Bị Chiếm Tiên Cơ! Mộc Trận Của Tinh Linh


Người đăng: Thorin (@


  • Trận đấu bắt đầu!

Theo tiếng tuyên bố của trọng tài, trên khán đài đột nhiên trở nên tĩnh mịch
lạ thường. Mọi người đều háo hức đón chờ trận thứ ba của vòng hai! Hai trận
đấu trước thực sự đã bắt đầu đặc sắc hơn vòng một, hy vọng trận này cũng không
làm mọi người thất vọng.

Hai đối thủ, một người là thiên tài của tộc tinh linh, đã che giấu thực lực
suốt và vòng đầu tiên, chưa hề bộc lộ một chút thực lực. Nhưng chỉ riêng trận
đấu hai ngày trước, hắn mới lộ ra một tay mà đã đánh bại pháp thánh cấp hai
Trần Hào một cách dễ dàng. Chỉ như vậy thôi đã đủ khiến rất nhiều người coi
trọng, các đối thủ đều kiêng dè.

Còn người còn lại, trước đó thậm chí còn chẳng ai biết về hắn, hắn cũng giống
như Linkle Bell, là một ẩn số cực kỳ bí mật, hắn thậm chí có thể đánh bại pháp
Thánh hệ quang quỷ dị kia một cách nhanh chóng, nhanh tới mức mà lúc hắn đánh
bại Harlem, người ta vẫn còn đang suy nghĩ phải đối phó với ma pháp hệ quang
kia bằng cách nào.

Lâm Hàn, bản thân hắn hiện tại đã tạo nên một hình tượng cực kỳ bí ẩn và khó
lường! Không chỉ các thí sinh nhận ra, mà ngay cả những người ngoại đạo, tới
xem náo nhiệt cũng có thể nhận thấy được.


  • Trước khi đánh, ta chỉ có một điều muốn hỏi!
    Lâm Hàn đứng đối diện Linkle Bell, mặc kệ cái biểu hiện ngây ngô rực rỡ của
    hắn, Lâm Hàn vẫn khẳng định chắc nịch về phán đoán của mình:

  • Rốt cuộc là tại sao? Chúng ta chưa từng quen biết, vì cái gì năm lần bảy
    lượt ngươi lộ ra ý muốn giết ta như vậy? Chẳng nhẽ cũng giống đám người ở vòng
    đầu tiên kia? Ngươi ham muốn sắc đẹp, hoặc là si mê điên cuồng đối với Long
    Hạo Nguyệt?

Linkle Bell chớp chớp đôi mắt, vô tội nhìn Lâm Hàn. Hắn há miệng định nói gì
đó, nhưng Lâm Hàn đã ngắt lời trước:
- Đừng có chối cãi làm gì. Ta chỉ muốn nghe sự thật, còn ngươi muốn nói hay
không là việc của ngươi! Hôm nay đứng đây, ta đã coi chắc ngươi là kẻ địch!
Nếu ngươi nói sự thật, không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng, còn nếu
ngươi không nói... vậy thì rất tiếc, ta chỉ có thể bóp chết phiền toái từ
trong trứng nước, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!

Linkle Bell hơi cúi đầu trầm ngâm, hắn cũng đã hiểu, bản thân mình đã hoàn
toàn bại lộ! Sai lầm lớn nhất của hắn, đó là không kềm chế được bản thân, hai
lần để lộ ra sát khí với Lâm Hàn. Những tưởng bản thân đã che giấu đủ kỹ, đối
thủ sẽ không thể lường trước được bản thân, chờ đợi có cơ hội tặng cho hắn một
kích trí mạng, nhưng nào ngờ, người tính không bằng trời tính, cái thể chế
chết tiệt của cuộc tranh tài này đã khiến hắn gặp phải đối thủ không hề yếu
trong vòng một, để hắn bại lộ ra thực lực.

Mặc dù chỉ bại lộ một góc của tảng băng, nhưng như thế đã đủ cho đối thủ của
hắn nhận diện, hiện tại... hắn che giấu không còn bất cứ tác dụng gì nữa!


  • Khục khục khục!
    Một nụ cười cực kỳ âm trầm, đôi vai gầy của Linkle Bell rung lên bần bật. Hắn
    ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn kia giờ phút này đã trở nên sắc lẹm, tràn đầy u
    ám và tàn độc.


  • Ha ha ha... Ngươi biết thì làm sao? Biết thì làm sao? Khốn nạn, ta đã chờ
    đợi hai vạn năm nay, say mê nàng hai vạn năm nay, tìm hiểu về nàng còn kỹ hơn
    chính nàng, biết được cách chinh phục nàng, nhưng chính bản thân ta lại không
    đủ điều kiện. Ta điên cuồng nghiên cứu, điên cuồng tìm hiểu, quên cả việc tu
    luyện của bản thân, thậm chí còn làm ngược với tộc quy, làm hại tới Mẫu Thụ,
    nhưng rốt cuộc tất cả đều thất bại! Vì cái gì? Vì cái gì mà ngươi, một thằng
    ranh con lại có thể có được sức sống mạnh mẽ như vậy? Vì cái gì? Ngươi cho
    rằng Long Hạo Nguyệt ngẫu nhiên mà chú ý đến ngươi sao? Ngươi... khốn nạn! Nếu
    không phải Long Hạo Nguyệt mang theo thứ kia của nàng... Ta muốn giết ngươi,
    giết chết ngươi!


  • Nàng là a...
    Lâm Hàn nhíu chặt lông mày, Linkle Bell đột nhiên như phát điên phát rồ, tinh
    thần cực kỳ bấn loạn, đôi mắt đỏ bừng lên như máu. Hắn vốn muốn hỏi “nàng” là
    ai, nhưng Linkle Bell không cho Lâm Hàn bất cứ cơ hội mở miệng nào, một mũi
    tên bích lục đã gào thét lao đến mi tâm của hắn.


Keng!

Nhẹ nhàng vung kiếm Hàn Tuyết lên, Lâm Hàn dễ dàng đánh bay mũi tên đó ra
ngoài.

Vút vút vút vút!

Một lượt bắn duy nhất, sáu bảy mũi tên đã gào thét lao đến, nhằm vào những vị
trí chết người của Lâm Hàn. Nhẹ nhàng xuất kiếm, thanh Katana xoay tròn hai
vòng, chặt đứt đường đi của những mũi tên, sau đó lại nhẹ nhàng chui vào vỏ.

Hả?

Lâm Hàn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Trần Hào bị đánh bại, thân hình của hắn
nhanh như chớp lùi về phía sau, né khỏi một đòn trí mạng.

Từ vị trí mà hắn vừa đứng, một đám cây rừng rắn chắc đột nhiên vươn lên, gai
mọc tua tủa sắc nhọn, thậm chí trên thân cây còn nở vài bông hoa với đủ cả bảy
sắc cầu vồng, nhìn qua cực kỳ mỹ lệ, nhưng thực tế, có lẽ tất cả đều mang kịch
độc!

Rầm rầm rầm rầm!

Liên tiếp những đoạn cây cối vươn lên khỏi mặt đất, khiến Lâm Hàn chật vật né
trái tránh phải. Hắn đi tới đâu, cây cối mọc dày đặc tới đó. Dần dần tạo thành
một trận thế bao vây chặt đường di chuyển của Lâm Hàn. Thậm chí... Lâm Hàn còn
dần nhận ra, cây cối này đang kết lại thành một trận pháp, không những có thể
khiến không gian bị đè ép, mà còn tạo ra một ảo giác lên tinh thần, khiến Lâm
Hàn càng ngày càng cảm thấy con đường di chuyển lòng vòng rắc rối! Bản thân
đối thủ của hắn cũng đã biến mất từ bao giờ, khiến Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy
như bị lừa vậy!

Quả nhiên, tên này dường như đã quyết tâm ăn thua đủ rồi! Vừa vào trận đã đánh
tới tấp khiến mình không kịp trở tay, đúng là sai lầm... aiz!

Tiên cơ bị chiếm trước, nhưng Lâm Hàn vẫn không hề mất bình tĩnh. Vừa di
chuyển lui lại, hắn vừa liên tục kết ấn, hai tay vỗ mạnh xuống mặt đất.

Thổ Độn – Thổ Lưu Bích!

Ách!

Lâm Hàn thoáng chốc ngẩn người, Thổ Lưu Bích hoàn toàn bị vô hiệu hóa?

Chakra truyền vào mạnh hơn nữa, nhưng Lâm Hàn ngạc nhiên nhận ra, dù có mạnh
hơn mười lần như thế cũng không có tác dụng.

Phập!

Chỉ một thoáng như thế, thân thể của hắn đã bị một ngọn cây nhọn hoắt xuyên
thấu, sinh cơ biến mất.

Bùm!

Một làn khói trắng hiện ra, một khúc gỗ khô khốc lạc xuống mặt đất, Lâm Hàn đã
hoàn toàn mất đi tung tích!

Rít!

Hự!

Trong một góc khuất, Lâm Hàn đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, sau đó lại
tan ra thành một bãi nước, cũng chỉ là một thế thân mà thôi!

Khốn nạn!

Thế thân có thể thành công, nhưng hoàn toàn không thể ẩn nấp?

Cả rừng cây này đều có năng lực giám sát! Tất cả các ngõ ngách, bốn phương tám
hướng đều nằm trong sự giám sát của hắn? Chết tiệt, thuật ẩn thân của mình gần
như bị vô hiệu hóa hoàn toàn.

Đám cây cối này cũng không phải chỉ đơn lẻ chiến đấu, bọn chúng ngoài việc tạo
thành trận pháp như thiên la địa võng bao vây hoàn toàn đường di chuyển của
mình, hơn nữa rễ cây còn liên kết chặt thành một trận pháp khác, phong kín
hoàn toàn mặt đất, khiến mặt đất cứng chắc vô cùng, dùng thần khí may ra có
thể phá vỡ.

Chết tiệt, trong tự nhiên, cây cối chính là thứ khiến cho mặt đất bền vững,
bảo vệ mặt đất không bị xói mòn bởi tự nhiên. Và Linkle Bell đã thực hiện điều
này quá xuất sắc, mặt đất hiện tại cứng rắn như vậy, thổ thuật của Lâm Hàn
hoàn toàn đã bị vô hiệu hóa!

Nghĩ lại, nếu cái trận thế này bày ra trước mặt Trần Hào kia, hắn có muốn
không bại cũng không được!

Khốn thật!

Mặt đất đã hoàn toàn bị cây cối của Linkle Bell chiếm giữ, ngay cả Mộc Độn
cũng không thể vươn lên khỏi được! Bởi trong quá trình vận dụng, cây cối cũng
cần trưởng thành từ mầm non lớn lên thành đại thụ. Ngay từ quá trình mầm non,
Mộc Độn đã bị ma pháp của Linkle Bell giết chết, vậy thì làm sao có thể vận
dụng đây?


  • Ha ha ha... Lâm Hàn, chịu chết đi! Ta đã nghiên cứu quá rõ về ngươi, ta
    biết, ngươi đã che giấu khả năng khống chế Mộc hệ! Ta không hiểu tại sao ngươi
    lại làm được, trong khi bản thân ngươi không có một chút huyết thống tinh linh
    nào, nhưng ta mặc kệ, giết chết ngươi, mọi thứ đều chìm vào dĩ vãng, ha ha...

Tiếng cười điên cuồng phát ra từ sâu trong rừng. Lâm Hàn chật vật một lần nữa
lùi về phía sau, vung kiếm Hàn Tuyết chặt đứt một ngọn cây vươn tới. Trong đầu
hắn không ngừng xoay chuyển những phương án khác nhau, việc cấp bách nhất phải
làm bây giờ chính là phải phá vỡ thế trận bền vững của cây rừng này, dù chỉ là
trong thời gian rất ngắn thôi cũng được!

Còn may, mộc ma pháp của Linkle Bell này không giống của Lâm Hàn! Thực tế bọn
chúng đều là cây cối thường, mặc dù cực kỳ rắn chắc, sinh trưởng cực mạnh,
nhưng lại không có khả năng đặc biệt! Điều đặc biệt đến từ chính khả năng vận
dụng của Linkle Bell. Cái cách mà hắn chiếm tiên cơ, bày trận thế trong chớp
mắt đó, Lâm Hàn tự nhận mình không làm được, bởi hắn không hề am hiểu về trận
pháp!

Phải nhanh, nhanh hơn nữa, không gian di chuyển của mình đang bị thu hẹp từng
chút từng chút một! Đến lúc không thể di chuyển được, công kích đã tích tụ từ
lâu của tên kia cũng sẽ lao tới tước đoạt mạng sống của mình! Nếu hắn dồn toàn
bộ sức mạnh vào một tên duy nhất...

Mới nghĩ thôi, Lâm Hàn đã thấy rùng mình, sức sống của tộc Senju rất mạnh,
nhưng một kích kia có thể khiến hắn tan thành tro bụi, vậy thì hồi phục làm
sao đây?

Thủy Độn – Thủy Long Đạn Thuật!

Lâm Hàn lúc này đã cực kỳ nghiêm túc, ý nghĩ trong đầu không ngừng xoay
chuyển, hai tay liên tục kết ấn. Một con Thủy long gào thét xuất hiện, trực
tiếp lao về phía ngọn cây đang công tới kia.

Thủy long tỏ ra cực kỳ yếu đuối, dễ dàng bị gốc cây thô to kia xuyên thủng,
tan thành bọt nước, sau đó nhanh chóng bị những gốc cây kia hấp thu mất!


  • Vô ích, vô ích thôi! Ta cũng biết ngươi có cả thủy thuật, nhưng vậy thì
    sao? Ngươi càng sử dụng, cây của ta lại càng sinh trưởng tốt! Đừng khách khí,
    tiếp tục đi, ha ha ha!

Thủy Độn – Thiết thủy tiễn vũ!

Thủy Độn – Bạo Thủy Trùng Ba!

Thủy Độn – Cương Lưu Hào Vũ!

Liên tiếp những thuật thủy độn được tung ra, ngay cả đại bạo thủy trùng ba
cũng không ngoại lệ. Lượng nước khủng khiếp được tạo ra khiến pháp thánh hệ
thủy cũng phải mặc cảm không bằng. Nhưng nước dâng đến đâu, cây hút đến đó,
gần như không có một chút tác dụng, hơn nữa, cây cối xung quanh Lâm Hàn lại
càng trở nên bành trướng, khiến không gian di chuyển của hắn càng trở nên tệ
hại.

Tiếp tục giãy dụa đi! Ta xem ngươi còn giãy dụa được bao lâu? Rơi vào trận thế
của rừng xanh, dù cho ngươi có là pháp Thánh cấp mười thì ngươi vẫn phải chết!

Trong đầu tràn ngập những ý nghĩ tàn động, Linkle một tay thúc giục cây rừng
thu hẹp phạm vi, tay còn lại nắm chặt cánh cung đang sáng rực lên, chuẩn bị
cho một kích mạnh nhất!

Đây chính là cách mà các ma pháp sư ưa thích khi chiến đấu! Dùng ma pháp giữ
khoảng cách với kẻ địch, một mặt lại tích tụ một kích thiên băng địa liệt, đưa
đối thủ vào chỗ chết một cách nhanh nhất! Linkle Bell chỉ đặc biệt hơn ở chỗ,
hắn không những có thể giữ khoảng cách với Lâm Hàn, mà còn có thể bao vây Lâm
Hàn lại, đồng thời vô hiệu hóa hoàn toàn các năng lực của hắn, không thể nói
là không bá đạo.

Lĩnh vực của ma pháp sư có thể tạo môi trường có lợi cho bản thân, giảm suy
giảm sức mạnh các hệ khác, nhưng nếu đối thủ cũng có lĩnh vực, vậy thì hiệu
quả của lĩnh vực gần như không có, hai đối thủ sẽ tiến hành so đấu ma pháp
trực tiếp! Và đó cũng là phương thức đấu tranh bình thường giữa các ma pháp
sư!

Nhưng ma pháp mộc của tinh linh lại có thể hoàn toàn vô hiệu hóa tất cả nguyên
tố khác, trong trận của họ, không có bất cứ nguyên tố nào tồn tại, môi trường
cũng hoàn toàn bị cây cối cố định lại, tinh thần lực có mạnh cũng không thể
điều động được nguyên tố, thụ trận của tinh linh được truyền thừa từ thần thụ,
mang sức mạnh khác nào đại tự nhiên. Bọn họ... vốn dĩ sinh ra là để làm khắc
tinh của ma pháp sư, đương nhiên, cũng có trường hợp ngoại lệ, đó chính là các
Ảo Thuật Sư, hay còn gọi là các ma pháp sư tinh thần, bọn họ lại chính là khắc
tinh của tộc Tinh Linh, vốn có tinh thần lực không được mạnh mẽ!

Lâm Hàn... phải làm sao đây?

Đứng trên khán đài, Lê Ân Tĩnh và vài người khác không khỏi nổi lên vẻ mặt lo
lắng.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #106