Người đăng: Thorin (@
Đại tiểu thư, chẳng nhẽ cứ để hắn đi như vậy sao?
Trong trạch viện Lâm gia, Uy Thanh Liên đứng cạnh Lê Ân Tĩnh, sắc mặt có vài
phần không hiểu hỏi.
Không để hắn đi, vậy còn có thể làm thế nào?
Lê Ân Tĩnh cười nhẹ hỏi lại.
Cái này...
Uy Thanh Liên nghẹn lời, nhất thời không biết nói thế nào. Nhưng sau đó nàng
lại hơi lo lắng:
Nhưng còn Băng Phượng kia... Lần trước đại tiểu thư rõ ràng lại phải cúi
đầu... Hiện giờ đại tiểu thư tu vi đại tiến, không còn sợ ả ta. Hà cớ gì mà
phải để ả nhởn nhơ ngoài kia, đe dọa đến hắn...
Ả ta không phải đối thủ của Lâm Hàn!
Lê Ân Tĩnh vẫn cười cợt như cũ, không có gì đáng lo nói:
Uy Thanh Liên nhất thời chẳng hiểu ra sao. Lời của đại tiểu thư cũng quá rối
rắm phức tạp rồi! Không phải là đối thủ của Lâm Hàn, vậy thì càng không phải
là đối thủ của đại tiểu thư chứ? Rõ ràng năm năm qua, tu vi của đại tiểu thư
hồi phục thần tốc, hiện tại đã là cường giả cấp Thần kiệt ngạo đại lục, ngay
cả mình cũng chưa chắc bì nổi. Băng Phượng kia nói gì thì cũng là xuất thân
thú tộc, tu vi chậm tiến, làm sao sánh được đại tiểu thư?
Nhưng nhìn thần sắc tự tin phi thường của Lê Ân Tĩnh, Uy Thanh Liên cũng không
tiện nói thêm cái gì. Lê Ân Tĩnh vẫn cười tươi như thế, nhưng ẩn sâu trong mắt
lại là chút gì đó lo lắng, nhìn thoáng qua một đôi cánh chim khổng lồ ẩn giấu
sau làn mây phía chân trời.
...
Rời khỏi thành Cửu Long, Lâm Hàn nhanh chóng tìm một nơi khuất bóng, xác nhận
không có ai theo dõi, sau đó thoáng chốc phát động thuật phi lôi thần, dịch
chuyển tới vị trí ngôi làng của Vũ Linh Hà!
Năm năm qua rồi, Lâm Hàn cũng muốn đi xem tình hình đồ đệ của mình ra sao.
Đồng thời, nơi đây cũng rất tiện đường để tới bến sông Trạch Thủy, hắn muốn
bắt đầu từ đó, lên đường tìm lại Tuyết Thiên Lăng.
Hiện tại, ngôi làng này đã mở rộng ra rất nhiều. Năm năm trôi qua, làng này đã
không còn là làng nữa, mà trở thành một thị trấn sầm uất nhất trong phạm vi
một trăm dặm. Diện tích cũng mở rộng không ít, bao phủ toàn bộ hồ Ngư Tinh năm
xưa. Hiện tại, hồ này cùng với Mộc Đĩnh Bích sừng sững giữa trung tâm đã trở
thành hai điểm đến thơ mộng nhất cả thị trấn, gần như trở thành biểu tượng của
nơi đây!
Trận chiến năm xưa, Lâm Hàn hoa lệ sử dụng đại bạo thủy trùng ba nhấn chìm
hoàn toàn yêu vật, đồng thời dùng Mộc Đĩnh Bích ngăn chặn hoàn toàn sóng thần
tràn ngược. Phong thái tuyệt đỉnh khác nào lục địa thần tiên, lấy sức một mình
địch lại thiên tai thiên họa. Đối với người dân bình thường ở cái nơi sơn dã
như vậy, hắn giống như một vị thần để tôn sùng vậy!
Hơn nữa, hai năm gần đây, xuất hiện một thiếu nữ còn rất trẻ, lấy danh nghĩa
là đệ tử của “đại thánh”, lợi dụng sức mạnh thao khống đất đai cực kỳ khủng
bố, giúp mọi người trồng trọt chăn nuôi thuận lợi, ngăn cản mọi thiên tai.
Dùng sức một người bảo vệ cả làng khỏi biết bao nhiêu thảm họa.
Nàng không những xinh đẹp, mà còn hào hiệp trượng nghĩa, luôn giúp đỡ người
nghèo khó, cơ khổ! Lại mang danh nghĩa là đệ tử của đại thánh, chẳng mấy chốc,
cả làng đều đã nhất trí tôn nàng làm trưởng thôn, sau này chính là trấn
trưởng! Cũng nhờ có nàng, thị trấn hiện tại mới có thể trở nên sầm uất như
vậy, tuy không sánh được các thành thị chính quy, nhưng cũng coi như no ấm hơn
xưa cả chục lần.
Chỉ tiếc, nửa năm trước, trấn trưởng hình như nghe được tin gì đó của người
thân, dứt khoát một mình một ngựa rời đi tìm kiếm, đến hiện tại chưa biết tung
tích! Khiến cho người dân trong trấn đều khá hoang mang. Còn may, những công
trình nàng để lại đều rất kiên cố, có thể tạm thời bảo vệ mọi người không lo
nên tình hình cũng chưa có gì bất ổn.
Lâm Hàn thầm gật đầu. Nhìn những công trình trong trấn này, Lâm Hàn cũng có
thể nhận định tu vi đại khái của Lan nhi..., không, có lẽ nên gọi nàng là Lan
Hồng Tuệ mới đúng, nàng không còn là đứa nhỏ năm xưa nữa rồi.
Có lẽ là do nhẫn thuật và phương pháp tu luyện mình đưa cho nàng đã phát huy
tác dụng. Cô bé này không cần tu luyện nhẫn thuật vẫn có thể nắm giữ thổ độn
một cách cực kỳ tinh tế, nàng chỉ cần chuyên tâm tu luyện chakra và thể thuật,
không ngừng trui rèn bản thân. Nàng dùng phương pháp đeo vật nặng tu luyện như
Rock Lee, xem ra hiệu quả rất tốt! Cách tu luyện ngốc nghếch như vậy, thực tế
lại phù hợp nhất với người kiên trì như nàng.
Xem ra, Lan Hồng Tuệ cũng không làm cho ta thất vọng, tu vi cũng đã là thượng
nhẫn rồi! Cũng không kém Sakura hay Hinata lúc cuối truyện bao nhiêu, cho nàng
thêm ít thời gian, tiến bộ tiếp cũng không khó. Dù gì thì Lan Hồng Tuệ vẫn
đang trong độ tuổi tăng trưởng cao tốc!
Nghe ngóng thêm vài sự tích của Lan Hồng Tuệ, Lâm Hàn cuối cùng cũng yên lòng
rời đi! Cô bé này hành sự cũng rất trầm ổn sáng suốt, có lẽ là nhờ hai người
mẹ hiền là dì Lan và dì Vũ bên cạnh, ít nhất là từ lời kể của các hương thân
biểu hiện ra là như thế! Nàng cũng không nóng lòng biểu hiện bản thân, mà chăm
lo vào việc giúp mọi người tự phát triển thị trấn, xem ra cũng khá có cái nhìn
đại cục... Chỉ là, lần này lại liều lĩnh chạy đi tìm Vũ Linh Hà, xem ra cũng
không được sáng suốt cho lắm!
Lâm Hàn hiện tại cũng đành bất đắc dĩ thở dài. Hắn bao lần đều là một sư phụ
vô trách nhiệm như vậy, lần này có lẽ cũng không đổi khác được rồi! Hiện tại
hắn cũng mang việc trong người, làm sao có thể chạy tới can thiệp đây? Ngược
lại hai đứa bé đều được Lê Ân Tĩnh ngầm nhờ người chiếu cố, cũng không có vấn
đề gì...
Nếu bắt Lâm Hàn lựa chọn giữa đệ tử và Tuyết Thiên Lăng... câu trả lời của hắn
chỉ có một, hơn nữa là không chút do dự trả lời!
Rời khỏi thị trấn này, Lâm Hàn bình tĩnh cưỡi ngựa về phía đông khoảng năm
trăm dặm. Hắn biết, hiện tại có gấp cũng không làm được gì. Việc hắn cần làm
chính là trà trộn, mà đã trà trộn thì tốt nhất phải biểu hiện bình thường một
chút, mà dù có bất thường thì cũng không nên làm người ta nghi ngờ đến thân
phận của Lâm Hàn.
Qua nửa ngày đi đường, Lâm Hàn cuối cùng cũng tới nơi: Thành Trạch Thủy!
Đây là ngôi thành cực kỳ lớn và sầm uất trong địa phận học viện Cửu Long.
Thành nằm bên sông Trạch Thủy, con sông kéo dài ba ngàn dặm, kéo thẳng ra cảng
biển phía Đông. Là ngôi thành mậu dịch và trao đổi văn hóa, nhân sĩ bậc nhất
của học viện.
Nhìn cổng thành cao lớn trước mắt, Lâm Hàn bất giác cười nhạt một tiếng! Cổng
thành này thực sự rất vững chãi, rất có đầu tư, chắc hẳn là tác phẩm của cường
giả cấp Thần, hơn nữa còn được gia cố hàng năm! Lâm Hàn chắc chắn, trong ngôi
thành này có rất nhiều cao thủ, cấp Thần có hay không thì không biết, nhưng
ngang hàng với hắn... chắc chắn phải có vài người!
Dù gì thì đây cũng là ngôi thành đứng hàng ngũ đại thành thị của học viện Cửu
Long!
Ế!
Lâm Hàn đột nhiên lé mắt nhìn qua, tâm tư trong đầu dần dần chuyển động.
Trước cổng thành, một tên công tử mặt trắng, cực kỳ tuấn tú đang tức giận gầm
lên với lính gác thành:
- Khốn kiếp! Nhà ngươi ăn tim gấu gan báo hay sao mà dám cản bản công tử vào
thành? Có biết ta là ai không? Có tin ta hạ lệnh diệt cả nhà ngươi không hả?
Lính gác thành trung niên cấp Võ Tông kia trong mắt Lâm Hàn cũng không phải
cao thủ gì, nhưng so với tên công tử bột chỉ có tu vi võ sư này thì hắn đã là
siêu cao thủ rồi. Ấy vậy mà cao thủ lại không dám làm gì, thậm chí còn hơi khó
xử nói:
- Đoàn công tử! Xin đừng làm khó chúng tôi nữa! Chúng tôi cũng chỉ là lính
gác thành, thành chủ đã có lệnh, trục xuất công tử khỏi thành Trạch Thủy, bọn
tôi cũng không dám kháng mệnh!
Mấy tên lính gác thành nhìn nhau, cuối cùng nhìn qua tên trung niên Võ Tông
vừa rồi. Thấy hắn lắc đầu, cả đám bắt đầu chơi trầm mặc, giữ nguyên vị trí
không cho Đoàn công tử đi qua!
Lúc này, một đám văn sĩ ba bốn người đi qua Lâm Hàn, chợt dừng lại xem trò
hay, một tên trong đó không tiếc lời mỉa mai:
- Còn tưởng ai! Hóa ra là Đoàn ác bá, chuyên môn dụ dỗ khi dễ con gái nhà
lành! Người dân trong thành đều giận mà không dám nói gì, vì cha hắn Đoàn Hòa
Quân nổi tiếng là bao che con cái. Một năm trước, tên này váng đầu váng não
muốn làm nhục một nữ Pháp Tôn, cuối cùng bị người ta dùng phong nhận cắt nát
quần áo cho chạy rông ngoài đường. Nào ngờ cha hắn trực tiếp điều động quân
đội vây nữ Pháp Tôn kia lại, mạnh mẽ mang về cho hắn “báo thù rửa hận”. Aiz...
đáng tiếc, Đoàn Hòa Quân quyền cao chức trọng, tu vi mạnh mẽ, không ai dám làm
gì hắn...
Ai bảo không ai dám làm gì? Tên Đoàn Tiến Hàn này mấy hôm trước chọc phải
tam tiểu thư của thành chủ, cuối cùng bị thành chủ kiếm cớ đuổi hắn ra khỏi
thành. Lần này thì chơi lớn rồi, thành chủ cũng không phải là nhân vật dễ ức
hiếp! Những lần trước mắt nhắm mắt mở là vì không muốn làm căng với Đoàn Hòa
Quân, nhưng giờ thì tốt rồi, Đoàn Hòa Quân chủ động đắc tội người ta, thế lực
sau lưng hắn dù có muốn giúp cũng không tiện nhúng tay, nếu thành chủ lợi dụng
cơ hội lần này...
Suỵt! Nói nhỏ thôi!
Một văn sinh đứng bên cạnh đột nhiên ra hiệu, kiêng kỵ nhìn Lâm Hàn và mấy
người xung quanh:
Lâm Hàn nghe loáng thoáng, cuối cùng cũng hiểu Đoàn Tiến Hàn này là người thế
nào. Đảo đảo tròng mắt, Lâm Hàn có thể nhận ra ít nhất có ba cỗ sát khí ẩn nấp
đang nhằm vào Đoàn Tiến Hàn, hơn nữa đều là cao thủ, tên mạnh nhất đã lên tới
Võ Đế cấp hai! Chẳng qua hiện tại ở chỗ đông người, không ai dám manh động mà
thôi!
Đoàn Tiến Hàn kia cũng đủ hèn mọn, uy bức lợi dụ không được, cuối cùng trực
tiếp quỳ xuống cầu xin lính gác thành cho hắn vào. Nhưng rất tiếc, đám lính
này có lệnh của thành chủ, không dám trái. Cuối cùng tên này chỉ đành đầu đầy
tro bụi rời đi. Dù gì cha hắn còn có một khu điền viên nhỏ ở ngoại ô, cho hạ
nhân trồng trọt, cung cấp thực phẩm cho phủ đệ, tạm thời hắn chính là sinh
hoạt ở đó!
Chỉ là tên này từ nhỏ ăn sung mặc sướng, ở kia toàn mùi đất đai phân bón, làm
sao hắn chịu nổi đây? Vì vậy mới liều lĩnh định trở về thành! Nào ngờ hiện giờ
cha hắn đang sứt đầu mẻ trán với thành chủ, không thể rời ra một chút nào quan
tâm tới hắn. Mà một tên phế vật như hắn liệu có thể làm gì? Bất đắc dĩ rơi vào
tình trạng hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Ít nhất hắn cho là vậy!