Người đăng: Thorin (@
Lộ Bách Linh không chút nghi ngờ, trên tay ánh sáng màu vàng, nhanh chóng điểm
điểm vào tấm thủy tinh gắn ngay trên đài quan sát này. Theo thao tác của nàng,
cả đội tàu như phát ra ánh sáng rực rỡ, dòng ánh sáng từ ba tàu còn lại dần
nhạt đi, như dòng nước đổ dồn về tàu số ba, thoáng chốc khiến nó phát ra ánh
sáng mạnh mẽ.
Oành!
Tấm màn sáng rung lên bần bật, từng đường nét hoa văn phức tạp khó hiểu cũng
tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ hơn bao giờ hết. Cả đội tàu rung lắc mãnh liệt,
khiến những tên công tử bột bên trong kêu khổ không ngớt, thầm oán giận bọn
người kia không việc gì chọc giận Sa Lôi làm chi?
Lộ Bách Linh híp con mắt lại, muốn nhìn rõ vị trí của con hải quái kia. Nhưng
bất đắc dĩ không nhìn thấy gì, bởi trời thì tối, mà con cá kia lại giảo hoạt
ẩn nấp dưới lòng nước, khiến nàng cực kỳ vướng tay vướng chân.
Lại một lần nữa Lâm Hàn lên tiếng, Lộ Bách Linh nhanh tay thao tác, quả nhiên,
đội tàu lại bị húc đến thất điên bát đảo, nhưng nhờ thao tác kịp thời, vẫn
chưa có điều gì đáng tiếc xảy ra.
Còn may, tàu trận này cũng có điều độc đáo, có thể liên kết phòng ngự của năm
con tàu lại với nhau, hơn nữa có thể dồn toàn bộ năng lực phòng ngự của các
tàu lớn lên tàu khác, còn con tàu nhỏ không có lực phòng ngự gì đáng nói nên
không tham gia, nhưng có thể nhận sự chiếu cố từ các tàu khác.
Cứ như vậy, qua thêm ba bốn lần, ánh mắt nhìn Lâm Hàn của Lộ Bách Linh càng
trở nên kỳ dị. Nhưng thứ nàng lo lắng nhất hiện tại vẫn là đội tàu. Mặc dù
phòng ngự của đội tàu rất tốt, nhưng cứ như vậy cũng không phải là cách a! Nếu
cứ bị Sa Lôi công kích như vậy, sớm muộn gì phòng ngự này cũng bị phá vỡ!
Kẹt kẹt kẹt...
Âm thanh cơ bắp co rút vang lên bên tai. Lộ Bách Linh nghi ngờ nhìn lại, bất
ngờ kinh hãi không kịp phản ứng. Chỉ thấy bên khóe mắt Lâm Hàn đã nổi lên hàng
loạt gân thịt chằng chịt mà đáng sợ, dù chỉ là nhìn nghiêng, nhưng cũng đã đủ
khiến người ta kinh sợ rồi.
Lâm Hàn cũng chẳng để tâm nhiều đến thế. Công pháp cuồng hóa hay đại loại thế
trên đại lục này nhiều lắm, bộ dạng khi sử dụng còn khủng bố hơn Byakugan cả
vạn lần. Ngược lại bộ dạng này trước sau cũng phải sử dụng để chiến đấu, không
có gì phải lo nghĩ.
Không một lời nói thừa, không một lời giải thích, sự giúp đỡ của Lâm Hàn rất
ngắn gọn, súc tích nhưng vẫn tràn ngập hữu hiệu như thế.
Lộ Bách Linh hai mắt sáng ngời, như tìm được đại lục mới nhìn Lâm Hàn. Nhưng
việc trước mắt cần được giải quyết, nàng nhanh chóng hạ lệnh:
- Đổi hướng Đông Nam, góc khoảng 4 giờ rưỡi, tăng hết tốc lực. Bày đại bạo
tạc trận sau đuôi đội thuyền, tạm thời trì hoãn sự công kích của Sa Lôi!
Theo hiệu lệnh của nàng, đội thuyền nhanh chóng đổi hướng, tốc độ bằng cách
nào đó chợt tăng lên gấp bội, tốc độ này không khủng bố như Sa Lôi, nhưng cũng
không kém là bao đúng là khiến Lâm Hàn mở rộng tầm mắt!
Lực lượng trên tàu số một và số hai ở sau cùng cũng nhanh chóng ném ra những
cái thùng gỗ đỏ gay. Bên trong tràn ngập vật chất và trận pháp gây nổ, hơn nữa
còn dùng dây kéo những thùng gỗ này sau đuôi tàu. Chỉ cần Sa Lôi dám ngoi lên
truy đuổi, chắc chắn nó sẽ chui đầu vào những thùng nổ này, tự mình hại mình.
Còn việc Sa Lôi công kích ngầm từ lòng nước thì tạm thời không đáng lo, tốc độ
di chuyển của đội tàu hiện tại cũng rất nhanh, Sa Lôi đuổi theo cũng không làm
được tức khắc, nói gì đến vừa đuổi vừa công lên trên với lực đạo mạnh mẽ đây?
Nhưng nếu cứ kéo dài, để Sa Lôi rút ngắn đủ khoảng cách, vậy thì chưa chắc!
Với tốc độ nhanh đến khó tin, năm mươi dặm đã được vượt qua chỉ trong một
phút. Đến lúc này, Lộ Bách Linh mới hiểu rõ được sự lợi hại của Lâm Hàn. Dường
như đêm tối, khoảng cách và vật cản đều không có tác dụng gì với hắn. Năng lực
này... đúng là thích hợp nhất để làm hoa tiêu a!
Rào!
Kia rồi!
Lộ Bách Linh cười lạnh, Sa Lôi cuối cùng cũng ngoi lên mặt nước. Vùng biển này
có một dãy núi khổng lồ bên dưới, đồng nghĩa với việc nước biển nơi này sẽ
nông hơn nhiều. Sa Lôi không lặn sâu được, bất đắc dĩ phải trồi lên, đuổi theo
đội tàu.
Lộ Bách Linh hưng phấn hạ lệnh. Lực lượng phía sau nhanh chóng thao tác, từng
thùng gỗ màu xanh lam được thả xuống mặt biển, như thiên la địa võng trải dày
đặc theo đường tiến lên của Sa Lôi. Đội tàu đi đến đâu, mặt biển sáng rực màu
lam tới đó, thực ra cũng là một kỳ cảnh hiếm thấy.
Oành! Oành oành oành!
Sa Lôi hiện tại đang ở trong trạng thái điên cuồng, hai mắt đỏ đậm tràn ngập
hận thù nhìn đoàn tàu phía trước. Trong đầu nó chỉ duy nhất có sát niệm, làm
gì còn lý trí? Thoáng chốc nó đã chui vào trong trận địa Huyền thiên tạc đạn,
cả ngàn thùng tạc đạn với uy lực to lớn đồng loạt phát nổ, mặt nước biển hoàn
toàn bị hủy đi, hoặc là bốc thành sương khói. Cả khu vực trong vòng một dặm
quanh đó thậm chí không hề có nước biển, giống như một vùng không khí đặc thù
giữa lòng đại dương, vậy. Chỉ có thân hình khổng lồ với cái đầu to lớn như một
tòa biệt thự của Sa Lôi là đang đau đớn giãy dụa giữa không trung.
Cái gì?
Phòng ngự kinh khủng như vậy? Đến Huyền thiên tạc đạn uy lực khổng lồ như vậy
cũng không làm gì được nó?
Trên người tràn ngập thương tích, nhưng toàn bộ chỉ là ngoài da! Thậm chí
không có một vết thương trí mạng nào!
Lúc này, lão già Võ Đế trong mây cũng đã rục rịch, đây là một cơ hội hiếm có
khi mà Sa Lôi không thể chủ động di chuyển! Chỉ khoảng hai giây nữa thôi, mặt
biển khép lại là cơ hội sẽ biến mất! Lão không thể bỏ qua như thế được!
Mục tiêu mà lão nhằm đến chính là hai mắt của con quái vật!
Thân hình lão già lao đi như chớp, tạo thành một vệt tàn ảnh màu xám rẹt qua
màn đêm, thoáng chốc đã hợp lại làm một với thân hình khổng lồ của Sa Ngư.
Grao...
Âm thanh gào lên đau đớn, mang theo sự sợ hãi tột độ của Sa Ngư vang vọng trời
xanh. Theo tiếng gào đó, mặt nước cũng khép lại, hoàn toàn bao phủ thân thể
nó!
Nhìn cái cảnh mặt nước kinh đào hải lãng, sóng sau đè sóng trước như có núi
lửa ngầm phun trào, sóng thần cao đến hai ba mươi mét trùng kích khu vực xung
quanh, Lâm Hàn cũng có thể tưởng tượng ra được Sa Lôi đang giãy dụa điên cuồng
thế nào!
Cũng phải, điểm yếu ớt nhất bị bắt được, không sợ hãi mà được sao?
Dưới lòng nước, làn da nơi yếu điểm của Sa Lôi đã bị kích phá, lão già kia
nhanh chóng chui vào, trường kiếm vung vẩy càng phá càng sâu, dần dần tiếp cận
hạch tâm nơi đó. Thấy phản ứng của Sa Lôi, lão già càng thêm tin tưởng phán
đoán của Lâm Hàn, càng điên cuồng công kích không tiếc mệnh cũng muốn lấy mạng
con Sa Lôi to gan này!
Mạo phạm đến Võ Đạo Môn! Chỉ có đường chết!
Đám thủy thủ thuyền viên như bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng phát động đội tàu
rời đi nơi này, tốc độ cực kỳ nhanh và chỉnh tề. Lộ Bách Linh vui mừng quay
đầu lại, muốn bắt chuyện với Lâm Hàn. Nhưng một lần nữa, lời của nàng lại bị
nuốt vào miệng.
Lâm Hàn vẫn ngưng trọng như vừa rồi!
Ánh mắt hắn ngưng tụ, đầu ngước cao bốn mươi độ nhìn trời đêm. Theo ánh mắt
của hắn, Lộ Bách Linh thấy được một thân ảnh màu lam nhạt hờ hững đứng trên
bầu trời, giống như hòa vào màn đêm, nhưng vẫn mười phần nổi bật chói mắt!
Thân ảnh kia chợt cười lên khúc khích, thiên kiều bá mị, điên đảo chúng sinh,
giọng nói tràn ngập tự kiêu tự mãn nói:
- Vậy thì sao? Chỉ tiếc ta vẫn đánh giá thấp ngươi! Vốn tưởng Sa Lôi kia đã
đủ để ngươi lộ ra thủ đoạn chân chính! Không ngờ chỉ cần nói vài câu đã có thể
hạ gục nó! Cũng quá vô dụng rồi!
Là ngươi đánh giá thấp đội tàu này mà thôi!
Lâm Hàn lạnh nhạt phản bác.
Vậy sao?
Thân ảnh kia vẫn cười cực kỳ thâm ý:
Lời nói nhàn nhạt và bình thản từ cái miệng xinh xắn của nàng thốt ra, vốn dĩ
phải khiến người ta lâng lâng thoải mái, nhưng nội dung lại khiến Lâm Hàn kinh
hãi gần chết! Cái gì? Mình bị nhìn thấu? Nàng ta là ai?