnh, nào ngờ đây cũng chỉ là một cái bẫy. Hay nói đúng hơn, ta bị người
khác coi là vật nuôi, chờ vỗ béo rồi làm thịt! Công pháp này người có thể đủ
thiên phú tu luyện rất ít, nhưng nếu đã luyện thì chắc chắn không gặp phải
bình cảnh gì cho tới khi đột phá Võ Thần. Nhưng điều kiện là cần giữ thân đồng
nữ, không được có một chút sai sót gì, nếu không sẽ là tự chặt đứt đường, cả
đời không thể tiến bước.
Hả?
Lâm Hàn nhíu chặt lông mày:
Nàng nói vậy... ta mới nhớ ra, thiên hạ đồn rằng nàng suốt đời không thể
đột phá nữa! Là do thân đồng nữ, không, là do ta hay sao? Ta...
Không phải như vậy!
Tuyết Thiên Lăng lắc đầu!
Lâm Hàn thở phào một hơi, không ảnh hưởng là tốt rồi! Nhưng thoáng chốc, hắn
lại nghi hoặc:
Vậy lời đồn kia...
Cũng không sai!
Tuyết Thiên Lăng không chút đổi sắc gật đầu:
Hả?
Lợi hại như vậy?
Lâm Hàn thoáng chốc nhớ lại bức thư cuối cùng của sáu năm trước, có nhắc đến
việc Tuyết Thiên Lăng bị sư môn bức ép, chẳng lẽ là...
Không để hắn đợi lâu, Tuyết Thiên Lăng từ tốn nói ra chân tướng:
Chắc chàng đã đoán được, đại chưởng môn từ nhỏ đã nuôi dưỡng ta để trở
thành lô đỉnh của hắn, muốn sử dụng Thái Âm của ta để giúp hắn một lần công
lực tăng mạnh, giúp đột phá bích chướng hàng vạn năm của đại lục Ma Võ, đánh
phá cực hạn để đạt tới cảnh giới cao hơn. Đương nhiên, ta chỉ là một phần rất
nhỏ trong sắp xếp của hắn, nhưng dù là như vậy, hắn cũng không bao giờ cho
phép ta được phản kháng. Chuyện bảy năm trước...
Được rồi!
Lâm Hàn ngắt lời:
Ta đã hiểu nguyên do của chuyện trước đây! Quan trọng là vì sao nàng vẫn
không thể đột phá? Hơn nữa nàng cần ta giúp chắc cũng là chuyện này chứ?
Thành cũng do Thái Âm, bại cũng do Thái Âm!
Tuyết Thiên Lăng buồn rầu nói.
Lâm Hàn không hiểu.
Lâm Hàn thở dài...
Hắn mấp máy miệng, nhưng cuối cùng cũng không thở ra được cái câu kia. Chẳng
lẽ lại bảo nàng “nhỡ đâu hắn thực sự chết rồi, nàng nên đi tìm người khác” hay
sao?
Như hiểu được Lâm Hàn đang nghĩ cái gì, Tuyết Thiên Lăng chợt giận dỗi ấn lên
trán hắn trách móc:
Lâm Hàn chỉ biết gật gù như gà mổ thóc, khóe miệng từ lúc nào đã nở nụ cười
đắc ý thật ngốc nghếch.
Nhìn hắn đắc ý tự huyễn hoặc đằng kia, Tuyết Thiên Lăng cũng ôn nhu mỉm cười,
đây mới đúng là phu quân tính tình nghịch ngợm mà nàng yêu thích.
Tuyết Thiên Lăng nắm chặt tay Lâm Hàn, thần sắc khẩn thiết nói.
Lâm Hàn vỗ ngực bồm bộp, đôi mắt tỏa ra ánh sáng như sói đói nhìn vào mấy đồ
hình công pháp bên trong bí tịch kia.
Tuyết Thiên Lăng ôn nhu tựa vào ngực hắn, nhưng trong mắt lại lóe ra dị sắc mà
chỉ có chính nàng mới hiểu...
...
Trải qua một đêm không ngủ, thời gian sau đó chủ yếu là Tuyết Thiên Lăng chỉ
điểm Lâm Hàn tập vận khí theo pháp môn Âm Dương Đồng Hợp. Rất may, Lâm Hàn mặc
dù đang bị sát khí phong bế cảm nhận với linh khí, nhưng trước đó cũng đã kịp
tu luyện ra một luồng chân khí nội dẫn không tầm thường, kinh mạch cũng đã
trải qua cường hóa của sinh cơ nên không phải dạng phế vật như sáu năm trước
nữa. Với tu vi võ đạo đạt cấp Võ Tôn của hắn, phối hợp Tuyết Thiên Lăng tu
luyện Âm Dương Đồng Hợp này là không thành vấn đề.
Nếu là sáu năm trước, Tuyết Thiên Lăng miễn cưỡng ép tất cả Thái Âm cho hắn,
hoặc dụ Lâm Hàn hấp thu Thái Âm, vậy thì hắn không chết bất đắc kỳ tử, trời
đất khó dung. Đó cũng là “cơ hội duy nhất” mà Phong Sương tiên tử đã từng đề
cập đến.
Cả hai người có vẻ như đều đã hiểu ngầm, không nhắc đến chuyện này nữa. Đối
với Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng, tất cả quá khứ, tốt nhất chỉ nên tồn tại
những kỷ niệm đẹp mà thôi!
Hãy cho là màn kịch cảm động kia từ đầu đến cuối đều không phải diễn trò đi!
Tự lừa mình một lần, tương lai trước mắt là trời cao biển rộng.
Kẹttttt.
Hai cánh cửa chầm chậm mở ra, đôi vợ chồng son sóng vai bước ra ngoài. Mặc dù
không có gì xa lánh, nhưng cũng không quá tỏ ra thân thiết, để tránh gây nghi
ngờ về thân phận của Lâm Hàn.
Dù sao, ngoài thân phận Ninja kia ra, thân phận cha ruột của Lâm Phong, người
mang thân thể vạn chúc cũng rất đáng chú ý. Đặc biệt là một thân thể vạn chúc
còn sống lại càng khiến cho người ta thèm thuồng.
Võ Đạo Môn này... thực sự quá tham lam. Tiếp xúc với bọn họ khiến Lâm Hàn cảm
thấy kinh tởm, chỉ muốn rời xa chỗ này càng sớm càng tốt. Hắn không muốn tiếp
xúc với những kẻ mà trong mắt luôn quy đổi người khác ra “giá trị” như vậy.
Không biết Phong Sương tiên tử đã chờ đợi ở đây từ bao giờ, nhẹ nhàng lên
tiếng rồi đi trước dẫn đường