Người đăng: nameros
Rời khỏi phủ của Trần đại sư, Lâm Hàn một thân một mình tiến về phía truyền
tống trận, trên tay là thiệp chứng minh thân phận mà hắn đã nhận được từ khi
còn trên biển, cùng với một cái bao chứa phần quà, bao gồm cái bình mà Lam
Khổng Tước chế tác hộ hắn, miếng ngọc bội có khắc chữ Hàn.
Như đã nói từ trước, điều kiện tham gia đại hội năm nay không quá khắt khe,
nhưng thân phận thì phải tuyệt đối rõ ràng, tấm thiệp chứng minh thân phận kia
là tuyệt đối quan trọng. Phần quà cũng phải đạt tiêu chuẩn thì mới có thể tiến
lên truyền tống trận, tới sơn môn Võ Đạo Môn dự tuyển, nếu phần quà quá kém
cỏi, chắc chắn tư cách sẽ bị loại từ vòng gửi xe không phải nghi ngờ.
Thực ra, vì số người tham gia dự tuyển quá nhiều, vì vậy đại hội gần như diễn
ra quanh năm, các xứ khác nhau sẽ thay phiên tuyển chọn người, đúng thời hạn
đưa họ đến sơn môn Võ Đạo Môn dự tuyển, chứ nếu tất cả “tài tuấn” cùng đến một
lúc, chắc khung cảnh sẽ còn nhốn nháo hơn nhiều.
Cũng có nghĩa, đợt dự tuyển lần này chỉ có thành Hải Phong mà thôi, những
người đứng đây đã là toàn bộ “tài tuấn” rồi, đương nhiên, vẫn có một số trường
hợp đặc biệt, không cần thông qua con đường thông thường này mà vẫn có thể tới
thẳng sơn môn Võ Đạo Môn.
Những người đó mới thực sự là người tài đích thực, còn những người ở đây...
đến cùng cũng chỉ là đến góp vui, đồng thời hiến bảo cho Võ Đạo Môn mà thôi.
Có bao nhiêu người có thể thực sự đến trước mặt Thiên Tuyết tiên tử được chứ?
Lâm Hàn đã tới, lặng lẽ xếp hàng một cách rất quy củ. Nơi đây mặc dù rất đông
người, nhưng ai nấy cũng thành thành thật thật xếp hàng, rất trật tự và có ý
thức. Tất cả những kẻ gây chuyện, mặc định sẽ bị loại bỏ tư cách.
Kẻ thô bỉ vô ý thức không có tư cách gặp tiên tử!
Đó là lý do loại bỏ đầu tiên!
Mặc dù quy củ như vậy, nhưng vì đoàn người quá nhiều, lên đến mười vạn người,
nhất thời cũng không thể nào thực hiện xong. Mặc dù số bàn giám định bảo vật
lên đến một trăm, nhưng như thế cũng có nghĩa là mỗi hàng trung bình sẽ có một
ngàn người, rất dài a!
Lâm Hàn dù đến từ sớm, nhưng cũng chỉ xếp hàng thứ hai trăm, nhiều người còn
xếp hàng từ mấy ngày trước nữa, đúng là phải chờ thời gian không ngắn.
Lúc này, số người đến xếp vào hàng của hắn cũng đã lên đến bảy tám trăm, số
người được giám định đã lên đến hơn trăm một chút, vậy mà chỉ có 2 người thông
qua. Thời gian cũng đã trôi qua chừng ba giờ, xem ra còn cần chờ thêm khoảng
ba giờ nữa mới đến lượt mình. Lâm Hàn thầm nhủ như vậy, cũng yên tâm mà chờ,
không có gì là sốt ruột nóng nảy.
Đúng lúc này.
Đằng sau hàng ngũ bắt đầu nhốn nháo, những tiếng la hét thô tục vang lên, âm
thanh xô đẩy và đấm đá hòa lẫn tiếng chửi bới có vẻ vô cùng chướng tai gai mắt
trong cái không khí nghiêm túc và trật tự này.
Lâm Hàn nhếch mép, nhìn ngắm phản ứng của tên giám định sư ngồi trên bàn phía
trước, trong lòng thầm hô:
Đến rồi!
Tên giám định sư và cả hai tên hộ vệ bên cạnh đều coi như không thấy, chẳng có
chút gì là định đứng ra ngăn cản hay loại bỏ tư cách của tên “công tử” kia.
Xem ra đúng như Trần đại sư đã dặn dò:
Kẻ bị lấn đến đầu mà còn chần chừ sợ đầu sợ đuôi, sợ mất tư cách thì không
xứng gặp tiên tử! Đàn ông phải ngẩng cao đầu, có cái ngạo bất khuất từ sâu
trong tâm khảm, nếu không thì tu vi cao đến đâu cũng sẽ có ngày đạo tâm tan
vỡ!
Đó chính là lý do để loại bỏ thứ hai!
Xem ra... “vòng gửi xe” này cũng không phải là quá bình yên a!
Tiếng chửi thô tục càng ngày càng gần, cuối cùng cũng đã dạt hết đám người
phía sau, áp tới sau lưng Lâm Hàn. Đó là một đám năm người, gồm một tên công
tử mặc nho sam dương dương đắc ý, cùng với bốn tên đại hán cơ bắp như hộ pháp,
mặt mày dữ tợn, khí tràng thô bạo, vừa nhìn đã biết là loại ăn thịt người
không nhả xương.
Lúc này, đám người phía sau đã bị đẩy dạt hết ra, Lâm Hàn chính là người đứng
cuối hàng, phía trước hắn cũng đã có đến một nửa số người tự động tránh đi,
một nửa giả như không biết, có thể là không sợ thật, hoặc là chờ đợi biến cố
nào đến, hoặc là người giám sát đứng ra ngăn cản chăng?
Lâm Hàn cười nhạt một tiếng, xoay người nhìn đám năm người này như nhìn mấy
thằng hề.
Oành...
Một tên đại hán còn đang cười lạnh chỉ vào mặt Lâm Hàn, định trực tiếp công bố
thân phận công tử nhà hắn ra nhằm dọa nạt hết đám người không biết điều phía
trước. Nào ngờ, lời hắn còn chưa nói hết, một quyền thô bạo đã nện mạnh vào
ngực hắn. Thân thể hắn như diều đứt dây bắn đi, như một tia chớp xé gió bay
thẳng xuyên qua cổng thành, bắn mạnh xuống mặt biển, tiếp tục lướt đi trên
nước cả vài trăm mét, xé ra hai vệt sóng cao ba bốn mét rồi dần dần mất hút,
chìm nghỉm không thấy.
Tĩnh lặng
Tuyệt đối tĩnh lặng.
Người xung quanh trợn tròn mắt, có kinh ngạc, có hoảng sợ nhìn về phía Lâm
Hàn.
Đây còn là người sao?
Một quyền... vậy mà có thể nện một người bay xa đến như vậy? Lực đạo cần khủng
khiếp tới mức nào? Trên đời tuyệt đối không có mấy ai làm được, bởi Võ giả
trên đại lục này hầu hết đều tu luyện chân khí, thiên về ám kình gây nội
thương, một chiêu thường thường có thể đoạt mạng người trong tích tắc. Còn thứ
lực đạo long trời lở đất như thế này... có lẽ Võ Thánh cũng ít ai làm được!
Một tên đại hán khác kinh sợ mở miệng, nhưng hắn còn chưa nói hết đã cảm thấy
vùng giữa hai ngực tê rần. Hai ngón tay của Lâm Hàn nhanh như chớp điểm lên
đó, Quái lực nhu quyền phát động, lực đạo khủng khiếp dồn nén vào một điểm,
thoáng chốc đã xuyên thủng huyệt đạo của hắn từ trước ra sau, khiến sau lưng
hắn phun ra một tia máu, cơ thể cũng như diều đứt dây bay về phía sau ba bốn
mét.
Lúc này, có vẻ như đại hán vẫn còn trong trạng thái vừa rồi, miệng hơi há như
định nói nốt chữ “dám”, nhưng hắn không thể thốt ra lời nào nữa rồi.
Hai tên đại hán khác hoảng sợ lui về phía sau hai bước, tu vi của hai tên kia
dù kém bọn chúng một chút, nhưng cả bốn đều chỉ là Võ Tôn mà thôi! Hai tên kia
thậm chí một chiêu cũng không chịu nổi mà mất mạng, bọn chúng thậm chí còn
không kịp nhìn tên kia ra tay thế nào, dây vào hắn liệu còn đường sống sao?
Lâm Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ lên tiếng. Một trong hai tên đại hán
vốn còn định nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng bị tên công tử kia chặn lại. Hắn
nghiêm trọng chắp tay một cái, xoay người đi thẳng, một tiếng cũng không nói,
thân pháp vô cùng nhẹ nhàng, xem ra đã đạt đến Võ Vương, cao hơn đám gia nô
kia một bậc.
Lâm Hàn xử lý xong việc, xoay người lại tiến lên lấp vào chỗ những đứng trước
hắn mà hoảng sợ chạy mất. Chỉ là... hắn đi đến đâu, người ta lại chủ động dạt
ra cho hắn một lối, thậm chí còn không cần hắn mở miệng. Lâm Hàn nhếch mép
cười lạnh, cũng chẳng thèm khách sáo làm gì, thẳng tiến về phía trước, một
đường tới được trước bàn giám định.
Lúc này, người dự tuyển trước đó cũng đã xong việc, lấy kết quả thất bại mà
về, bởi bảo vật hắn chuẩn bị không đạt tiêu chuẩn của Võ Đạo Môn. Nhưng bảo
vật này thực ra cũng không tồi, người giám định kia là người đến từ nước Song
Tuyền, là một địa vực cỡ trung của Võ Đạo Môn, vậy mà chủ động đưa ra lời mời,
nói rằng nếu có rảnh thì đến nước Song Tuyền tìm hắn, bảo vật này có lẽ có thể
dâng lên đổi lấy một ngôi phò mã cũng không biết chừng. Tên kia vậy mà đảo đảo
mắt gật đầu, nhanh chóng cất giữ bảo vật rồi xoay người đi mất.
Người kia đi rồi, người giám định mới ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, coi
như không có gì quan trọng, lịch sự mời Lâm Hàn ngồi xuống, nói:
Lâm Hàn gật đầu, lấy những thứ đã chuẩn bị ra. Người giám định xem qua thiệp
thân phận của hắn, giả vờ nhíu mày khó hiểu nói:
Đoàn công tử! Trên thiệp có ghi công tử là nhị công tử của đội trưởng Đoàn
Hòa Quân thành Trạch Thủy, học viện Cửu Long. Chuyện của công tử trước đây ta
không có tư cách bàn, nhưng trên đó có ghi công tử từng bị một nữ Pháp Tôn hạ
gục, vậy... hành động vừa rồi của công tử là sao? Theo ta thấy, tu vi công tử
thậm chí đã vượt qua cả mức mà ta có thể tưởng tượng. Hơn nữa cách ra chiêu
cũng rất lạ, thứ cho lão già này nói bừa, Võ Đạo Môn là thánh địa võ học, điển
tịch về võ học bao trùm đại lục, nhưng cũng chưa từng thấy được thứ võ kỹ nào
bá đạo như công tử vừa rồi!
Sao nào? Ta gặp kỳ ngộ không được sao? Hơn nữa Võ Đạo Môn có được kiến thức
về võ học như bây giờ là nhờ đâu? Là nhờ không ngừng tiếp thu, trước chưa
biết, vậy thì bây giờ biết rồi! Chờ ta ôm được Thiên Tuyết tiên tử về, võ học
này của ta chẳng phải đều là truyền thừa trên Võ Đạo Môn hay sao?
Lâm Hàn có vẻ cực kỳ hung hăng càn quấy phát biểu, lão già giám định cũng thầm
khinh thường, nhưng không hiển lộ ra mặt. Lão nhận định, tu vi của Lâm Hàn còn
lâu mới sánh được đám thanh niên quái vật chờ sẵn trên sơn môn, nhưng cũng
không phải kẻ như lão nên chọc. Hơn nữa, Lâm Hàn cũng nói rất đúng, Võ Đạo Môn
nằm ở cái khu vực phong bế của đại lục, có vài thứ võ kỹ kỳ dị không biết cũng
là bình thường. Theo lão thấy, Lâm Hàn vừa rồi hầu như đều là công kích mang
tính vật lý rất mạnh, thiên về đường ngoại công nhiều hơn, không phải chính
đạo, bị Võ Đạo Môn bỏ qua cũng là bình thường.
Lâm Hàn trong lòng cười thầm, cứ hiểu như vậy đi, như vậy càng tốt! Thể thuật
là con đường giống với Võ thuật nhất, ở trên Võ Đạo Môn người ta chỉ sùng Võ,
nếu mình không nói đây là võ công, vậy thì rất dễ bị bài xích, không chỉ mục
đích lần này, mà cả mục đích sau đó, có lẽ cũng tan thành bọt nước.
Vì vậy, Lâm Hàn đã nghĩ từ trước rồi, hành trình lần này, chỉ dùng thể thuật,
cùng lắm là dùng thuấn thân thuật, không được phép sử dụng bất cứ thứ gì khác
trên địa bàn Võ Đạo Môn, chỉ có như vậy mới có thể thuận buồm xuôi gió.
Lão già giám định nghe lý do của Lâm Hàn có vẻ cũng không miễn cưỡng gì, kỳ
ngộ trên đời nhiều như vậy, có cái gì đáng nghi ngờ? Ngược lại thân phận chứng
và dung mạo đều trùng khớp, không chút sai lệch, vậy là được rồi.
Tiếp theo, xem bảo vật nào...
Hả?
Mở cái túi Lâm Hàn mang theo ra, lão già thoáng chốc mắt trợn tròn, kích động
đứng phắt dậy, kinh ngạc thốt lên một tiếng...
Thần... thần khí?
Lâm Hàn nhàn nhã dựa vào ghế, mặc kệ lão già kia làm việc, thần khí hay không
thì hắn biết rõ, làm cho lão già kia kinh ngạc thất thố như vậy, xem ra đã đủ
thành công rồi. Khà khà... xem ra vòng gửi xe này không còn gì đáng lo nữa.