Người đăng: Thorin (@
Yaaaa!
Kiếm Hàn Tuyết đột nhiên phát ra ánh sáng xanh lam rực rỡ, một luồng sát khí
cuồng bạo lưu chuyển, khiến quần áo hắn bay lên phần phật, nhanh chóng giải
thoát hắn khỏi áp lực mạnh mẽ của đạo cảnh.
Nhưng... hình như đã quá muộn rồi!
Phập!
Một mũi kiếm sắc nhọn mang theo ảo ảnh như mũi nhọn phượng hoàng xuyên thấu
thân thể hắn, ngay vị trí trái tim! Người trên khán đài trợn to mắt, như chưa
kịp phản ứng trước sự thay đổi tình thế quá nhanh chóng như vậy! Một giây
trước, Lâm Hàn còn rất uy phong chèn ép Long Hạo Nguyệt, một giây sau, đối thủ
của hắn đột nhiên bạo phát cho hắn một kích xuyên tim...
Chết rồi sao?
Long Hạo Nguyệt cười gằn. Nàng đã quan sát Lâm Hàn rất kỹ! Trong một trận đấu,
mặc dù khi trúng đòn, hắn có thể biến thành khúc gỗ, biến thành bãi nước, bãi
bùn... bằng loại thuật thế thân! Thuật này khác với thuật phân thân, bởi khi
hắn dùng thuật thế thân, thì đó chính là thực thể của hắn đang chiến đấu!
Và trong một trận đấu, hắn chỉ có thể dùng mỗi loại thuật thế thân một lần!
Long Hạo Nguyệt đã thấy Lâm Hàn sử dụng thuật mộc thế thân! Hiện tại hắn còn
thuật thủy thế thân và thổ thế thân! Lần này chắc chắn nàng chưa giết được Lâm
Hàn, tên này không dễ chết như vậy!
Quả nhiên!
Rào!
Thân thể Lâm Hàn biến đổi, trở thành một bãi nước rơi xuống đấu trường!
Hừ!
Long Hạo Nguyệt cười lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, khí thế trên người không
ngừng dâng cao, chăm chú cảm nhận tình hình xung quanh!
Mộc Độn - Thụ giới hàng đản!
Lâm Hàn cũng căng cứng tinh thần, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Long Hạo
Nguyệt. Hai tay kết ấn tỵ, thi triển nhẫn thuật biến cả đấu trường này thành
một rừng cây rậm rạp, khắp nơi đều dày đặc những thân cây thô to hùng tráng.
Theo thụ giới xuất hiện, toàn bộ thân hình và khí tức của Lâm Hàn cũng như
biến mất, không còn một chút dấu hiệu nào. Hắn như trở thành một phần của rừng
cây này, hòa nhập hoàn toàn vào thiên nhiên!
Và rừng cây này cũng chỉ đến đó là dừng lại, không hề có dấu hiệu công kích
Long Hạo Nguyệt, tĩnh lặng như một khu rừng già chân chính!
Chết tiệt!
Long Hạo Nguyệt nghiến răng! Lại một lần nữa nàng tính sai! Những tưởng Lâm
Hàn sẽ chiến đấu với nàng, vậy thì hắn chết chắc rồi! Hiện tại nàng vừa đột
phá về đạo cảnh, lại thêm sự công kích điên cuồng vừa rồi của Lâm Hàn, nàng đã
tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất! Chỉ cần hắn dám chiến, nàng sẽ nắm
chắc chiến thắng!
Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại tạo ra cả một khu rừng rậm rạp như vậy
để ẩn giấu! Dù cho lực cảm nhận của Long Hạo Nguyệt lúc này cực mạnh, nhưng
Lâm Hàn đã như hòa nhập hoàn toàn với khu rừng, một chút sơ hở cũng không có,
khiến nàng không thể nào tìm ra tung tích của hắn.
Nhưng thật kỳ dị, năng lượng của nàng như ném vào biển rộng, sau khi tàn phá
được cây cối kia, chúng lại nhanh chóng sinh trưởng, mọc lại giống y như lúc
đầu, như chưa từng tổn thương.
Khốn kiếp? Cái gì thế này?
Long Hạo Nguyệt điên cuồng tàn phá, đám cây cối này cũng mềm yếu đến đáng
thương trước sức mạnh của nàng. Nhưng kể cả như vậy, bọn chúng bị phá gãy đến
đâu, lại nhanh chóng mọc lại đến đó! Sức sống bừng bừng như được cung cấp
không ngừng không nghỉ. Kỳ dị nhất là, rõ ràng chúng mạnh mẽ và bừng bừng sức
sống như vậy, nhưng Long Hạo Nguyệt lại không hề phát hiện dấu hiệu của kẻ
điều khiển! Giống như... giống như cây cối này vốn là như vậy, không hề có
người thao túng sau lưng vậy!
Nàng đâu có biết, đây chính là uy lực thật sự của Mộc Độn! Sức sống mạnh mẽ,
có thể tự động hút năng lượng từ đối thủ để khôi phục khi bị hủy hoại, giống
như không ngừng không nghỉ! Đó là do Lâm Hàn không thèm khống chế, chỉ tạo ra
cây cối một lần duy nhất! Nếu hắn khống chế Mộc Độn để công kích chiến đấu, uy
lực này đúng là không thể coi thường.
...
Hộc hộc hộc!
Qua hai phút!
Long Hạo Nguyệt thở hồng hộc, tức giận nhìn chằm chằm vào rừng cây xung quanh
mình! Sức mạnh của nàng đang dần tản đi, hơn nữa tản đi nhanh hơn nhiều so với
nàng tính toán! Nàng biết, bản thân mình vừa đột phá trong lúc sắp thất bại,
đạt đến tình trạng thiên nhân hợp nhất, theo nàng suy tính, trạng thái mạnh mẽ
này chỉ có thể duy trì trong năm phút!
Nhưng tại sao? Tại sao mới qua hai phút mà đã giảm mạnh đến vậy? Khốn kiếp!
Đám cây cối kia đang hấp thu sức mạnh của đạo cảnh, lại dùng sức mạnh đó để tự
hồi phục! Tại sao? Tại sao bây giờ ta mới phát hiện ra?
Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, đầu cúi gục xuống, khí thế trên người dần dần
tản đi! Nàng vẫn cố đứng vững, nhưng thân thể run lẩy bẩy đã tố cáo rõ tình
trạng tệ hại của nàng bây giờ!
Tên khốn kiếp!
Rõ ràng nàng đã bạo phát, nhưng hắn lại lẩn mất! Đến bây giờ, thời gian bạo
phát đã qua, nàng đâu có khác gì người thường đâu? Đồ hèn hạ, không ngờ mình
lại bị đánh bại bằng cách này! Thật là nực cười!
Rừng cây dần dần thu lại, lặn mất hoàn toàn trong vòng nửa phút. Lâm Hàn xuất
hiện, vẫn là thân hình cao lớn đầy phong tư kia. Hắn đứng đó, nhưng không hề
có sự khinh miệt trêu đùa giống như lúc mới vào trận, có chăng chỉ là một mảnh
ngưng trọng.
Không ngờ nàng lại đột phá?
Đây là cái gọi là thiên tài sao?
Long Hạo Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảnh lạnh băng đầy giá rét.
Bên trong có căm hận, và cả... không cam lòng.
Đầu óc xoay chuyển, cặp mắt Lâm Hàn cũng trở nên sắc như đao. Ngón cái đặt lên
kiếm cách, nhẹ nhàng đẩy lên, một mảnh sáng loáng của kiếm Hàn Tuyết xuất hiện
trong không khí.
Vừa nói, Lâm Hàn vừa nện từng bước tiến lên, sát khí trong mắt bắt đầu lan
tràn, hiển hiện rõ mồn một!
Long Hạo Nguyệt cúi đầu, theo bản năng lùi lại một bước. Nhưng chính một bước
này, đạo tâm của nàng đã bị lay động dữ dội, giống như nàng đã đánh mất nó,
hoặc là... khiến nó bị rạn nứt!
Quý đạo, không cho phép lùi bước, dù trong bất cứ tình huống nào, vẫn phải giữ
vững sự thanh cao thuần khiết nhất!
Nàng... đang sợ hãi!
Bởi nàng chợt nhận ra, Lâm Hàn này đúng là một tên điên, không sợ trời không
sợ đất! Chỉ sợ nhất là phiền toái!
Kỳ lạ nhất, đó là trọng tài chưa hề tuyên bố kết quả, đại diện của Thần Tướng
Chiến Quốc cũng không hề lên tiếng, tất cả đều chỉ giữ trầm lặng, như đã có
thỏa thuận từ trước.
Xeng!
Kiếm Hàn Tuyết rời vỏ!
Không hề có máu chảy ra.
Không biết từ bao giờ, Long Hạo Phương đã nhảy vào đấu trường, thân hình nhỏ
xinh nhưng rất quật cường chắn trước mặt nhị tỷ, đôi mắt tội nghiệp mà kiên
định nhìn chằm chằm Lâm Hàn:
- Đại ca, đừng, đừng làm vậy! Tha cho nhị tỷ của muội! Muội xin huynh.
Lâm Hàn nhíu mày nhìn Long Hạo Phương, trong lòng cũng nổi lên cảm giác hơi
khó xử. Mặc dù hắn không thích Long Hạo Nguyệt, nhưng Long Hạo Phương lại hoàn
toàn khác. Lâm Hàn hắn là người ân oán phân minh, vì vậy Long Hạo Nguyệt chẳng
ảnh hưởng gì đến việc hắn quý cô bé con đáng yêu này. Nhưng cái mức độ “quý”
này vẫn chưa đủ để Lâm Hàn hắn dừng tay.
Lâm Hàn thoáng chốc chùn tay!
Chỉ mấy câu của Lâm Ôn thoáng chốc đã cảnh tỉnh hắn!
Hắn giết một Linkle Bell, Lâm gia và học viện Cửu Long có thể gánh, bởi thế
lực rừng rậm Táng Hồn khá phân tán, không ai phục ai, một tộc tinh linh còn
chưa đủ gây nên sóng gió! Nhưng Thần Tướng Chiến Quốc lại là khái niệm khác,
sức hiệu triệu của hoàng tộc Long gia là tuyệt đối, giết Long Hạo Nguyệt, hậu
quả thực sự rất khó lường! Chưa kể đến việc hai thế lực kia có thể liên kết
lại với nhau. Trong cái thời điểm đầu sóng ngọn gió thế này, các thế lực đều
nhìn chằm chằm vào mỏ tiên thạch, nếu để các thế lực khác liên hợp, vậy thì
hắn sẽ là tội nhân của học viện! Quan trọng nhất, việc đó sẽ ảnh hưởng đến
cuộc sống mới tốt đẹp của cha mẹ hắn!
Đại thụ bất ổn, bầy khỉ còn ung dung được hay sao? Đặc biệt là khi họ còn là
cha mẹ của tội nhân!
Nhưng... như vậy thật đúng là không cam lòng a!
Tha cho ta! Sau này Long Hạo Nguyệt thiếu nợ ngươi một ân tình! Chỉ cần yêu
cầu của ngươi không làm hại tới lợi ích của hoàng tộc Long gia, ta dù có dốc
cạn sức lực cũng sẽ hoàn thành!
Thấy thái độ do dự của Lâm Hàn, Long Hạo Nguyệt nhanh chóng tạt thêm nước vào
tro tàn, khiết sát khí của hắn hoàn toàn tắt ngấm!
Kể cả ta có muốn ngươi?
Lâm Hàn điệu nghệ xoay kiếm, từ tốn tra vào bao, vừa mỉa mai châm chọc!
Lâm công tử chính là một thiên tài tuyệt thế đích thực, không hề làm nhục
thân phận của Hạo Nguyệt! Nếu chàng muốn, Thần Tướng Chiến Quốc rất vui có
thêm một nhị phò mã như chàng!
Long Hạo Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, thái độ thờ ơ lạnh nhạt đáp trả.
Phì!
Lâm Hàn phì cười, chính xác là nực cười mới đúng:
- Thôi! Ta cũng không dám trêu chọc loại người như ngươi! Chỉ cần ngươi nhớ
rõ lời nói hôm nay! Sau này khi ta tới đòi nợ thì ngươi đừng có quên là được!
Dứt lời, Lâm Hàn lạnh lùng xách kiếm rời đi!
Phía sau, sắc mặt Long Hạo Nguyệt chợt tối sầm lại, lảo đảo vài cái rồi ngã
xuống, may mắn vẫn còn có hai đứa trẻ đứng đó đỡ lấy nàng. Dù vậy, trước khi
ngất đi, ánh mắt của nàng nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn vẫn cực kỳ sắc bén và
căm hận.
Cái nhục hôm nay! Long Hạo Nguyệt thề sẽ trả lại!