Mập Mờ


Người đăng: nameros

Lại chờ thêm chừng hai mươi phút, cuối cùng Lam Khổng Tước cũng đã sửa soạn
xong, trở về khuê phòng gặp Lâm Hàn.

Ách... Lâm Hàn còn tưởng Đinh Hương sẽ tới mời hắn xuống phòng khách cơ, nào
ngờ cô nương này lại tiếp hắn trong khuê phòng... đây là có ý gì?

Dù trong lòng đang xoay chuyển hàng loạt ý nghĩ, nhưng Lâm Hàn vẫn còn đủ tâm
trí để cảm nhận sự tỉ mỉ của Lam Khổng Tước.

Nàng vẫn mặc quần áo theo phong cách cũ, là loại Hán phục truyền thống phổ
biến ở Đại Hưng, nhưng tất cả vải vóc trên người đều là tơ lụa lăng la cực kỳ
cao cấp. Không nhắc tới sự thoải mái khi mặc, chỉ nhắc tới tính thẩm mỹ thì
lụa lăng la đúng là vô song. Không những có thể tôn vinh lên những đường cong
ẩn ẩn hiện hiện, hơn nữa lụa còn rất mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy được trang
bị ẩn phía dưới. Mặc dù bên dưới cũng chỉ là một bộ đồ khác, nhưng như thế đã
đủ khiến đám đàn ông hèn mọn tơ tưởng vô hạn rồi.

Ở Đại Hưng, loại quần áo này rất được các tiểu thư, thậm chí là công chúa ưa
chuộng, không những hoạt động thoải mái, mà còn đủ sang quý để tiếp đón người
khác. Ý nghĩa của loại quần áo này thì cả Đại Hưng đều biết, mặc đồ tơ lụa
lăng la ra gặp người khác là để thể hiện sự thân thiết, nữ tử mặc đồ này ra
gặp người đồng nghĩa với việc đã coi người đó là người có quen biết, không
phải người dưng nước lã.

Vóc người của Lam Khổng Tước vốn đã rất quyến rũ, mặc bộ đồ này, toàn bộ đường
cong trên cơ thể nàng lại càng được tôn vinh, khiến Lâm Hàn không nhịn nổi mà
liếc nhìn thêm hai cái. Càng nhìn, hắn càng cảm thấy có cái gì đó là lạ. Cô
nàng này không chỉ thay đồ, mà còn tắm rửa đàng hoàng, mái tóc mượt mà kia
hiện vẫn còn bám nước, ướt nhẹp buông xõa xuống sau tấm lưng thon, kể ra cũng
có một phen phong tình khác.

Lâm Hàn còn nhớ, cô nàng này từng nói, nàng rất có hứng thú với các loại hoa
văn trên trang phục và các kiểu tóc mới lạ. Quần áo nàng mặc xưa nay đều có
họa tiết rồng bay phượng múa hoặc là các loại ấn ký khó hiểu mà thẩm mỹ đến lạ
thường, kiểu tóc cũng thay đổi thường xuyên và rất thời thượng, coi như một
đóa kỳ hoa giữa cái vùng đất truyền thống như Đại Hưng này.

Ấy vậy mà hôm nay nàng lại mặc một bộ đồ lụa lăng la không có hoa văn, để tóc
xõa vẫn còn ướt nhẹp tới gặp hắn?


  • Đoàn lang! Chàng tới rồi, chắc hẳn bức họa kia cũng đã hoàn thành rồi chứ?

Giọng nói kiều mỵ ấm áp như rót mật vào tai Lâm Hàn, thân thể Lam Khổng Tước
cũng từng bước tiến tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.


  • Còn chưa xong!

Lâm Hàn hơi dịch lại một chút, giữ một khoảng cách với nàng rồi trả lời.

Lam Khổng Tước coi như không thấy hành động của hắn, lại chủ động dịch lại một
chút, hơi nghi hoặc hỏi:


  • Chưa xong? Gặp khó khăn gì sao? Nếu Đoàn lang có chỗ nào không hiểu, có thể
    chia sẻ với Khổng nhi, nếu Khổng nhi biết, chắc chắn sẽ giúp chàng!

Lâm Hàn hơi nhíu mày lại, không phải hắn khó chịu gì, mỹ nữ tới gần mà khó
chịu chắc chỉ có thái giám họ Liễu, chỉ là hắn đang cảm thấy khó hiểu với cách
cư xử của Lam Khổng Tước, cô nàng này lại đang giở trò quỷ gì?

Lặng lẽ dịch ra thêm một chút, Lâm Hàn bình thản đáp:


  • Nàng chỉ cho ta phương pháp vẽ rồng điểm mắt, ta đã làm được, nhưng chỉ vẽ
    được ánh mắt của nhân vật nữ... còn nhân vật nam... aiz... ta không vẽ được!

Lâm Hàn lời này là nói thật, nhãn thần của Tuyết Thiên Lăng hắn có thể vẽ,
nhưng nhãn thần của chính mình thì hắn biết vẽ làm sao? Hắn cũng đâu có trực
tiếp nhìn thấy ánh mắt của chính mình bao giờ? Phương pháp vẽ rồng điểm mắt
này về cơ bản cũng có đặc điểm như vậy, đó là không thể vẽ nhãn thần của chính
mình!

Lam Khổng Tước đã là đại hành gia trong họa kỹ, làm sao mà không biết đến điều
này. Nghe Lâm Hàn nói, nàng thoáng chốc đã hiểu đến tám chín phần mười, lại
càng khẳng định suy đoán lờ mờ mà mình từng nghĩ đến.

Chỉ là...

Nàng lại rất u oán nhìn Lâm Hàn, giống như thiếu nữ tội nghiệp nhìn vào kẻ sở
khanh bội bạc, ủy khuất nói:


  • Đoàn lang! Có phải chàng ghét Khổng nhi lắm phải không? Sao hết lần này đến
    lần khác xa lánh Khổng nhi...

Vừa nói, trong đôi mắt phượng quyến rũ của nàng đã lờ mờ sương sớm, khiến Lâm
Hàn bất giác cuống cả lên:


  • Đâu có... đâu có... Khổng nhi mỹ lệ tuyệt luân, tài năng khoáng tuyệt, ta
    tự ngại không bằng, nào có cái lý ghét bỏ nàng?


  • Vậy tại sao chàng lại xa lánh Khổng nhi?


  • Là vì nàng quá xuất chúng, quá mỹ lệ nên kẻ hèn như ta không dám tơ tưởng
    linh tinh! Sợ làm hỏng đi sự hoàn mỹ của nàng.


Lâm Hàn đảo đảo tròng mắt, đưa ra cái lý do từ chối rất cổ điển mà cũng không
kém phần hợp lý.

Chỉ là... nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm nặng, rốt cuộc cô nàng này đang
chơi cái trò quỷ gì vậy?


  • Nói dối! Rõ ràng vừa rồi chàng đã ngắm nhìn Khổng nhi nói chuyện với Tần
    vương kia! Hơn nữa còn nhìn theo Khổng nhi vào phòng thay đồ! Còn nói là không
    có ý đồ xấu với Khổng nhi hay sao?

Ách...

Lâm Hàn mướt mồ hôi, trong lòng hơi luống cuống! Cái cảm giác nhìn lén người
khác rồi bị phát hiện đúng là không dễ chịu... Hơn nữa, trong lòng hắn lại
càng thêm mấy phần cẩn thận, không ngờ cô nàng này có thể phát hiện ra mình
đang thăm dò, quả nhiên không đơn giản! Mặc dù nguyên nhân trong đó cũng có
một phần rất lớn là do mình đang suy yếu về tinh thần, hành động bất cẩn và lộ
liễu hơn nhiều.

Nhưng mà xem thái độ này của nàng... hình như cũng không tức giận?


  • Khổng nhi nói đùa! Vừa rồi cũng chỉ là vì ta quan tâm tới nàng, sợ nàng bị
    Tần vương kia làm khó nên mới thăm dò qua. Tuyệt đối không có ý xấu, ta cũng
    tuyệt đối không làm hành động nhìn trộm đáng xấu hổ kia.

Lâm Hàn nghĩa chính ngôn từ nói.


  • Chứ không phải là sốt ruột vì Khổng nhi quá lâu la lề mề.

Lam Khổng Tước nở một nụ cười đùa cợt nói.


  • Nào có? Nào có?

Lâm Hàn liên tục xua tay chối đây đẩy.


  • Mà... chàng thật sự không nhìn trộm Khổng nhi thay đồ?

Lam Khổng Tước lại một lần nữa thay đổi câu hỏi khiến Lâm Hàn suýt nữa ngã
ngửa.


  • Không có!

Lâm Hàn nghiêm túc nói.


  • Thật sự không có?


  • Thật!


Lâm Hàn một lần nữa khẳng định.

Hức hức...

Lâm Hàn đột quỵ ngã xuống, cái gì thế này? Lại tiếp tục khóc?


  • Rõ ràng là ghét bỏ Khổng nhi, mà vẫn còn nói là không? Chàng ghét bỏ Khổng
    nhi xấu xí, thấp kém nên không thèm nhìn Khổng nhi đúng không? Hức hức...

Mẹ!

Trong lòng Lâm Hàn đang có một ngàn cây đậu xanh nảy nở, cái lý luận gì thế
này? Bà cô này rốt cuộc muốn cái gì? Không chơi chết ta thề không bỏ qua hay
sao? Rốt cuộc ta đắc tội nàng chỗ nào?

Hơn nữa, Lam Khổng Tước quả nhiên không hổ trà trộn phong trần nhiều năm, quả
nhiên cái gì cũng dám nói.

Nghe thấy nàng càng khóc càng thương tâm, nước mắt sắp chảy ngập cả cái thuyền
này, rốt cuộc Lâm Hàn cũng phải chịu đầu hàng:


  • Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa! Nàng đừng khóc nữa! Có chuyện gì cứ nói
    với ta, ta sẽ nghe theo nàng được chưa?

Hì hì...

Ách...

Vừa nghe câu này của Lâm Hàn, Lam Khổng Tước đã ngay lập tức trở mặt, cười hì
hì ngay tắp lự, khiến mặt Lâm Hàn khó coi như ăn phải mấy con ruồi. Quả
nhiên... phụ nữ, nhất là đại mỹ nữ đúng là rất độc, chỉ một chiêu đơn giản như
vậy mà mình đã trúng kế rồi.


  • Khổng nhi biết ngay mà! Đoàn lang là người tốt nhất! Chàng là chính nhân
    quân tử, làm gì mà phải khi dễ một nữ tử yếu đuối như Khổng nhi? Nếu chàng có
    ý đồ xấu, sớm đã ăn thịt Khổng nhi rồi nha! Khổng nhi thân cô thế cô, có bị ức
    hiếp thì cũng chỉ đành cúi đầu khuất phục nha. Còn may có trời thương, gặp
    được chính nhân quân tử như Đoàn lang chàng... hì hì...

Lâm Hàn trợn trắng mắt, đây là nịnh nọt ta hay là khinh bỉ ta vậy? Còn trắng
trợn quyến rũ như vậy? Nghĩ rằng ta không dám ăn thịt cô hay sao?


  • Được rồi! Nàng cũng đừng trêu cợt ta nữa! Có việc gì yêu cầu nàng cứ nói,
    ta sẽ cố hết sức giúp nàng!

Lâm Hàn đúng là hết cách với cô nàng này, bất đắc dĩ nói.


  • Không vội không vội! Cứ nhớ chàng còn nợ Khổng nhi một việc là được! Trước
    tiên nói về bức tranh kia đã! Chàng vẽ được nhân vật nữ, nhưng không thể vẽ
    được nhân vật nam, vậy thì chỉ có thể là do nhân vật nam là chính chàng, đúng
    không?

Lâm Hàn thống khổ ôm trán, nàng làm đủ trò để bẫy hắn, giờ lại trực tiếp đổi
chủ đề khiến ruột hắn ngứa như bị mèo cào, nhưng cũng chỉ đành tiếp tục theo
nàng:


  • Đúng vậy...

Hứ...

Một tiếng hứ nhẹ hờn dỗi, kèm theo ánh mắt vô cùng u oán... Lâm Hàn một lần
nữa sợ đến nhảy dựng.

Cô nàng kia mở to mắt, từng chút từng chút tiến lại gần, khiến Lâm Hàn liên
tục “sợ hãi” lùi lại. Nhưng bất đắc dĩ hắn đã lùi đến mép giường, không thể
lùi thêm nữa.

Những tưởng Lam Khổng Tước sẽ dừng lại, nào ngờ nàng chẳng chút dấu hiệu đột
ngột đứng lên, một làn hương thơm ập vào mũi, thân thể Lâm Hàn hơi cứng lại,
cảm thụ sự mềm mại, mịn màng và ấm áp trên đùi, có mấy phần bối rối không biết
phải làm sao.

Cô nàng kia... vậy mà trực tiếp ngồi lên đùi hắn...

Lâm Hàn không còn là sơ nam, nhưng xưa nay hắn chưa từng tiếp xúc với một cô
gái nào chủ động như vậy, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên không cố kỵ, hành động
càng ngày càng lấn tới vượt qua dự đoán của hắn, nên hắn mới nhất thời bối rối
thụ động như thế.


  • Quả nhiên chàng chính là nhân vật nam kia, Khổng nhi còn nói vì sao mà
    chàng vẽ ra được nhãn thần của nhân vật nữ nhanh như vậy, quả nhiên là có cố
    sự...

Lâm Hàn trầm mặc...

Nhắc đến Tuyết Thiên Lăng, lại nhìn lại cái tình huống hiện tại của mình, đầu
óc hắn nhất thời tỉnh táo trở lại, bình tĩnh nói:


  • Nàng buông ta ra trước đã...


  • Cô gái kia rất đẹp phải không?


Lam Khổng Tước coi như chưa từng nghe thấy, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm u oán
nhìn Lâm Hàn. Nhưng lúc này, tinh thần Lâm Hàn lại càng thêm chìm đắm vào ký
ức, khóe môi bất giác nở nụ cười nhung nhớ:


  • Rất đẹp...

Không khí như đọng lại...

Hai người vẫn sát vào nhau như một đôi tình nhân thân mật, nhưng cả hai đều
không nói gì, không gian tĩnh mĩnh một cách lạ thường.

Qua một lúc...

Lam Khổng Tước nhẹ nhàng tách ra, hương thơm dần rời xa khiến Lâm Hàn cũng
tỉnh lại từ hồi ức. Lam Khổng Tước nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai bên trái, sắc
mặt hoàn toàn thay đổi, trở nên bình thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, còn đâu
cái vẻ nũng nịu và quyến rũ như vừa rồi.


  • Được rồi! Chuyện này thiếp đã hiểu! Chàng cũng không cần để tâm đến chuyện
    vừa rồi nữa. Bức tranh kia Khổng nhi đã có cách giúp chàng hoàn thành, nhưng
    có một việc, chàng phải đồng ý với Khổng nhi.


  • Được!


Lâm Hàn đáp.


  • Chàng hãy cầm lấy tấm thiệp này, trong ba ngày tới phủ Tần vương, dùng thân
    phận phu quân của Khổng nhi để từ chối phủ Tần vương. Hoặc dùng bất cứ thủ
    đoạn nào làm ra một người phu quân cho Khổng nhi. Tấm thiệp đó là hôn ước, đã
    có sẵn dấu tay và chữ ký của Khổng nhi, chỉ cần chàng kiếm một người ký tên
    lên đó là được.

Lâm Hàn ngờ vực cầm lấy tấm thiệp đó, khó hiểu nhìn Lam Khổng Tước.

Dường như hiểu Lâm Hàn nghĩ gì, Lam Khổng Tước hơi cười nhẹ nói:


  • Có lẽ chàng cũng biết một số chuyện về ta, nhưng ta cũng phải nói với
    chàng, ta không muốn gây quá nhiều chuyện thị phi làm gì. Hôm nay có một Tần
    Vương, ngày mai có thể có cả Tấn Vương, Tẫn Vương, thậm chí là những người cao
    quý hơn, vượt qua cả Đại Hưng. Ta cần một tấm mộc đủ vững chắc! Chàng có thể
    kiếm cho ta một tấm mộc khác, nhưng điều kiện là tấm mộc đó có thể sống sót
    sau khi nói chuyện với Tần Vương, vậy là được! Nếu phu quân của ta mà lại để
    Tần Vương giết chết, vậy chẳng phải phiền toái sẽ tiếp diễn hay sao?


  • Đây là việc mà nàng muốn ta giúp nàng hay sao?


Lâm Hàn hít một hơi hỏi.


  • Đây là điều kiện để ta giúp chàng hoàn thiện bức tranh này! Bởi nó không
    nằm trong giao dịch ban đầu của chúng ta!

Lam Khổng Tước vẫn tươi cười nói, chặn đứng lời từ chối mới đến cổ họng của
Lâm Hàn.


  • Vậy được! Ta sẽ suy nghĩ lại!

Lâm Hàn trầm ngâm một chút rồi nói. Không chấp thuận, cũng không dứt khoát từ
chối nữa.

Hắn từ tốn đứng dậy, tiến ra khỏi cửa, Lam Khổng Tước phía sau đột nhiên cười
hì hì hỏi:


  • Đoàn lang! Vừa rồi chàng không nhìn trộm ta thay đồ, rốt cuộc có phải vì ta
    quá xấu xí hay không?

Lâm Hàn hơi khựng lại, đột nhiên nhếch mép nói:


  • Không phải, nàng rất đẹp, là một trong những nữ tử đẹp nhất ta từng gặp!
    Nếu là bảy tám năm trước, có lẽ ta cũng chẳng chút cố kỵ mà thưởng thức, có
    tiện nghi không chiếm chẳng phải rất ngu sao? Nhưng bây giờ thì khác rồi, ta
    không còn là tên lưu manh khổ bức ngày đó, ta có trách nhiệm, trách nhiệm với
    người ta thương, trách nhiệm với chính mình. Ta làm người có thể vô liêm sỉ,
    nhưng ít nhất vẫn còn chút lý trí và trách nhiệm như thế...

Ánh mắt của Lam Khổng Tước hơi lóe lên, nụ cười trên môi vẫn không giảm:


  • Chàng quả nhiên đủ thẳng thắn. Vốn dĩ ta thấy chàng là một người không tệ,
    cũng rất mạnh mẽ, không làm nhục ta, muốn biến “tấm mộc” này thành thứ trên
    danh nghĩa. Nhưng xem ra, chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi!


  • Đúng vậy, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi! Ta cũng chỉ có thể xin lỗi
    nàng. Có lẽ quan niệm chúng ta khác nhau. Nàng là tu sĩ, duyên phận trong mắt
    nàng chỉ là thân phận và năng lực,nhưng ta không phải là tu sĩ giống nàng...


Lâm Hàn để lại vài lời như vậy rồi lầm lũi bỏ đi, để lại Lam Khổng Tước phía
sau đột nhiên nở nụ cười đầy thâm ý:


  • Vậy thì chàng nhầm rồi, ta không phải là tu sĩ...


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #169