Động Phòng


Người đăng: nameros

Trời đã tối.

Khách mời đều đã đi hết. Những cao nhân kia đã lần lượt rời đi lúc nào, Lâm
Hàn thậm chí còn không hề hay biết. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Lâm Hàn
và Phong Sương tiên tử, cùng ba bàn rượu thịt thịnh soạn đã bị hưởng dụng dở
dang.

Phong Sương tiên tử nhìn Lâm Hàn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, mơ mơ
màng màng đứng không vững, nàng chỉ hơi lắc đầu một cái, trong lòng không biết
là tư vị gì. Đồ đệ mà mình vừa ý nhất, coi như con gái nuôi nấng thành người
hiện giờ đã thành gia lập thất. Chỉ là nó thành thân lại là vì bị chính sư môn
mà mình trân trọng bức ép, hơn nữa còn là chọn một kẻ không mấy nổi bật trong
đám trẻ tuổi. Phong Sương tiên tử cũng không biết mình nên vui hay nên buồn.


  • Đoàn Tiến Hàn!

Phong Sương tiên tử trầm giọng hô tên hắn.


  • Dạ! Sư phụ có gì phân phó!

Lâm Hàn mặc dù say, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng khom người
đáp.


  • Hiện giờ mặc dù ngươi và Lăng nhi đã thành thân, nhưng ngươi cũng nên hiểu
    đệ tử của vì cái gì mà chấp nhận ngươi. Chuyện của hai người các ngươi ta sẽ
    không xen vào, có thực sự trở thành phu thê được không đó là bản lĩnh của
    ngươi và tâm ý của Lăng nhi. Nhưng nếu để ta biết được ngươi sử dụng thủ đoạn
    hèn hạ gì bức ép nó, vậy thì đừng trách ta xuống tay độc ác, Phong Sương ta
    một ngày là sư phụ của Lăng nhi, vậy thì một đời là mẹ của nó, dù cho bất cứ
    chuyện gì xảy ra vẫn là như vậy!

Lâm Hàn thoáng chốc tỉnh thần ra ba phần, hắn nhìn xoáy sâu vào Phong Sương
tiên tử. Nàng nói ra những lời này mà sát khí đằng đằng, khí thế Võ Thần hung
mãnh ập tới đè ép lên người Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy thân thể như bị đóng
đến cứng đờ lại. Nhưng trong lòng Lâm Hàn vậy mà lại cảm thấy ấm áp đến lạ
thường, ánh mắt nhìn Phong Sương tiên tử tràn ngập thân thiết.

Phong Sương tiên tử hơi kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, đạo cảnh nàng ép lên người hắn
không phải là toàn lực, nhưng cũng thừa sức khiến một Võ Thánh cấp tám như Lã
Thiên Thanh phải khụy gối khom lưng, nhưng tên này thậm chí chỉ hơi tỏ ra dị
thường một chút, ngoài ra không có bất cứ dấu hiệu gì của việc khuất phục.

Phong Sương tiên tử nổi lòng hứng thú, định gia tăng áp lực để thử Lâm Hàn một
chút, nào ngờ đúng lúc này hắn lại chân thành bái xuống, giọng điệu cảm kích
mà cung kính:


  • Cảm ơn ngài! Sư phụ! Thực sự cảm ơn ngài! Cảm ơn sư phụ bao năm qua đã chăm
    sóc Tuyết tỷ tỷ, cảm ơn ngài vì thật lòng đối tốt với nàng như vậy! Nếu không
    có ngài, Tuyết tỷ tỷ không biết đã phải chịu khổ chịu sở đến mức nào! Có một
    người mẹ như ngài, đó là phúc của Tuyết tỷ tỷ, cũng là cái phúc của con...

Phong Sương tiên tử hơi nhíu mày. Nàng không hiểu lắm việc mà Lâm Hàn đang
làm, hắn đang rất chân thành, nói ra những lời sâu tận tim gan. Chỉ là, “Đoàn
Tiến Hàn” này đáng lý cũng chỉ là vì ham mê sắc đẹp hoặc quyền thế mà đến, gặp
gỡ Lăng nhi cũng chỉ là chuyện mấy ngày, hắn làm gì mà phải kích động như vậy?
Người ngoài như hắn tại sao lại biết Lăng nhi phải chịu khổ? Hắn biết được
những gì?

Nhìn thật sâu vào Lâm Hàn, Phong Sương tiên tử hơi nổi lên chút nghi vấn. Chỉ
là, tính cách của nàng cũng không phải là dạng tò mò hay tìm hiểu sâu. Nàng
chỉ cần biết, Đoàn Tiến Hàn này thực ra cũng rất chân thành với Lăng nhi, vậy
là đủ rồi!

Lăng nhi, xem ra con chọn đúng rồi! Ít nhất người này còn có chút chân tình
thực ý với con, chứ không phải hoàn toàn là vì dục vọng, tư lợi như những kẻ
khác! Hy vọng nó có thể đối tốt với con một chút, không khiến con phải chịu gò
bó uất ức gì!

Lòng thầm nhủ như vậy, Phong Sương tiên tử lắc mình một cái, để lại tàn ảnh và
một luồng gió thơm ngát, bản thân đã rời đi lúc nào không hay.

...

Người đã đi hết, tiệc đã tàn, nến cũng sắp tắt. Lâm Hàn liếc qua nơi này một
chút, sau đó cũng xoay người tiến về hậu viện.

Rời khỏi phòng khách, Lâm Hàn hơi ngạc nhiên nhìn trời nhìn đất, hắn có thể
cảm nhận được, thời tiết đang ấm dần lên, không còn lạnh giá đầy băng tuyết
như hôm qua. Điều này chứng minh phong bế trên ngọn núi này đã được gỡ bỏ,
khiến khí lạnh không bị áp súc trên đỉnh núi nữa, mà có thể tản dần ra xung
quanh.

Ha! Xem ra còn rất giữ lời! Thành thân xong là ngay lập tức trả lại tự do cho
Tuyết tỷ tỷ!

Bỏ qua mấy điều này, Lâm Hàn lại gấp gáp nện từng bước trở về phòng tân hôn.
Nơi mà tân nương mà hắn thương nhớ bao năm nay đang thầm lặng chờ đợi hắn.

Trong phòng tân hôn. Tuyết Thiên Lăng nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng nơi đầu
giường, chiếc khăn đỏ trùm đầu vẫn lặng im nằm đó, chưa hề có một chút dấu
hiệu nào bị xê dịch, chứng minh nàng nghiêm túc và coi trọng chuyện này như
thế nào.

Kẹttttt

Tiếng bản lề cửa khẽ khàng vang lên, thân hình Tuyết Thiên Lăng hơi cứng ngắc
một chút, sau đó dần dần lại trở lại bình thường, lặng yên chờ đợi điều sắp
đến, chỉ là nắm đấm nhỏ đã siết lại, trái tim đập nhanh hơn, tất cả đều chứng
minh nàng bây giờ cũng không được bình tĩnh.

Nhìn Tuyết Thiên Lăng cẩn thận từng chút, giống như một thê tử tam tòng tứ đức
ngoan ngoãn chờ đợi trượng phu tới gỡ bỏ khăn hỉ, trong lòng Lâm Hàn chợt cảm
thấy tràn ngập trìu mến và cảm động. Nàng coi trọng mấy chuyện này như vậy,
chẳng phải là vì trân trọng hắn hay sao?

Không để Tuyết Thiên Lăng phải chờ lâu, Lâm Hàn nhanh chóng quờ tay với lấy
cây gậy đầu bông trên bàn, nhẹ nhàng đưa tới câu lấy tấm khăn, nhấc nó lên rồi
bỏ sang một bên, để lộ dung nhan tuyệt sắc của thê tử. Mặc dù đã nhìn ngắm
nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng đến giây phút này, Lâm Hàn nhận ra mình
vẫn say mê như thế, chưa từng dứt ra được.

Một bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, Lâm Hàn tặc lưỡi cười đùa:


  • Chậc chậc! Tuyết tỷ tỷ à Tuyết tỷ tỷ, ta nói tại sao nàng lại có thể mỹ lệ
    đến vậy chứ? Khiến tiểu Hàn ngay từ lần đầu gặp mặt đã như trúng phải tiếng
    sét ái tình, đau khổ tương tư vì biết mình không xứng! Há há, bây giờ nhìn
    nàng thế này lại càng thêm mỹ lệ ôn nhu, khiến ta đây yêu thương không dứt,
    sau này mỗi ngày không gặp nàng đều nhớ đến xót cả ruột gan làm sao bây giờ?

Tuyết Thiên Lăng ôn nhu mỉm cười, lặng im hưởng thụ sự âu yếm của hắn, có chút
bất đắc dĩ nói:


  • Bao nhiêu năm rồi mà vẫn thích mấy trò đùa ấu trĩ như vậy! Ta cũng không
    phải mấy tiểu cô nương thích được người khác dỗ dành nịnh hót.

Nhìn Tuyết Thiên Lăng một bộ dạng đại tỷ bất đắc dĩ với tiểu đệ không chịu
lớn, Lâm Hàn lại càng thích trêu chọc nàng. Hắn rất tự nhiên ngồi xuống bên
cạnh, một tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Tuyết Thiên Lăng, kéo nàng
tới sát mình, mũi dí sát vào mũi ngọc của nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào thần
thái của nàng, cười hì hì nói:


  • Còn nói không thích! Ha ha, không thích sao mặt nàng lại hơi đỏ lên thế
    kia? Hí hí, càng nhìn lại càng đáng yêu, Thiên Lăng muội muội, ta yêu nàng
    chết mất!

Dứt lời, Lâm Hàn rất lưu manh thơm chụt một cái lên má Tuyết Thiên Lăng. Tuyết
tiên tử không chút để ý, chỉ nghi ngờ sờ lên má mình:


  • Có đỏ sao? Không có a! Chắc là do Gia Hinh sư muội lỡ tay đánh phấn hơi dày
    mà thôi!

Lâm Hàn dở khóc dở cười. Trên mặt nàng nào có phấn gì? Có chăng thì chỉ là một
chút dịch dưỡng da bí truyền của Võ Đạo Môn, khiến da dẻ vốn đã láng mịn của
nàng càng thêm mịn màng, đàn hồi và mềm mại mà thôi! Sờ lên má Tuyết Thiên
Lăng, Lâm Hàn có chút yêu thích không rời tay được, làn da nàng non mềm đến
mức như có thể bấm ra nước vậy.

Tuyết tỷ tỷ xem ra vẫn vậy, thỉnh thoảng chính nàng đỏ mặt mà nàng cũng không
biết, càng không hiểu vì sao lại thế. Chuyện này khiến Lâm Hàn cảm thấy nàng
cũng có một mặt rất đáng yêu, lại càng thích thỉnh thoảng trêu chọc nàng.

Còn đang nghi hoặc không biết má mình đỏ từ khi nào, Tuyết Thiên Lăng lại cảm
thấy trên đùi mình hơi nặng. Nhìn lại, không biết từ bao giờ, Lâm Hàn đã thích
ý gối đầu lên đó, vui vẻ rên rỉ:


  • Ưm! Chỗ này vẫn mềm như vậy, nằm rất êm, lại còn có thể hít được mùi hương
    thơm ngát của mỹ nhân, há há, quan trọng nhất, đó là nhìn từ dưới lên, Tuyết
    tỷ tỷ của ta đã đẹp lại càng thêm đẹp!

Đúng là rất đẹp, hình như còn hơi phát triển hơn, thật muốn nắn thử một cái! –
Trong lòng Lâm Hàn thầm nhủ.

Tuyết Thiên Lăng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, hai ngón tay xinh xắn ấn lên trán
hắn, nhẹ nhàng trách móc:


  • Chàng đó! Vừa nghịch ngợm vừa háo sắc!

Lâm Hàn đột nhiên nghiêm mặt:


  • Háo sắc là thế nào? Nàng đây là trắng trợn vu oan! Ách, không phải, đây là
    một lời nguyền nàng biết không? Biến ta từ một thiếu nam trong trắng thành một
    con sói đầy thú tính! Ta không biết, nàng phải đền bù!

Nói đến cuối, Lâm Hàn đã lăn qua lăn lại, chân tay vung vẩy như ăn vạ, khiến
Tuyết Thiên Lăng vừa tức vừa buồn cười.


  • Được rồi được rồi! Ta thua chàng, được chưa?

Nghe nàng nói vậy, Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc đã nằm im trên đùi nàng, cười
hì hì đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc hai cái.

Tuyết Thiên Lăng hiểu ý, nhẹ nhàng cúi người xuống một chút, hai khuôn mặt dần
dần tiến sát lại gần nhau. Lâm Hàn thoáng chốc ôm lấy cổ nàng, đầu hơi ngóc
lên một chút, bốn cánh môi thoáng chốc chạm vào nhau, một cái lưỡi ẩm ướt
thành thạo luồn qua hàm răng ngọc của Tuyết tiên tử, nghịch ngợm khuấy đảo lâu
đài, đi tìm người bạn tình thân thiết của nó.

Ầm!

Trong đầu Tuyết Thiên Lăng như có một tiếng nổ vang. Vốn dĩ trước đó còn có
một phần nghi ngờ rất nhỏ, nhưng bây giờ thì không còn, hoàn toàn không còn
nghi ngờ gì nữa.

Từ thái độ, cử chỉ, cách mà hắn ra hiệu, đều trùng khớp. Cho đến bây giờ, khi
mà hắn đang chạm vào người nàng, không chỉ có một luồng khí thanh tân tràn
ngập sinh cơ ập tới khiến nàng cảm thấy rất thoải mái thư thích, mà còn có một
cái gì đó rất đặc biệt đang kích thích nàng, khiến một đoàn năng lượng bị
phong bế ẩn sâu trong thân thể Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc trở nên rục rịch.

Chính là chàng! Trên đời này, chỉ có duy nhất một mình Lâm Hàn có thể làm xúc
động đến phong bế đó! Chỉ có duy nhất hắn là có thể hóa giải khổ hải trên
người Tuyết Thiên Lăng, cũng chỉ có duy nhất hắn là có thể có năng lực khiến
Tuyết Thiên Lăng hoàn toàn cởi bỏ lớp băng giá, khiến thân thể nàng trở nên
mềm nhũn như chi chi, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Bởi đã từ rất lâu rồi, trên người nàng đã đóng lên dấu ấn sâu đậm của hắn! Cả
đời này, chỉ có duy nhất hắn là có thể tùy ý chiếm hữu mà nàng không thể phản
kháng, chỉ có hắn mới có năng lực như vậy!

Và hắn... cũng chính là cơ hội của nàng, cơ hội duy nhất mà sáu năm trước
Tuyết Thiên Lăng đã bỏ lỡ! Lâm Hàn trở lại, đồng nghĩa cơ hội của nàng cũng
trở lại. Không chỉ nàng mới là bảo vật vô giá dành cho hắn, mà chính hắn cũng
là món quà độc nhất vô nhị mà ông trời ban cho nàng.

Chỉ là...

Chàng chưa biết gì, rất có thể sẽ bị nguy hiểm... Hơn nữa, ngày mai còn phải
đi gặp Phong nhi, nếu bây giờ chìm đắm quá thì làm sao bây giờ? Phong nhi,
aiz...

Trong đầu Tuyết Thiên Lăng đúng lúc này như bị dội một chậu nước lạnh, thoáng
chốc trở nên thất thần, hàng loạt suy nghĩ phức tạp từ lớn tới nhỏ cùng kéo
nhau mà tới, khiến nàng trở nên rối bời hơn bao giờ hết.

Đồ tân nương trên người đã dần bị Lâm Hàn giải trừ, để lộ ra thân thể trắng
ngần không chút tỳ vết. Lâm Hàn cũng thỏa mãn ước nguyện được chơi đùa với hai
con thỏ ngọc đáng yêu sau ngần ấy năm xa cách. Thân thể Tuyết Thiên Lăng bị
hắn kích thích đền mềm nhũn, nhưng phản ứng lại cực kỳ dữ dội, nàng ướt át và
ôn uyển như có thể đón chào hắn bất cứ lúc nào.

Rời tay khỏi đào nguyên đã đẫm vị phong tình, Lâm Hàn vốn dĩ định cởi giáp ra
trận, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt thất thần của Tuyết Thiên Lăng, đôi tay hắn
thoáng chốc ngừng lại. Suy nghĩ một chút, Lâm Hàn kéo chăn trùm lên thân thể
hai người, nhẹ nhàng ôm lấy nàng quan tâm hỏi han:


  • Nàng không thích sao? Hay là đang phiền lòng chuyện gì? Nói với ta, ta
    không muốn nàng không vui mà còn phải miễn cưỡng mình như vậy!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #193