Người đăng: nameros
Ách!
Lâm Hàn trợn mắt nhìn Trần lão đầu, khiến lão xấu hổ ho khan liên tục. Lão già
giảo hoạt! Vậy mà lợi dụng mình để trả nợ ân tình của Lam cô nương kia? Đậu
móa, vậy chẳng phải là một tên bắn hai chim hay sao?
Trần lão đầu quả nhiên không hổ danh già thành tinh, mặt dày như tường thành.
Chỉ hơi lúng túng một chút, sau đó đã lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiễm nhiên như
không có chuyện gì xảy ra. Lâm Hàn cũng chỉ bực chút rồi thôi, với hắn, không
thiệt hại gì đến mình là được.
Theo tiếng nói mềm mại thanh thoát kia, một tuyệt lệ giai nhân từ tốn vén lên
tấm màn mỏng manh, mang theo làn gió thơm ngọt bước ra khỏi khuê phòng.
Đẹp!
Quả nhiên rất đẹp!
Lông mày dài và sắc nét, lông mi rõ ràng, hơi cong lên quyến rũ, bên dưới là
một đôi mắt hoa đào tràn ngập thần bí. Có thể nói, ấn tượng đầu tiên của Lâm
Hàn về nàng chính là từ đôi mắt này: Quyến rũ, ôn uyển, đôi mắt luôn ẩn hiện ý
cười nhè nhẹ, khiến người đối diện luôn thấy thoải mái tâm hồn. Trong mắt nàng
vậy mà lại ẩn ẩn một làn nước long lanh, giống như mặt nước Thiên Hồ trong vắt
mà thuần khiết này.
Chỉ với một đôi mắt ấy, dù nhan sắc có tầm thường đi nữa, người ta vẫn có thể
nhận định nàng là đại mỹ nhân. Nói chi dung mạo nàng còn tuyệt sắc đến mức
này. Gọi nàng là mỹ nữ họa quốc ương dân cũng không ngoa chút nào.
Trên người nàng mặc một bộ trang phục truyền thống của phụ nữ Đại Hưng, nhìn
qua khá giống Hán phục trên trái đất kiếp trước, thể hiện được hết cái nét ôn
nhu và mềm mại của người con gái phương Đông. Chỉ là, Lâm Hàn cũng không thích
mấy cái thứ trang phục cổ này cho lắm, quá rườm rà rắc rối, với hắn, võ sĩ
phục, hoặc là trang phục tùy ý của Ninja mới là thoải mái nhất.
Nghe Lam cô nương không chút khách khí nói như vậy, Trần đại sư toát mồ hôi,
mặt đen lại. Lão giảo hoạt đảo tròng mắt, đang định kiếm cớ thoái thác thì Lam
cô nương đã lên tiếng:
Thấy Lam cô nương không truy cứu thêm chuyện này, Trần đại sư có vẻ nhẹ nhõm
thở phào một hơi, sau đó tươi cười giới thiệu:
Lam cô nương, đây là Đoàn Tiến Hàn Đoàn công tử, nhà nhân sĩ thành Trạch
Thủy, học viện Cửu Long. Lần này Đoàn công tử có một khối tài liệu quý hiếm
muốn nhờ lão phu chế tác, nhưng bất đắc dĩ lão phu tài mọn, không đủ dùng nên
khiến Đoàn công tử thất vọng, vì vậy mới mạo muội làm phiền Lam cô nương.
Còn đây là Lam cô nương, Lam Khổng Tước, chính là người mang tài nghệ còn
vượt qua cả lão phu.
Trần đại sư giới thiệu hai người với nhau, sau đó chủ động lùi ra sau một
bước.
Lam Khổng Tước hơi hơi quan sát Lâm Hàn một chút, sau đó lên tiếng chào hỏi
làm quen, thái độ rất lễ độ và đúng mực, ấm áp như gió xuân. Nhưng ẩn sâu bên
trong giọng nói ấy vẫn là sự tự tin và kiêu ngạo chưa hề thay đổi.
Quả nhiên rất có phong phạm! Đúng như Trần đại sư nói, cô nương này không phải
là kỹ nữ! Nàng chính là một cao nhân ẩn giấu trong hồng trần để tầm đạo! Chỉ
cái tu vi ẩn sâu trong thân thể mà Lâm Hàn không thể cảm nhận rõ được sâu cạn
đã đủ hiểu rồi!
Ẩn giấu rất sâu a!
Hơn nữa cách ứng biến và kiến thức cũng đủ tinh tế, chỉ cần nghe Lâm Hàn là
người học viện Cửu Long, nàng đã sử dụng lễ tiết chào hỏi chính thống của học
viện: hơi cúi đầu chào, sau đó đưa tay phải ra, thể hiện thái độ hữu hảo muốn
bắt tay làm quen.
Ở cái nơi cách biệt thế này, người ta thường coi Võ Đạo Môn là cả thiên hạ,
hiểu biết được lễ tiết của học viện Cửu Long cũng là một điều hiếm có.
Lâm Hàn cũng mỉm cười, ấn tượng về Lam Khổng Tước càng thêm tốt, hắn đưa tay
ra bắt lấy bàn tay trắng xinh nhỏ nhắn của nàng nói:
Lần đầu gặp mặt! Tại hạ cũng ngỡ cô nương là người trời. Không hổ là Đại
Hưng đệ nhất mỹ nhân! Thế mới thấy, đám người thiên hạ lắm mồm kia thỉnh
thoảng cũng nói thật được một lần a!
Khách khách! Công tử quá lời rồi! Khổng Tước chỉ là một nữ tử hồng trần,
tránh né ở nơi hẻo lánh như Hà Nam này, làm sao sánh nổi các tiểu thư công
chúa trên triều đình? Không dám nhận làm đệ nhất! Người trong thiên hạ lần này
cũng là thổi phồng mà thôi, tất cả lời đồn đều là không đáng tin như vậy!
À... Nghĩ lại cũng đúng! Đúng là tất cả lời đồn đều không đáng tin! Ách...
Lâm Hàn đang định thuận mồm nói theo ý nàng, nào ngờ được cô nương này đột
nhiên hơi nhíu mày. Thoáng chốc hắn đã nghẹn hết ở cổ họng, thầm than thất
sách! Đồng ý tất cả là lời đồn, không phải là nói nàng không đẹp hay sao? Cô
nương mà, mồm thì nói không phải nhưng trong lòng đồng ý gần chết, ai mà không
thích mình đẹp? Đại mỹ nhân như nàng thì càng tự phụ hơn về dung nhan của
mình! Lòng phụ nữ a... mò kim đáy bể!
Trong đầu xoay chuyển, Lâm Hàn nhanh chóng sửa lời:
Phì...
Mỹ nhân thoáng chốc bật cười, trăm hoa như thất sắc ngẩn ngơ nhìn hoa tiên nở
rộ. Lông mày cũng giãn ra, có vẻ không quá để ý chuyện vừa rồi nữa.
Lam Khổng Tước cười nói, không khí có phần bớt xa lạ hơn vừa rồi. Nàng đưa tay
mời Lâm Hàn ngồi xuống, còn Trần đại sư trực tiếp bị lơ qua một bên. Dường như
nàng vẫn còn tức chuyện lão già này lợi dụng cả hai để hóa giải món nợ của
mình, chẳng qua không lộ ra mặt mà thôi!
Trần đại sư cũng biết chuyện của mình đã xong, lão chẳng nói gì thêm mà chỉ
lẳng lặng quay người lẩn đi mất.
Thấy Trần đại sư chật vật trốn đi mất, hai người liếc nhau một cái, sau đó rất
ăn ý cười rộ lên, khiến Trần đại sư suýt chút nữa thì trượt chân ngã chổng vó.
Trần đại sư ngày thường cũng có vẻ uy phong, rất có phong thái tông sư, chỉ là
từ lúc nhìn thấy Lam Khổng Tước này lại như chuột thấy mèo như vậy, nàng có
đáng sợ như vậy sao?
Ít ra Lâm Hàn không cảm thấy thế. Cô nàng này mặc dù sâu trong nội tâm cao
ngạo vô cùng, nhưng ứng xử lại vô cùng đúng mực, nhìn qua giống như một tiểu
thư đài các, có ăn có học, được giáo dục lễ nghi đàng hoàng vậy, khiến người
đối diện luôn luôn cảm thấy ấm áp và thân cận.
Lâm Hàn bất giác nổi lên đánh giá như vậy với Lam Khổng Tước, mà lại quên mất
bản thân mình cũng rất đặc biệt. Không nói gì khác, chỉ nói cái khí tức tự
nhiên như ẩn như hiện, ẩn phía sau cái thân thể mang tu vi võ đạo yếu đuối kia
đã đủ khiến không ít người chú ý rồi. Đương nhiên, người ta vẫn không thể nào
tùy tiện nhìn ra sâu cạn của hắn, nhưng cái khí tức này quả nhiên rất hiệu quả
khi đối diện người khác, bởi nó khiến người ta cảm thấy thoải mái như được hòa
nhập với thiên nhiên vậy.
Đàm thiên thuyết địa một lúc, có vẻ hai người lại càng thêm hợp ý. Lâm Hàn vốn
dĩ là loại người vô ưu vô lo, lúc nào cũng ham vui và không thích nghĩ nhiều,
lối nói chuyện vì thế cũng có phần phóng khoáng và ít kiêng dè. Đặc biệt là
nói đến đoạn say mê, có lẽ cũng quên luôn cả cái phong thái quân tử chết tiệt,
biểu lộ bày hết ra trên mặt rồi.
Đương nhiên, Lâm Hàn thực tế cũng chẳng đi đâu nhiều, trước giờ đều ru rú ở
thành Cửu Long, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài thì đều có mục đích, hơn nữa cũng
không thể mang chuyện của “Lâm Hàn” ra kể a! Vì vậy đề tài mang ra trò chuyện
hầu hết là những thứ thiên kỳ bách quái từ kiếp trước, chọc cho Lam Khổng Tước
cười khanh khách liên tục.
Đương nhiên, đây là trong trường hợp không cần diễn kịch. Lâm Hàn mặc dù đang
giả bộ người khác, nhưng nơi đây chẳng ai biết hắn, hắn có thể cư xử đúng với
bản tính của mình, không cần đeo mặt nạ khách sáo giả tạo lên để giao tiếp với
kẻ địch, hoặc những “bằng hữu lợi ích” khác.
Còn Lam Khổng Tước thì lại như một cô bé hiếu kỳ vậy, nàng hầu hết là nghe Lâm
Hàn nói chuyện, thỉnh thoảng lại hỏi một câu, nhưng toàn là những câu hóc búa
khiến Lâm Hàn như gặm khổ qua! Ví như khi hắn chém gió rằng nàng Lọ lem quyến
rũ được hoàng tử Thần Tướng Chiến Quốc, sau đó mải chạy về nên rơi giày. Đến
đoạn thử giày vừa khít, cô nàng kia trực tiếp hỏi: “Giày đã vừa khít, sao còn
có thể rơi? Đây là cô ả kia cố ý câu dẫn hoàng tử nha!”
Lâm Hàn lúc đó chỉ đành giả vờ lơ đi nói sang chuyện khác, khiến Lâm Khổng
Tước được dịp nhếch mép cười nhạo hắn.
Sau khi đã trò chuyện vài canh giờ, dường như nhất thời cũng không kéo được ra
đề tài nào nữa, Lâm Hàn trực tiếp đề cập đến mục đích lần này tới đây:
Nói chuyện lâu như vậy, xưng hô của hai người cũng đã thay đổi từ lúc nào, một
người gọi Khổng nhi, một người gọi Đoàn lang, thân thiết giống như tình nhân
lâu năm vậy. Nhưng nghĩ lại, Lam Khổng Tước chìm đắm trong chốn hồng trần thời
gian không ngắn, tiếp xúc với bao nhiêu đàn ông như vậy, phóng khoáng và tùy ý
một chút cũng là đương nhiên.
Lam Khổng Tước hơi thốt lên kinh ngạc, trong mắt tràn ngập ánh sáng kỳ dị. Là
một người đam mê với tạp nghệ, làm sao nàng lại không biết đến tinh quang tức
nhưỡng đây? Đó là tài liệu cấp Thần a! Với trình độ của nàng bây giờ, nếu có
tài liệu đến mức đó, có lẽ... có lẽ nàng có thể tiến thêm một bước, trở thành
tồn tại người người kính ngưỡng!
Hơi hít một hơi, Lam Khổng Tước nhẹ nhàng đưa cánh tay vuốt phần mái tóc sang
bên phải, để lộ một phần trán trắng mịn. Cô nàng này mặc dù ăn mặc và tác
phong rất truyền thống, nhưng kiểu tóc lại thật thời thượng và tỉ mỉ, thậm chí
tóc còn tết ra sau, để lộ ba vạch trắng bên trái rất phá cách và “điệu”.
Nàng không nói gì, Lâm Hàn cũng biết ý, trực tiếp xuất ra một khối tinh quang
tức nhưỡng rộng khoảng một mét, đặt lên bàn. Lam Khổng Tước nhanh chóng đưa
tay kiểm tra, không ngừng lẩm bẩm:
Sau một lúc, có vẻ như nàng đã biết mình thất thố, nhanh chóng đứng thẳng
người, sắc mặt lại trở nên như bình thường, nàng nói:
Lâm Hàn gật đầu, lấy từ trong ngực ra bức họa của mình, coi như trân bảo đưa
lên cho Lam Khổng Tước.
Lam Khổng Tước nhận lấy, nhìn lướt qua một lượt rồi nhíu mày:
Họa kỹ cũng không tệ, nhưng lại thiếu đi cái thần của bức tranh! Để một cái
bình sứ quý giá như vậy tráng bức tranh thế này...
Vì vậy ta mới muốn nhờ nàng chỉnh sửa nó cho tinh tế hơn a!
Lâm Hàn xấu hổ giải thích.
Lam Khổng Tước vậy mà lại lắc đầu:
Đoàn lang! Chàng phí tài liệu quý giá như vậy, lại chịu lặn lội tìm kiếm
người chế tác, chắc hẳn cũng có mục đích của mình! Nhìn nội dung bức tranh
này, không gì khác ngoài tặng người, hơn nữa còn là tặng cho người mà chàng
ngưỡng mộ, thậm chí là có kỷ niệm giống như trong tranh! Ta không chắc nhưng
năm năm nay, chỉ có Thiên Tuyết tiên tử tuyển chồng mới có thể dẫn động nhiều
bảo vật đến mức này. Nếu chàng quá mức tùy ý, họa tiết cũng không có được cái
thần, vậy thì nội dung chàng muốn truyền đạt chẳng phải đã bị mất đi hay sao?
Ta lại không phải là chàng, làm sao biết chàng muốn truyền đạt cái gì? Tùy ý
sửa chữa cũng chỉ là hành động thất sách!
Vậy ta phải làm thế nào?
Lâm Hàn mờ mịt hỏi lại.
Lời nói cuối cùng có vẻ hơi nặng, nhưng chỉ có như thế mới thể hiện được quyết
tâm và nguyên tắc của Lam Khổng Tước! Nàng có thể phóng khoáng, có thể tùy ý,
nhưng bản chất vẫn là vô cùng cao ngạo, nguyên tắc của nàng đi liền với bản
tâm, vĩnh viễn không thể thay đổi!