Đăng Sơn


Người đăng: nameros

Ồ!

Sau một thời gian dài thán phục sờ mó linh tinh, cuối cùng lão già kia cũng đã
bình tĩnh trở lại. Lão đang định nói gì đó, nhưng thình lình lại hơi ngẩn ra,
ánh mắt như có như không liếc tới một bên, sắc mặt biến ảo một chút rồi cười
tủm tỉm nói với Lâm Hàn:


  • Công tử thứ lỗi, vừa rồi là lão phu quá thất lễ. Bảo vật này của công tử
    quả thực là chí bảo, không phải thần khí nhưng cũng là bảo vật tuyệt thế vô
    song, dưới Thần khí là độc nhất vô nhị, nếu lão phu không nhầm, chiếc bình này
    được chế tác từ tinh quang tức nhưỡng, hơn nữa còn được chế tạo bởi luyện khí
    sư cấp bậc tông sư, thậm chí còn gần đạt đến cấp Thần trong truyền thuyết. Đạo
    vận tồn tại trên thân bình cũng là tuyệt tác vô song, lão phu tu vi thấp kém
    không dám tùy tiện cảm ngộ, nhưng chỉ nhìn qua cũng nhận được lợi ích không
    nhỏ. Ở đây xin cúi đầu cảm tạ công tử đã cho lão phu cơ hội này.

Lão già hơi cúi đầu coi như cảm tạ một cái sau đó tiếp tục nói:


  • Bảo vật này của công tử đã đủ chứng minh thành ý của ngài, mời tới truyền
    tống trận tiếp tục hành trình. Sau khi truyền tống sẽ có người tiếp đón công
    tử! Nhưng có một số lời lão phu muốn nói, không biết công tử có cảm thấy phiền
    lòng hay không?


  • Mời ngài cứ nói!


Lâm Hàn mỉm cười, rất lịch sự nói, thần thái có vẻ thay đổi hoàn toàn so với
khí diễm hung hăng càn quấy vừa rồi.


  • Bảo vật của ngài tuy rằng hiếm có, nhưng chưa chắc đã là quý nhất, lão phu
    mặc dù rất coi trọng công tử, nhưng cũng muốn nhắc nhở ngài, trên sơn môn Võ
    Đạo Môn cũng không chỉ có mấy người ở đây, mà còn rất nhiều thái tử gia được
    đặc cách tiến lên từ trước. Bảo vật trên đời tuy rằng rất ít thứ vượt qua được
    chiếc bình này, nhưng lão phu ít nhất cũng biết đến một trăm món, thậm chí còn
    có thể tăng thêm!

Lâm Hàn thầm phỉ nhổ trong lòng, chẳng phải nhắc ta mấy tên “tài tuấn” gì đó
có thể mang thần khí tới cầu hôn hay sao?

Khặc, nghĩ thần khí nhiều như vậy sao? Ngay cả bảy thế lực lớn cũng chỉ nắm
giữ dưới mười món, còn lại tán lạc trong tay tán tu hoặc các thế lực nhỏ, ngay
cả thế lực lớn cũng không thể tùy tiện mang ra dùng, còn chờ người ta mang ra
cầu hôn? Dù cho là có thật, vậy thì chắc chắn cũng là có mục đích riêng!


  • Người tinh không nói tiếng lóng! Ngài có gì cứ nói thẳng.

Lâm Hàn ngoài mặt vẫn cười ôn hòa nói.


  • Lão phu đây là muốn tốt cho ngài. Thay vì mang bảo vật lên Võ Đạo Môn, hiến
    không cho bọn họ, chẳng đổi lại được gì, chi bằng đổi nó lấy một vài thứ khác
    thiết thực hơn. Nước Song Tuyền bọn ta...


  • Không cần đâu!


Lâm Hàn cười lạnh trong lòng, thẳng thắn ngắt lời:


  • Ta đến đây bằng một mảnh thành tâm với Thiên Tuyết tiên tử, một cái bình
    như vậy thì có xá gì? Hơn nữa, ta có thành công hay không là nhờ vào việc ta
    và Thiên Tuyết tiên tử có duyên hay không, không phải hoàn toàn nhờ bảo vật và
    bản lĩnh của ta hơn được người khác. Lại nói, ta tin Võ Đạo Môn là thế lực
    lớn, ắt có đại khí đại lượng, không để ta phải chịu thiệt. Khà khà... không
    thể có duyên với Thiên Tuyết tiên tử, một cái bình như vậy nhỡ đâu lại có thể
    đánh động được tiểu sư muội của nàng, Triệu Gia Hinh Triệu tiểu thư thì sao?
    Nàng ta cũng là người đứng thứ bảy trên mỹ nhân bảng nha.

Nửa câu trước còn có vẻ đứng đắn, nửa câu sau đã lộ ra bản chất trục lợi hèn
mọn, khiến lão đầu giám định cực kỳ khinh bỉ, nhưng cũng không tiện nói gì.
Lâm Hàn vẫn tỉnh bơ như không cảm nhận thấy, thầm mong lão tiếp tục hiểu nhầm
là tốt nhất, ta coi như đang vào vai một tên trục lợi háo sắc, nhưng lại có
chút bản lĩnh, loại người như vậy đúng là đủ gây chú ý, nhưng không khiến
người ta đề phòng, khà khà.

Hơn nữa, câu hỏi vừa rồi của lão già cũng coi như là một thử thách của vòng
“gửi xe” này, tên nào không đủ kiên định, không đủ tự tin, vậy thì chắc chắn
sẽ bị dụ đi mất, đồng thời cũng mất luôn tư cách lần này. Đương nhiên, bảo vật
của hắn sớm muộn cũng sẽ về tay Võ Đạo Môn, chẳng qua chỉ là đi đường vòng một
chút mà thôi.


  • Công tử, nếu ngài đã kiên quyết như vậy, lão phu cũng không tiện nói thêm
    gì, mời công tử tiến tới truyền tống trận.

Lão già còn định nói thêm gì, nhưng nhìn thấy Lâm Hàn mất hết hứng thú tựa
lưng ra sau, một bộ bịt tai “ta không muốn nghe”, lão vừa bất đắc dĩ vừa buồn
cười, không thể làm gì khác là buông bỏ.

Lâm Hàn gật đầu đồng ý, tầm mắt không đổi nhìn về phía trước, nhưng trong lòng
đã rõ mồn một, có người vừa truyền âm nhắc nhở lão già này, người đó đang núp
ở một nơi nào đó, Lâm Hàn không muốn tùy tiện dò xét, nhưng cũng lờ mờ cảm
nhận được tu vi của người này chắc chắn không kém mình bao nhiêu.

Hơn nữa, có lẽ không chỉ có một người như vậy!

Xem ra, mình đã bắt đầu đi vào tầm ngắm của bọn họ! Như vậy rất tốt, chỉ có
được chú ý thì mới càng có cơ hội được coi trọng, càng có cơ hội tiến tiếp!
Nhưng cũng càng cần cẩn thận nhiều hơn, lộ ra thủ đoạn đủ gây chú ý, đồng thời
không để lộ cái đuôi làm bại lộ bản thân, phải cẩn thận, cẩn thận từng chút
một.

Lâm Hàn lách qua đoàn người, bỏ lại sau lưng hàng loạt lời nghị luận và những
ánh mắt đố kỵ ghen tỵ, tiến vào truyền tống trận, một đường lao tới sơn môn Võ
Đạo Môn thần thánh trong truyền thuyết.

Lâm Hàn lần này coi như cũng bắt đầu có chút danh tiếng rồi. Mang Thiên vật
gần đạt tới Thần khí đi cầu hôn, dù là các thái tử gia của các thế lực lớn
cũng chưa chắc đủ đảm lượng. Tên tuổi và lai lịch của hắn cũng bắt đầu truyền
lưu, lọt vào tầm ngắm của cao tầng, đồng thời cũng đến tai những người cạnh
tranh mạnh mẽ nhất. Dù vậy, bọn họ ai ai mà chẳng ngạo khí đầy mình, nghe thì
cứ nghe, nhưng không ai cho rằng Lâm Hàn đủ tư cách xếp chung với mình, hắn
còn kém nhiều lắm.

Tiến vào truyền tống trận, ánh sáng dần dần bao trùm lấy tầm mắt của hắn,
khung cảnh trời xoay đất chuyển, không gian vặn vẹo kịch liệt. Lâm Hàn đã quá
quen với cái cảm giác này, hắn không cảm thấy chút khó chịu nào, cứ như vậy
thả lỏng thân thể xuyên qua không gian, tiến về phía sơn mạch chính tông của
Võ Đạo Môn.

...

Sơn mạch Võ Đạo.

Đây không phải là một sơn mạch rộng lớn nhất, cũng không có đỉnh núi cao nhất,
nhưng sơn mạch này lại chính là sơn mạch hùng vĩ nhất, hoang sơ nhất, linh khí
dồi dào nhất, và có lẽ, nếu hỏi một người đam mê truyện tiên hiệp rằng nhân
gian tiên cảnh ở đâu, vậy thì hầu như ai cũng phải công nhận, sơn mạch Võ Đạo
này là giống nhất, chí ít là trên cái đại lục Ma Võ này.

Một dãy núi hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp với những ngọn sơn phong cao chọc
trời xanh, đứng từ dưới chân núi ngẩng lên, người ta sẽ cảm thấy mình nhỏ bé
như một hạt cát trong cái thế giới bao la này.

Hiện tại, Lâm Hàn và một vài người khác đang đứng trên một đỉnh núi cỡ trung,
đứng trong làn mây trắng liễu nhiễu, Lâm Hàn thầm hít một hơi, cảm thụ cái
luồng không khí loãng toẹt nhưng lại tràn ngập linh khí tinh thuần này, bất
giác hắn cảm thấy lồng ngực như nở rộng, máu trong người chảy nhanh hơn gấp
đôi, kích động muốn hét to một tiếng để bày tỏ sự thư thích.

Truyền tống trận này nằm trong một tòa đạo quan, hoàn toàn được dựng lên từ
hồng mộc và ngói đỏ, trong quan tràn ngập mùi đàn hương hòa lẫn với mùi khói
nhang thấm đượm lòng người. Trong quan có thờ một vị đạo gia, bức tượng đồ sộ
nhưng được tạc khắc cực kỳ tỉ mỉ và tinh mỹ, bức tượng mang khí thế như thần
minh đè xuống, khiến người ta không nhịn nổi muốn quỳ bái dâng hương, đôi mắt
nghiêm mục mà từ ái, giống như có thể dõi theo mọi hành động của từng người,
trấn áp cái tâm không trong sạch của bọn họ, khiến kẻ mang tà niệm cũng cảm
thấy chột dạ toát mồ hôi.

Ra sau miếu, đó chính là một vách núi dựng đứng, sâu thăm thẳm không rõ ngọn
nguồn. Có chăng cũng chỉ nhìn được mây trắng phiêu bồng tầng tầng lớp lớp bên
dưới, loáng thoáng thấy được trên sườn núi vài tòa đạo quan khác, hoặc một vài
căn nhà tranh lợp nhỏ bé mà thôi.

Đây là quang cảnh của thế lực lớn nhất đại lục hay sao?

Không phồn hoa, không nhộn nhịp, chỉ có vài thứ kiến trúc đơn giản thuần phác,
nhưng lại thể hiện ra được sự thanh nhã và yên bình đến lạ thường.

Con người, ở cái nơi thanh vắng như vậy, giống như hòa vào thiên nhiên hoang
sơ cổ kính, cảm thụ được sự xoay vần của đất trời, lấy cái trong sạch của
nguyên sơ để gột rửa tâm linh, đây chính là cách mà Võ Đạo Môn cảm thụ thế
giới hay sao?

Chỉ đáng tiếc, người vẫn là người, đến thánh nhân còn có tư tâm, nói gì đến
phàm trần thế tục như vậy? Sống trong cái thiên địa trong sạch là thế, nhưng
trong tâm mỗi người lại tràn ngập tính toán tranh đấu giành giật, đến bao giờ
mới có thể chính thức thanh nhàn tiêu dao, thả hồn vào thiên địa đây? Thật
lãng phí cho một khối phúc địa tốt như vậy.

Bất giác, Lâm Hàn cũng lâm vào một xúc cảm rất kỳ lạ, cảm khái, tiếc hận...
Nếu hắn là một người luyện Võ Đạo bình thường, có lẽ khoảnh khắc vừa rồi sẽ là
thời khắc hiếm hoi mà hắn ngộ ra được chân lý, thiên nhân hợp nhất. Nhưng đáng
tiếc, bản thân hắn bây giờ bị sát khí phong bế cảm nhận, dù chân lý đất trời
có muốn hiện ra hắn cũng không nhìn thấy, cơ duyên này cũng chỉ như phù vân
bồng bềnh mà trôi qua trước mắt.

Thời gian dần dần trôi qua, số người được truyến tống tới cũng dần tăng lên
từng chút từng chút một, cho đến cuối ngày, tống số đã có gần hai trăm người
tới đây. Lâm Hàn ngước nhìn bầu trời, trăng cũng đã lên cao chót vót, ngày đã
tàn, có lẽ cũng đủ rồi.

Quả nhiên, truyền tống trận lúc này lóe lên một cái, dần dần ảm đạm vô sắc, đã
mất đi sự duy trì. Một tiếng phần phật theo gió ngay trước mặt, Lâm Hàn lùi
lại một bước, chẳng mấy chốc đã có người phi thân bay lên từ dưới vách đá cheo
leo kia, nhẹ nhàng như phi yến đáp xuống trước mặt gần hai trăm người vẫn còn
đang chờ đợi nơi đây.

Là một thiếu nữ mặc nghê thường y màu trắng. Nhìn thấy nàng, không ít kẻ đã tỏ
ra vẻ mặt như heo, người giả vờ đứng đắn thì cũng nhìn thêm vài cái. Nàng quả
nhiên rất đẹp, tuyệt mỹ như một đóa hoa hải đường chớm nở trong sương sớm, nụ
cười tươi rói như thái dương khiến người đối diện nàng gần nhất là Lâm Hàn
cũng không nhịn nổi mà sinh ra hảo cảm.


  • Kính chào các vị công tử! Chúc mừng các vị đã vượt qua được kiểm nghiệm bảo
    vật, tới được sơn môn chính tông của Võ Đạo Môn chúng ta. Ta là Liễu Hoàng Y,
    đệ tử đời thứ tư của Võ Đạo Môn, chính là người phụ trách tiếp đón và hướng
    dẫn các vị. Hôm nay trời đã tối, các vị tạm thời nghỉ ngơi lại trong đạo quan
    này, sáng mai tiểu nữ sẽ dẫn đường đưa các vị tới diện kiến sư thúc.

Giọng nói thanh thoát vang lên, rõ mồn một truyền vào tai từng người một, nội
lực và khả năng khống chế của cô nương này đều rất lợi hại, khinh thân công
pháp nàng vừa sử dụng cũng vô cùng cao minh, nhẹ nhàng như phi yến mà lại
thanh thoát như tiên, tu vi có lẽ đã đạt tới Võ Đế, nhưng chỉ là mới đạt tới
không lâu. Nhìn tuổi của nàng có lẽ chỉ tới mười sáu mười bảy, thiên phú như
vậy coi như đã là hiếm có vô cùng, vậy mà cũng chỉ là một đệ tử tiếp đón của
Võ Đạo Môn.

Đoàn người không ai nói gì, Lâm Hàn cũng lẳng lặng kiếm một thân cây dựa vào
mà chợp mắt. Tuy nhiên vẫn có kẻ hung hăng càn quấy không biết nặng nhẹ. Vậy
mà lại cho rằng mình là nhân vật rất trâu bò, lên tiếng bất mãn:


  • Cái gì? Bọn ta lặn lội đường xa tới đây, mang theo bảo vật chỉ mong được
    diện kiến Thiên Tuyết tiên tử một lần. Bọn ta chờ thì thôi đi, nhưng sao lại
    chỉ cử một tiểu nha đầu đệ tử đời bốn tới tiếp đón? Bọn ta muốn gặp sư thúc
    của ngươi, vậy thì cũng phải gọi người cùng bối phận ra đón tiếp, một tiểu nha
    đầu như ngươi biết cái gì? Mau đi gọi người lớn ra đây!

Lâm Hàn lé mắt nhìn qua tên kia, là một tên súc sinh khoác da người không hơn
không kém. Bộ dạng tuấn tú nhưng ánh mắt lại tràn ngập dâm tà, tu vi cũng là
Võ Tôn đấy, coi như hạng trung bình ở đây. Loại như hắn có tới thì cũng chỉ là
hiến bảo, ỷ vào chút tài sản mà cho rằng mình là nhất. Hắn còn tưởng mình là
ai?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #174