Thiên Thủ


Người đăng: Thorin (@

Trên đại lục này, người có thể mượn sức thiên địa nhiều lắm. Kể cả võ giả hay
ma pháp sư lên đến cấp thánh đều có thể làm được. Cũng chính là cái mà họ gọi
là đạo cảnh hoặc lĩnh vực!

Nhưng Ninja thì khác, đối với Ninja, ngay từ đầu, họ đã lấy chính tiềm lực bản
thân làm căn bản, dùng sức mạnh bản thân để vươn lên, đối với họ, sức mạnh tự
nhiên, sức mạnh của trời đất là một cái gì đó quá xa vời, quá lạ lẫm.

Trong thế giới Ninja, tiên thuật được đồn đại giống như truyền thuyết, thậm
chí chỉ có ba truyền thừa tiên thuật duy nhất, đó chính là: Diệu Mộc Sơn của
tộc cóc, Long Địa Động của tộc xà, và Thấp Cốt Lâm của tộc sên! Chỉ có ba nơi
đó mới có được truyền thừa thực sự của tiên thuật, phương pháp chân chính để
hòa mình với thiên nhiên, lấy tự sức mạnh bản thân cân bằng với thiên địa, tạo
thành nguồn năng lượng vô cùng vô tận cung cấp cho Ninja chiến đấu!

Không giống với võ giả hay ma pháp sư, vốn chỉ có thể mượn một phần sức mạnh
từ thiên địa, đè ép lên người địch thủ, Ninja lại hoàn toàn hòa nhập với tự
nhiên, coi mình là tự nhiên, tự nhiên là chính mình khiến lượng chakra và năng
lực bản thân tặng mạnh trên mọi phương diện!

Nếu sở hữu tiên thuật chân chính, Ninja có thể hòa nhập với mọi môi trường, dù
đạo cảnh hay lĩnh vực có mạnh đến mấy đi nữa, đối với Ninja cũng hoàn toàn
không còn hạn chế! Bởi đối với người nắm giữ tiên thuật, họ chính là tự nhiên,
chẳng nhẽ chính đất trời này còn phải sợ sức mạnh được mượn từ nó hay sao?

Đương nhiên, nói như vậy cũng không phải Ninja là vô địch, vấn đề này còn liên
quan rất lớn đến tự thân tu vi và tính toán chiến đấu của một Ninja. Bởi đạo
cảnh và lĩnh vực thì có thể duy trì trong thời gian rất dài, nhiều cường giả
thậm chí đã vẫn lạc nhưng khí thế vẫn hừng hực như thời đỉnh phong, kéo dài
trong thời gian rất lâu. Còn như tiên thuật, đến mức như Naruto, dù cho có
thoải mái khống chế hình thái tiên nhân nhưng nếu duy trì trong thời gian quá
dài thì chính hắn cũng không chịu nổi!

Nhưng hiện tại...

Lâm Hàn lại đang rơi vào một con đường khác.

Thiên chi chú ấn cũng có thể mượn sức mạnh từ tự nhiên, về bản chất không khác
gì tiên thuật, chỉ khác là lượng chakra nó có thể gia trì lên người Ninja
không quá cao. Nhưng khi Thiên chi chú ấn kết hợp với kiếm Hàn Tuyết, vậy thì
mọi chuyện hoàn toàn khác!

Kiếm Hàn Tuyết thậm chí có thể đồng hóa năng lượng tự nhiên trở thành sát khí,
cung cấp cho Lâm Hàn sử dụng, năng lượng khủng khiếp đạt tới mức gần như vô
cùng vô tận, không khác gì tiên thuật! Nhưng nó lại có một nhược điểm trí
mạng, đó chính là lại đi cướp đoạt năng lượng của tự nhiên. Thực tế như vậy là
trái với pháp tắc trên đại lục ma võ, cũng trái ngược hoàn toàn với nguyên lý
hòa nhập thiên nhiên của tiên thuật.

Nếu bây giờ, Lâm Hàn gặp phải một võ thánh am hiểu mượn sức thiên đạo, giống
như Long Hạo Nguyệt chẳng hạn, vậy thì hắn chết chắc rồi! Bởi hiện tại việc
hắn làm chính là nghịch thiên!

...

Grao grao...

Quái vật do ma tướng biến ra điên cuồng gào thét, hơi thở tanh hôi phả ra tràn
ngập cả bầu không khí, khiến không gian vốn đã ô nhiễm màu máu nay lại càng
chướng khí mịt mù.

Cái sừng trên đầu quái vật chợt tích tụ ma khí phiên thiên, huyễn hóa ra một
lưỡi đao khổng lồ. Ma tướng gầm lên giận dữ, điên cuồng lao tới Lâm Hàn, muốn
dùng ma đao trảm hắn thành thịt nát.

Ma đao đi đến đâu, không gian chợt vặn vẹo bất ổn tới đấy, hoặc là do ma khí
mạnh mẽ đã làm không khí vặn vẹo nên tầm mắt mình bị lầm tưởng. Lâm Hàn không
rõ, mắt hắn đã dần trở nên mờ mịt, hắn chỉ biết rằng, nếu mình trúng một đao
này, đừng nói là mình, mà ngay cả cái phong ấn này có lẽ cũng bị chém ra một
vết!

Mộc Độn!

Mộc Nhân Chưởng!

Cố gắng vận hết tiềm năng còn lại, Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào quái vật đang
lao tới. Vào thời khắc này, hắn cảm thấy đầu óc mình thanh minh lạ thường,
không một chút tạp niệm, không một chút lo lắng. Có chăng chỉ là hàng loạt
những thôi diễn về cuộc chiến này.

Hai cánh tay mộc nhân mạnh mẽ vươn lên khỏi mặt đất, chất gỗ cũng không còn là
thứ gỗ màu vàng đất tràn ngập sức sống như mọi khi, mà lại trở thành màu tím
tràn ngập sát phạt và tử khí. Hai cánh tay mộc nhân dùng tư thế vỗ tay, vậy mà
sinh sinh chặn đứng lưỡi đao của quái vật, khiến nó không thể tiến thêm một
bước.

Quái vật kinh hãi, Lê Ân Tĩnh kinh ngạc, còn gần năm chục người bên ngoài thì
là ngạc nhiên khôn cùng.

Chiến đấu đến mức này, trong lòng tám vị cường giả cấp Thần của học viện Cửu
Long cũng chợt dâng lên hy vọng. Hy vọng Lâm Hàn có thể chiến thắng, phong ấn
có thể được hoàn thiện lại. Vậy thì bọn họ cũng không cần nợ nhân tình và nhờ
vả năm thế lực kia. Nên biết, trên đời này không có việc gì là cho không, đặc
biệt các thế lực lớn thì càng chỉ bo bo giữ mình. Nếu học viện Cửu Long không
trả giá lớn, có khả năng bọn họ sẽ không giúp thật tình, khiến cho sự tình trở
nên trị gốc không trị ngọn, khiến học viện rơi vào cục diện tiến thối lưỡng
nan. Thậm chí, nếu không trả giá, có lẽ có vài thế lực còn mặc kệ không đếm
xỉa đến.

Ma vật tràn ra thì sao chứ? Ma quỷ muốn tới thì cứ tới, bọn họ cũng là thế lực
lớn, chưa chắc đã sợ hãi đám ma quỷ này!

Trong phong ấn, Lâm Hàn vẫn giữ vững thủ ấn, chakra bộc phát càng ngày càng
mạnh, không ngừng không nghỉ thông qua kiếm Hàn Tuyết dính chặt bên tay trái
để hút lấy năng lượng của tự nhiên.

Lúc này, thân thể của hắn cũng đã hoàn toàn biến đổi, hình thái trở nên cực kỳ
quỷ dị, thậm chí là... quái đản.

Làn da trắng nõn lúc này đã biến thành màu xám, ấn chú hoàn toàn biến mất, mà
không, phải nói là ấn chú đã bao bọc toàn thân hắn, không chỗ nào bị lọt, vì
vậy mới nhìn như không thấy ấn chú đâu. Mái tóc dựng đứng hoàn toàn biến thành
màu đỏ, đôi mắt cũng trở nên đen đặc với hai tròng mắt màu vàng kim. Cả tay và
chân cũng bắt đầu mọc ra móng vuốt sắc nhọn, giống như ma quỷ,... hoặc là quái
thú vậy!

Đặc biệt nhất, đó là trước ngực hắn đã mọc ra hai cánh tay nhỏ, trắng nõn và
bụ bẫm như tay trẻ sơ sinh, là điểm nổi bật và khác biệt nhất trên toàn thân
thể. Hai cánh tay nhỏ đột ngột lại kết ấn tỵ, Lâm Hàn chợt gầm lên một tiếng,
cười lạnh nhìn quái vật ma tướng.

Sát Pháp!

Mộc Độn!

Mộc Long Cửu Tượng!

Gào!

Từ dưới mặt đất, liên tiếp chín con mộc long gào thét lao lên, con nào con nấy
vô cùng uy mãnh hùng dũng, giống như đại xà thoáng chốc đã trườn lên người
quái vật, con thì quấn cổ, con thì cuốn hai chân trước, hai chân sau, con thì
quấn quanh thân thể, siết chặt lại. Nhưng chung quy, cả chín cái đầu rồng đều
quy về một điểm, cũng là điểm không bị trói buộc duy nhất của quái vật, là đầu
của nó.

Grao grao!

Quái vật gầm lên giận dữ, ma khí bộc phát, thoáng chốc ma đao đã phá vỡ mộc
nhân chưởng vốn chẳng còn uy lực gì. Ma đao bị mạnh mẽ thu lại, chợt rắc một
cái, gãy khỏi đầu quái vật.

Quái vật nhanh chóng há mồm, ngậm lấy ma đao, điên cuồng vung vẩy, thoáng chốc
đã chặt đứt Mộc Long đang trói hai chân trước của nó. Nhưng Mộc long cũng rất
quỷ dị, chỉ tích tắc đã hoàn toàn phục hồi, bám chặt lấy hai chân quái vật
không tha.

Ma tướng không biết, nhược điểm của mộc long chỉ có cái đầu, chỉ có hủy đầu
của nó thì mộc long mới bị tiêu diệt! Mọi lần, Mộc Long lao lên có nguy cơ rất
lớn là bị đánh vào đầu, nhưng hiện tại, Lâm Hàn lại dựa theo thế Cửu Long
Tranh Châu của Cửu Long sơn, khiến đầu chín con rồng bám sát vào đầu của quái
vật, ma đao của nó lại ngậm trong miệng, rất khó công kích đến vị trí kia,
nhất thời đầu của chín con rồng đều được bảo toàn rất tốt!

Aaaaa...

Lâm Hàn một lần nữa gào lên thảm thiết, cố nén đau đớn trong đầu, hắn vận dụng
toàn bộ sức mạnh bản thân, mạnh mẽ hấp thu lấy chakra sát khí vô cùng vô tận
từ không gian xung quanh, bất chấp toàn bộ đau đớn cả về thể xác lẫn tinh
thần! Hắn lúc này, hoàn toàn chỉ duy trì bản thân bằng một luồng chấp niệm duy
nhất, chấp niệm khiến hắn tình nguyện tìm chết cũng không muốn đổi lấy 80%
thành công còn lại.

Phải... bảo vệ nàng!

Nhất định!

Hai tay Lâm Hàn chập lại, giống như một phật tử chắp tay kính phật vậy.

Chỉ là... nhẫn thuật của hắn lại hoàn toàn trái ngược!

Sát pháp!

Mộc Độn!

Sát Đạo Thiên Thủ!

Ồ ồ ồ

Mặt đất rung lên bần bật, sát khí bùng phát bây giờ còn khủng khiếp hơn vừa
rồi gấp trăm lần, khiến ma tướng không thể không kinh hãi. Khí thế này... thậm
chí còn mạnh hơn cả một cường giả cấp Thần bình thường! Từ dưới chân Lâm Hàn,
một pho tượng quỷ quái đội đất chui lên.

Vẫn là chất gỗ tử sắc tràn ngập tà ác kia, pho tượng cao đến hơn trăm mét
khổng lồ tới mức hoàn toàn áp đảo hình thể của ma tướng. Trên khuôn mặt pho
tượng là hình ảnh tranh nanh dữ tợn, giống như một tu la đoạt mạng, tới để
chém giết toàn bộ sinh linh dám đối đầu với hắn.

Khủng khiếp nhất là cả một ngàn cánh tay vươn ra, tạo thành hình bán cầu bao
phủ toàn bộ phần lưng của tu la. Những cánh tay không những to lớn khủng
khiếp, mà còn mang theo móng vuốt sắc nhọn cùng sát khí xung thiên. Đứng trên
đầu tu la là Mộc Nhân vừa rồi, khuôn mặt hắn trước đây vốn đã dữ tợn, nhưng
còn mang theo mấy phần hàm hậu, cục mịch. Nhưng hiện tại, thuần túy chỉ còn
lại vẻ hung ác và dữ tợn, khuôn mặt mập mạp cũng hoàn toàn biến mất, thay vào
đó, giống như hắn đã đeo lên một tấm mặt nạ của hung thần, mắt trợn tròn, răng
nanh dài dữ tợn, khuôn mặt âm u đầy lạnh lẽo nhìn ma tướng.

Nếu Senju Hashirama dùng hình thức tiên nhân, sử dụng được tiên pháp – chân số
thiên thủ.

Vậy thì hôm nay, hãy để ta sử dụng sát khí này, một lần tái hiện lại cảnh
tượng đó. Sát tu la này, chính là tất cả những gì ta có thể sử dụng. Sát pháp
– sát đạo thiên thủ!

Nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng kia, ma tướng điên cuồng giãy dụa, cố gắng thoát
ra sự đeo bám của đám mộc long. Lúc này, chakra cung cấp cho Mộc long đã yếu
đi rất nhiều, khiến ma tướng có thể tạm thời dứt ra được. Hắn nhanh chóng vận
sức mạnh toàn thân mở ra thái cực đạo, đồng thời mạnh mẽ mở ra một thông đạo
nhỏ tới ma giới, kéo hàng loạt ma tử ma tôn tới, hút lấy sinh mệnh của bọn
chúng để gia trì lên thái cực đạo.

Ma tướng vốn dĩ muốn tránh, nhưng không còn kịp rồi, bởi từ trước lúc hắn dứt
ra khỏi Mộc long, tu la khủng bố kia cũng đã tiến tới bên cạnh hắn, những cánh
tay khủng bố kia đã điên cuồng lao đến, không phải dùng quyền, mà là dùng
trảo, những móng vuốt sắc bén kia thậm chí còn mang theo bóng dáng kiếm khí
của Hàn Tuyết, giống như muốn xé hắn ra thành vạn mảnh vậy.

Đỉnh Thượng Hóa Ma!

Thiên thủ tu la há miệng gầm lên, một ngàn cánh tay ầm ầm lao đến, một nghìn
ma trảo trùng trùng điệp điệp cào lên thái cực đạo của ma tướng.

Lâm Hàn trong lòng phút chốc căng thẳng. Hắn đã nếm trải sức mạnh của thái cực
đạo, thậm chí còn suýt nữa phá giải được, hắn biết, thái cực đạo này có thể
phá, phương pháp chính là liên tục công kích, đồng thời hút đi năng lượng của
thái cực đạo. Chỉ có như thế mới khiến lớp bảo hộ này bị phá vỡ. Và lựa chọn
sáng suốt nhất, đó chính là đòn Đỉnh Thượng Hóa Phật, nay đã bị hắn làm chệch
đi thành hóa ma này.

Vốn dĩ một ngàn quyền đầu, đã bị hắn đổi lại thành một nghìn ma trảo, mang
theo sự sắc bén và huyết tinh của Hàn Tuyết, khiến tăng khả năng xé rách cái
lớp “vải bông” đang bao bọc ma tướng kia! Bởi Lâm Hàn biết được, phá thái cực
đạo, biện pháp tốt nhất là “xé rách”, chứ không phải là “đập vỡ”!

Ma tướng cũng căng cứng trong lòng, không ngừng hút lấy sinh mệnh của ma tử ma
tôn gia trì lên lớp bảo hộ thái cực đạo kia. Nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể
làm chậm lại quá trình hao mòn do mộc độn hút đi mà thôi. Chỉ là... như thế
cũng đã làm cho Lâm Hàn đủ lo lắng, nếu một nghìn trảo kết thúc mà không phá
được, vậy thì...

Một trăm trảo...

Hai trăm...

Ba trăm... bốn trăm...

Ở một phía xa xa, thân hình yểu điệu của Lê Ân Tĩnh đứng thẳng tắp, pháp
trượng cắm phập xuống ngay trước mặt nàng. Khóe miệng rỉ máu, nhưng nàng vẫn
không ngừng không nghỉ niệm chú, bất chấp tiêu hao số tinh thần lực ít ỏi mà
khó khăn lắm mới hồi lại nhờ đan dược.

Cấm chú!

Nhiệt hóa bản nguyên!

Vừa niệm hết chú ấn, Lê Ân Tĩnh cũng mở mắt ra, điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào
cảnh tượng tu la dũng mãnh công kích lấy ma tướng. Mặc kệ việc thất khiếu mình
đang chảy máu, nàng vẫn lo lắng và thâm tình nhìn bóng người quỷ dị đứng trên
đầu tu la kia:
- Em đã làm hết sức rồi... anh phải cố lên!

...

Ma tướng lúc này vô cùng hãi hùng khiếp vía. Hắn vốn đã phải cố gắng hết sức
bú sữa mẹ mới có thể chống đỡ nổi thế công liên tiếp ngoài kia. Thái cực đạo
cũng liên tục xuất hiện tình trạng xé rách, may mà hắn hy sinh rất nhiều ma tử
ma tôn mới có thể tạm thời duy trì được lớp bảo hộ này.

Vậy mà...

Aaaaa

Ma tướng giận dữ và đau đớn kêu lên. Hắn không thể tin được, lúc này, toàn bộ
thân thể và linh hồn hắn đang có cảm giác như bị phân rã thành từng mảnh,
không... không phải, là những vật chất sống của hắn đang nhanh chóng bị một
nguồn năng lượng kỳ dị phân hủy, biến thành những thứ vật chất cặn bã không có
sức sống và năng lượng. Ngay cả ma khí bám đầy trên thân thể thoáng chốc tan
rã, xuất hiện lốm đốm những tạp chất chính giữa, ma khí của hắn mang theo năng
lượng rất mạnh, không ngờ lúc này cũng bị phân hủy thành những thứ tạp chất
ghê tởm kia.

Đây... chính là sự đáng sợ của ma pháp hệ nhiệt!

Nhiệt... chính là xúc tác cực mạnh cho mọi phản ứng, cũng chính vì thế, nhiệt
là tác nhân nguy hại nhất đối với mọi loại vật chất mang theo sức sống!

Ma pháp hệ nhiệt, có thể vô thanh vô tức khiến các tế bào, các loại năng lượng
và vật chất sống trong một cơ thể đột ngột phản ứng với dị nguyên tố, biến đổi
từ hình thái vật chất sống thành vật chất chết! Từ thứ mang năng lượng hừng
hực trở thành thứ cặn bã vô dụng!

Ma khí của ma tướng, hay kể cả chân khí hoặc chakra, tất cả đều có thể phản
ứng sinh ra năng lượng cung cấp cho chủ nhân sử dụng, nhưng ma pháp hệ nhiệt
có thể làm cho những thứ này phản ứng nhưng không theo sự khống chế của chủ
nhân, hơn nữa năng lượng sinh ra hoàn toàn là nhiệt năng, chính thứ đó lại bị
Lê Ân Tĩnh lợi dụng hấp thu, khiến ma pháp nhiệt càng ngày càng bành trướng,
có thể tước đoạt mạng sống kẻ địch trong tích tắc!

Chỉ là... ma pháp hệ nhiệt lại là hệ ma pháp công kích từ bên trong, vì vậy
điều kiện tiên quyết là phải đánh trúng kẻ địch trước mới được. Chỉ cần đưa
được một chút xíu lửa mầm vào trong cơ thể kẻ địch, là nàng đã có thể âm thầm
thao khống nguồn nhiệt năng này từ từ phản ứng, đến khi bành trướng đến một
mức độ nhất định, nàng có thể thao khống nhiệt năng bùng phát, lấy đi tính
mạng kẻ địch.

Nhưng... nguồn nhiệt năng trước đó trong người Lã Thiên Thanh thực sự quá yếu
so với hình thể hiện tại của ma tướng. Nếu cho Lê Ân Tĩnh thêm một hai giờ,
nàng có thể từ từ thao khống nhiệt năng này xâm chiếm toàn bộ năng lượng và
linh hồn ma tướng. Nhưng không còn kịp nữa rồi, nàng muốn giúp Lâm Hàn, vì vậy
nàng mới liều mạng dùng tinh thần lực kích thích ma pháp hệ nhiệt, khiến ma
tướng rơi vào tình trạng “thù trong giặc ngoài”.

Dù ma pháp hệ nhiệt này chưa đủ “ngấm”, không thể tiêu diệt ma tướng, nhưng Lê
Ân Tĩnh cũng không cần điều này, nàng chỉ cần quấy rối, cho Lâm Hàn một cơ hội
thuận lợi nhất, vậy là đủ rồi!

Cố gắng lên! Anh không được thua! Cũng không được bỏ rơi tính mạng! Không được
phép bỏ em lại một mình...


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #131