Người đăng: nameros
Liễu Hoàng Y hơi biến sắc, trên mặt tỏ ra vẻ tức giận vô cùng. Nhưng thoáng
chốc, nàng đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng giọng nói cũng đã trở nên
lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Tên kia vẫn dương dương tự đắc, mắt nhìn lên trời, hoàn toàn không biết mình
đã chọc vào đại họa.
Kể ra cũng tội nghiệp, tên này thực ra chẳng phải là người từ nơi khác đến, mà
là người bản địa, từ nhỏ lớn lên trong thành Hải Phong. Ăn chơi trác táng,
hung hăng càn quấy đã quen, cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, trâu bò không
ai bì được. Năm nay hắn mới mười chín tuổi, tu vi Võ Tôn thực ra đã là một cao
thủ hiếm có, cả thành Hải Phong kia số người vượt qua hắn cũng chỉ đếm trên
đầu ngón tay, bởi thành Hải Phong thực tế cũng chỉ là một địa vực cỡ trung
bình mà thôi. Hắn chưa trải đời nhiều, chỉ có một mảnh tâm hồn thèm muốn với
“đại lục đệ nhất mỹ nhân” đã được nuôi dưỡng từ nhỏ, nên mới lén lút trộm đi
bảo vật mà cha hắn từng vô tình giành được để đi góp vui.
Nào ngờ, bảo vật kia không phải thứ tầm thường gì, vậy mà thực sự là một Thiên
binh, là bảo bối mà cha hắn mấy chục năm nâng như nâng trứng, hứng như hứng
hoa, hơn nữa còn che che giấu giấu không cho ai biết. Tên ngu ngốc kia không
biết, lại càng cho rằng Võ Đạo Môn không ăn thua, mới thấy bảo vật “thường
thường” trong nhà mình mà đã niềm nở như vậy, lại càng trở nên hung hăng càn
quấy, không coi ai ra gì.
Lâm Hàn cúi đầu ôm trán, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến một người có
thể vô tri và ngu xuẩn đến mức này.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ếch ngồi đáy giếng có cái nhận thức của ếch ngồi đáy
giếng, mình kiếp trước cũng làm sao có thể tưởng tượng được một thế giới có
thể lớn đến mức này, một thế lực có thể mạnh đến mức này? Cho đến cảnh giới
của mình bây giờ vẫn chưa thể tưởng tượng ra hết sự mạnh mẽ của các thế lực
lớn, một tên nhóc vô tri như thế làm sao có thể nghĩ ra? Trong mắt hắn, cha
già có tu vi Võ Hoàng đỉnh phong của hắn đã là vô địch thành Hải Phong, vậy
thì cũng là vô địch thiên hạ rồi.
Có trách thì trách hắn đã vô tri mà còn mang theo chí bảo mà thôi. Nếu nhà hắn
không có chí bảo, vậy thì hắn đã sớm bị dội một gáo nước lạnh cho tỉnh hồn,
loại ngay từ vòng “gửi xe” rồi.
Trong mắt Liễu Hoàng Y lóe lên một vệt sáng lạnh, hời hợt mà cứng rắn nói.
Khiến tên ngu ngốc kia hơi ngẩn ra.
Qua một lúc, hắn mới phản ứng lại, đột nhiên cười lên ha hả cực kỳ mỉa mai:
Phành..
Hắn còn chưa nói hết, một dải lụa mềm đã xuyên phá không khí, mang theo chiếc
chuông đồng lớn bằng nắm đấm nện lên ngực hắn. Tên kia phun ra một ngụm máu,
như diều đứt dây bay ngược lại, xảo diệu đụng ngay vào truyền tống trận.
Truyền tống trận lóe lên, thân hình tên kia thoáng chốc bị nuốt vào. Còn hắn
có thể sống hay không là do độ may mắn và vô tri của hắn đến mức nào. Nếu hắn
dám giãy dụa khi đang dịch chuyển không gian, vậy thì hắn cũng đã tự tuyên bố
tử kỳ cho mình.
Gọn lẹ giải quyết tên ngông cuồng kia, Liễu Hoàng Y lại một lần nữa mỉm cười
rạng rỡ, lễ phép nói với gần hai trăm người ở đây. Thần thái hoàn toàn trái
ngược với vẻ cứng rắn vừa rồi. Nhưng hiện tại, đã không ai dám vì vậy mà coi
thường nàng nữa rồi.
Hơn nữa, trong lòng non nửa số người ở đây đã bắt đầu tự định giá lại mình.
Bọn họ mặc dù mạnh hơn tên đầu bò kia cả chục lần, nhưng cũng chẳng ai có thể
vượt qua được Liễu Hoàng Y. Nàng là đệ tử đời thứ tư, vậy còn đệ tử đời thứ ba
thì sao? Thiên Tuyết Tiên Tử là đệ tử xuất sắc nhất đời thứ ba, nàng còn mạnh
mẽ đến mức nào? Còn cả đệ tử đời hai, đời một thì sao? Cả số ít các trưởng lão
lánh đời luôn luôn không ra mặt?
Nghĩ lại những lời đồn đại trong nhân gian, Võ Đạo Môn thậm chí còn có cả Võ
Thần trong truyền thuyết, vị thần minh lục địa đã hàng ngàn năm chưa từng xuất
hiện... bọn họ bất giác thấy rùng cả mình. Mình lúc đó còn có chút hy vọng nào
hay sao?
Nếu để cho đám người ở đây biết được, thực ra Võ Thần của Võ Đạo Môn không chỉ
có một người, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào?
Nhìn phản ứng của đám người này, Liễu Hoàng Y thầm lắc đầu ngán ngẩm. Quả
nhiên như lời các vị sư huynh sư tỷ nói, đám người dự tuyển càng ngày càng ô
hợp, thậm chí không một ai có đủ tư cách làm đệ tử ngoại môn của Võ Đạo Môn,
vậy thì còn nói cái gì đến tuyển phu? Bọn chúng xứng sao? Có đến thì cũng chỉ
là hiến bảo cho sơn môn chúng ta, chỉ có vậy!
Mà thôi mà thôi, sư môn đã muốn như vậy, bọn chúng cũng ngu ngốc tự chui đầu
vào, ta cũng không tiện làm trái cái gì, ra vẻ lịch sự một chút mà thôi, đến
ngày mai sẽ cho các ngươi biết bản thân mình vô tri đến mức nào!
Liễu Hoàng Y thầm nhủ như vậy, dứt khoát xoay người rời đi, thân pháp uyển
chuyển mà xinh đẹp, giống như lăng ba tiên tử phi thân rời đi trong ánh trăng
lạnh lẽo, để lại đám người phía sau dần dần chìm vào suy tư.
...
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Mà thực ra cũng không lặng lẽ cho lắm, một đêm này, trên sơn phong không ngờ
lại xảy ra tranh đấu, hơn nữa còn ngày càng kịch liệt. Không ít kẻ đã nghe
được ẩn ý trong lời nói của Liễu Hoàng Y, bắt đầu nảy ra tâm tư trục lợi.
Sơn phong này tạm thời là của chúng ta? Muốn làm gì thì làm?
Vậy thì chẳng phải có thể thoải mái cướp đoạt hay sao? Đánh cướp một số kẻ
khác, tăng vốn liếng của mình lên, có phải sẽ có cơ hội lớn hơn không?
Còn không thì có thể mang bảo vật đó trực tiếp hiến cho Võ Đạo Môn, đổi lấy
lợi ích. Một số kẻ đã bắt đầu định giá rõ ràng, biết hy vọng của mình rốt cuộc
chỉ đến bằng không rồi!
Lâm Hàn nhìn những kẻ này, trong lòng cũng bỏ qua chẳng để ý. Chỉ cần không
chọc đến mình là tốt rồi! Đám người ở đây trước đó cũng đều là kẻ vô tri, bây
giờ nhận thức mình là ai, đã bắt đầu tính toán trục lợi, quả nhiên là một cái
thế giới điên cuồng.
Ban đầu chỉ có một số người lén lút làm bậy, đều là những phần tử liều mạng,
kiếm ăn trên lưỡi đao máu, nhưng dần dần lại lan rộng ra cả gần hai trăm
người. Cả một đêm tranh đấu, vậy mà nhân số giảm mạnh chỉ còn năm mươi người,
còn lại ba phần tư đều đã gục xuống. Đương nhiên, vẫn chưa có mấy ai mất mạng,
hầu hết chỉ là ngất đi mà thôi, người ở đây đều là kẻ tinh ranh có chừng mực,
hiểu được ẩn ý và giới hạn của Võ Đạo Môn là đến mức nào.
Riêng Lâm Hàn, hắn vẫn nhàn nhã tựa vào gốc cây, một mình một góc xa xa. Thủ
đoạn của hắn ở thành Hải Phong trước đó thì ai cũng đã hiểu, tâm kiêng kỵ
khiến bọn họ không dám tùy tiện động đến hắn. Người ta nói rồi, chẳng phải cứ
nhằm quả hồng mềm mà nắn hay sao?
Đương nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ, nhưng bọn chúng đều bị Lâm Hàn một
cước đá bạo trứng, cả đời không thể làm đàn ông rồi. Thủ đoạn tàn độc như vậy
khiến đám người ở đây đều kinh hãi lạnh cả sống lưng.
Coi như đây là để ta phát tiết oán khí khi các ngươi dám có ý đồ với bà xã nhà
ta a! Chỉ trách các ngươi đen đủi chủ động đưa tới mà thôi!
Lâm Hàn khoái ý nhìn mấy đồng bùn nhão dưới chân, hơi bĩu môi nghĩ như vậy.
...
Sáng hôm sau.
Đúng bảy giờ, Liễu Hoàng Y đã xuất hiện. Vẫn phong cách như hôm qua, khiến đám
người nơi đây không nhịn nổi mà thán phục.
Liễu Hoàng Y mỉm cười nhìn năm mươi người còn đứng đây, coi như không thấy đám
người “đột nhiên biến mất”, giọng nói thanh thúy phát ra, nàng đã bắt đầu xoay
người dẫn đường.
Một tên trong đám người đột nhiên đứng ra lên tiếng:
Liễu Hoàng Y như đã liệu trước sẽ có chuyện như vậy, vẫn rạng rỡ mỉm cười:
Loạt xoạt...
Khoảng mười người thoáng chốc rời khỏi hàng, chắp tay tạ lễ với Liễu Hoàng Y,
sau đó chẳng chút do dự tiến về truyền tống trận.
Lần này kiếm bộn rồi, bảo vật của đám người kia cũng lấy được vài thứ, trở về
cũng đủ cho mình xông ra một phen sự nghiệp! Còn mạnh hơn dựa vào người khác
cả trăm lần.
Những kẻ này đều nghĩ vậy, nhưng không biết, bảo vật của bọn chúng sớm muộn
cũng sẽ về tay Võ Đạo Môn mà thôi!
Vài con cá nhỏ mà cũng đòi nuốt cục vàng chạy đi? Nằm mơ!
Hơn mười người kia đi rồi, một vài người khác có vẻ do dự không biết có nên
nói hay không, Liễu Hoàng Y phất tay nói:
Nghe nàng nói vậy, một tên loắt choắt đứng ra chắp tay nói:
Khách khách...
Liễu Hoàng Y chợt cười lên khanh khách, khiến tên kia vô cùng xấu hổ, bởi hắn
nghe ra trong tiếng cười của nàng có mùi châm biếm rất nặng. Liễu Hoàng Y cũng
biết giới hạn, không cười thêm nữa mà nói:
Tài trí?
Đây là khen ta biết suy nghĩ, thức thời hơn đám vừa rồi hay sao?
Tên kia lắc đầu một cái, hắn cũng là kẻ biết nghĩ, trước đó bị lợi ích làm
váng đầu mới lao vào đây, bây giờ tỉnh hồn ra rồi, đầu óc thanh minh, hắn biết
rõ mình nên làm gì, nhẹ nhàng chắp tay một cái, hắn tiêu sái xoay người rời
đi, một chút cũng không lưu luyến.
Theo sau hắn là hơn hai mươi người, có vẻ trước đó có cuộc trao đổi và tôn tên
loắt choắt lên làm người dẫn đầu, rất trật tự theo bước chân của hắn.
Vậy là, cả một cái đại hội lớn như vậy, tuyển qua tuyển lại, cuối cùng chỉ còn
lọt mười người!
Lâm Hàn vuốt vuốt mũi cười nhạo! Là do thủ đoạn sàng lọc của Võ Đạo Môn quá
cao minh, hay là do đám người kia quá vô dụng đây?
Hẳn là vì lý do thứ hai đi! Nghe nói lần đầu tuyển chọn tiêu chí rất cao, thậm
chí còn phát thiệp mời cho những người xuất sắc nhất, số người đến tham dự
cũng chỉ là mấy chục người! Cả đại lục ngàn tỷ dân mà chọn ra vài chục người,
đủ biết tiêu chuẩn đó khắt khe đến mức nào!
Đến bây giờ, có lẽ là lần đại hội cuối cùng nên Võ Đạo Môn cố vớt vát nốt, hạ
tiêu chuẩn xuống thấp, gây nên làn sóng tham dự đại hội tuyển chồng vì đủ các
loại mục đích. Nhưng cuối cùng, tiêu chuẩn tiến tiếp để diện kiến Tuyết Thiên
Lăng vẫn chưa từng thay đổi, đám người kia cuối cùng cũng đều bị sàng lọc ra
hết, không công làm lợi cho Võ Đạo Môn mà thôi! Chứ liệu đám ô hợp này thì có
ai đủ tư cách chứ? Dù Tuyết Thiên Lăng có tuyển bọn chúng, vậy thì Võ Đạo Môn
cũng chưa chắc đồng ý, đây là vấn đề về mặt mũi.
Nhưng cũng may, nhờ đó mà mình mới có cơ hội trà trộn vào! Nếu là phát thiệp
mời, vậy thì kẻ vô danh còn đang phải “nằm lỳ trên giường” như mình chắc chẳng
có chút nào tiến vào mất! Giả danh một người nổi tiếng có thiệp mời cũng không
phải đơn giản như giả mạo một tên cắc ké giống bây giờ!
Tiếng nói của Liễu Hoàng Y cắt đứt suy nghĩ của hắn, Lâm Hàn lắc đầu loại bỏ
tạp niệm, nhàn nhã mà bước theo bộ pháp khinh linh mà nhanh đến cùng cực của
nàng.