Trở Về Thành Băng Nguyên


Người đăng: ngolam159789

Lâm Hàn chạy điên cuồng, dùng hết sức lực bình sinh để chạy trở về, để níu giữ
lại người mà hắn yêu, để nói với nàng, tất cả chỉ là một hồi hiểu lầm. Hắn sẽ
không chết, hắn… Còn nhiều lắm những điều mà hắn muốn nói ra.

Nhưng muộn mất rồi, khi hắn trở lại, trước mắt hắn chỉ còn một chiếc nhẫn vàng
cùng một phong thư thơm ngát với những nét chữ hoa lệ đang lặng im nằm trên
giường. Bóng trắng kia đang từ từ nhỏ xíu lại, biến mất nơi chân trời.

Lâm Hàn nóng nảy, hắn bất chấp tất cả, điên cuồng ném kunai, điên cuồng sử
dụng Phi Lôi Thần Thuật đuổi theo nàng, nhưng dù hắn có dùng hết tốc lực cũng
không thể đuổi kịp, chakra trong người hắn đang dần hao mòn, dần kiệt quệ.

Đuổi theo gần năm mươi dặm, dù bóng trắng kia đã biến mất từ bao giờ, nhưng
Lâm Hàn vẫn không chịu bỏ cuộc. Chỉ là, lực bất tòng tâm, chakra của hắn đã
hao sạch, hắn còn đi được hoàn toàn là nhờ vào một luồng ý chí tuyệt cường.
Cuối cùng, Lâm Hàn cũng không chịu nổi mà ngã xuống đất, hôn mê lần thứ hai
trong ngày.


Vài giờ sau.

Lâm Hàn rũ rượi trở về hang động, chakra đã khôi phục gần đủ. Với huyết thống
Senju trong người, tốc độ khôi phục của Lâm Hàn cũng không đáng lấy làm ngạc
nhiên.

Khuôn mặt hắn bình tĩnh, không nhìn ra chút biểu cảm gì. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy
phong thư, lặng lẽ nhấm nuốt từng lời trìu mến trong đó.

Phong thư thuật lại toàn bộ quá trình nàng đến với hắn, từ khi biết hắn đặc
biệt, cho đến quyết tâm lợi dụng hắn, rồi lại thực sự động lòng, rồi lại không
nỡ, cũng sợ hãi nhìn thấy hắn đau khổ chết đi trước mặt nàng. Toàn bộ quá
trình ấy như đang chiếu lại trước mắt Lâm Hàn với những lời lẽ thâm tình nhất,
dịu dàng nhất. Trong lòng Lâm Hàn dập dờn từng cơn sóng, hắn biết, toàn bộ nội
dung trong này là thật, không có một chút giả dối nào, chân thật giống như
từng giọt nước mắt cay đắng mà Tuyết Thiên Lăng để lại trên đó.

Bây giờ thì Lâm Hàn biết, tại sao thuộc tính phong và hàn của mình lại biến
mất rồi.

Là do Tuyết Thiên Lăng đã hấp thụ để thai nghén ra cốt nhục của hắn.

Lâm Hàn thở dài, trân trọng cất phong thư đi, ánh mắt dần trở nên kiên quyết.

Hắn không trách Tuyết Thiên Lăng, dù mục đích ban đầu của nàng là gì, nhưng
rốt cuộc, nàng vẫn thực sự động lòng với hắn.

Điều quan trọng nhất, hắn yêu nàng. Nàng là mối tình đầu của hắn, dù là kiếp
trước hay kiếp này, đối với một kẻ như Lâm Hàn, mối tình đầu là khó mà quên
được. Mà một mối tình đầu đã đến mức có kết tinh như hắn và Tuyết Thiên Lăng,
thì càng vĩnh viễn không thể quên.

Hắn, phải tìm lại nàng!

Trong thư nàng đã nói, nàng bị buộc bất đắc dĩ nên mới lựa chọn làm như vậy.
Lâm Hàn biết, với tu vi của Tuyết Thiên Lăng mà còn bị buộc, vậy hắn càng
không làm gì được. Hắn phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ đến mức
có thể giúp Tuyết Thiên Lăng thoát khỏi gông xiềng, đạt được tự do chính thức.

Nếu nàng đã nói, nhờ có đứa trẻ, nàng sẽ không bị gì, vậy thì chắc chắn sẽ
không bị gì. Tuyết Thiên Lăng là một cô gái cực kỳ lý trí và thông minh, nàng
sẽ không làm việc mà không có nắm chắc. Cũng như lần này, nàng biết chắc chắn
hắn sẽ chết nên mới lựa chọn trốn tránh, tất nhiên, đó cũng là vì nàng không
biết Lâm Hàn có thứ quỷ dị như hệ thống giao dịch.

Việc quan trọng nhất bây giờ là trở nên mạnh mẽ! Mọi thứ khác, đợi đến khi
mạnh mẽ rồi sẽ giải quyết dễ như trở bàn tay!

Lâm Hàn mang trong mình huyết thống Senju, nên cách suy nghĩ của hắn cũng phần
nào bị ảnh hưởng. Tộc Senju có tình cảm rất mãnh liệt, nhưng lý trí lại vô
cùng tỉnh táo. Hắn không bao giờ từ bỏ tình cảm, nhưng sẽ bảo vệ tình cảm bằng
cách lý trí nhất. Nội tâm càng cấp bách, hắn lại càng phải giữ cho lòng mình
tỉnh táo hơn.

Bên cạnh phong thư còn một chiếc nhẫn. Trước đây, Lâm Hàn từng tặng cho Tuyết
Thiên Lăng một chiếc nhẫn vàng đơn giản, trên danh nghĩa là làm nhẫn cưới.
Tuyết Thiên Lăng lúc ấy vẫn giả bộ không có tu vi, nên chỉ nói khi nào gặp dịp
sẽ nhờ người rèn cho hắn một chiếc. Nhưng trong âm thầm, nàng lại tự cải tạo
một chiếc nhẫn trữ vật, để lại cho hắn, đó chính là chiếc nhẫn này.

Đây là loại nhẫn vàng bình thường, không khảm ngọc thạch, chỉ bằng vàng mà
thôi. Trên đó được tỉ mỉ khắc 111 bông hoa tuyết, cũng là biểu tượng mà Tuyết
Thiên Lăng thích nhất.

Lâm Hàn nhẹ nhàng vuốt ve từng bông hoa nhỏ xíu mà tinh tế, trong lòng lặng
yên hồi ức:


  • Ngươi… trả lại cho ta! Lần này là lần thứ mười một ngươi giấu… giấu đồ
    thiếp thân của ta rồi! – Tuyết Thiên Lăng hơi đỏ mặt, lại hơi giận dỗi nói.
    Thần thái này, nàng chỉ biểu hiện ra không quá ba lần.

Lâm Hàn lưu manh giấu biến chiếc yếm xanh đi, lắc đầu như trống bỏi:
- Không trả! Số mười không đẹp! Nàng nghe nè! Một cái thì là một kiếp yêu
nàng! Mười một cái thì là Một đời một kiếp yêu nàng! Còn một trăm mười một cái
thì là Một đời một kiếp chỉ yêu một mình nàng! Thấy hấp dẫn chưa? Chờ đến lúc
ta sưu tập đủ một trăm mười một cái, vậy là nàng sẽ có ta vĩnh viễn rồi! Khỏi
lo lắng có ai tranh giành ha!


  • Nằm mơ đi! – Tuyết Thiên Lăng khinh bỉ, dứt khoát quay đầu đi không thèm để
    ý đến hắn. Lâm Hàn cười khà khà, nhanh chóng nhào lên như sói đói, đưa Tuyết
    tiên tử đi tìm lại đỉnh cao.

Một trăm mười một…

Lâm Hàn thâm tình thì thào, nàng vẫn nhớ, hơn nữa còn dùng nó để biểu đạt tình
cảm của mình!

Ta biết rồi! Đã đến nước này, nàng muốn bỏ ta cũng là không thể nào! Chờ ta
đi, ngày đó sẽ sớm tới thôi!

Lâm Hàn tự nhủ trong lòng, lặng yên đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón áp út, thể hiện
địa vị của nó trong lòng hắn.

….

Sáu tháng sau.

Cổng thành Băng Nguyên.

Một thanh niên tư thái hiên ngang đứng sừng sững trước cổng thành, ánh mắt có
vẻ hơi hoài niệm, cũng tràn đầy tò mò.

Thanh niên này chính là Lâm Hàn.

Hắn về nhà rồi!

Từ sáu tháng trước, khi Tuyết Thiên Lăng bỏ đi, Lâm Hàn đã thay đổi toàn bộ kế
hoạch. Hắn không ra biển nữa, mà đổi hướng hoàn toàn về phía Bắc, trở về thành
Băng Nguyên.

Hắn biết, sắp tới mình cần rất nhiều thông tin về thế giới này, cũng cần một
số mối quan hệ, còn có tài nguyên tu luyện nữa. Cha hắn, Lâm Tuyệt không phải
là một người đơn giản. Cũng đúng, nếu đơn giản thì làm sao lên làm thành chủ
cái thành Băng Nguyên hỗn loạn này bao nhiêu năm như vậy được cơ chứ?

Lâm Hàn muốn dựa vào tài nguyên từ Lâm Tuyệt, đó là không sai, quan trọng hơn,
hắn cũng muốn gặp cha mẹ mình kiếp này, nếm trải xem cảm giác có cha mẹ là như
thế nào.

Sáu tháng lăn lộn trong rừng rậm Táng Hồn, Lâm Hàn không những chiến đấu tích
lũy kinh nghiệm, mà còn không quên tu luyện từng ngày.

Trong chiếc nhẫn cưới mà Tuyết Thiên Lăng tặng hắn có chứa rất nhiều đan dược
dùng để tu luyện “Trường Sinh bí điển”. Mặc dù chỉ là tự lừa gạt mình, nhưng
nàng cũng muốn hắn tu luyện nhanh nhất có thể, để kéo dài mạng sống ngày nào
thì hay ngày đó. Đan dược rất nhiều, thậm chí nhiều đến mức thái quá.

Trải qua những ngày này, Lâm Hàn đã đánh vững vàng căn cơ cho bản thân. Hắn đã
tu luyện từ việc tập ném kunai, shuriken, đến việc leo cây, đi trên nước. Hắn
cũng đã đổi được những thuật phổ thông nhất của Thổ Độn và Thủy Độn. Những
thuật này đều rất phổ biến, giá cả cũng rẻ đến bất ngờ. Lâm Hàn tổng cộng tiêu
tốn gần hai vạn điểm thưởng đã trao đổi hết được.

Tuy nhiên, những thuật này chỉ có phương pháp thi triển cùng cách kết ấn, độ
thuần thục là 0% mà thôi, còn cần Lâm Hàn tự mày mò nghiên cứu, hoàn thiện
từng thuật một. Cũng đúng, tiền nào của nấy cả mà.

Tuy giá cả rẻ, nhưng Lâm Hàn cũng rất trân trọng những nhẫn thuật này. Nên
nhớ, ninja cực kỳ quỷ dị, một thuật đơn giản nhưng nếu vào tay kẻ mạnh thì
cũng có thể hóa thành thần kỳ, điển hình là tam thân thuật, loại thuật mà ngay
cả hạ nhẫn cũng biết sử dụng thành thạo.

Mà lý do Lâm Hàn đổi lấy những thuật này cũng là vì bất đắc dĩ, vì những loại
thuật mang tính “chiêu bài” thì đều là bí thuật, giá cả quá đắt, đắt đến mức
hắn không biết bao giờ mới có thể đổi được. Ví dụ như bát môn độn giáp cần hơn
một triệu điểm thưởng, chidori cần chín trăm ngàn. Cá biệt, như Kirin (Kỳ Lân
– Sasuke sử dụng đánh Itachi), giá trị của nó lên đến hơn bốn triệu. May mà
Lâm Hàn không có thuộc tính lôi, nên nhìn thấy Kirin cũng chỉ coi như gân gà,
chép miệng tự an ủi mình “ta không thèm”.

Phi Lôi Thần Thuật cũng đã có tiến bộ lớn, đến hiện tại, Lâm Hàn đã có thể tự
tin vỗ ngực, nói rằng trình độ vận dụng thuật này của mình không kém hơn
Minato, tất nhiên, trình độ vận dụng là một chuyện, nhưng hắn còn lâu mới mạnh
bằng Minato, đơn giản và vì lực công kích của hắn còn kém lắm.

Nói ngắn gọn, thực lực của Lâm Hàn bây giờ đã vững chắc bước vào hàng ngũ
Trung Nhẫn, tu vi cụ thể thì ở khoảng Đại Võ Sư và Võ Tông, còn mạnh đến đâu
thì còn xem kinh nghiệm chiến đấu và từng tình huống. Tình huống có lợi, vận
dụng tốt, Lâm Hàn có thể đánh bại cả Võ Tông đỉnh phong, tình huống bất lợi
hoặc là sơ sảy trong chiến đấu, có khi Đại Võ Sư hắn cũng đánh không lại.

Lâm Hàn đứng trước cổng thành, thầm tính toán, có lẽ cũng sắp đến lúc mở cổng
rồi.

Hai tay lặng im kết ấn, tốc độ rất nhanh, đã đến bốn ấn một giây, sau đó, Lâm
Hàn đập nhẹ xuống đất, miệng lẩm bẩm: Thuật Thông Linh.

Một làn khói trắng bốc lên, khi làn khói tan dần, một con ngựa trắng muốt, vô
cùng thần tuấn, trên đầu mọc sừng hiện ra dưới thân Lâm Hàn. Bản thân hắn cũng
thay đổi bộ đồ Ninja thành một bộ trường bào trắng, nhìn qua như một công tử
ca phong độ phiên thiên, tài hoa đầy mình.

Vó ngựa nện từng bước vào trong thành, Lâm Hàn nhằm thẳng hướng phủ thành chủ,
trong lòng cảm thấy hơi chờ mong, không biết cảnh tượng gặp lại cha mẹ sẽ là
như thế nào?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #10