Cung Điện


Người đăng: nameros

Lâm Hàn một đường đi theo sát Liễu Hoàng Y. Lúc này nàng đi không chậm, nhưng
cũng không phải là quá nhanh nhằm thách đố người khác như ban sáng, việc theo
sau cũng không phải là quá khó khăn gì.

Một đường dọc theo sườn núi, Lâm Hàn cũng chẳng biết là đã rẽ bao nhiêu lần,
đi xuyên qua bao nhiêu sơn động, thậm chí còn trực tiếp đi xuyên qua vài vách
đá chắn đường, thực chất đều là ảo ảnh.

Nếu cho Lâm Hàn thời gian tỉ mỉ nhìn kỹ, khả năng kháng ảo giống Hashirama có
thể giúp hắn không bị mắc lừa bởi ảo thuật cỡ này, nhưng mà vừa tìm đường vừa
phát hiện ra ảo ảnh thì không có dễ như vậy! Lâm Hàn vuốt vuốt mồ hôi trán,
thầm thấy may mắn vì đã không làm liều, nếu muốn tự mình xông qua trận pháp
này, đúng là hoàn toàn bất khả thi a!

Qua chừng một giờ di chuyển, với tốc độ nhanh chóng của mình, cuối cùng hai
người cũng đặt chân vào một cung điện trên đỉnh núi!

Đúng, là cung điện!

Lâm Hàn kinh ngạc nhìn cái cung điện trước mắt, mặc dù không phải là quá đồ sộ
hoành tráng như hoàng cung, nhưng thực tế cũng quá xa hoa và bắt mắt rồi. Một
đường di chuyển từ sáng tới giờ, Lâm Hàn đã vượt qua không biết bao nhiêu đạo
quan, không biết bao nhiêu lều tranh mái nứa, nhưng cung điện như vậy... đúng
là độc nhất vô nhị trên cái vùng đất như tiên cảnh này!

Cung điện có cổng chính rộng năm mươi mét, bao gồm hai trăm mười bậc thang
trước cửa cung, có trải thảm đỏ chính giữa các bậc thang, có mấy phần phong
thái hoàng cung mà Lâm Hàn từng xem kiếp trước.

Bước vào đại điện là một không gian rộng lớn, trần lợp ngói cao hơn mười mét
với những cái trụ lớn tới hai người ôm, được dát vàng và chạm trổ hình thần
long cuộn mình, vị trí cao nhất trong điện còn có một cái long ỷ hoàn toàn đúc
bằng vàng ròng, không, là lạc nhật tinh kim cực kỳ quý hiếm.

Cái gì thế này?

Điện Thái Hòa để yết triều sao?

Tại sao lại có thể có thứ kiến trúc như thế này ở đây? Trên sơn phong Võ Đạo
Môn mà vẫn có kẻ muốn làm vua hay sao?

Lâm Hàn như lạc vào sương mù, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ nghĩ rồi thôi! Muốn làm
vua thì là việc của người ta, liên quan gì tới hắn? Hắn tới chỉ vì một mục
tiêu, một người duy nhất mà thôi.

Quan sát xung quanh, Lâm Hàn chứng kiến trong điện đã sắp xếp bàn đầy hai bên,
là loại bàn thấp, phải ngồi khoanh chân dưới nệm chứ không có ghế, trên bàn có
xếp sẵn rượu và đồ ăn thức uống thanh đạm, nhưng cũng tràn ngập linh khí của
Võ Đạo Môn.

Mặc dù số bàn được xếp là chừng ba mươi, nhưng chỉ có khoảng hơn mười bàn được
sử dụng mà thôi, hơn nửa số bàn bị bỏ trống, mặc dù người xuất hiện trong điện
lại lên tới gần năm mươi người.

Lý do cũng dễ hiểu, bởi chỉ có hơn mười người là ngồi trước bàn, số người còn
lại hoặc là ngồi sau, hoặc là đứng thủ hộ, khỏi nhìn cũng biết là tùy tùng của
những kẻ ngồi bàn kia.

Nhìn lướt qua những người này, Lâm Hàn vô thanh vô tức suy tư một chút trong
lòng.

Ở đây có vài người mà hắn biết!

Kẻ đầu tiên mà Lâm Hàn chú ý tới là Lã Thiên Thanh!

Tên này không ngờ cũng đi tới đây, chẳng phải nếu không tuyển được người thì
Tuyết Thiên Lăng sẽ bị ép gả cho hắn sao? Còn tưởng tên này sẽ ngồi không chờ
người chứ, không sợ người ta đồn ra đồn vào Võ Đạo Môn tự bày trò rồi tự cưới
hay sao?

Hừ!

Như nhận ra nụ cười nghiền ngẫm của Lâm Hàn, Lã Thiên Thanh chợt hừ lạnh một
tiếng, sau đó không thèm nói gì. Hắn coi Lâm Hàn cũng như những người khác,
đang thầm khinh thường hắn và Võ Đạo Môn bày trò dối trá. Trong lòng Lã Thiên
Thanh cũng có chút ngại với sư môn, nhưng để thể hiện hết lòng thành với sư
tỷ, để không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn vẫn tự mình quyết định đến đây
lần này.

Hắn làm vậy đã lường trước là sẽ bị đàm tiếu, nhưng không phải một kẻ như tên
kia có thể tham dự vào! Chân khí yếu kém như vậy, chỉ ở mức Võ Tôn là cùng,
không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì mà có thể lên đây?

Người thứ hai mà Lâm Hàn nhận ra, đó là Dương Dũng của Thần Tướng Chiến Quốc,
người đã từng bại trong tay Lã Thiên Thanh năm năm trước, cái tinh thần quyết
chiến cũng không chịu lùi bước kia cũng khiến Lâm Hàn có chút ấn tượng nho
nhỏ. Nhưng lúc này hắn không phải là người ngồi bàn, mà là một thanh niên tự
tin và ngạo nghễ khác, trên người thậm chí còn mặc hoàng bào, có thêu hình tứ
trảo thanh long. Trang phục như vậy Lâm Hàn không nhận ra rõ ràng lắm, nhưng
người dám mặc như vậy, còn cho Dương Dũng tùy tùng, vậy thì chỉ có thể là
hoàng tử của Thần Tướng Chiến Quốc, còn hoàng đế,... Lâm Hàn nhớ là hình ngũ
trảo kim long chứ không phải như vậy!

Người thứ ba...

Ách, có lẽ không nên gọi là người!

Đây là một con rồng, là con tiện long Kim Huyền mà Lâm Hàn từng làm quen năm
năm trước. Hình như hắn đã bị thánh nữ Julia Vassiana của Thiên Thần Giáo Đình
thu làm sủng vật... Ách, nhắc đến cô nàng nóng bỏng kia... chẳng phải nàng
đang đóng giả nam trang, trở thành tùy tùng phía sau Kim Huyền hay sao?

Ây, cái đôi phải gió này dắt nhau đến đây làm gì? Hơn nữa nhìn vẻ mặt Kim
Huyền có vẻ bất đắc dĩ, còn Julia thì lại hứng thú dạt dào, có thể thấy rõ cái
chủ ý cùi bắp này là do ai đưa ra! Chắc chắn không phải tiểu tiện long a! Là
đến đây quậy phá, hay là đến xem trò vui?

Mặt Lâm Hàn đen lại, vợ nhà mình bị người ta mang ra làm trò vui, cảm giác
không dễ chịu a!

Mặc kệ đi, ka đại nhân đại lượng, nể tình tường quen biết qua, không chấp nhặt
với hai người các ngươi.

Còn những người khác, Lâm Hàn hoàn toàn không nhận ra. Tu vi của những người
kia đã là lợi hại nhất ở đây rồi, dù gì cũng là thiên tài hàng đầu mà các thế
lực lớn từng cử ra để tranh đoạt lợi ích, trên đời này thực sự không có mấy ai
có thể vượt qua nổi bọn họ.

À không!

Còn một người khác khá lợi hại, khí diễm hừng hực tràn ngập bá đạo. Hắn ngồi
đối diện Lã Thiên Thanh, trên cơ Dương Dũng và Kim Huyền một bậc. Hắn ngẩng
đầu ưỡn ngực, tràn ngập tự tin, phía sau cũng không có tùy tùng. Lâm Hàn âm
thầm cảm nhận khí diễm mà hắn tỏa ra, trong lòng chợt giật mình một chút.

Võ Thánh cấp tám!

Không, có lẽ không chỉ là như vậy! Mặc dù hắn che giấu rất kỹ, chỉ biểu hiện
ra là Võ Thánh cấp tám, nhưng nhìn hắn đang tự tin chèn ép khí diễm của Lã
Thiên Thanh như vậy, lẽ nào đã vượt qua cả Lã Thiên Thanh?

Mặc dù năm năm qua, Lã Thiên Thanh luôn nằm trong trạng thái trị liệu, hơn nữa
còn trừ bỏ tâm ma từ việc bị ma vật xâm lấn, bị Lâm Hàn đánh bại, hơn nữa còn
thấp thỏm bất an sợ Tuyết Thiên Lăng biết việc Lâm Hàn vẫn còn tồn tại trên
đời. Tu vi của hắn cũng vì thế mà lâm vào bình cảnh, năm năm vẫn chưa từng
tiến một bước. Nhưng kể cả vậy hắn vẫn là Võ Thánh cấp tám hàng thật giá thật
a!

Võ thánh cấp bảy và Võ thánh cấp tám là một cái lạch, chênh lệch cực kỳ rõ
rệt, ít nhất là về mặt khí diễm, đạo cảnh là như vậy. Lã Thiên Thanh năm đó
dùng tuổi hai lăm đạt đến đẳng cấp này, gần như đã là vô địch trong lớp trẻ
năm ấy. Nếu không phải gặp đôi nam nữ Lâm – Lê chơi ăn gian, lấy hai đánh một,
sau đó lại bị ma tướng xâm lấn, hắn đã có thể có được vị trí vô địch hoàn
chỉnh, chứ không phải là nhà vô địch bị một số kẻ lợi dụng nói xấu bôi nhọ như
vây giờ.

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, âm thầm nhớ tới nhiệm vụ cấp Thiên mà lão già Lâm
Chấn Sơn từng giao cho mình, thoáng chốc đã nhận ra thân phận của người thanh
niên kia.

Quái vật Lâm gia!

Kẻ mà Lâm Thế Hùng ngưỡng mộ nhất, đồng thời cũng ghen tỵ căm ghét nhất!

Đại thiếu gia của Lâm gia, thiên tài kinh diễm nhất của Lâm gia trong mười
ngàn năm trở lại đây! Người được hy vọng sẽ vượt mặt cả Lã Thiên Thanh và
Tuyết Thiên Lăng của Võ Đạo Môn, trở thành Võ Thần trẻ tuổi nhất trên đại lục
đương thời!

Truyền kỳ của Lâm gia, sáu tuổi luyện võ, mười tuổi bắt đầu chấp hành nhiệm
vụ, lặn mất tăm tới năm mười tám tuổi, xuất hiện với tu vi Võ Thánh! Ngay lập
tức đoạt chức quán quân đại hội tỷ võ của học viện, có người nói hắn năm đó
gặp may, khi mà các thiên tài của thế hệ trước vừa quá tuổi, thế hệ sau chưa
đủ độ chín. Nhưng hắn mặc kệ, sau lần đó, hắn không còn tham gia tỷ võ nữa, mà
chăm chú luyện võ, đến năm hai lăm tuổi, một lần nữa tham gia lại, dùng tu vi
Võ Thánh cấp sáu đánh bại toàn bộ những thiên tài khác của học viện. Đến lúc
này, không ai có thể nói gì nữa, bởi thời điểm đó, đã có ít nhất hai vị cường
giả cấp Thánh khác cùng tham gia rồi.

Trải qua năm năm, một đường thẳng tiến, tu vi của Lâm Thế Tuyền vẫn chưa hề
dừng lại, thậm chí chưa từng gặp bình cảnh! Thiên phú như vậy, thực sự đã làm
cho cả học viện Cửu Long, thậm chí là cả đại lục khiếp sợ. Thiên phú của hắn,
thực sự đáng xếp vào tam đại tài tuấn trên đại lục này rồi.

Nên nhớ, mỗi người đều có một thời kỳ tăng trưởng rất nhanh, thiên tài thì
càng là như vậy, nhưng thiên tài tới mấy thì cũng có lúc gặp bình cảnh, người
tiến nhanh chưa chắc đã có thể tiến xa, có thể gặp bình cảnh bất cứ lúc nào.
Người tiến chậm chưa chắc đã là vô dụng, bởi đôi khi họ lại không gặp phải
bình cảnh nào.

Chỉ cần thiên phú không nát tới mức hết thọ nguyên trước khi tiến bộ, vậy thì
ai cũng có thể tiến tới đỉnh cao.

Nhưng thiên tài tới đâu thì cũng có giới hạn, đến đẳng cấp Võ Thánh cấp mười,
chắc chắn sẽ có bình cảnh để lên tới cấp Thần. Đó là quy luật chung chưa từng
có ai phá vỡ được, cũng là cái lạch trời khiến biết bao thiên tài ôm hận. Đó
là lý do mà tại sao cường giả cấp Thánh nhiều như vậy, mà cấp thần thực tế lại
ít đến đáng thương!

Chẳng phải chính ta đây cũng đang dính phải bình cảnh hay sao?

Lại lan man sang vấn đề khác rồi! Lâm Hàn lắc đầu loại bỏ tạp niệm, những
chuyện này nên để nói sau, nhiệm vụ của Lâm Chấn Sơn cũng để sau, Lâm Thế
Tuyền cũng để sau. Hắn cần xử lý chuyện bây giờ đã!


  • Liễu tiên tử, chúng ta đã đợi lâu như vậy, rốt cuộc đã có thể dẫn chúng ta
    tới diện kiến sư thúc của cô chưa?

Một tên công tử ngạo mạn ngồi hàng thứ tư lên tiếng, có vẻ đã không nhẫn nhịn
nổi nữa. Hắn lên tiếng, một tên khác có đôi mắt sắc lẹm âm hiểm cũng chen vào:


  • Còn tưởng Liễu tiên tử lãng phí cả ngày để làm gì. Không ngờ chỉ tuyển ra
    được người như vậy! Còn có thể làm nên trò trống gì hay sao? Thuần túy là lãng
    phí thời gian quý báu của mọi người! Aiz... võ đạo môn a võ đạo môn, đã mời
    được người như chúng ta, còn cố tình trêu đùa những người cùng khổ như vậy làm
    gì? Chẳng phải rất tàn nhẫn với tất cả mọi người sao?

Một lời nói trực chỉ Lâm Hàn, khiến những người khác cũng bắt đầu dùng ánh mắt
bất thiện nhìn hắn. Bọn họ đã đợi sốt cả ruột, sôi cả gan cả ngày trời, chỉ vì
đợi một thứ mặt hàng như vậy thôi sao?

Chỉ có mấy người ngồi trên cùng kia vẫn rất phong độ, nhàn nhã uống trà, không
hề lộ ra chút biểu hiện nào. Nhưng trong lòng họ, không ai cho rằng Lâm Hàn có
thể có tác dụng gì ở đây.

Nhưng đồng thời, trong lòng đám này cũng nổi lên chút thở phào nhẹ nhõm, đối
thủ không lợi hại là tốt nhất, nếu hắn lợi hại như trước đó mình nghĩ, vậy thì
mới chính thức là nguy to.


  • Các vị công tử không nên nói vậy! Cơ hội được sư thúc giành cho tất cả mọi
    người! Chờ đợi thêm một người tham gia là thêm một phần tôn trọng với sư thúc,
    các vị thấy không phải sao? Hơn nữa, vị công tử bên cạnh ta là người đã vượt
    qua hàng loạt tiêu chuẩn, là người duy nhất tới đây trong mười vạn người tham
    gia tại thành Hải Phong, ta cho rằng huynh ấy cũng không phải là kẻ vô dụng
    đâu!

Liễu Hoàng Y lên tiếng giải vây cho Lâm Hàn. Không chờ đám người kia nói thêm
gì, nàng nhanh chóng tuyên bố:


  • Các vị, chờ đợi một ngày chắc hẳn cũng sốt ruột rồi. Tiểu nữ không khiến
    các vị khó chịu thêm, mời các vị đi theo ta, diện kiến sư thúc thôi!

Nói xong, nàng mặc kệ đám người kia nghĩ gì, nhanh chóng xuyên qua đại điện,
vòng ra sau long ỷ tới hậu viên của cung điện.

Đám người kia nhất thời cũng quên béng chuyện vừa rồi. Chuyện bây giờ mới là
quan trọng nhất. Lâm Hàn cũng theo đó mà rất hoa lệ bị bỏ qua. Một tiểu nhân
vật như hắn, cần phải chú ý sao?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #178