Người đăng: nameros
Vị Hà huynh phóng khoáng vẫn đi cùng tên họ Ngô hèn mọn là người lên tiếng đầu
tiên, cũng có vài phần phong thái không màng hơn thua, chỉ cầu diện kiến giai
nhân một lần.
Lâm Hàn cũng lé mắt nhìn qua, trong lòng bất giác cũng hơi hứng thú với tên
này. Theo Lâm Hàn thấy, Hà huynh này là một người khá thú vị, có chút giống
như quân tử tiêu dao trong truyền thuyết. Nhưng có phải vờ vịt hay không thì
Lâm Hàn không chắc lắm, ít nhất hắn không thấy Hà huynh kia giống giả vờ.
Liễu Hoàng Y mỉm cười đứng ra phía trước tấm màn, cao giọng diễn thuyết. Lời
nàng nói thực ra cũng có chút thâm ý, bởi theo đúng lý thì nếu lần này không
tuyển được người thì Tuyết Thiên Lăng phải gả cho Lã Thiên Thanh, nhưng chính
bản thân họ Lã cũng đang đứng đây, vì vậy người được chọn chắc chắn nằm trong
số bọn họ.
Lâm Hàn trầm ngâm.
Điều này có nghĩa là Thiên Tuyết tiên tử có thể tự do chọn lựa người mình
muốn, nhưng nếu người nàng không muốn may mắn đáp trúng, vậy thì nàng cũng
không thể có lý do gì thoái thác.
Nếu có người đáp trúng, nhưng chẳng may là người nàng không muốn, vậy thì chỉ
còn cách chọn một người khác làm tấm mộc mà thôi, trước sau vẫn phải chọn.
Trừ phi nàng chấp nhận gả cho Lã Thiên Thanh! Vậy thì không cần phải lựa chọn
người nào nữa.
Liễu Hoàng Y mỉm cười dò hỏi.
Mọi người đều trầm ngâm, những người ở đây đều hiểu, đáp trước chắc chắn sẽ
gặp bất lợi, bởi cả câu hỏi và câu trả lời đều chưa được tiết lộ. Lâm Hàn cũng
không ngoại lệ, hắn dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, bởi người sau tấm màn kia
không phải là Tuyết Thiên Lăng mà hắn tìm kiếm.
Một tiếng cười sang sảng vang lên, rốt cuộc cũng có người đầu tiên đứng ra.
Hắn rất phóng khoáng bước lên phía trước, tiêu sái ngẩng đầu chắp tay nói:
Người đứng ra đầu tiên chính là tên hoàng tử Thần Tướng Chiến Quốc kia. Hắn
nhìn qua văn nhược, nhưng lâu ngày rèn luyện trong môi trường quân đội nên
tính cách cũng có vài phần phóng khoáng và lỗ mãng giống quân nhân.
Đây rồi!
Trong đầu Lâm Hàn nổ vang một tiếng, mặc dù đã suy đoán từ trước, nhưng khi sự
việc xảy ra đúng như những gì mình đã định liệu, hắn chợt cảm thấy trong lòng
mình mừng như điên.
Là nàng! Chắc chắn như vậy! Không thể sai được, câu chuyện đó, cảnh tượng đó,
câu hỏi đó! Tất cả đều là ta đã kể cho nàng!
Nhưng... người ngồi đằng sau tấm rèm kia là ai?
Bình tĩnh! Cứ im lặng xem xét biến hóa! Ta sẽ là người cuối cùng lên đáp lời,
nếu không có biến hóa gì xảy ra, chính ta tới gặp nàng là được...
Câu trả lời đúng... có lẽ giống như ta đã từng kể cho nàng!
Nghe câu hỏi do Liễu Hoàng Y đưa ra, Long Nhiên Khung không chút do dự trả
lời:
Nhìn hắn miêu tả chân thành, khuôn mặt mơ màng như nhớ lại, ai cũng hiểu rằng,
Long Nhiên Khung đang nói thật, nói ra những lời chân thật từ phế phủ.
Liễu Hoàng Y tiếp tục hỏi câu thứ hai.
Long Nhiên Khung không chút do dự trả lời.
Câu hỏi thứ ba...
Long Nhiên Khung suy tư một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:
Long Nhiên Khung đã đáp xong, Liễu Hoàng Y đưa mắt nhìn tới sau rèm một cái,
thấy người kia không phản ứng gì, nàng nhanh chóng mỉm cười nói với họ Long:
Lời nói khá tế nhị, nhưng ai cũng hiểu, Long Nhiên Khung đáp trật rồi!
Long Nhiên Khung thở dài một hơi, nhưng vẫn rất phong độ nói:
Dứt lời, một chuôi dao găm sáng loáng kỳ dị chợt xuất hiện trên tay. Chuôi dao
găm này vậy mà có cán dài và lớn, thậm chí chiếm đến quá nửa chiều dài con
dao, hơn nữa còn có đao cách uốn lượn như hai cánh chim hải âu, chỉ là một
cánh chĩa xuống đất, còn một cánh lại hướng lên trời, chính giữa là một viên
ngọc sắc cạnh nhìn giống như kim cương, cực kỳ mỹ lệ.
Đặc biệt nhất chính là lưỡi của dao găm này... vậy mà hoàn toàn từ băng ngưng
kết, không những cứng rắn và sắc nhọn vô bì, mà còn mang theo hàn khí lạnh giá
buốt xương, Long Nhiên Khung cầm trên tay cũng rất cẩn thận, nếu chẳng may
chạm vào lưỡi dao, vậy thì có khi cả chân khí lẫn bàn tay đều bị đông cứng
mất.
Long Nhiên Khung khuôn mặt nghiêm chỉnh, rút ra một thanh đao đen kịt như
than, dao găm đột ngột chém xuống, vậy mà không chút khó khăn chém đứt rời
thanh đao dữ tợn kia, giống như cắt ra một khối đậu hũ vậy.
Long Nhiên Khung lên tiếng giải thích:
Thần khí?
Tên này điên rồi sao?
Mười mấy người ở đây đều mở trừng mắt, chăm chú nhìn về phía Long Nhiên Khung,
ngay cả Chu trưởng lão là Phong Sương tiên tử lặng lẽ xuất hiện trước đó cũng
hơi liếc qua.
Quả nhiên không hổ là hoàng tử được coi trọng nhất nhì trong hoàng tộc Long
gia, ra tay thật bạo a!
Thần khí! Mặc dù trong mắt các thế lực lớn, một thanh thần khí chưa chắc làm
nên chuyện, nhưng đối với từng người, thần khí lại là món bảo vật có thể gặp
mà không thể cầu, kể cả Võ Thần cũng là như vậy! Vậy mà hôm nay, Long Nhiên
Khung lại bạo tay tặng thần khí cho người khác, mặc dù có khả năng rất cao là
hắn sẽ không nhận lại được gì!
Mặc dù theo hắn nói thì thần khí này là do hắn tự tìm được, nhưng hắn không sợ
hành động như vậy sẽ làm mất điểm trong mắt trưởng bối hay sao? Có bảo vật
không nộp lên, lại tàng tư đi làm chuyện vô bổ như vậy,... các trưởng bối có
ai đồng ý cho con cháu làm vậy hay không?
Liễu Hoàng Y nhanh chóng tỉnh lại sau giây phút thất thần, nhanh chí mỉm cười
tán dương Long Nhiên Khung hai câu. Món thần khí này, danh nghĩa là thuộc về
Tuyết Thiên Lăng, nàng có thể lấy, nhưng nếu nàng không muốn, Võ Đạo Môn chắc
chắn sẽ muốn, không có đường nào từ chối ở đây cả!
Đây là quy tắc đã được thỏa thuận từ trước! Không có lý do gì để thay đổi!
...
Sau đó, lần lượt từng người từng người lên đáp lời, ngay cả vị Hà huynh và Ngô
huynh kia cũng đã lần lượt lên đáp lời. Kể cả Dương Dũng cũng được mời đích
danh, kể cả khi hắn đang trong danh nghĩa là tùy tùng của Long Nhiên Khung,
nhưng bản thân hắn cũng là một thiên tài danh giá a!
Chỉ tiếc, chưa từng có một ai đáp đúng.
Hiện giờ... chỉ còn lại có hai người chưa từng nhúc nhích, là Lã Thiên Thanh
và Lâm Hàn!
Lúc này, Lâm Hàn hơi liếc qua nhìn Lã Thiên Thanh, tình cờ nhìn thấy người kia
vừa quay đi sau khi nhìn mình, khóe miệng hơi nứt ra nụ cười tự tin!
Không ổn!
Lâm Hàn không biết không ổn ở chỗ nào, nhưng cảm giác cho hắn biết là không
ổn.
Lã Thiên Thanh đã đứng dậy, chắp tay lên tiếng, Lâm Hàn lúc này có muốn ngăn
cản cũng không kịp rồi.
Lã Thiên Thanh đứng thẳng tắp thân hình, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói.
Cái gì?
Những người ở đây giật mình một cái, mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm
về phía sau màn.
Gia Hinh sư muội? Triệu Gia Hinh? Đại lục đệ thất mỹ nhân!
Không phải là Thiên Tuyết tiên tử sao?
Ngô huynh hèn mọn là người đầu tiên đứng ra chất vấn! Liễu Hoàng Y có vẻ hơi
bối rối, đưa ánh mắt cầu xin ai oán nhìn về phía Lã Thiên Thanh, sau đó lại
như cầu cứu nhìn về phía Triệu Gia Hinh sau màn.
Còn vị Chu trưởng lão và Phong Sương tiên tử thì thuần túy nhắm mắt dưỡng
thần, chắc chắn không nhờ được gì.
Nhưng mà... Phong Sương tiên tử cũng đã hơi lắc đầu một cái, như ai thán một
chuyện đáng tiếc nào đó.
Trầm mặc một lúc, Triệu Gia Hinh mới cười nhạt một tiếng đáp lời:
Cũng không có gì, sư tỷ không tự mình lựa chọn được, muốn ta giúp tỷ ấy
chọn một người tốt mà thôi! Làm một cô em vợ, lựa chọn tỷ phu cho mình chắc
hẳn cũng không sai chứ hả? Hơn nữa sư tỷ đã giao quyền cho ta, người được chọn
cũng là lấy sư tỷ, trước sau cũng đâu có khác gì?
Cưỡng từ đoạt lý!
Ngô huynh cảm thấy tức giận vô cùng, nhưng cũng không biết phản bác thế nào,
cuối cùng chỉ đành phun ra một câu như vậy.
Người ta đã trao quyền cho nhau, lấy cũng vẫn là Thiên Tuyết tiên tử, nhìn qua
đúng là không có vấn đề gì. Nhưng ở đây có mùi treo đầu dê bán thịt chó rất
nặng, khiến Ngô huynh vẫn cảm thấy mình là bị lừa gạt.
Đang lúc mọi người còn đang trầm ngâm, Lã Thiên Thanh lại một lần nữa lên
tiếng:
Sư muội! Tốt nhất muội nên mời sư tỷ ra đi thôi! Chuyện này quá trọng đại
với sư tỷ, muội không thể làm chủ được đâu!
Đúng vậy đúng vậy! Mau mời Thiên Tuyết tiên tử ra đi! Bọn ta tới đây là để
lấy Tuyết Thiên Lăng, sao lại để một tiểu cô nương như vậy làm chủ cho được?
Ngô huynh nhanh chóng hùa theo kêu gào, thần tình cực kỳ kiêu ngạo và hung
hăng.
Triệu Gia Hinh bị chọc tức, hơi thở phập phồng mắng to Ngô huynh.
Lã Thiên Thanh chợt cười nhạt một tiếng, như đã tính trước nói:
Lã Thiên Thanh lời này là tiếu lý tàng đao, nếu Triệu Gia Hinh vẫn cố chấp,
đồng nghĩa với việc công nhận đám người kia bị loại thẳng, người chỉ còn lại
hắn và Lâm Hàn, cũng chính là “Võ Tôn” như hắn nhận định! Một Võ Tôn mà thôi,
hắn xứng sao, ta đã nhấn mạnh như vậy, sư muội chắc chắn sẽ để ý? Tin rằng dù
sư muội có cố chấp đến mấy cũng không chọn một kẻ như vậy!
Còn nếu Triệu Gia Hinh nhịn được, mời Tuyết Thiên Lăng ra, để nàng tự mình làm
chủ, tuyển chọn một lần nữa, vậy thì cũng không sao, Lã Thiên Thanh vẫn còn kế
hoạch khác.
Theo hiểu biết của Lã Thiên Thanh, với tính cách kiêu ngạo và trải nghiệm non
nớt của Triệu Gia Hinh, có đến tám phần nàng sẽ sập bẫy...
Quả đúng như Lã Thiên Thanh dự liệu, Triệu Gia Hinh vô cùng tức giận nói:
Vừa nói xong, Triệu Gia Hinh đã biết mình nói hớ, sư tỷ đã dặn dò đi dặn dò
lại, chắc chắn phải tuyển được người, không để Lã Thiên Thanh đắc lợi. Mặc dù
không quá đồng tình, nhưng nàng vẫn rất thương sư tỷ, không muốn làm trái. Vậy
mà bây giờ mình vì bộp chộp mà dính bẫy, vì ngứa mắt đám người kia mà loại
hết, để lại một mình Lã Thiên Thanh, chẳng phải là làm hại sư tỷ rồi sao?
Còn “huynh đệ Võ Tôn” kia, Triệu Gia Hinh trực tiếp không nhìn! Nàng từ đầu
vẫn chẳng hiểu sao một nhân vật như vậy lại có thể trà trộn vào đây? Tiểu
Hoàng Y làm ăn kiểu gì vậy?
Triệu Gia Hinh cắn môi, nhất thời không biết phải làm sao!