Bán Kết


Người đăng: Thorin (@

Lâm Hàn cúi đầu trầm tư, cứ như vậy lầm lũi trở về. Trong đầu hắn lúc này rất
loạn, tràn ngập những suy tư, hàng loạt những nghi vấn, hàng loạt những phương
án dần dần hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng lại bị chính hắn bác bỏ.

Không biết từ bao giờ, Lâm Hàn đã bất tri bất giác trở về trạch viện Lâm gia.
Hắn tiến vào, không có bất cứ ai ngăn cản, mọi người đều tự giác mà né ra một
con đường, đám hạ nhân cũng cung kính cúi đầu, nhìn theo bóng lưng hắn với ánh
mắt ngưỡng mộ!

Mấy ngày này, Lâm Hàn không biết rằng mình đã nổi danh toàn bộ Lâm gia, thậm
chí là cả học viện Cửu Long! Mười chín tuổi, hắn đã có thể đánh bại Thánh tế
tự từ Thiên Thần Giáo Đình, giết chết tinh linh Thiên Tài của rừng rậm Táng
Hồn, ép nhị công chúa Thần Tướng Chiến Quốc phải cúi đầu nhận thua! Cho đến
hiện tại, người ta ngoài việc biết hắn là một thiên tài mạnh mẽ ra, còn phải
biết đến những thủ đoạn kỳ dị độc nhất vô nhị không ai có.

Đấu với hắn, phải luôn luôn căng cứng thần kinh, giữ vững sự đề phòng! Hắn như
một thứ ma quái có nhiều mạng, như con gián đánh không chết, còn giống cả độc
xà bất cứ lúc nào cũng có thể cho ngươi một kích từ phía sau! Sự quỷ dị của
hắn là độc nhất vô nhị, không một ai trong lớp trẻ lần này có thể so sánh sự
quỷ dị với hắn!

Sự tích của Lâm Hàn cũng theo đó truyền lưu rộng rãi! Hơn hai năm trước, khi
chưa đầy mười bảy tuổi, hắn vẫn chỉ là một tên phế vật không hơn không kém! Cả
thành Băng Nguyên ai cũng biết thành chủ Lâm Tuyệt có một đứa con phế vật
không thể tu luyện! Thậm chí vì hắn mà Lâm Tuyệt gặp khó khăn trong việc trở
về Lâm gia, mặc dù lão còn có một đứa con thiên tài khác là Lâm Ôn!

Vậy mà giờ đây, không biết bằng cách nào mà hắn có thể có được sức mạnh như
thế! Bí mật sau lưng hắn hiện tại cũng là một thứ gây tò mò rất mạnh! Không ít
người cũng đã đánh chủ ý lên năng lực của hắn, muốn biết được pháp môn mà hắn
tu luyện, muốn sở hữu những thủ đoạn kỳ dị như hắn!

Hắn, không những chỉ là thiên tài, mà còn là thần tượng trong mắt không biết
bao nhiêu người trẻ tuổi! Hơn nữa còn là một miếng mồi ngon cho những kẻ có
tham vọng. Chỉ là, thân phận hiện tại của hắn đã là thiếu gia Lâm gia, cũng
chẳng có mấy ai đủ can đảm động vào hắn! Vì vậy, Lâm Hàn cũng bớt đi được rất
nhiều phiền toái.

...

Trở về căn viện của mình, Lâm Hàn cứ lầm lũi bước vào, cho đến khi đụng phải
thứ gì đó mềm mềm ấm áp, thơm ngát mùi oải hương. Lúc này, hắn mới hơi hoàn
hồn một chút, còn rất thoải mái dụi dụi vào vị trí mềm mại kia thêm hai cái,
thỏa thích hít lấy mùi hương dễ chịu, miệng còn than thở:
- Thật thoải mái a!

Bộp!

Đầu Lâm Hàn bị vỗ mạnh một cái, khiến hắn chật vật lui lại hai bước, rất là ai
oán nhìn về phía mỹ nữ tây lai với mái tóc tím trước mặt:
- Sao lại đánh tôi? Thoải mái thì bảo thoải mái, bộ như vậy là sai hay sao?

Lê Ân Tĩnh tức giận giương tay lần nữa, Lâm Hàn hoảng sợ chạy trối chết, nhưng
cuối cùng vẫn không thể bì được sức mạnh của mỹ nữ, rất đau khổ chịu thêm một
trận đòn rồi mới được tha mạng!

Một lúc sau.

Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh ngồi đối diện nhau, mặc dù có thể thoáng chốc phục hồi
thương thế, nhưng Lâm Hàn không dám, đành phải giữ nguyên diện mạo phồng mang
trợn má như con gấu trúc đối diện với Lê Ân Tĩnh, khiến nàng vừa thương vừa
buồn cười, mặc dù chính nàng là thủ phạm gây ra thảm kịch này.

Rót một ly rượu, Lê Ân Tĩnh thoải mái giơ lên nói:
- Cạn! Ngày mai chúng ta là đối thủ rồi! Vào đấu trường, tôi cũng sẽ không
nương tay đâu! Vì vậy nên cậu cần chuẩn bị tâm lý từ trước, tránh cho đến lúc
bị tôi đánh bại quá thảm lại mất mặt xấu hổ!

Lâm Hàn trầm tư nhìn xoáy sâu vào ly rượu màu lam kia, trong đầu chuyển qua
một vài ý nghĩ. Hắn cũng không định nói chuyện này với Lê Ân Tĩnh, bởi có vẻ
như nàng... thực sự muốn chiến thắng!

Có lẽ... nàng cũng đang suy nghĩ như hắn chăng? Thân phận của Lê Ân Tĩnh thì
Lâm Hàn đã quá rõ, phong ấn trên Cửu Long Sơn cũng có phần do nàng đóng góp,
cơ chế và luật lệ thi đấu cũng nằm trong nhận thức của nàng, đó là điều chắc
chắn không phải bàn cãi!

Với kiến thức và kinh nghiệm của Lê Ân Tĩnh, nàng thừa hiểu mình không phải là
đối thủ của Lã Thiên Thanh kia, thậm chí có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng!
Vậy mà nàng vẫn muốn vào trận chung kết, đó là vì cái gì?

Là vì danh dự của bản thân, danh dự của Uy gia sao? Hay là vì hắn? Hoặc là vì
tất cả những lý do kia. Lâm Hàn không muốn nghĩ nhiều, lòng dạ phụ nữ sâu như
đáy biển, đoán để làm gì đây? Lâm Hàn chỉ cần biết, nàng muốn lao đầu vào hiểm
nguy, vậy là đủ rồi. Hắn sẽ dùng năng lực bản thân để ngăn điều đó lại, dù cho
nàng có bất cứ lý do gì cũng không được! Những điều nàng cần, hắn sẽ thay nàng
lấy được! Lâm Hàn muốn như vậy, cũng nguyện ý làm như thế!


  • Tôi... cũng muốn chiến thắng! Ha ha... đúng! Tôi phải chiến thắng! Vì danh
    dự đàn ông không cho phép tôi thua bà vợ bé nhỏ nhà mình! Hơn nữa, chẳng phải
    tôi vượt qua chị rồi, muốn làm gì thì làm hay sao? Ha ha... đúng thế! Cạn!
    Lâm Hàn đột nhiên cười hì hì, nói ra vài câu mà chính hắn cũng chẳng hiểu, sau
    đó dẫn trước cạn chén rượu nặng kia.

Rượu vào bụng, đầu óc Lâm Hàn như được giải tỏa phần nào! Những thứ suy tư kia
nhất thời bị hắn quăng ra sau óc! Hắn không muốn nghĩ nhiều nữa, năng lực tới
đâu thì làm tới đó! Lâm Hàn hắn là một Ninja, để đạt được mục đích thì không
từ thủ đoạn, nếu thực sự không thể quang minh chính đại làm, hắn vẫn có thể mờ
ám mà làm, thủ đoạn như thế, Lâm Hàn tự tin là mình có!

Lúc này, Lê Ân Tĩnh cũng đã hơi đỏ mặt, không biết là vì rượu hay vì điều gì.
Nàng nhẹ nhàng gắt giọng:
- Nói linh tinh! Tôi là vợ cậu lúc nào? Nhưng mà... có lẽ lần này cậu phải
thất vọng rồi, cậu... còn chưa đủ sức vượt qua tôi! Ha ha!

Lại một chén nữa vào bụng.


  • Tôi thừa sức đánh bại chị!


  • Còn lâu!


  • Mai thì biết!


  • Mai cậu sẽ thảm bại!


  • Cạn!


  • Cạn!


Cuối cùng, đêm hôm đó biến thành một bữa nhậu xỉn giữa hai đối thủ ở vòng tiếp
theo! Uống đến lúc cả hai say mèm, không biết trời trăng gì nữa.

Sáng hôm sau.

Mặc dù hôm trước uống say, nhưng cả hai đều giữ vững giới hạn, sáng hôm sau
dậy rất đúng giờ, cùng nhau đi tới đấu trường, chuẩn bị cho trận đấu tiếp
theo.

Hiện tại đã là vòng bán kết! Vòng này thực ra chỉ có một trận duy nhất, bởi ở
vòng tứ kết đã có một trận đấu lưỡng bại câu thương, nên Lã Thiên Thanh trực
tiếp được vào trận chung kết!

Có thể nói, trận đấu của Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh chính là vòng bán kết!

Không nhiều thủ tục, không nhiều thao tác lằng nhằng. Hai người nhanh chóng
tiến vào đấu trường, đứng mặt đối mặt. Trong tiếng tuyên bố của trọng tài,
trận đấu duy nhất của vòng bán kết đã bắt đầu, hai đối thủ là Lâm Hàn cùng Lê
Ân Tĩnh!


  • Chịu thua đi! Chị đây không muốn làm cậu bị thương!
    Đứng trong đấu trường, thái độ và khí thế của Lê Ân Tĩnh hoàn toàn đổi khác,
    không còn vui vẻ và gần gũi như trước, trái lại là một vẻ tự tin hừng hực khí
    thế. Nàng nhẹ nhàng vuốt lên lưỡi đao sắc bén của cánh cung thần, giọng điệu
    lạnh nhạt nói với Lâm Hàn.

Keng!

Đáp trả nàng chỉ là một kích mạnh mẽ như trời giáng. Vỏ kiếm đen thùi lùi mang
theo quái lực đập mạnh tới hông phải của nàng. Như đã quen thuộc từ lâu, Lê Ân
Tĩnh chẳng mấy khó khăn đã đón đỡ được chiêu này. Nhưng kể cả như vậy, nàng
vẫn thấy cổ tay tê rần, thân hình liên tục lùi lại ba bước!

Đây... chính là bất ngờ đầu tiên!

Kiếm pháp của Lâm Hàn hiện tại đã hoàn thiện hơn rất nhiều, hắn có thể dễ dàng
vận dụng quái lực thuật lên kiếm, khiến lực công kích của kiếm pháp mạnh hơn
cả chục cả trăm lần mà không hề ảnh hưởng tới tốc độ! Trước đó, mặc dù đã cực
kỳ quen thuộc với kiếm pháp của Lâm Hàn, nhưng lực lượng mạnh mẽ như thế vẫn
khiến cho Lê Ân Tĩnh không kịp thích ứng.

Chíu!

Thuật phi lôi thần!

Lê Ân Tĩnh còn chưa kịp hết sửng sốt, Lâm Hàn đã sử dụng thuật phi lôi thần,
biến thành một tia chớp trắng dịch chuyển tới gần nàng, ánh kiếm sắc bén cùng
sát khí khủng bố bùng nổ, khiến phản ứng của nàng càng thêm trì trệ. Lê Ân
Tĩnh chỉ kịp giương cung lên đón đỡ, nhưng lực đạo khủng bố kia vẫn khiến nàng
bay ngược ra phía sau, cánh tay càng thêm tê dại!

Chíu!

Lại là thuật phi lôi thần!

Phong cách chiến đấu của Lâm Hàn dường như hoàn toàn đổi khác vậy! Trước đây,
hắn luôn cố gắng thăm dò đối thủ trước, sử dụng liên tục như thủ đoạn kỳ dị
kia một cách hư hư thực thực, khiến đối thủ bối rối, bị hắn bắt lấy nhược
điểm! Nhưng hiện tại, Lâm Hàn đang tấn công như cuồng phong vũ bão, hoàn toàn
chiếm cứ thế chủ động ngay từ đầu, công kích không ngừng không nghỉ, quyết chí
tiến lên!

Đây cũng là vì Lâm Hàn biết, hiện tại mình đang ở trong thế yếu! Lĩnh vực của
Lê Ân Tĩnh không phải là Harlem hay Long Hạo Nguyệt có thể so sánh! Nếu để
nàng sử dụng lĩnh vực, Lâm Hàn không biết mình có thể chịu đựng được trong bao
lâu. Đến lúc đó, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động, bắt buộc phải đánh bại
nàng trong thời gian ngắn, nhưng hắn không biết mình có làm được điều đó hay
không?

Vì vậy, Lâm Hàn lựa chọn liên tục công kích, chiếm cứ lấy thế chủ động! Thể
lực và Chakra của hắn đều rất mạnh, kéo dài tình huống này là không thành vấn
đề! Dù thế nào cũng không được phép để Lê Ân Tĩnh sử dụng lĩnh vực! Lúc đó hắn
có đến tám phần là thua! Có phải lấy hết thủ đoạn ra, Lâm Hàn cũng nhất định
phải ép Lê Ân Tĩnh đến thua thì thôi!

Chỉ là... mọi chuyện không phải lúc nào cũng theo tính toán của hắn... Người
tính, vĩnh viễn không thể bằng trời tính, vĩnh viễn không thể so được với biến
hóa của trời đất! Lâm Hàn hắn có thủ đoạn, chẳng nhẽ Lê Ân Tĩnh lại không có
thủ đoạn hay sao?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #114