Người đăng: nameros
Là ai?
Trong lòng Lâm Hàn hiện lên một ngàn dấu chấm hỏi. Địa vực mà hắn chọn là nơi
chỉ có thực lực trung bình, đáng lẽ không có bất cứ ai có thể che giấu tầm mắt
của hắn mới phải. Hắn rõ ràng đã quan sát khu vực cả vài chục dặm quanh đây,
không hề có một bóng người. Nơi này chỉ là một sơn trang bỏ hoang xập xệ mà
thôi, dấu tích hoang phế không trăm năm thì cũng vài chục, chắc chắn là không
có người ở.
Ấy vậy mà... nơi đây lại xuất hiện người. Hơn nữa còn hô to “cuồng đồ lớn
mật”. Ai là cuồng đồ?
Câu trả lời chẳng mấy chốc đã đến, chính hắn là cuồng đồ chứ chẳng ai khác.
Một luồng kình phong rít gào ập tới sau lưng Lâm Hàn, muốn một chưởng đập nát
hậu tâm của hắn. Nhưng Lâm Hàn cũng không phải là dạng ngồi không, người tới
tu vi không quá lợi hại, nếu là bình thường, hắn chỉ cần phất tay là có thể
tiêu diệt, ấy vậy mà bây giờ lại có thể gây ra khó khăn cho hắn, đúng là nực
cười.
Byakugan thình lình phát động, bao phủ toàn bộ không gian 360 độ, hệ thống
kinh mạch vận chuyển của đối phương hiển lộ rõ mồn một trong mắt. Lâm Hàn
nhanh chóng xác định được điểm yếu trong chiêu thức của đối phương, cắn răng
một cái, hắn tàn khốc vận quái lực thuật kết hợp cùng chakra nhu thuật lên đầu
ngón tay, muốn một chiêu phá hủy huyệt đạo của kẻ địch từ bên ngoài lẫn bên
trong.
Đây cũng là một pháp môn cực kỳ tàn nhẫn mà Lâm Hàn từng thôi diễn kết hợp ra,
một chiêu như vậy thường có thể phá tan nát huyệt đạo của một người, chứ không
chỉ đơn thuần là phong bế huyệt đạo nữa, bởi sức tàn phá kết hợp từ cả bên
ngoài lẫn bên trong là không thể lường trước.
Phụp...
Lâm Hàn nghiến răng, chiêu này của hắn không ngờ chỉ điểm trúng một cái vạt
áo.
Kẻ địch rất giảo hoạt, thấy thế công của hắn hung mãnh, không ngờ lại đột ngột
dừng lại, không tiến thêm một bước nào, khiến công kích của Lâm Hàn không chạm
được tới nào. Nếu là bình thường, trò vặt của nàng có lẽ là vô dụng, bởi hậu
chiêu tầng tầng lớp lớp của hắn sẽ ào tới khiến nàng chịu đủ khổ sở. Nhưng
hiện tại, tình hình của hắn đúng là không được khả quan, một chiêu như vậy đã
là cực hạn của hắn rồi, hắn không muốn tách Lâm Băng ra ở cái thời khắc mấu
chốt này.
Đúng lúc này...
Băng Độn – Địa Tỏa Liên Băng.
Như một bản năng được phát động, cô bé con Lâm Băng đột nhiên trở nên kích
động vô cùng, không chút do dự, nàng vô thức kết ấn dần, một luồng băng khí
cuồng liệt đột ngột phát động, lấy kẻ địch làm trung tâm, thoáng chốc như một
vòng xoáy kết tinh lại, giam nàng vào trong một khối băng trong suốt lởm chởm
và óng ánh. Nhìn cái cường độ và mật độ của khối băng này, có lẽ phải mạnh hơn
lúc đóng băng bọn nhỏ kia vài chục lần.
Hừ hừ...
Lâm Hàn thống khổ quỳ gối, rên lên hừ hừ vì cơn đau đầu như búa bổ. Hắn gần
như muốn ngất đi, mắt hắn đã mờ đến mức không nhìn rõ cảnh tượng xung quanh
như thế nào, nhưng một luồng chấp niệm vẫn khiến hắn chống đỡ đến cuối cùng.
Một chút khí lực còn lại dồn nén thốt ra, Lâm Băng như con thỏ nhỏ giật mình
từ trạng thái ngơ ngác, luống cuống chạy tới bên cạnh hắn, cúi thấp người đỡ
lấy hắn.
Lâm Hàn chỉ chờ có vậy, một lần nữa ấn tay trái lên đầu nàng, hoàn thiện nốt
phần truyền thừa còn lại, sau đó, hắn cũng chìm vào hôn mê, không biết trời
trăng là gì nữa.
...
Không biết qua bao lâu.
Lâm Hàn dần dần tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, đầu vẫn còn đau vô cùng, nhưng
đã khá hơn rất nhiều, ít ra hắn đã có thể tỉnh táo suy nghĩ như bình thường.
Với thể chất của hắn, có lẽ chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày nữa là có thể
khỏi hoàn toàn rồi.
Quả nhiên... ngủ một giấc là tốt nhất a, có thể bồi bổ và khôi phục tinh thần
rất nhanh chóng.
Ơ...
Băng nhi đâu?
Quan sát cảnh tượng xung quanh, Lâm Hàn mới dần dần dãn lông mày ra, Lâm Băng
đang ở ngoài sân, hai tay thuần thục kết ấn, sử dụng thủy độn tạo ra một chậu
nước, sau đó lại tỉ mỉ bắc lên bếp đun rồi mới cất bước quay vào phòng.
Căn phòng này thì vẫn là chỗ cũ, là nơi mà hắn bố trí cho Lâm Băng trước đó,
không ngờ tình thế thay đổi nhanh như vậy, đã đến lượt con bé phải lo ình rồi.
Lâm Hàn vuốt mũi cười khổ, nhưng sau đó lại như nghĩ đến cái gì, hắn một lần
nữa nhíu mày lại.
Người đâu?
Người đã công kích mình!
Với tu vi của người kia, Lâm Băng lúc đó chẳng qua là đánh lén, hơn nữa người
kia coi nàng là “nạn nhân” nên chẳng chút đề phòng, mới để Lâm Băng đắc thủ,
nhưng sau đó thì sao? Người đó đâu?
Hơn nữa... giọng nói đó có vẻ rất quen.
Đầu óc Lâm Hàn nhanh chóng hoạt động, thoáng chốc đã xác định được chủ nhân
của giọng nói kia.
Đinh Hương!
Cô tỳ nữ của Lam Khổng Tước, tu vi cũng tương xứng vô cùng, khoảng chừng là Võ
Vương cấp năm sáu gì đó!
Vậy thì mọi chuyện có vẻ đã sáng tỏ hơn một chút, có vẻ như Đinh Hương tới tìm
Lâm Băng, sau đó nhìn thấy Lâm Hàn bắt lấy đầu cô bé, thực hiện thủ pháp gì đó
nên có điều hiểu lầm, ra tay ngăn cản.
Vấn đề là, tại sao nàng lại có thể tìm tới đây?
Với cái tu vi nhỏ bé của nàng, sức lực đâu mà đuổi theo mình? Hơn nữa có đuổi
kịp thì cũng không thể che giấu được mình. Cứ cho là mình lúc đó đầu óc không
được tỉnh táo hoàn toàn, nhưng cũng không phải một hai con cá nhỏ có thể giấu
diếm.
Lâm Hàn cố gắng suy nghĩ lại những việc lúc đó, bất giác giật nảy mình, lấy
trong ngực ra một tấm thiệp màu đỏ nhạt, nhìn chằm chằm vào đó.
Lâm Hàn hơi cười khổ một tiếng, lại bị tính toán rồi...
Bản thân mình đúng là vẫn bất cẩn đủ đường! Vậy mà lại vô tư cầm lấy “thiết bị
định vị” của người ta, không dưng lạy ông tôi ở bụi này!
Hơn nữa, Lam Khổng Tước đáng lý không có nguyên do gì mà lại tính toán để định
vị mình như vậy, lý do duy nhất là mình đã bị bại lộ là người đã mang Lâm Băng
đi, vậy mà trước đó còn ngu ngốc cho rằng người ta không biết gì, tự mình chui
đầu vào rọ.
Đáng trách... lúc đó nếu tinh thần tỉnh táo thì tốt rồi! Chỉ tại cái hệ thống
chết tiệt kia làm mình bị tổn hao tinh thần, sự cảnh giác và đề phòng bị hạ
xuống cực thấp, hơn nữa suy nghĩ cũng trì trệ hơn khá nhiều, lại thêm việc hắn
cho rằng Lam Khổng Tước là bạn không phải địch, thả lỏng đề phòng nên mới xảy
ra tình trạng này.
Nhưng... xem ra tình huống có vẻ cũng không phải là tệ lắm.
Ít nhất thì mình vẫn ở lại đây, Lâm Băng vẫn ở bên mình. Việc trước đó tập
kích có lẽ cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, là do con nhỏ Đinh Hương kia não
ngắn, nếu như là người hiểu biết như Lam Khổng Tước, có lẽ mình cũng chẳng đến
nỗi gặp nạn.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, tiếng bước chân nhỏ nhẹ của Lâm Băng đã ngày
càng tới gần, cuối cùng cũng kẽo kẹt đẩy cửa bước vào.
-Cha! Cha tỉnh rồi?
Cô bé reo lên mừng rỡ, thoáng chốc đã nhào vào lòng Lâm Hàn, cọ cọ cái đầu nhỏ
vào ngực hắn làm nũng, khiến Lâm Hàn dở khóc dở cười, lại vừa thấy hạnh phúc
trào dâng.
Ngừng lại một chút, Lâm Hàn lại có ve hơi lo lằng lục qua lục lại trên người
Lâm Băng, khiến nàng bị nhột cười lên khanh khách:
-Ách, cha... bố đẹp trai! Đừng cù, Băng nhi nhột mà...
-Cù gì chứ? Ta đang kiểm tra xem Băng nhi xinh đẹp nhà chúng ta có bị kẻ trộm ăn cắp mất cái gì không, may mà vẫn còn nguyên, rất tốt, khà khà.
Lâm Băng bĩu môi hờn dỗi quay mặt đi:
-Bố xấu trai, không thèm nói với bố nữa, cái gì mà bị ăn cắp mất cái gì? Con gái có cái gì mà sợ bị ăn cắp?
-Bậy bạ, con gái ta cả người đều là báu vật, nguyên cái thân hình nhỏ xíu này là cả một kho báu thượng cổ, người người ước ao, nhà nhà thương nhớ, không giữ gìn cẩn thận để kẻ khác trộm mất biết làm sao bây giờ?
Lâm Hàn nghiêm túc nói.
Xùy!
Băng nhi hờn dỗi xùy một cái, nhưng khóe môi lại ẩn ẩn hiện lên nụ cười nhếch
mép.
Sau đó là lại là một loạt lời nói vô nghĩa, Lâm Hàn cũng dần dần từ trong lời
nói của Băng nhi dò ra sự việc hôm đó.
Đúng như Lâm Hàn suy đoán, thân phận của hắn đã bại lộ trước đó, Lam Khổng
Tước vì lo cho Băng nhi, sợ sự việc căng thẳng sẽ làm hại đến nàng nên mới giả
vờ chưa biết chuyện gì xảy ra, tương kế tựu kế bố trí để Lâm Hàn tự mình dẫn
đường về hang ổ.
Lâm Hàn lúc đó vì nhiều nguyên do nên cảnh giác hạ thấp, lại không coi Lam
Khổng Tước là địch nên trúng kế. Để lộ hành tung, Đinh Hương cũng nhờ đó lần
đến chỗ của hắn, lặng lẽ núp từ xa chờ Lam Khổng Tước tới sau xử lý.
Lam Khổng Tước hôm đó có lẽ còn bận việc gì, Lâm Băng cũng không biết, vì việc
đó nên nàng mới đến sau. Phái Đinh Hương đến thuần túy là đề phòng Lâm Hàn
phát hiện giữa đường, hủy tung tích thì vẫn còn manh mối để lần theo. Đinh
Hương cũng chỉ dám lần theo dấu hiệu đặc trưng mà tấm thiệp để lại, không hề
đả động đến Lâm Hàn. Với chút thủ đoạn của nàng, nếu để Lâm Hàn phát hiện, có
lẽ chỉ có đường bó tay chịu trói.
Đinh Hương vốn cũng chỉ đến xác định vị trí là hết trách nhiệm, nào ngờ chờ
rất lâu mà vẫn không thấy tiểu thư tới, sốt ruột nên mới đánh liều đi vào. Vậy
mà đánh bậy đánh bạ gặp ngay lúc Lâm Hàn vô lực nhất.
Thấy cuồng đồ lớn mật vậy mà ngang nhiên hãm hại tiểu cô nương kia, tâm hồn
hiệp nghĩa của Đinh Hương trào dâng, vậy mà lại dám lao tới công kích, Lâm
Hàn, cuối cùng làm trò hề bị tiểu cô nương đóng băng.
Còn chuyện sau đó...
Không có sau đó nữa.
Lâm Hàn dù có cố hỏi, thậm chí dùng đến cả thọc lét thần công nhưng Lâm Băng
dứt khoát không hé một lời. Chỉ biết là Lam Khổng Tước đã đến, nhưng cũng đi
rồi.
Nàng đi đâu Lâm Băng không biết, chỉ biết nàng đã về nơi vốn của mình, bởi mục
đích mà nàng nhắm tới chỉ là Lâm Băng, cô bé đã được gửi gắm cho người thích
hợp nhất, nàng cũng không cần tham dự thêm nữa.
Về nơi của mình?
Lâm Hàn cười khổ một tiếng. Nàng đã có thể ngay lập tức bỏ đi, vậy thì còn lo
quái gì đám người vương gia gì gì đó kia, chuyện lúc đó thuần túy là lừa gạt
quỷ, à không, là lừa gạt mình, vậy mà mình lại đi ngu ngốc lao đầu vào rọ...
Vậy những lời hôm đó... cũng chỉ là diễn trò thôi sao?
Lâm Hàn cười khổ vuốt vuốt mũi một cái, thầm mắng mình cũng có tiềm chất tiện
nhân, người ta mà nói thật thì chối đây đẩy, đến lúc biết là giả thì lại thấy
hơi bồi hồi.
Chắc chỉ là thấy xấu hổ và ngài ngại khi bị lừa mà thôi. Lâm Hàn tự an ủi như
vậy.
Quan trọng nhất.
Tác phẩm của Lâm Hàn đã được hoàn thành rồi.
Là một cái bình sứ tinh xảo, chỉ cao chừng ba mươi phân, thân bình tròn mà hơi
phình, có mấy phần giống bình hoa. Chất sứ của bình cực kỳ bền chắc, hoa văn
và họa tiết đều dùng loại men xuất sắc nhất để trạm trổ, màu sắc không những
tươi mà còn thập phần sống động.
Lâm Hàn là người ngoại đạo nên chỉ có thể nhận xét như thế về mặt nghệ thuật.
Về công năng, cái bình này về cơ bản cực kỳ bền chắc, không thể đơn giản phá
vỡ, trừ phi có thần khí trung phẩm trở lên. Hơn nữa còn giữ nguyên năng lực
hấp thu và bảo tồn linh khí của tinh quang tức nhưỡng. Nếu dùng bình này chứa
đan dược, vậy thì chính là đệ nhất thiên hạ, đan dược qua thời gian sẽ ngày
càng nồng hậu thậm chí có thể thăng cấp.
Thử tưởng tượng, nếu chứa một viên thần đan vào bình này, qua một vạn năm,
viên đan đó tấn cấp thành tiên đan trong truyền thuyết... chỉ nghĩ thôi đã làm
vô số kẻ ao ước rồi.
Còn bức tranh trên thân bình, lúc này nó không chỉ hoàn chỉnh, mà còn mang
theo ý cảnh dào dạt không dứt. Cảnh tượng đầm ấm, không gian tĩnh lặng, một
đôi trai gái, mỗi người mang một tâm tư, khiến ánh mắt trở nên phức tạp, nhưng
vẫn dào dạt nhu tình mật ý.
Đây chính là cái bình sứ mà Lâm Hàn mong muốn, thậm chí còn có chút xuất sắc
quá dự liệu. Không ngờ... không ngờ thứ này đã tiếp cận với mức độ thần khí
rồi, thậm chí độ bền đã vượt qua ngưỡng của thần khí hạ phẩm. Quả là không thể
tưởng tượng nổi.
Bỏ qua hết chuyện không vui, chỉ cần cái bình sứ này được hoàn thành, vậy thì
Lâm Hàn đã không đi uổng một chuyến này.
Chỉ là
Tại sao trong lòng vẫn thấy chút không thoải mái đây? Có được cái bình, lại
tìm được một đứa con gái hoàn mỹ thế này... rốt cuộc ta bị làm sao vậy?
Hơn nữa, ý cảnh của bức họa này, ta không hiểu thấu, nhưng vẫn thấy có gì đó
khang khác, rốt cuộc ánh mắt của ta sao lại vẽ có thần đến thế? Là lúc nàng ta
nhắc tới Tuyết Thiên Lăng, ta đã vô tình lộ ra hay sao?
Vậy màn kịch kia... ra là còn cả mục đích này! Lam Khổng Tước ơi Lam Khổng
Tước, rốt cuộc nàng muốn cái gì?
Lâm Hàn tò mò, nhưng bất đắc dĩ không một ai có thể giải đáp cho hắn.