Không Ai Nợ Ai


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

Cuối ngày.

“Ok, hôm nay đến đây thôi Tú. Tuần sau chị em mình sẽ bắt tay vào làm cùng
nhau nhé.”

“Vâng. À chị Lan này, bây giờ chị có rảnh không? Hay là chị em mình đi uống
nước chuyện trò tý đi.”

“Cũng được.” Nghĩ ngợi vài giây Thu Lan gật đầu.

“Tuyệt! Mình ra đầu phố ngay đây này chị, ở đó có quán Clover nổi tiếng lắm.”
Thấy Thu Lan nhận lời, Cẩm Tú vui vẻ thu xếp đồ đạc một cách nhanh chóng rồi
hai chị em khép cửa phòng đi xuống.

Vừa mới xuống đến nơi, chưa kịp mở miệng chào hỏi mọi người thì một tràng cười
đùa vui vẻ ở bàn uống nước gian ngoài đã hấp dẫn sự chú ý của cả hai.

“Chết!”

“Vãi, game lỗi à KHOA!”

“Miễn trình bày, 90 điểm. Thế là tổng cộng ông bạn được có 296 thôi.”

“Thế thì coi như em thắng rồi nhé, ván này em được hơn 100 rồi.”

“Đả đảo! Màn hình của mày to hơn của anh rõ ràng, chơi dễ hơn hẳn.”

“Màn hình to nhưng tay em cũng to, thế là hoà rồi còn gì?”

“Mấy anh em đang chơi gì vui thế?” Trông thấy ba anh em người nằm người ngồi
bên dãy sô pha, Thu Lan cùng Cẩm Tú tò mò tiến lại gần.”

“A, là game của bọn anh mới ra lò. Hai em chơi thử không?” Trông thấy hai cô
gái lại gần, đang nằm ườn Thiếu Hoàng bỗng nhiên bật dậy.

“Thôi để lúc khác đi anh. Em với chị Lan có hẹn rồi.”

“Chị em mới quen nhau mà đã thân thiết quá nhỉ, bí mật rủ nhau đi chơi luôn
rồi đấy!”

“Thì từ từ từng người một mà.” Cẩm Tú nở nụ cười tinh nghịch: “Rồi sẽ đến lượt
em mời anh Hoàng sau.”

“Nhất trí!”

“Hai chị đi rồi đấy à.” Trong thấy hai người đi xuống, Dương Khoa từ góc làm
việc chạy ra với chùm chìa khoá mới đánh trên tay: “Chị Lan cầm lấy chìa khoá
này mà ra vào nhà cho tiện. Cái to hơn là chìa mở khoá cổng sắt nhé.”

“Ừm. Chị về đây Khoa.”

“Chào sếp Khoa nhé!”

“Chào hai chị.”

“Này, thế chìa khoá của bọn anh đâu?” Vẫy chào tạm biệt hai cô gái ra về,
Thiếu Hoàng quay sang Dương Khoa đòi hỏi.

“Làm gì có?”

“Sao lại không có? Chú đánh hẳn một bộ cho em Lan mà không cho bọn anh cái nào
là sao? Bộ anh không đáng tin cậy đến thế cơ à?”

“Tất nhiên.”

“…”

“Hì hì, em đùa tý. Các anh có làm gì đến chìa khoá đâu mà cần, hầu như lúc nào
làm việc em chả ở đây?”

“Rõ ràng là chú thiên vị! Không sợ em Lan canh lúc chú đi vắng vào khuân hết
đồ đạc đi à?”

“Tiền của công ty chị ấy còn cầm hết cả rồi chứ đừng nói đồ đạc.” Dương Khoa
nhún vai: “Anh yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu. Thế các anh chơi bản demo
thấy thế nào?”

“Chơi cũng tạm được. Có cảm giác hơi giật một chút, với lại tốc độ quả bay lên
không đều nhau lắm. Chú nên xem xét chỉnh lại cho cân bằng.”

“Anh Hoàng lại điêu! Game mượt rồi Khoa ơi, tại anh Hoàng chơi kém quá nên đổ
tại thôi.” Trọng Lâm lên tiếng vạch trần.

“Ơ kìa! Thật sự luôn, quả ra chẳng đều gì cả thì anh mày chém làm sao?”

“Được rồi được rồi. Để từ từ em xem lại sau, demo đầu tay thì có lỗi là cái
chắc rồi. Các anh giục nên em cũng không để ý kiểm tra lại các thứ.”

“Đấy Lâm nghe chưa! Anh đã bảo là game bị lỗi rồi, trận ban nãy không tính!”

“(bĩu môi) Thế mà khi nãy thắng được ván đầu nổ như đúng rồi!”

“Anh Hải chơi thử có thấy vấn đề gì không? Không à, thế thôi hôm nay nghỉ ở
đây đi. Tuần sau ta lại làm việc tiếp.”



----------

Thứ bảy cuối tuần, tổng bộ công ty SmileIndie.

Không phải ngẫu nhiên mà Dương Khoa lại hứa hẹn sẽ mua sắm máy móc thiết bị
ngay lập tức khi thấy Cẩm Tú hỏi tới. Bởi lẽ, hắn có tám chín phần mười nắm
chắc SmileIndie sẽ sớm liên hệ với hắn để giải quyết vụ sự kiện vừa rồi.

Và quả nhiên là vậy, tối ngày hôm qua trên đường về nhà hắn nhận được tin tức
cao tầng của SmileIndie đồng ý bồi thường số tiền mà hắn đã nhờ Tịch chuyển
lời về. Hơn nữa có vẻ như bên đó còn muốn xử lý nhanh chóng ổn thỏa vụ việc
này hơn là hắn tưởng tượng nhiều.

“Thoả thuận đây, Khoa xem đi.”

Trong sảnh tiếp khách, khuôn mặt buồn bã Liễu đưa cho Dương Khoa một bản hợp
đồng bồi thường đã được biên soạn sẵn. Nội dung cũng không có gì nhiều, ngoài
mấy nội dung cơ bản thì chỉ có xác nhận số tiền SmileIndie cam kết phải trả
cho Dương Khoa để đổi lại hắn sẽ giữ bí mật chuyện trò chơi bị sửa đổi dữ liệu
mà không hề được tác giả là hắn cho phép.

Lại nói, chẳng biết số tiền trên giấy này có đúng là một nửa lợi nhuận của
SmileIndie đã kiếm được từ “Slither” không nữa. Có điều hắn cảm thấy chừng này
đã là đủ nhiều, không cần thiết phải truy cứu sâu hơn nên sau khi xem xét nội
dung bèn gật đầu đồng ý.

“Không có vấn đề.” Dương Khoa bật bút ký tên: “Khi nào thì em sẽ nhận được
tiền hả chị?”

“Ước chừng một vài tiếng nữa, bộ phận kế toán cần một chút thời gian thu xếp.”

“Được…. Của chị đây.” Trả lại một bản, Dương Khoa cất bản còn lại vào trong
túi rồi đứng dậy chuẩn bị ra về. Thấy vậy ngay lập tức Liễu đứng lên níu hắn
lại để khuyên can:

“Này Khoa, còn một chuyện nữa.”

“Sao hả chị?”

“Có thật là em đã nói với anh Tịch rằng sau này em sẽ không còn hợp tác với
SmileIndie không?”

“Đúng thế.”

“Liệu em có thể suy nghĩ lại và cho anh Tịch thêm một cơ hội hợp tác nữa được
không? Theo chị thì sự kiện vừa rồi nhìn chung vẫn được coi là thành công lớn.
Với cả mặc dù chị công nhận lần này là người bên công ty hành động không đúng
mực, nhưng điều đó không đại biểu hết toàn bộ đội ngũ của anh Tịch đều là
người như thế. Nó chỉ là một trường hợp cá biệt không may gặp phải thôi.”

“Xét theo khía cạnh nào đó anh Tịch cũng là một người bị hại trong chuyện này,
anh ấy hoàn toàn bị bưng bít thông tin không hay biết gì cả, đến lúc sự kiện
xong xuôi hết thảy mới có người báo cho anh ấy. Anh ấy cũng rất buồn và hối
tiếc vì chuyện đã xảy ra rồi, cho nên nếu vì giận dỗi với anh Tịch mà em ra
quyết định như vậy thì....”

“Không, chị Liễu đừng hiểu nhầm.” Dương Khoa vội vàng ngắt lời: “Em đã giải
thích cặn kẽ lý do cho anh Tịch rồi, chuyện ngừng hợp tác này của em thực ra
đã được suy tính từ trước, và nó không hề dính dáng đến cảm xúc cá nhân.”

“Từ trước? Trước cả lúc sự kiện diễn ra sao?”

“Cũng có thể nói như vậy, nhưng lúc đó em mới chỉ nghĩ đến chuyện đó trong đầu
thôi. Phải đến khi sự kiện vừa rồi xảy ra em mới quyết định chắc chắn. Còn nếu
chị muốn biết lý do tại sao em muốn như vậy thì cứ hỏi anh Tịch, anh ấy sẽ
truyền đạt lại cho chị.” Dứt lời Dương Khoa bắt đầu chậm rãi bước đi, nhưng đi
được vài bước thì hắn lại bị Liễu níu kéo thêm một lần nữa.

“Thế nhưng nó cũng không đến nỗi em bỏ dở cả hai trò chơi không tiếp tục cập
nhật chứ? Cả hai đang phát triển rất tốt mà?”

Nghe thấy vậy Dương Khoa thở dài dừng bước, nhìn xung quanh không thấy một ai
hắn bèn nghiêng đầu thấp giọng:

“Chị Liễu, chỉ có hai ta ở đây thôi mình hãy thành thật với nhau. “Bejeweled”
đã đi trên con đường xuống dốc rồi. Bản thân nó có quá nhiều hạn chế về đồ
họa, âm thanh, bối cảnh các thứ, chỉ một mình lối chơi sáng giá là không đủ để
giúp nó vượt qua được những trò chơi sinh sau đẻ muộn mang nhiều ưu thế hơn.
Đó là còn chưa kể lối chơi cũng là thứ dễ bị bắt chước.”

“Công ty của chị đang phát triển một trò chơi khác dựa trên những tinh hoa
trong lối chơi của “Bejeweled” đúng không? Đó mới là hướng đi đúng đắn¸ chị và
anh Tịch nên đầu tư cho nó chứ không nên dành nhiều công sức cho một trò chơi
sắp sửa kết thúc hành trình của mình như “Bejeweled”.”

“Về phần “Slither”, nó thành công chính là vì sở hữu thứ nghệ thuật đơn giản
đến mức hoàn mỹ. Bất cứ một chỉnh sửa bổ sung nào cũng sẽ phá hỏng toàn bộ
cách cục của nó. “Snek Aztec”, rồi cả thay đổi lối chơi tại sự kiện “Streamer
đại chiến” chúng đều là những ví dụ chứng minh tốt nhất. Cập nhật hoàn toàn là
điều không cần thiết.”

“Chắc chắn theo thời gian qua đi lượng người chơi của “Slither” sẽ sụt giảm,
nhưng rồi anh chị sẽ thấy cực kỳ bất ngờ về độ ổn định của nó. Em nghĩ.” Dứt
lời Dương Khoa đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp: “Chỉ cần anh chị
còn duy trì vận hành trò chơi ổn định thì một mình nó là đủ để nuôi sống cả
cái công ty này.”

“Thật sao?” Liễu mở to mắt ngạc nhiên, có điều thấy Dương Khoa cau mày nhìn về
phía mình mới vội vàng chữa lại: “Ấy chị quên mất, em vừa bảo là thành thật
với nhau.... Thôi được, chị tin em.”

“Tóm lại, em vô cùng biết ơn anh chị đã tạo điều kiện cho em có được như ngày
hôm nay, nhưng em tin là em cũng đã đóng góp cho công ty của anh chị đủ nhiều
rồi. Giờ hai bên không còn ai nợ ai cả, cho nên chị không cần phải níu kéo.
Sau này chúng ta vẫn có thể là bạn bè không sao hết.”

“Đúng vậy, là bạn bè.” Liễu nở nụ cười như mếu nhắc lại, thấy Dương Khoa đã
quyết ý nên cô cũng không khuyên nữa. Hai người sóng vai nhau tiến dần về phía
tiền sảnh, thế nhưng khi chuẩn bị bước ra đến ngoài thì Liễu đột nhiên dừng
lại lên tiếng mỉa mai:

“Ái chà, hôm nay cũng đi làm cơ đấy!”

“Đi làm hay không là chuyện của tôi, liên quan gì đến chị?” Chỉ thấy một thanh
niên ăn mặc như dân chơi, khuôn mặt có vẻ hợm hĩnh đang trên đường tiến vào
tiền sảnh đáp trả.

“Gớm! Cũng không biêt là ai từng nói là thiên tài thì không cần phải làm việc
cuối tuần!”

Sau đó Liễu quay sang nói với Dương Khoa: “Giới thiệu cho anh biết đây là
Khoa, là tác giả của trò chơi “Slither”. Còn đây là Dũng, thiên tài vừa mới
gia nhập SmileIndie, và cũng là người đứng đằng sau thành công của sự kiện
“Streamer đại chiến Slither”.

“Thì ra là anh à. Xin chào.” Giọng nhàn nhạt Dương Khoa chìa tay ra.

“Hừ!”

Mặt tối sầm lại, thanh niên tên Dũng vội vàng bỏ đi, từ đầu đến cuối không
thèm để ý đến Dương Khoa.

“Đó là người vi phạm giao kèo lần này hả chị Liễu?” Thu tay về, Dương Khoa
đánh mắt nhìn theo kẻ đã suýt chút nữa thì khiến hắn bại lộ bí mật.

Có chí khí, tài năng xem ra cũng có, chỉ tiếc lại là hạng người mắt mọc trên
đỉnh đầu. Thứ người này thì không đáng để hắn đồng cảm.

“Đúng đấy, và nó cũng là người khiến anh Tịch và chị khốn khổ kể từ lúc mới đi
vào công ty. Chưa kể hôm qua lúc anh Tịch tìm đến nó hỏi chuyện thì nó còn
chửi lại anh ấy là kẻ vô dụng. Làm anh ấy mất mặt trước bao nhiêu người trong
công ty.”

“Thì ra là vậy, thảo nào hôm qua anh Tịch mới chán chường như thế. Nhưng nếu
đã vậy thì sao anh chị không đá người ta ra khỏi đội ngũ? Trưởng phòng thì
phải có quyền hành đó chứ?”

“Muốn lắm nhưng chẳng được. Con cháu của sếp, ô to quá mưa không dội đến đầu.”

“Thì ra là vậy. Thôi, chị không phải tiễn em nữa. Em đi được rồi.”

“Ok, chào Khoa nhé.... Hẹn có dịp gặp lại.”

“Chào chị.”

“Con gái yêu của bố tô màu đẹp chế~~~!”

Trong một căn hộ chung cư khang trang, Tịch vừa cầm tay con gái mình tô màu
cho ông mặt trời trên giấy trắng vừa nói chuyện điện thoại với Liễu: “Cậu ấy
thực sự đã nói như vậy”?

“Đúng thế.”

“... Con yêu của bố tự tô nốt nhé, để bố đi nói chuyện với cô Liễu của con một
chút.” Trầm ngâm vài giây, Tịch nhẹ nhàng lách người ra khỏi bàn học của con,
anh cầm lấy điện thoại bước ra ban công cười khoái trá:

“Xem ra cậu ấy đúng là chẳng nợ gì chúng ta đâu, mà ngược lại chúng ta còn
phải đội ơn người ta mới đúng. Hai năm, ha ha ha! Hai năm ngồi mát ăn bát
vàng, những ông sếp kia mà biết thì có cho thêm mười lá gan cũng không dám để
thằng Dũng làm xằng làm bậy!”

“Chỉ tiếc là giờ người ta ra đi mất rồi. Em cố níu kéo lắm cũng chỉ đổi lại
được một câu bạn bè mà thôi.”

“Không, thế là em giỏi lắm rồi đấy. Lần này để em ra mặt đúng là chính xác,
nếu anh lại đứng ra như hôm qua khéo đến một lời cậu ta cũng chẳng buồn nói.
Xem ra em đúng là người cậu ta quý nhất trong cả cái công ty này.”

“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn đùa nữa!”

“Đời về cơ bản là buồn mà lị, vui lên khi còn có thể.” Thế rồi bỗng nhiên Tịch
đổi giọng: “Cơ mà em đừng tiếp tục động vào thằng Dũng nữa, nó có thể tìm cách
gạt em ra khỏi công ty đấy. Anh sẽ có biện pháp xử lý nó.”

“Sao? Lo cho đàn em đắc lực rồi à.” Chỉ thấy trong ống máy truyền ra tiếng
cười: “Đi thì đi có gì phải ngại, vừa hay em cũng đang muốn ra đi đây. Giờ lúc
nào nhìn thấy mặt nó trong phòng em cũng chỉ muốn bỏ về thôi anh ạ.”

“Chậc, thế là muốn bỏ anh một mình bơ vơ à?”

“Trong phòng còn ối người vơ cái gì mà vơ? Thôi nhé, việc xong rồi em cũng
phải về đây.”

“Được, hôm sau lại gặp.”

Tịch cúp máy, thế rồi không biết vừa mới nghĩ đến điều gì, trên khuôn mặt anh
lại lộ ra nét cười.

“Ra đi à?”

...

----------


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #92