Người đăng: Thorin (@
Lâm Hàn trầm mặc.
Lê Ân Tĩnh vẫn lẳng lặng nhìn hắn, không khí như đọng lại, cả hai người đều
không nói gì, khiến tình huống càng ngày càng trở nên đè nèn.
Cuối cùng, Lâm Hàn cũng không chịu nổi áp lực này, cười khổ nói ra:
- Đúng vậy! Chuyện cũng đã chậm trễ năm năm. Mọi chuyện giờ đây ngày càng trở
nên mất khống chế. Ông Chấn Sơn đưa cho tôi một tập tài liệu, chắc chị cũng
nhìn thấy! Nhiệm vụ lần này có liên quan đến Võ Đạo Môn, Thiên Lăng bên kia...
Aiz, có chút chuyện!
Lâm Hàn một lần nữa cười khổ, rất là bất đắc dĩ! Cô nàng này đúng là rất tinh
minh! Chẳng qua nhiều lúc nàng không muốn nghĩ nhiều, không để tâm đến mà
thôi. Nhưng hiện tại, mọi chuyện liên quan đến Lâm Hàn nàng đều để ý rất kỹ,
làm gì có chuyện gì mà hắn có thể giấu được nàng đây.
Chị biết không! Phụ nữ quá thông minh đôi khi cũng không tốt...
Lâm Hàn chỉ biết yếu ớt góp ý.
Tôi cũng không có thông minh như cậu nghĩ! Cũng chỉ sàn sàn với hầu hết phụ
nữ trên đời này mà thôi!
Lê Ân Tĩnh chợt ôn nhu mỉm cười:
Vừa nói, nàng vừa áp mặt vào ngực Lâm Hàn, lời nói ôn nhu khiến cả thể xác và
tinh thần hắn trở nên mềm nhũn, trong ngực tràn ngập nhu tình.
Chị đã biết, vậy...
Lâm Hàn mặc dù thấy cảm động, nhưng hắn vẫn chưa biết ý nghĩ thực sự của Lê Ân
Tĩnh.
Đi đi!
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng nói:
Lâm Hàn gãi gãi đầu, trong lòng cảm thấy có phần bối rối, dè dặt nói:
- Vậy còn chị...
Lâm Hàn càng thêm cảm động, cô nàng này, vậy mà lại đồng ý ở lại đây, tiếp tục
làm ra vẻ để không ai biết hắn đã tỉnh lại. Nàng bất chợt chịu hy sinh như
vậy, ngoài khiến Lâm Hàn cảm động, lại càng khiến hắn thêm áy náy.
Chị cũng không cần lo lắng làm gì, tôi có thuật phi lôi thần, có thể lựa
lúc về thăm chị bất cứ lúc nào, sau đó lại tiếp tục lên đường. Sẽ không ai
biết đâu!
Lâm Hàn trầm ngâm một lúc rồi nói.
Ừm!
Lê Ân Tĩnh ban đầu cũng không phản đối, nhưng sau đó lại hơi buồn bực nhắc
nhở:
Lâm Hàn cũng hiểu, hiện tại mình chỉ có thể che giấu thân phận hành sự. Xem ra
sẽ có rất nhiều hạn chế! Chỉ có thể sử dụng những thuật không quá đặc thù,
cũng may, gần đây tu vi tiến nhanh, thủ đoạn cũng không thiếu, vấn đề này
không lo.
Đừng hiểu lầm, Lâm Hàn lúc này rất thuần khiết, thuần túy chỉ là muốn tâm sự
một đêm với Lê Ân Tĩnh, tăng cường tình cảm. Tránh cho nàng vì hắn rời đi mà
sinh ra bất mãn không đáng có. Nào ngờ, tình trạng hiện tại của hai người đúng
là quá nhạy cảm, hoàn toàn không mảnh vải che thân, hơn nữa vẫn còn liên kết
chặt một chỗ. Thoáng chốc Lê Ân Tĩnh đã hiểu sai lời của hắn, hai vành tai
thoáng chốc đỏ ké, ngọn lửa trong người vốn đã nguội đi, bây giờ lại đột ngột
bùng cháy mạnh mẽ.
Mị ý như tơ nhìn Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh nhếch mép cười xấu hổ, lí nhí nói:
- Muốn thì tới đi, còn nói ra làm gì?
Lâm Hàn thoáng chốc thú huyết sôi trào, bất kể ba bảy hai mốt nhào lên như dã
thú, bắt đầu một đợt chinh phạt mới!
...
Sáng hôm sau.
Lâm Hàn đổi lại trang phục một phen, vì không quá gây chú ý, Lâm Hàn dứt khoát
dùng thuật biến thân, đổi lại bộ dạng giống như mình kiếp trước, nhìn qua cũng
khá thanh tú, mang theo vẻ gì đó văn nhược, nhút nhát, ít nói. Chính là bộ
dạng phổ thông của mấy tên mọt game thuần chủng.
Trên người cũng không mặc ngự thần bào cùng giày Ninja nữa, quá gây chú ý rồi!
Dù gì thì cũng không thiếu người từng nhìn thấy cách trang phục của hắn. Tuy
rằng Lâm Hàn tự tin không ai có thể nhìn thấu thuật biến thân của mình hiện
giờ, nhưng đề phòng là trên hết mà! Hắn chỉ mặc một bộ đồ văn sĩ bình thường,
trên tay cầm quạt mà thôi! Hiện giờ đang có “mốt” võ giả mặc đồ văn sinh mà!
Một đêm không ngủ, lặng lẽ tâm sự, nói lời thâm tình với Lê Ân Tĩnh. Nhưng
thực sự vì nàng quá gợi cảm, quá xinh đẹp, khiến Lâm Hàn thỉnh thoảng lại
không nhịn được táy máy tay chân. Cô nàng này cũng vì thế mà bị khơi dậy dục
hỏa, chẳng mấy chốc lại đại chiến một hiệp, sau đó lại bình tĩnh tâm sự, sau
đó lại tiếp tục chinh chiến... Cứ như vậy cả một đêm tới sáu bảy lần, Lâm Hàn
cũng có chút cảm thấy ăn không tiêu, vòng eo ẩn ẩn có chút mỏi. May mà thể
chất tộc Senju đủ kinh người, đến hiện tại đã hồi phục hoàn toàn rồi.
Lâm Hàn lặng lẽ rời khỏi phòng, dùng thuật tiềm hành ẩn thân lén lút rời đi
khu vực bị Lâm gia giám sát. Lại thêm Lâm Chấn Sơn thầm yểm hộ, chẳng mấy khó
khăn đã rời khỏi vòng vây, đến nơi đông người, càng dễ dàng cho hắn ẩn náu.
Lại vòng qua một vòng, Lâm Hàn tới nhìn thoáng qua cuộc sống của cha mẹ, hắn
thấy được họ vẫn bình yên, cha còn đang tính toán sổ sách gì đó, đoán chừng là
công việc kinh doanh của Lâm gia, còn mẹ đang bình thản nấu nướng, chờ cha
xong việc sẽ cùng thưởng thức, hơn nữa còn có một lão giả râu tóc bạc trắng tu
luyện ngay trong biệt viện của họ, Lâm Hàn biết, đó chính là Thất trưởng lão
Lâm Chấn Giang, ông nội của hắn, đồng thời cũng là sư phụ chỉ đạo của Lâm Ôn!
Xem ra, nhờ có Lâm Ôn mà mọi chuyện đã hòa hoãn rất nhiều, quan hệ giữa cha và
ông nội cũng gần lại, coi như thỏa mãn được mong ước xưa nay của cha!
Vậy là đủ rồi!
Lại đi về phía thành Cửu Long, Lâm Hàn nhìn thoáng qua nơi này, Lâm Hàn dứt
khoát xoay người, từng bước rời ra khỏi cổng thành. Hắn không muốn ngay lập
tức dùng thuật phi lôi thần rời đi, chỉ vì hắn muốn nhìn ngắm thành Cửu Long
này hơn một chút, đã năm năm rồi không nhìn thấy thế giới bên ngoài, cảm giác
này khiến hắn thật là hoài niệm a!
Thành Cửu Long vẫn nhiệt náo như vậy, người đi người lại tấp nập, các tiệm rèn
cũng là nơi nhiệt náo nhất, các tân sinh hoặc cựu sinh, thậm chí là cả người
ngoài cũng mộ danh mà đến, mong muốn có được một tuyệt tác từ tay các đại sư
nơi đây. Bởi trong khu vực cả vạn dặm, thậm chí mười vạn, trăm vạn dặm quanh
đây, chỉ có duy nhất Thành Cửu Long là có thể dễ dàng chế tác ra Địa Binh,
thậm chí là cả Thiên Binh. Kiếm Hàn Tuyết của Lâm Hàn trước đây cũng là nhờ Đỗ
sư phụ mới có thể đạt đẳng cấp là Địa Binh, nếu ở nơi khác, có lẽ chỉ là Huyền
Binh, thậm chí Hoàng Binh cũng không chừng!
Xem ra, mọi chuyện vẫn ở nguyên quỹ đạo, chẳng có gì thay đổi a!
Lắc lắc đầu, Lâm Hàn cười tự giễu một tiếng, dần dần đi tới cổng thành phía
Bắc! Hắn muốn rời khỏi nơi này rồi!
Tới cổng thành, Lâm Hàn hơi ngạc nhiên một chút. Nơi này hôm nay không ngờ lại
đông bất thường, có đến cả ngàn người đang tụ tập khu vực gần cổng thành, hầu
hết là các thiếu nam thiếu nữ, tuổi còn rất trẻ, đều chưa tới hai mươi, ai nấy
đều có vẻ rất kích động chờ mong, giống như... giống như là “tộc truy tinh”
hay còn gọi là các “fan” ở thế giới kia vậy!
Cổng thành bị vây kín mít, thoáng chốc tạo thành tình trạng “ách tắc”, nhưng
binh lính thủ thành cũng bất đắc dĩ chẳng làm được gì. Đám thiếu nam thiếu nữ
này không phải là dạng vừa mà dễ chọc, bọn họ đều là đệ tử có tiếng có miếng
của học viện, tu vi kém nhất cũng là Đại Pháp Sư, hơn nữa chỉ là một bé gái
mười hai tuổi. Còn những người kia tu vi phổ biến đến là cấp Vương, thậm chí
là Cấp Hoàng! Cá biệt còn một nhóm hai ba người, toàn bộ đều là cường giả cấp
Đế! Bảo bọn thủ thành chỉ có tu vi Võ Tôn như bọn họ làm sao chọc nổi đám
người này đây?
Thủ thành còn đang đau khổ không biết làm sao, chính chủ của tràng diện này
cuối cùng cũng đã xuất hiện. Là một đôi nam thanh nữ tú từ ngoài thành đi vào.
Nam anh tuấn lãnh ngạo, khí khái oai hùng, thân cao trên mét tám, mái tóc ngắn
đặc thù hơi vuốt ngược, càng làm đôi mắt lạnh của hắn trở nên nổi bật. Một nam
tử lạnh lùng như thế, không ngờ có thể khiến cho hàng trăm ngàn thiếu nữ ở đây
như phát cuồng, thần thái khác nào trồng hoa si nhìn chằm chằm vào hắn. Cá
biệt còn có một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười sáu tuổi hét lên:
- Nam Thần Ấm Áp! Em yêu anh!
Lâm Hàn đổ mồ hôi!
Cái này... cũng quá cái kia đi!
Học viện này rất cởi mở, cũng không cấm cản gì tác phong sinh hoạt của đệ tử,
khiến cho các thiếu nam thiếu nữ ngày càng thoải mái bày tỏ cảm xúc. Nhưng
mà... có nhất thiết phải biểu lộ khoa trương như vậy không?
Nhưng, nam thần ấm áp trong miệng nàng gần như chẳng thèm để ý, vẫn chỉ lãnh
ngạo cầm kiếm đi thẳng, sau lưng hắn là một mỹ nhân tuyệt sắc, thân cao gần
mét bảy, thân hình hoàn toàn phủ kín sau lớp áo màu xanh lam, chỉ để lộ duy
nhất khuôn mặt ôn nhu mềm mại, tràn ngập khí tức thủy linh tinh tú.
Là Lâm Ôn và Hải Vô Yên sao?
Lâm Hàn đã chờ một tháng, nhưng chưa từng thấy bọn họ, nhưng không ngờ lúc hắn
sắp rời đi lại được như ý nhìn thấy họ một mặt.
Lâm Ôn lớn rồi, đã mười chín tuổi! Hải Vô Yên cũng đã hai mươi! Hai đứa bây
giờ đều là đệ tử xuất sắc và triển vọng bậc nhất của học viện, có hy vọng đuổi
kịp huyền thoại Lâm Thế Tuyền ngàn năm khó gặp, cũng chính là “quái vật Lâm
gia” trong miệng Lâm Thế Hùng. Còn Lâm Hàn... hắn đã mất tăm năm năm trời, hơn
nữa biểu hiện lóe sáng của hắn cũng chỉ như sao băng sớm nở tối tàn, còn mấy
ai nhớ được hắn đây?
Mười chín tuổi, Lâm Ôn đã là Võ Đế cấp mười, hơn nữa đã chững lại nửa năm, chỉ
chờ cơ duyên là có thể đột phá cấp Thánh bất cứ lúc nào. Biểu hiện của hắn
hiện tại thậm chí còn xuất sắc hơn nhiều Lâm Thế Hùng năm xưa, khiến cho cao
tầng Lâm gia rất thỏa mãn.
Còn Hải Vô Yên, dù trước đó rất cố gắng không để Lâm Ôn vượt qua, nhưng thua
sút về thiên phú cuối cùng cũng biểu lộ ra ở hậu kình, hiện tại dù nàng cũng
là một thành viên xuất sắc, hơn nữa còn khắc khổ tu luyện để không kéo chân
sau Lâm Ôn, nhưng tu vi của nàng vẫn chỉ tới được Pháp Đế cấp chín, hơn nữa
còn là mới đột phá không lâu.
Từ khi Lâm Hàn hôn mê, Lâm Ôn đột ngột chăm chỉ tu luyện gấp bội, điên cuồng
ma luyện bản thân. Hắn biết, anh trai thần kỳ của mình bây giờ đang mắc cạn,
hắn chính là hy vọng của cha mẹ, tiến cảnh của hắn có thể đảm bảo cha mẹ được
sống tốt! Vì vậy, Lâm Ôn chưa hề ngừng nghỉ tu luyện suốt năm năm, muốn mình
mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Hơn thế, Lâm Ôn còn có một mong ước, hắn vẫn muốn vượt qua Lâm Hàn, nhưng rất
tiếc, hắn đã bằng tuổi Lâm Hàn năm ấy, nhưng hiện giờ Lâm Ôn tự nhận, mình
chẳng có vẻ gì là sánh được Lâm Hàn. Ít nhất, Lâm Hàn có thể đánh bại được
hàng loạt cường giả cấp Thánh, còn Lâm Ôn, hắn còn không làm được!
Cắm đầu vào tu luyện, Lâm Ôn như quên mất thế giới xung quanh, tâm tính và
thái độ ngày càng lạnh lùng. Chỉ có bên cạnh người đồng hành duy nhất Hải Vô
Yên, hắn mới biểu lộ ra được con người thật của mình. Cũng chỉ có duy nhất
nàng mới có thể chiếm lấy được vị trí trong tim hắn.
Đương nhiên, vẫn còn một cô công chúa ma quỷ nào đó,... Nàng là người thứ hai
có thể khiến Lâm Ôn mỉm cười.
Lâm Hàn mỗi lần nghe đến chuyện này cũng chỉ biết cười khổ. Ai mà biết được
thằng bé thích luyến mẫu, hay nhảy loi choi năm nào lại có thể trở thành nam
thần lãnh ngạo như bây giờ? Đúng là thế sự khó lường a!
Hơn nữa, còn vài chuyện của Lâm Ôn, Lâm Hàn đều đã biết, kể cả chuyện rùm beng
hai năm trước, khi mà cả Uy gia, thay mặt Hải gia tới kết thân, lại bị hoàng
tộc Long gia chen một chân vào. Cuối cùng xử lý thế nào chẳng ai rõ, nhưng Lâm
Hàn cũng lờ mờ nghe ra được, hình như thằng này tham lam định chén cả hai,
cuối cùng khiến chuyện vỡ lở, chưa đi đến đâu cả!
Lắc lắc đầu, Lâm Hàn cũng yên tâm về hai đứa em này, chẳng còn gì khiến hắn
phải lo lắng nữa. Lâm Hàn dứt khoát xuyên qua đám đông, lầm lũi bước qua cổng
thành, bước lên hành trình của mình.
Bóng lưng Lâm Hàn dần dần biến mất. Lâm Ôn đột ngột xoay người lại, nghi hoặc
khó hiểu nhìn qua. Một cảm giác quen thuộc khi người kia bước qua khiến hắn
hơi rung động, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là do đâu.
Lâm Ôn lắc đầu:
- Không sao đâu! Chẳng qua anh thấy người vừa rồi hơi quen thuộc mà thôi!
Chắc là đã từng gặp đâu đó, cũng không quan trọng! Nếu có duyên, sớm muốn cũng
sẽ gặp lại...