Người đăng: nameros
Hừ!
Liễu Hoàng Y khinh thường hừ một tiếng, thi triển khinh công phi thân lên một
ngọn cây, dải lụa trong tay một lần nữa xuất hiện, mang theo chiếc chuông rung
lên từng tiếng thanh thúy lao vút về phía con chim đang bay lượn trên không.
Lâm Hàn chẳng quan tâm những thứ này, hắn tranh thủ cơ hội phát động Byakugan
thu thập thông tin về khu rừng trước mặt. Kết quả khiến sắc mặt hắn trở nên
hơi khó chịu.
Trước mặt hắn là một khu rừng mọc dọc theo sườn núi, cây cối rậm rạp vô cùng.
Điều quan trọng hơn, khu rừng này vậy mà bố trí theo trận pháp đạo gia, hình
như có đủ cả cửu cung bát quái ngũ hành lục hợp gì đó...
Chết tiệt, trận pháp đạo gia là thứ mà Lâm Hàn nửa chữ cũng không thông, nếu
nhắc đến ma pháp trận thì hắn còn bập bõm được một hai, bởi hắn đã từng thỉnh
giáo qua Lê Ân Tĩnh về ma pháp trân, nói gì thì nàng cũng là một tông sư về
phương diện này cơ mà.
Nhưng về trận pháp đạo gia thế này... đúng là làm khó Lâm Hàn rồi. Khu rừng
phía trước được bố trí huyền diệu vô cùng, cây cối vậy mà có thể dịch chuyển
liên tục để thay đổi đường đi... mà không đúng, không chỉ là cây cối dịch
chuyển, mà còn có thể tạo ra ảo giác, khiến đường đi bị nhìn thành đường cụt.
Bên trong còn phối hợp cả kỳ môn độn giáp ngũ hành luân chuyển, lúc thì cây
bốc cháy tạo thành lửa, cây đổ chắn lối đi, hơn nữa cành cây sau khi bốc cháy
không trở thành than, mà lại cứng như kim thiết, bóng loáng lên những đường
vân sắc bén, đúng là đủ quỷ dị...
Còn đủ những kỳ cảnh khác nhau diễn ra trong rừng, chỉ có một lối đi duy nhất
là an toàn, nhưng lối đi đó lại thay đổi liên tục, khiến Lâm Hàn không biết
đường nào mà lần. Đối với một tên mù đường như hắn, cái mê cung này kể như là
tuyệt lộ.
Ah...
Lâm Hàn thơi đau đớn ôm trán, bệnh trạng lại phát tác rồi! Xem ra với tình
trạng hiện tại của mình thì không thể tiếp tục lạm dụng Byakugan nữa, phát
động huyết kế gần nửa ngày, tinh thần yếu ớt của hắn đã đạt đến cực hạn rồi.
Hừm, thực ra cũng còn một cách, đó là độn thổ mà đi! Ngoài ra trên không trung
và mặt đất đều bị rừng cây này bao phủ rồi. Ngay cả con chim điêu kia dù bay
cao đến mấy, nhưng vẫn có thể có cây cối đột ngột vươn lên chặn đường, khiến
hắn có vẻ cực kỳ chật vật. Mà không đúng, nếu ngọn cây có thể chặn đường, biết
đâu rễ cây cũng có thể chặn đường? Trận pháp này hoàn thiện như vậy, nếu mạnh
mẽ phá vỡ thực ra mình cũng có thể làm, mình còn có mộc độn cơ mà! Nhưng hiện
tại bản thân phải tự hạn chế thủ đoạn, xem ra chẳng có cách nào lách qua được
rừng cây này cả.
Theo mục tiêu mà tên cưỡi điêu kia đang cố di chuyển tới, xem ra nơi cần đến
chính là đỉnh núi này chứ chẳng đâu xa!
Lâm Hàn híp mắt lại một cái, bắt đầu chú ý đến tình trạng chiến đấu giữa Liễu
Hoàng Y và tên cưỡi điêu kia. Làm hắn ngạc nhiên là, tên này không ngờ lại có
thể đánh như vậy, thậm chí còn có chút ưu thế hơn Liễu Hoàng Y, dù gì thì hắn
cũng đang bay trên trời, hoàn toàn có lợi thế so với nàng a, dù rằng tu vi của
hai người thực ra cũng chỉ xêm xêm mà thôi.
Liễu Hoàng Y đánh hoài không thắng, tâm tình trẻ con bắt đầu phát tác, tức
giận hô lên với Lâm Hàn:
Lâm Hàn hai mắt sáng ngời, cũng chẳng có tâm tư mà để ý sơ hở trong lời nói
của Liễu Hoàng Y, hắn chỉ biết, mình có cơ hội rồi!
Khác với Lâm Hàn, thanh niên đối diện kia khá là buồn bực, vội vàng hô lên:
Liễu Hoàng Y lúc này cũng biết mình nói hớ, nhưng Lâm Hàn hình như cũng không
phải là người có cái nhã hứng kia, nàng có thể nhìn ra, từ đầu đến cuối Lâm
Hàn cũng chỉ để tâm đến sư thúc mà thôi!
Nghĩ cũng đúng, người nào đến dự tuyển mà chẳng một lòng hướng tới sư thúc?
Mặc kệ mục đích gì đi nữa.
Trong khi Liễu Hoàng Y còn nghĩ linh tinh, Lâm Hàn đã nhanh chóng hành động.
Một cước như trái phá tung ra, đốn gọn một ngọn cây cao năm mét, thân cây còn
chưa kịp đổ xuống, một quyền hung bạo đã nện mạnh vào đúng chỗ bị đá gãy, thân
cây như một mũi tên khổng lồ bay vút lên trời với tốc độ khủng khiếp, thân
cây, lá cây rít lên từng cơn gió hung bạo khiến bên má tên cưỡi điêu cũng có
chút hơi ran rát.
Công tử hơi hoảng hốt nhìn gốc cây kia, công kích cỡ này hắn không sợ, nhưng
con chim ngu này thì chỉ là hắn lâm thời bắt được a, đến linh trí còn chưa
hoàn thiện, làm sao nó chịu nổi thứ này?
Không ngoài dự đoán, thân cây lướt mạnh qua bên cánh chim điêu, cơn gió cuồng
liệt khiến đôi cánh chim chao đảo một cái, chim điêu tội nghiệp xoay mòng mòng
vài chục vòng trên không trung, chóng mặt đến mức đôi mắt cũng nổi lên hai cái
vòng xoáy, cuối cùng rền rĩ một tiếng dần dần rơi xuống mặt đất.
Aaaaa...
Tên cưỡi điêu hoảng sợ la lên thảm thiết, hiện giờ đang ở trên độ cao năm sáu
mươi mét trên không a! Ta là võ đế, nhưng nếu rơi xuống không chết thì cũng
gãy chục cái xương a, bảo ta nằm vài tháng trên giường, thà giết ta đi còn
hơn.
Vút!
Ngay lúc thanh niên tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận tháng ngày thống
khổ sau này, nào ngờ một dải lụa đột ngột vươn ra, cuốn chặt lấy eo hắn, mạnh
mẽ kéo căng thân hình hắn lại. Hắn mừng rỡ xoay người nhìn Liễu Hoàng Y, chợt
tru lên như sói đói gặp được mồi ngon:
Liễu Hoàng Y trợn trắng mắt, cánh tay trắng như phấn vung mạnh một cái, tên
kia tiếp tục rơi xuống với tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy gấp đôi:
Ngu ngốc, ta chỉ là thấy ngươi sắp ngã quá nhẹ, muốn đập ngươi thêm một đòn
mà thôi.
A aaa, Liễu Hoàng Y, nàng thật độc ác!
Công tử hú lên kinh dị, nhưng cảm giác truyền đến cũng không có đau đớn như
hắn nghĩ, chỉ có vài nhánh cây sắc nhọn chọc lên da thịt mà thôi, hắn đã vận
công hộ thể toàn thân, cũng chẳng tổn thương được gì. Thân thể hắn xuyên qua
hàng loạt tán cây, lực đạo đã giảm mạnh, cuối cùng chạm đất cũng chỉ lún xuống
một cái hố nhỏ, bụi đất bốc lên một mét mà thôi.
Lâm Hàn bất đắc dĩ nhìn cái đôi nam nữ dở hơi này. Cặp mắt quái dị nhìn qua
nhìn lại hai người khiến Liễu Hoàng Y bất giác hơi đỏ mặt, nhưng vẫn hung dữ
trừng lớn mắt lườm lại Lâm Hàn.
Tên kia mặc dù không bị thương, nhưng quần áo đã bị cắt nát gần hết, cả người
chật vật như tên ăn mày. Hắn bật thẳng dậy, vốn định cười lớn hai tiếng, nào
ngờ một miếng đất cát mang theo cỏ dại lại trôi vào miệng, khiến hắn sặc...
đất ho lên sùng sục, ho đến chảy cả nước mắt mới ngừng lại được.
Hì hì...
Liễu Hoàng Y đứng trên ngọn cây, thấy dáng vẻ chật vật này của hắn, vô cùng
thích ý cười lên khúc khích, không biết là cười nhạo hắn hay là còn có thâm ý
gì khác, chỉ biết, nụ cười của nàng bây giờ thật sự rất vui vẻ.
Tên “ăn mày” có vẻ cảm thấy rất mất mặt, ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn
Liễu Hoàng Y rồi chợt chắp tay với Lâm Hàn:
Ách.
Trong đầu Lâm Hàn hiện lên vài chục dấu chấm hỏi, dở khóc dở cười nghĩ, là ta
đã khiến ngươi rơi xuống có được không? Hơn nữa cái gì mà cô ả? Trở mặt cũng
quá nhanh đi!
Lời này của hắn không rõ, nhưng truyền vào tai Liễu Hoàng Y rõ mồn một, khiến
nàng vô cùng tức giận quát lên:
Phan Lang! Ngươi nói cái gì? Ngươi dám...
Làm sao? Ta nói còn không đúng hay sao? Nếu vừa rồi không có vị tiên sinh
này cứu giúp, ta đã bị ngươi một đòn quật chết rồi! Cảm ơn tiên sinh lần nữa,
tại hạ xem ra lần này không có duyên với Thiên Tuyết tiên tử rồi, từ nay tại
hạ xuống núi, rong ruổi giang hồ, kiếm vài chục cô nương về làm vợ, làm thổ
hoàng đế cũng không dám tơ tưởng đến tiên tử Võ Đạo Môn.
Thanh niên tên Phan Lang hừ mạnh một tiếng, rất là tức giận phẩy tay bỏ đi
trong ánh mắt ngờ nghệch chẳng hiểu gì của Lâm Hàn. Liễu Hoàng Y phía sau vậy
mà đột ngột nhảy dựng lên như con mèo nhỏ:
Liễu Hoàng Y ấp úng nửa ngày cũng không nghĩ ra “sẽ” cái gì, thấy Phan Lang
một đường bước xuống núi, càng ngày càng xa, lòng nàng chợt nóng như lửa đốt,
vậy mà lại đạp bước đuổi theo.
Mẹ!
Chuyện máu chó gì đây?
Lâm Hàn chửi lên ầm ỹ trong lòng, có biết bây giờ đã rất muộn rồi không? Việc
của các ngươi thế nào ta không biết, nhưng còn việc của ta sắp lỡ rồi a!
Đã thế... đã thế ông đây phải nghe lén cho tụi bay biết mặt!
Lâm Hàn tức giận nghĩ vậy, thoáng chốc phát động thuật ẩn thân, tiềm hành phía
sau Liễu Hoàng Y, mưu đồ nghe lén cuộc nói chuyện của đôi “tiểu cẩu nam nữ”
này.
Nhưng rốt cuộc, hắn hối hận rồi!
Toàn một mớ lời buồn nôn! Cô nương kia lúc đầu nhìn có vẻ cá tính, nhưng thực
ra cũng là nội tâm mềm như trứng, vậy mà sợ tên kia làm thật, chủ động chạy
theo xin lỗi giải thích gì gì đó!
Cái gì mà nãy ta chỉ đùa, rõ ràng thấy tên kia bày trận cứu ngươi nên mới ra
đòn cho bõ tức... khung cảnh cảm động như phim Hàn quốc khiến Lâm Hàn suýt nữa
định lấy khăn tay ra vừa lau nước mắt vừa xem phim, ý nhầm, xem kịch vui!
Phan Lang kia được thể rất là nghiêm mặt quay lại giáo huấn nàng một trận,
hiện giờ Liễu Hoàng Y lại như bé gái nhỏ làm sai chuyện, rất là bẽn lẽn vuốt
chéo áo cúi đầu lắng nghe, khiến Lâm Hàn mở rộng tầm mắt.
Tên kia càng nói càng hăng, nói đến mức Liễu Hoàng Y rưng rưng nước mắt, răng
cắn cắn môi, lúc này hắn cũng nhạy bén nhận ra nước đã sắp tràn ly, đảo đảo
tròng mắt, một lần nữa trở mặt, đổi sang ân cần an ủi, khiến Liễu Hoàng Y đúng
là được dịp cảm động rơi nước mắt ỷ hồng ôi thúy!
Lâm Hàn biết trò vui đã hết, nhanh chóng tiềm hành trở lại, còn may đôi này
cũng không phải là mới yêu, thực ra là oan gia lâu năm rồi, nên cũng không có
nhiều thứ để mà tâm sự như vậy, qua một lúc đã trở về chỗ hắn.
Trở về chỉ có Liễu Hoàng Y, lúc này nàng đã lau sạch nước mắt, trở lại với bộ
dạng tự tin mà tinh quái ban đầu, như không có chuyện gì xảy ra nói với Lâm
Hàn:
Lâm Hàn nhếch mép, cũng không phản bác gì việc nàng tự ý thay đổi điều kiện từ
“đáp ứng một chuyện” thành dẫn đường, bởi hắn có yêu cầu cũng chỉ thế mà thôi!
Thấy Lâm Hàn không truy cứu, Liễu Hoàng Y hơi thở phào một hơi, nhanh nhanh
chóng chóng tiến về phía trước. Có vẻ như người vui cảnh vật cũng vui, nàng
nhìn sắc trời tối om bây giờ mà như thấy tuyệt sắc động tiên, thậm chí còn vui
vẻ nhảy chân sáo khiến Lâm Hàn phía sau vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cô nương này... thật ra cũng rất đơn thuần a!
Nàng bị thủ đoạn của tên kia tán đổ mà không biết, lại còn vui như vậy! Lâm
Hàn là người ngoài quan sát, thừa hiểu Phan Lang vừa rồi thuần túy là diễn trò
để Liễu Hoàng Y phải xuống nước, đây là kế lạt mềm buộc chặt. Đúng là đủ tiện,
nhưng mà ka thích! Đàn ông nắm giữ tâm lý của người mình thích được đến mức
này, Lâm Hàn đã phải bội phục sát đất rồi!