Người đăng: ngolam159789
Ma Võ Đại Lục.
Một khối đại lục kỳ diệu, khối đại lục đã thai nghén ra vô số thế hệ cường
giả, trải qua lịch sử dài bất tận, Ma Võ Đại Lục đã tự mình hình thành một quy
tắc bất biến.
Cường giả vi tôn!
Nhưng trên đời luôn luôn có những tình cảnh trái ngược, kẻ ăn chẳng hết kẻ lần
chẳng ra. Đã có những người mạnh mẽ đủ sức xoay chuyển càn khôn, vậy cũng sẽ
có những kẻ yếu ớt trói gà không chặt.
Thành Băng Nguyên, ngôi thành nằm ở gần cực Bắc của đại lục, tuyết phủ quanh
năm, băng giá đầy trời. Hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây lại là thiên đường của
kẻ mạnh, nhưng đồng thời cũng là tuyệt địa của kẻ yếu.
Lúc này, một thiếu niên “lạc loài” chừng mười lăm, mười sáu tuổi lại xuất hiện
trên đường cái, hấp dẫn một vài ánh mắt kỳ quái của người khác.
Trên người hắn “trang bị” đầy đủ các loại áo lông, áo da nặng đến cả yến,
khuôn mặt thanh tú, trắng nõn đang ửng đỏ vì lạnh giá, nhưng dường như hắn
không quan tâm, đôi mắt đen láy chỉ tập trung vào quyển sách trong tay, miệng
còn hừ hừ một vài câu văn, hồn nhiên không quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh,
kể cả những ánh mắt kỳ quái của người khác.
Hắn là Lâm Hàn, một kẻ sinh ra trong hào môn, nhưng thực lực lại thấp đến thảm
thương. Hắn không có căn cốt, kinh mạch khô héo, yếu ớt đến đáng thương, lại
trời sinh không thuộc tính, luyện võ với hắn là một khái niệm xa vời, hắn đã
luyện võ năm năm, chủ yếu luyện ngoại công, lợi dụng ưu thế lực lớn hơn người
của mình, nhưng miễn cưỡng cũng chỉ là một võ sĩ cấp hai mà thôi. Võ sĩ cấp
ba… ở tuổi này của hắn, không thiếu người đã là võ sư rồi.
Tinh thần lực của hắn mạnh hơn bình thường một chút, nhưng còn xa mới đủ để
hắn trở thành một ma pháp sư. Hắn đã từng cố gắng, đã từng minh tưởng hàng
đêm, nhưng trời không có mắt, mọi cố gắng của hắn chỉ đổi lại được tu vi ma
pháp học đồ cấp một.
Ma võ song tu! Hắn mặc dù là ma võ song tu, nhưng thật mỉa mai biết mấy, một
đứa trẻ bảy tám tuổi cũng thừa sức đè hắn ra để hành hạ.
Còn may, hắn có một người cha tốt bao bọc, thêm nữa, người trong ngôi thành
Băng Nguyên này cũng đều là thế hệ tâm cao khí ngạo, không có mấy ai để tâm
đến một con rệp như hắn, nhưng ngẫu nhiên nhìn hắn cười khẩy là cũng không
tránh được.
Không thể trở thành võ giả, không thể trở thành ma pháp sư, cha hắn cũng triệt
để tuyệt vọng với đứa con này. Nhưng biết làm sao bây giờ? Lâm Hàn vẫn là con
trai của Lâm Tuyệt hắn, Lâm Tuyệt vẫn phải mưu tính một đường ra cho con mình.
Vì vậy, cuối cùng nhất, Lâm Hàn vâng lời cha, trở thành một nho sinh, hy vọng
sẽ trở thành quan lại của một triều đình nào đó, hi vọng hưởng thụ vinh hoa
phú quý nốt cuộc đời này.
Nhưng trớ trêu, sách thánh hiền dạy người, nhưng cũng hại người. Lâm Hàn dù có
thầy tốt truyền thụ, nhưng lại lầm đường, những đạo lý tốt, những thứ có lợi
cho việc trị quốc an bang, có lợi cho tiền đồ thì hắn không học, lại trước
tiên học cái gọi là “phong thái quân tử”. Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải
là thế giới của nho giáo, dù “quân tử” có mang đầy mồm triết lý, nhưng đối mặt
với một võ sư, “quân tử” cũng phải răng rơi đầy đất, chứ đừng nói đến những võ
giả cấp cao hơn.
Điều này cũng đã định trước, cuộc đời hắn là một bi kịch.
Và bi kịch ấy… chính là ngày hôm nay!
Như đã là một thói quen, Lâm Hàn không cần nhìn đã rẽ ngoặt vào một con ngõ
nhỏ, đây là đường tắt về nhà hắn, chỉ thêm chừng hai mươi phút nữa là về tới
nhà rồi.
Đúng lúc này.
Một bóng trắng đột nhiên xẹt qua trước mặt Lâm Hàn, mang theo một làn gió lạnh
buốt, nhưng lại thơm ngát lạ thường, tâm hồn hắn đột nhiên thấy lâng lâng như
bay lên chín tầng trời.
Nhưng…
Có một mùi vị gì đó thật tanh, là mùi máu sao?
Phịch! Phịch!
Bóng trắng kia đột nhiên ngừng lại, tiếp đó ngã nhào xuống đất. Sắc mặt Lâm
Hàn hơi thay đổi, nhanh chóng nhìn qua.
Bóng trắng kia thật thướt tha, thật diễm lệ, xưng là dáng người ma quỷ cũng
không đủ. Mặc dù chỉ nhìn thấy dáng người đã đủ làm cho Lâm Hàn hơi ngẩn ra,
nhưng cũng chỉ trong phút chốc mà thôi, phong thái “quân tử” không cho phép
hắn nhìn người ta lâu như vậy, đó là phi lễ a…
Bóng trắng đột nhiên đạp chân, nhảy dựng khỏi mặt đất, lui lại bốn năm bước,
chỗ mà nàng ngã xuống vừa rồi cũng cùng lúc bị vật gì đó bắn trúng, tuyết cùng
gạch đá bay tứ tán, Lâm Hàn không kịp tránh, cũng bị một viên đá nhỏ bắn trúng
ngực, làm hắn khó thở như muốn thổ huyết.
Lâm Hàn xoa xoa ngực, cố nén đau đớn ngẩng đầu dậy xem rốt cuộc là chuyện gì
xảy ra. Nhưng đập vào mắt hắn lại là một hình ảnh khiến hắn ngây ngẩn cả
người, hồn vía như bay mất, ngay cả phong thái quân tử cũng bỏ quên đến xó
xỉnh nào đó.
Thật đẹp!
Một gương mặt tuyệt mỹ làm người ta hít thở không thông, nàng chỉ chừng hai
mươi, hai mốt, đôi lông mày phượng đen nhánh nhíu chặt lại, như đang gánh chịu
thống khổ vô cùng. Dù vậy trong đôi mắt nàng vẫn tràn đầy băng giá thấu xương,
kèm theo một luồng cao ngạo, bất khuất, giống như tiên tử trên thiên giới,
thần thánh bất khả xâm phạm.
Bóng trắng mỹ lệ ấy, dù bị thương nhưng vẫn đứng thẳng tắp, băng giá nhìn chằm
chằm lên nóc nhà đối diện.
Lâm Hàn vô ý thức nhìn theo ánh mắt của nàng, ở trên nóc nhà đối diện cũng có
người!
Cũng là một cô gái, dáng người nóng bỏng, eo bó chặt, bộ ngực dù không quá khổ
nhưng cũng không nhỏ chút nào, hai bàn tay thon dài, trắng trẻo đang ôm trước
bụng, bày ra một tư thế cực kỳ thùy mị, hiền thục, kèm theo một thân đồ màu
tím, nhìn thế nào đi nữa cũng cực kỳ hấp dẫn. Nhưng chiếc mặt nạ quỷ quái mà
nàng đeo, lại khiến Lâm Hàn suýt nữa hét to lên vì hoảng sợ.
Cô gái áo tím mở miệng trước, hoàn toàn coi Lâm Hàn thành không khí.
Tiên tử áo trắng chỉ khẽ nhếch mép, hừ lạnh khinh thường. Nàng không muốn
nhiều lời với loại người tà ma này, dường như chỉ thừa một câu, chính nàng
cũng bị ô uế vậy.
Nghĩ lại, trong lòng Tuyết Thiên Lăng cũng thập phần đắng chát. Vì muốn chống
lại sư môn an bài, nàng liều mạng tu luyện, liều mạng đột phá, cuối cùng cũng
đợi đến ngày sắp công thành danh toại, sắp đứng ở đỉnh của thế giới này. Nhưng
lúc này nàng mới biết, dù có đột phá, trên đầu nàng cũng vẫn có người, số mệnh
của nàng vẫn bị khống chế, dù người kia chưa chắc đã nhúng tay, nhưng cũng có
đến tám phần là khẳng định. Nội tâm rối loạn, làm ảnh hưởng tu luyện, nàng bị
thương nặng, cuối cùng để Tà Tông nhân cơ hội nhảy vào chiếm lợi, muốn bắt
sống nàng, hoặc tệ nhất cũng phải giết nàng đi.
Cô gái… không, là ma nữ áo tím cũng mất hết kiên nhẫn, vung tay lên chuẩn bị
kết thúc chuyện này. Tuyết Thiên Lăng đã bị thương nặng, nếu lúc này không xử
lý nàng sớm, chẳng lẽ đợi nàng khôi phục hay sao? Ma nữ biết rõ, đợi Tuyết
Thiên Lăng khôi phục, dù có một trăm người như mình cũng không đủ để nàng nhét
kẽ răng!
Lâm Hàn thấy tình thế không ổn, lập tức nhảy ra.
Ma nữ áo tím cũng khựng lại, đột nhiên nhớ ra ở đây còn một người khác, tên
này đúng là làm nàng nhìn không thấu tu vi, tựa như cực kỳ thấp kém. Nhưng
trong thành Băng Nguyên này không thiếu cường giả, dù không bằng mình nhưng
cũng rất mạnh, sao có thể tồn tại một kẻ như vậy? Rõ ràng ma nữ cũng chỉ lần
đầu đến thành Băng Nguyên này, không biết “trường hợp đặc biệt” của Lâm Hàn.
Ngươi là ai?
Tiểu sinh… tiểu sinh chỉ là một kẻ qua đường, thấy chuyện bất bình rút đao
tương trợ mà thôi! À không… tiểu sinh không biết dùng đao, chỉ là… chỉ là vị
tiên tử này rõ ràng đã bị thương nặng, mà cô nương lại muốn đưa nàng về Tà
Tông! Xin thứ cho tiểu sinh vô lễ, Tà Tông này… chỉ sợ…
Lâm Hàn lắp bắp nói ra, cố gắng thể hiện rằng mình là một quân tử chân chính,
không sợ cường quyền. Nhưng nào biết, ma nữ mới nghe đến một nữa đã bắt đầu
khinh bỉ hắn, đồng thời nhận ra hắn chỉ là một tên hủ nho ngu ngốc không hơn
không kém.
Mà kể cả tiên tử cũng thầm thở dài một hơi, lợi dụng ma nữ không để ý, lén lút
lấy một viên thuốc màu đỏ nuốt xuống, vận công tiêu hóa dược lực, thầm nghĩ
đánh cuộc một lần cuối cùng.
Ma nữ tức giận tặng cho Lâm Hàn một cái bạt tai, đánh hắn bay về phía Tuyết
Thiên Lăng. Lâm Hàn cũng bị tát cho choáng váng, hộc ra một ngụm máu, đầu óc
mơ mơ hồ hồ.
“Không phải quân tử động khẩu không động thủ sao? Không phải nói phải củ cải
cũng nghe sao? Ta… ta còn chưa nói xong” Trong lòng hắn đang uất ức gào thét.
Tuyết Thiên Lăng không nói lời nào, chỉ băng giá nhìn chằm chằm ma nữ, trong
lòng thầm hừ lạnh: “Thiếu phu nhân? Chỉ sợ sẽ thành một món đồ chơi, chơi chán
thì cho đi hoặc vứt bỏ mà thôi!”
Ma nữ cũng biết không thuyết phục được Tuyết Thiên Lăng, lập tức động thủ.
Nhưng nghĩ đến việc của mình, thầm nghĩ giết nàng cũng đáng tiếc, lỡ mất một
cơ hội, vậy nên nàng cũng không dùng hết sức, chiêu thức cũng nhằm thẳng vào
đan điền, mưu đồ phế đi một thân tu vi của Tuyết Thiên Lăng, sau đó bắt sống
nàng.
Đột nhiên, Tuyết Thiên Lăng hét lớn một tiếng, hai cánh tay ngọc bắn ra với
tốc độ như chớp giật, một chưởng nhằm thẳng vào mặt, một chưởng nhằm thẳng vào
ngực ma nữ.
Ma nữ quá sợ hãi, khí thế kia thực sự quá kinh khủng, nếu đầu trúng chiêu thì
chắc chắn phải chết. Nhưng nàng cũng đang đà lao tới, khó né tránh vô cùng,
Tuyết Thiên Lăng xuất chiêu quá nhanh… Nàng chỉ có thể lui đầu về phía sau,
nhằm tránh đòn hiểm kia.
Nào biết, một chưởng nhằm vào đầu cũng chỉ là hư chiêu, nhìn thì ngon mà không
xài được, chiêu nhằm vào ngực dù nhìn tầm thường hơn, nhưng lại là uy lực thực
sự, trúng chiêu này chắc chắn sẽ không chết, nhưng thương nặng khó tránh khỏi.
Bang! Phịch!
Hai tiếng va chạm vang lên, mặt nạ của ma nữ vỡ nát, lộ ra khuôn mặt trắng
bệch nhưng không kém phần tuyệt mỹ. Ma nữ thống khổ ôm ngực, ho khan hai
tiếng, cũng không nói thêm câu nào, chỉ nhanh chóng quay đầu chật vật chạy đi.
Dù ma nữ chạy không nhanh, nhưng Tuyết tiên tử cũng chẳng còn dư lực mà đuổi
tới, chỉ có thể may mắn thở phào, ngồi phịch xuống nền tuyết trắng.
Còn Lâm Hàn… chẳng rõ hắn còn sống hay đã chết. Chiêu thức của ma nữ dù không
có đánh trúng Tuyết Thiên Lăng, nhưng dư âm lại làm ảnh hưởng đến hắn. Một võ
sĩ cấp ba như hắn làm sao chịu được? Vết thương gần như đã trầm trọng đến tình
trạng khó cứu chữa rồi!