Chưởng Môn Lệnh Hiện Ra


Người đăng: nameros


  • Ngươi... gặp Băng nhi rồi sao?

Tuyết Thiên Lăng hơi ngẩn người, kinh ngạc hỏi.

Lâm Hàn nhẹ nhàng gật đầu.


  • Ngươi thích nó? Ngươi không ghét bỏ nó không thể tu luyện, lại còn có số
    yểu mệnh?

Tuyết Thiên Lăng cắn môi hỏi tiếp! Vậy mà trước nay nàng vẫn tưởng Băng nhi
đáng thương chỉ có một mình nàng quan tâm thôi! Ngay cả sư phụ mặc dù không
nói gì, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra trong thâm tâm nàng không hề quá để tâm
đến Băng nhi!

Nàng cũng quá quen rồi, thế giới của nàng là vậy, có giá trị thì mới là con
cưng, còn vô giá trị thì chỉ là đứa con rơi mà thôi!

Nhưng dù sao Tuyết Thiên Lăng cũng khá hiểu Lâm Hàn, vừa hỏi ra câu đó, nàng
đã cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra Lâm Hàn sẽ phản
ứng thế nào.

Lâm Hàn đột nhiên ngồi phắt dậy, bắt lấy hai vai Tuyết Thiên Lăng nghiêm túc
nói:


  • Nhìn thẳng vào mắt ta! Nàng thấy ta có phải loại người vô tình vô nghĩa,
    nhẫn tâm ghét bỏ con gái mình hay không? Nàng đừng quên năm xưa ta cũng là một
    đứa trẻ bất tài vô tướng, không ai coi trọng ta, nhưng cha mẹ ta vẫn thương
    yêu lo lắng cho ta từng chút một! Nàng biết không, vì ta mất tích một năm hồi
    đó mà mẹ ta đã từng ngã bệnh, đủ thấy trong lòng mẹ yêu thương ta thế nào! Có
    thể trên cái đại lục khốn kiếp này, tất cả mọi người đều coi trọng “giá trị”
    của người khác, nhưng một nhánh họ Lâm này của ta, từ cha, mẹ, cho đến Lâm Hàn
    ta, tình nghĩa mới là quan trọng nhất. Nói gì đến tình thân máu mủ ruột già
    với Băng nhi? Nếu ta vì mấy lý do vớ vẩn kia mà ghét bỏ con gái mình, vậy thì
    ta là đồ cầm thú cũng không bằng!

Tuyết Thiên Lăng lẳng lặng nhìn sâu vào cặp mắt hắn, thần thái chân thành ấy
đã quá quen thuộc với nàng. Nàng biết, hắn đang nói thật, nói ra những lời từ
tâm can phế phủ, nếu hắn nói dối, thần thái của hắn sẽ khác...


  • Nhưng mà...

Tuyết Thiên Lăng còn định nói gì nữa, nhưng Lâm Hàn đã nhanh chóng ngắt lời:


  • Đừng nhưng mà nữa! Ta nói cho nàng nghe, Băng nhi thực ra cũng không phải
    là không thể tu luyện, chẳng qua là chưa tìm đúng cách mà thôi! Nó là con gái
    của ta, thức tỉnh huyết kế giới hạn của Nhẫn tông, nó sinh ra là để trở thành
    Nhẫn giả, nàng gượng ép nó trở thành võ giả, hiển nhiên là không ổn rồi...
    Hiện giờ ta đã tạm gửi nó ở một nơi có thể tin được, để nó hàng ngày tập trung
    tinh luyện chakra, tiến độ cũng không tồi. Ta tin rằng con gái của chúng ta
    cũng là một tuyệt thế thiên tài, thậm chí còn có thể sánh ngang với Phong nhi!


  • Thật sao?


Tuyết Thiên Lăng một lần nữa kinh ngạc nhìn Lâm Hàn. Nhận được cái gật đầu
khẳng định của hắn, nàng mới vui vẻ mỉm cười:


  • Vậy thì tốt rồi! Ta cũng không cần lo lắng thêm nhiều nữa...

Nàng vốn dĩ định nhắc tới việc đã nhờ người tìm cách để Băng nhi tu luyện,
nhưng nếu Lâm Hàn đã làm được, vậy thì việc này cũng không cần phải đề cập đến
nữa.

Xem ra, nàng đã cho rằng Lâm Hàn vẫn chưa gặp Lam Khổng Tước, nên cũng không
tiện nói đến chuyện này.


  • Đương nhiên là không cần lo lắng rồi! Đợi khi nào chúng ta rời khỏi đây, ta
    sẽ dẫn nàng đi gặp nó, để nàng thấy được con gái chúng ta lợi hại thế nào!
    Đúng rồi, Phong nhi thì sao? Nó đâu rồi, ta cũng muốn nhìn thấy con trai chúng
    ta, xem nó lớn lên có đẹp trai giống bố không...

Lâm Hàn càng nói càng nhỏ giọng, hắn đã nhìn ra sắc mặt Tuyết Thiên Lăng dần
trở nên u ám không vui. Nhớ đến những thông tin mình có được, hắn cũng ý thức
được điều gì đó.

Quả nhiên, Tuyết Thiên Lăng buồn bã nói:


  • Phong nhi sống với ta được hơn năm năm, nửa năm trước đã bị Đại Chưởng Môn
    phái người tới đưa đi. Nói là muốn bắt đầu hướng đạo cho nó. Ta biết, bọn họ
    đang tiến hành tẩy não cho Phong nhi, giống như tẩy não ta năm xưa. Chỉ là,
    tính cách của Phong nhi lại có phần cứng đầu giống ta năm xưa, chắc chắn sẽ
    không tiếp thu được tẩy não, hơn nữa nó lại có phần trẻ con, không nhẫn nhịn
    nổi uất ức, ta sợ là...


  • Sợ cái gì?


Thấy Tuyết Thiên Lăng ngần ngừ không nói, Lâm Hàn bất giác trở nên sốt ruột.


  • Ta sợ bọn họ sử dụng biện pháp mạnh uốn nắn nó vào khuôn khổ. Nếu lúc này
    Phong nhi vẫn không chịu nhẫn nhịn xuống, ta sợ bọn họ sẽ ra tay độc ác, miễn
    đi hậu hoạn trong tương lai. Nếu chuyện đó xảy ra, thì không chỉ có Phong nhi,
    mà ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.

Lâm Hàn vậy mà lại đột nhiên thở phào, vỗ ngực nói:


  • Ta còn tưởng bọn họ dùng phép di hồn hay thôi miên gì đó, dần dần ám hiệu
    để Phong nhi thay tâm đổi tính theo ý họ cơ chứ? Nếu mà dùng cách đó thì ta
    đúng là hết thuốc chữa!


  • Không thể!


Tuyết Thiên Lăng nghiêm túc khẳng định:


  • Trước đây ta cũng đã từng chịu phép di hồn kia, một lòng trung thành với Võ
    Đạo Môn. Nhưng năm ta 24 tuổi, ta tình cờ gặp được kỳ ngộ, tự hóa giải phép ám
    thị của họ, từ đó mới thay lòng đổi dạ, trốn chạy khắp nơi để tìm đường thoát
    cho đến khi gặp ngươi. Bọn họ sẽ cho rằng ta đã có cách bí mật hóa giải phép
    di hồn, chắc chắn sẽ không thi triển lên người Phong nhi, đề phòng trường hợp
    ta đã sớm đặt phép hóa giải lên người nó. Cách duy nhất chính là tẩy não bình
    thường, đưa nó vào khuôn khổ, còn một cách nữa là phá hủy linh trí của Phong
    nhi, biến nó thành một cụ khôi lỗi toàn diện, nhưng như thế khác nào tự hủy
    một thiên tài số một, Võ Đạo Môn chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy, ít nhất
    là ở thời điểm này!


  • Ít nhất là ở thời điểm này?


Lâm Hàn thoáng chốc đã bắt được điểm sơ hở:


  • Đúng thế, vì họ mới có được Phong nhi, cho rằng vẫn có thể uốn nắn, nên sẽ
    không làm như thế. Nhưng nếu qua thời gian dài mà không có hiệu quả gì, với
    phương châm của Võ Đạo Môn, hủy hoại Phong nhi cũng là điều đương nhiên!

Lâm Hàn trầm mặc!

Thật đáng sợ!

Thật độc ác!

Ngay cả một đứa trẻ như vậy cũng không buông tha! Không, có lẽ trong mắt họ,
không có phân biệt gì giữa trẻ em và người lớn, giữa nam và nữ, tất cả đều chỉ
là con kiến mặc cho họ bài bố, thuận ta thì sống, chống ta thì chết! Cái gọi
là chúng sinh bình đẳng trong mắt cường giả, đến cùng cũng chỉ là như thế.

Có lẽ... ta vẫn chỉ là kẻ phàm phu mà thôi! Hoặc là vì Phong nhi là con trai
ta, nên ta mới để ý như vậy!

Ta cũng đâu phải kẻ tốt lành gì mà có quyền phán xét người khác là tốt là xấu?

Rốt cuộc phải làm cách nào mới có thể cứu Phong nhi đây?

Hiện giờ nếu liều mạng, với thủ đoạn quỷ bí của mình, cứu được Phong nhi ra
cũng không phải là không thể. Nhưng sau đó thì thế nào? Trốn được một ngày,
còn trốn được cả đời hay sao? Nếu làm vậy thì mình phải dùng hết thủ đoạn,
chắc chắn sẽ bại lộ thân phận Lâm Hàn! Các Võ Thần của Võ Đạo Môn cũng không
phải là đồ bỏ đi!

“Lâm Hàn” trước sau gì cũng phải tỉnh lại, hắn không định để bản thân cả đời
nằm liệt giường như vậy. Nhưng không phải là bây giờ, ít nhất phải là sau khi
hắn và Tuyết Thiên Lăng an toàn rời đi nơi này, trở thành thổ hoàng đế ở vùng
dãy núi phía Tây Nam Võ Đạo Môn! Lúc đó trời cao biển rộng, Đoàn Tiến Hàn có
đi hay ở cũng chẳng ai quản, dù Lâm Hàn có làm gì, chắc chắn cũng không ảnh
hưởng đến thân phận “Đoàn Tiến Hàn” này, cũng không gây ảnh hưởng gì đến Tuyết
Thiên Lăng!

Lâm Hàn đã thừa biết dãy núi tây nam đó chỉ là một vùng địa vực cằn cỗi chim
không thèm ỉa, đuổi được “Đoàn Tiến Hàn” và Tuyết Thiên Lăng đến đó coi như là
đã rảnh nợ rồi, Võ Đạo Môn chắc chắn cũng không thèm để ý đến một Võ Thánh
không thể đột phá như Tuyết Thiên Lăng ở cái đất lưu đày như vậy. Lúc đó bản
thân cũng có thể làm một số chuyện không muốn cho người khác biết.

Còn việc “Lâm Hàn” sau khi gây họa sẽ gánh hậu quả thế nào, nhất thời hắn chưa
nghĩ ra! Hắn còn cần thời gian để phác họa một kế hoạch hoàn chỉnh!

Cốc cốc cốc!


  • Có chuyện gì?

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tuyết Thiên Lăng hơi nhíu mày hỏi vọng ra bên
ngoài, kết giới cách âm cũng thoáng chốc được giải trừ toàn bộ.


  • Thưa sư thúc! Các lễ vật ngày hôm nay đều đã đưa đến, sư thúc có muốn giữ
    lại thứ gì không? Hơn nữa sư thúc và Đoàn công tử cũng ở bên trong gần hai
    canh giờ, Chu trưởng lão yêu cầu sư thúc đưa ra lựa chọn cuối cùng, bố cáo
    thiên hạ! Các vị công tử khác cũng đều ở lại chờ đợi quyết định của sư thúc,
    chưa ai rời đi!

Ngoài cửa là giọng nói quen thuộc của Liễu Hoàng Y, Tuyết Thiên Lăng nhìn
thoáng qua Lâm Hàn, thấy hắn nhún vai, tỏ rõ ý để nàng tự quyết định, nàng mới
dùng giọng điệu lạnh nhạt đáp:


  • Chiếc bình sứ của Đoàn công tử ta rất thích, còn lại để sư môn quyết định
    đi...


  • Chờ chút!


Lâm Hàn như nhớ ra cái gì đó, vội vàng cản lại:


  • Thần khí Huyền Thủy Ngưng Băng kia rất tốt, rất hợp với nàng. Nàng không
    nhận thì Võ Đạo Môn cũng nhận, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của nàng, tội gì mà
    phải từ chối vô ích như vậy?

Tuyết Thiên Lăng nhìn lại Lâm Hàn một cái, thầm nghĩ, tên này thực ra còn rất
rộng lượng, không để ý việc ta nhận quà của người khác? Sao trước đây nghe hắn
kể chuyện lúc nào cũng thấy có người ghen tức vì thê tử nhà mình tùy ý nhận
quà gì gì đó...

Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, tiếp tục hướng ra ngoài phòng nói:


  • Còn cả kiếm Huyền Thủy Ngưng Băng nữa, hai thứ này là được rồi! Ngươi đi ra
    thông báo một tiếng, người ta lựa chọn là Đoàn công tử, ta chuẩn bị thêm một
    lát rồi sẽ ra!


  • Vâng! Thưa sư thúc!


Dứt lời, Liễu Hoàng Y nhanh chân chạy đi, tuyên bố tin dữ cho các vị công tử
si tình.

...


  • Ngươi thực sự quyết định?

Cửa phòng không mở, chỉ có một giọng nam trầm trầm truyền vào trong phòng như
dò hỏi. Tuyết Thiên Lăng không dám lãnh đạm, nhanh chóng ra mở cửa, cung kính
nói:


  • Vâng, Chu trưởng lão! Người mà đệ tử lựa chọn chính là Đoàn công tử!

Đứng trước cửa phòng chính là Chu trưởng lão. Khí thế của lão vẫn hiền hòa như
vậy, gương mặt có đôi phần phúc hậu, hắn nhẹ nhàng vuốt râu, mỉm cười hiền hòa
nhìn thoáng qua Lâm Hàn nhận xét:


  • Được, đây là do chính ngươi lựa chọn, sư môn sẽ không có bất cứ can thiệp
    gì thêm! Huống chi, vị tiểu hữu này cũng không phải hạng xoàng. Võ kỹ mặc dù
    lạ, nhưng rất hiệu quả, thân thể cũng rất cường hãn, có thể bỏ qua đạo cảnh
    của Thiên Thanh! Nhưng ta cũng phải nhắc nhở tiểu hữu, ngoại công chung quy
    không phải là chính đạo, không có đạo cảnh thì nói gì đến truy cầu cái phúc
    của tiên gia? Không nói đâu xa, ngay trận chiến vừa rồi, nếu không phải trên
    đỉnh núi này có trận pháp phong bế khả năng bay lượn, khiến Thiên Thanh không
    thể dùng phi kiếm, vậy thì công tử liệu có cách nào áp sát nó để gây khó khăn
    hay không? Ta có thể nhìn ra, với con đường tu luyện của tiểu hữu, có đến chín
    phần là không thể phi hành chiến đấu!


  • Đa tạ Chu trưởng lão chỉ điểm. Ta biết nhược điểm của mình, nhưng ta tin,
    có Tuyết tỷ tỷ bên cạnh, sớm muộn gì ta cũng tìm ra cách giải quyết.


Lâm Hàn cung kính đáp.

Chu trưởng lão cũng nhìn ra Lâm Hàn chỉ ra vẻ cung kính, chứ thực sự cũng
không quá để tâm chuyện này. Hắn thở dài một hơi, giao cho Tuyết Thiên Lăng
một tấm lệnh bài đỏ rực, không biết làm từ thứ kim loại gì. Bên trên có ba chữ
đen nhánh như trời đêm: Chưởng Môn Lệnh!


  • Cầm lấy đi! Nếu ngươi đã suy nghĩ thấu đáo, vậy thì sư môn cũng làm trọn
    tình trọn nghĩa với ngươi! Ba ngày sau các ngươi thành hôn, sư môn sẽ thật
    lòng chúc phúc cho các ngươi! Sau đó ngươi và tân lang sẽ cùng nhau tới năm
    trăm dặm Côn Sơn, tự lập môn hộ ở đó. Từ nay về sau ngươi và tân lang là
    chưởng môn chân chính, sư môn sẽ không tiến hành bất cứ giúp đỡ hoặc quản chế
    nào, trừ phi có sự yêu cầu từ các ngươi! Hàng năm chỉ cần các ngươi dâng lên
    đủ cống vật cho sư môn, giống như tất cả các địa vực khác là được!

Tuyết Thiên Lăng mặt không biểu tình nhận lấy Chưởng Môn Lệnh, nàng biết, động
thái này của Võ Đạo Môn là muốn cắt đứt mối liên hệ giữa nàng và Phong nhi.
Nàng biết, nhưng không thể chống lại, bởi kết quả như bây giờ đã là toàn bộ cố
gắng của sư phụ rồi! Nếu không có sư phụ, hiện giờ có thể nàng đã bị vu cho
tội phản bội rồi trục xuất sư môn, nào còn có thể gặp lại Lâm Hàn như bây
giờ...

Chỉ là... Phong nhi phải làm sao bây giờ? Mẹ xin lỗi, mẹ đã từng bước từng
bước bất lực, từng chút từng chút buông tay! Dù mẹ không muốn, nhưng thực sự
là lực bất tòng tâm...

Như hiểu được nàng đang nghĩ gì, một bàn tay lớn từ phía sau đưa đến, nhẹ
nhàng đan vào bàn tay trắng nõn thon dài của nàng. Hơi ấm từ bàn tay, ánh mắt
kiên định tự tin của hắn, vậy mà bất giác khiến thâm tâm nàng trở nên yên bình
và ấm áp.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #188