Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
--- Danh vọng: 31
--- Dung lượng đã sử dụng: 3,32 MegaBytes / 80 MegaBytes
Chuyện đầu tiên Dương Khoa làm khi về tới phòng trọ là mở ngăn kéo khởi động
Btop.
Sau khi chắc chắn con số hiện lên trên màn hình là thật, Dương Khoa rất khoa
trương ngã ra sàn giơ hai tay ăn mừng.
Hắn thành công!
Mặc dù chỉ là thành công nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng vẫn tính là thành
công, phán đoán của hắn là chính xác!
Kiếm được danh vọng ít nhiều làm tiền vốn, sau đó đổi lấy trò chơi từ hệ
thống, thêm thắt cải tiến phù hợp rồi tung ra thị trường kiếm về nhiều danh
vọng hơn. Một vòng tuần hoàn khỏe mạnh.
Không chỉ vậy, theo trò chơi của hắn dần được hoan nghênh, tiền của sẽ tự
nhiên chảy tới.
Lăn lộn sàn nhà một hồi Dương Khoa mới tạm đóng lại Btop, sau đó mở laptop mò
vào diễn đàn zoV. Hắn háo hức muốn đọc từng lời phản hồi một tới từ cộng đồng
người chơi “Minesweeper”. Song, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn khi đăng nhập vào
diễn đàn zoV lại là một thông báo nháy đỏ dưới góc màn hình.
“Yêu cầu trò chuyện đến từ mod?”
Dương Khoa nhíu mày nhấn nút chấp nhận, mở ra cửa sổ trò chuyện:
“Xin chào mod, có vấn đề gì vậy.”
Đầu bên kia, sau cả tiếng đồng hồ nhấn F5 liên tục Sao vàng rốt cục thở phào
nhẹ nhõm khi thấy hòm thư đổi mới.
Rốt cục cũng đợi được người.
“Xin chào Camp96, tôi là thành viên đại diện cho ban quản trị diễn đàn zoV.”
Sao vàng vội vã đánh chữ, chỉ sợ tác giả lại ngoại tuyến (offline) mất.
“Camp96” là biệt danh Dương Khoa sử dụng để tham gia diễn đàn zoV. Vốn dĩ hắn
muốn đặt là “Camp”, nhưng vì hệ thống báo về tên này đã được người khác sử
dụng, vậy nên hắn đành phải thêm ngày sinh tháng đẻ của hắn vào phía sau mới
có thể sử dụng được.
Trông mất cả hứng.
Kiếp trước trong mọi trò chơi Dương Khoa đều chinh chiến dưới cái tên “Camp”,
lý do thì không ai biết, bao gồm chính bản thân hắn. Hơn nữa, hắn luôn có thể
dưới mọi tình huống nhanh chân đăng ký trước cái tên này một cách thần kỳ,
biến nó trở thành thương hiệu của bản thân.
Bất quá sang tới đây lại bị người khác giành trước, cay!
“Có chuyện gì vậy mod, tôi vi phạm nội quy gì à?” Dương Khoa chùn tay đánh
chữ. Hắn chỉ mới tham gia diễn đàn chưa được 1 ngày, chẳng nhẽ do đăng tải chủ
đề gây kích động mà bị mod để ý? Nếu là vậy thì có hơi quá đen?
“Vi phạm nội quy thì không có, chỉ là chuyện liên quan tới trò chơi
“Minesweeper” mà bạn đăng tải trên diễn đàn. Trò chơi này được cộng đồng và
ban quản lý diễn đàn đánh giá cao về lối chơi sáng tạo và hấp dẫn...” Rất
nhanh khung cửa sổ trò chuyện hiện ra một đống hàng chữ làm hắn yên tâm trở
lại.
Vậy là không phải bị ban nick, Dương Khoa thở ra một hơi. Chỉ cần chủ đề của
hắn còn được treo trên diễn đàn là yên tâm rồi, hắn muốn tận thu thêm một ít
điểm danh vọng nữa.
Trên đường từ quán cơm về nhà, Dương Khoa không quên cẩn thận tính toán lại
một phen. “Minesweeper” dù sao cũng chỉ là một minigame, cho dù sở hữu vài nét
độc đáo cũng không thể giúp bản thân nó kéo dài phong quang quá lâu. Tại thế
giới cũ, tuy trò chơi có thể tập hợp một nhóm fan hâm mộ ngu trung sau hơn 20
năm phát hành, thế nhưng bản thân trò chơi luôn nằm trong tình trạng thoi thóp
chờ chết.
Nó thậm chí còn chằng phải là một trò chơi đúng nghĩa, mà giống như công cụ
luyện tập thao tác nhiều hơn.
Huống chi ở một thế giới mà chế tác trò chơi đã có bề dày lịch sử này, Dương
Khoa thậm chí còn đánh lô tô trong bụng: “Minesweeper” tuyệt không sống hết
mùa hè năm nay. Vì thế Dương Khoa nhanh chóng làm ra quyết định: tranh thủ lúc
trò chơi còn chưa chìm vào quên lãng phải mau chóng đẩy ra trò chơi mới. Mà
trò chơi đó sẽ phải là một trò chơi đúng nghĩa.
Như thế đồng nghĩa với việc hiện giờ chỉ cần có bất cứ một cơ hội nào có thể
giúp cho “Minesweeper” tiếp tục được truyền bá thuận lợi, hắn đều sẽ nắm lấy.
Tất cả, vì danh vọng!
“...vì thế ban quản trị zoV đi đến quyết định muốn đem trò chơi của bạn đi
liền với diễn đàn, không biết ý bạn thế nào? Tất nhiên nếu bạn đồng ý chúng ta
có thể thỏa thuận chi tiết hơn về tiền bạc trong hợp đồng ngay bây giờ.”
“Cảm ơn ban quản trị diễn đàn ưu ái.” Chủ ý đã định, Dương Khoa gõ chữ như
bay: ”Minesweeper” chỉ là một trò chơi giản đơn. Nếu ban quản trị diễn đàn đã
cảm thấy hứng thú, liên quan tới phát hành trò chơi tôi có thể miễn phí trao
quyền cho ban quản trị diễn đàn xử lý. Không biết ý tứ của ban quản trị thế
nào?”
Phía bên kia, Sao vàng không tin vào mắt mình khi nhìn thấy chữ “miễn phí”
hiện trên màn hình.
Người tốt!
“Cảm ơn nhã ý của bạn.” Sao vàng đánh chữ như bay: “Bất quá, ban quản trị zoV
đã có thảo luận qua về phương án phát hành và cảm thấy không thể để tác giả
mất công sức mà không thu hoạch được gì. Thế này đi, chúng tôi muốn trả bạn 5
triệu đồng, xem như khoản phí trao quyền phát hành trò chơi. Như vậy có được
hay không?”
“Vậy thì cảm ơn mod cùng ban quản trị.” Thấy mod nói vậy Dương Khoa cũng đồng
ý luôn. Trò chơi được diễn đàn xuất lực tuyên truyền, chỉ cần tên của hắn vẫn
còn ở đó thì việc thu hoạch danh vọng hẳn là không có vấn đề. Còn với khoản
tiền 5 triệu thêm vào hắn có thể kiên trì chống đỡ thêm một quãng thời gian
nữa chờ trò chơi mới xuất thế, chẳng có lý do gì mà không nhận cả.
Người ta đã nói vậy rồi mà còn từ chối thì quả là bất kính.
Thấy Dương Khoa đồng ý, Sao vàng cũng vui mừng dốc cốc nước lạnh tu một hơi
sảng khoái. Ban quản trị cho hắn định mức thao tác là 10 triệu đồng. Hắn chỉ
mất có 5 triệu liền đem trò chơi nắm vào trong tay, 5 triệu còn lại hiển nhiên
là chui vào túi hắn rồi.
Cứ thế cuộc giao dịch thương mại đầu tiên trong cuộc đời Dương Khoa đạt thành
thỏa thuận sơ bộ trong nháy mắt, với kết quả ai nấy đều cảm thấy vui vẻ.
...
----------
Dành một buổi chiều nghỉ ngơi hưởng thụ những lời khen chê có cánh của cộng
đồng, Dương Khoa không quên tự thưởng cho mình một bữa tối thịnh soạn trước
khi bắt đầu công việc mới.
Sau khi trao đổi với mod diễn đàn zoV, ngay trong buổi chiều một người đàn ông
cường tráng, râu tóc rậm rạp tự xưng là thành viên trong ban quản trị diễn đàn
tìm đến tận nơi hắn ở trọ, cầm theo một bản hợp đồng ký kết liên quan tới việc
trao quyền phát hành trò chơi “Minesweeper”. Dương Khoa sau khi tra xét kỹ
lưỡng hợp đồng không có vấn đề liền đặt bút ký tên.
Nha, kỳ thực vấn đề là có, rõ nhất là số 5 biến thành số 10, nhưng Dương Khoa
mặc kệ. Nhanh chóng ký xong hợp đồng rồi nhận tiền mới là khôn ngoan.
Nước trong quá thì không có cá, người tốt quá thì không ai chơi.
Với tư cách một con nghiện trò chơi lâu năm, Dương Khoa thừa hiểu đạo lý bản
thân còn nhỏ yếu thì chưa có tư cách hưởng thụ đãi ngộ công bằng. Chỉ khi trở
nên cường đại mới nên suy tính chuyện đòi lẽ phải thuộc về mình.
Chống chọi khó khăn sơ khai, từng bước vượt qua nghịch cảnh, trở nên mạnh mẽ
giết ngược trở về. Cuộc đời là một trò chơi nhập vai Hardcore, không phải sao?
Hai bên chỉ trao đổi mấy câu ngắn gọn, sau khi xem xét hợp đồng đã ký không có
vấn đề người đàn ông kia vội chào từ biệt, cảm giác như đang vội lắm. Dương
Khoa đưa tiễn đến cửa rồi cũng không bận tâm đến nữa.
Tới đây, mọi chuyện liên quan đến đứa con đầu lòng “Minesweeper” của Dương
Khoa tạm có một kết thúc. Tiếp theo hắn hẳn là nên suy nghĩ triển khai nước đi
tiếp theo.
Chẳng qua vừa có thêm một khoản tiền, Dương Khoa bèn tạm gác lại công việc để
sống phóng túng một chút, dù sao tiền kiếm được là để tiêu, không phải là để
trong ví mỗi ngày lôi ra ngắm no mắt.
Hắn nhanh chóng quyết định bữa ăn “thịnh soạn” tối nay là phiên bản nâng cấp
của món bánh mỳ sốt vang ăn tối hôm qua: bánh mỳ xúc xích hai trứng!
“...Được rồi, vẫn là nên chú ý tiết kiệm một chút. Cách mạng muốn thành công
cần phải trường kỳ kháng chiến” Dương Khoa ê ẩm mặt mày nhai bánh, trong lòng
không ngừng động viên bản thân: tiền của giờ phải dành dụm, giờ chưa phải lúc
tiêu pha phung phí.
Trở lại công việc chính, liên quan tới trò chơi mới Dương Khoa nhanh chóng đưa
ra quyết định: không thể chọn PC cùng VR làm hệ máy phát triển trò chơi được
nữa. Qua việc dùng danh vọng đổi lấy trò chơi “Minesweeper” hôm qua, hắn đã mơ
hồ xác định được tỷ lệ quy đổi trò chơi của hệ thống.
Đó là: không có ngàn vạn danh vọng, đừng mơ siêu phẩm!
Vậy với số lượng ít ỏi danh vọng hiện có, đổi lấy một trò chơi trên di động là
lựa chọn khả quan nhất. Yêu cầu chất lượng của trò chơi điện thoại sẽ không
quá cao, chỉ cần đáp ứng được mặt quan trọng nhất là cung cấp giải trí tức
thời tốt thì các mặt còn lại của trò chơi hoàn toàn có thể châm chước.
Hơn nữa thao tác lợi nhuận trò chơi điện thoại ở một mức độ nào đó cũng dễ hơn
những hệ máy còn lại.
Trò chơi trên điện thoại mà, trả phí chẳng tốn mấy đồng nên không sợ không
người mua. Còn mở bán miễn phí thu lợi từ quảng cáo nhiều lắm chỉ bị coi là
phiền toái, có bị lên án cũng không đến nỗi quá mức kịch liệt.
Còn nữa, đừng nhìn mấy trò chơi điện thoại có dung lượng không đến 10
MegaBytes, 100 MegaBytes mà coi thường khả năng “hút máu” ngang đỉa đói của
nó. Vô số trò chơi trên điện thoại thoạt nhìn giản đơn vô cùng nhưng khả năng
kiếm tiền của nó chỉ có thể tóm gọn trong hai từ “khủng khiếp” để hình dung.
Ví dụ thì nhiều vô số kể: Flappy Bird, Candy Crush Saga, Fruit Ninja... những
trò chơi phong vân một thời hắn đã trải qua, nhìn tổng thể chẳng có mấy nét
đặc sắc, chế tác lại chẳng khó khăn, nhưng lợi nhuận của nó lại làm người ta
giận sôi.
Quyết định xong, trò chơi tiếp theo sẽ là một trò chơi điện thoại.
Mở ra Btop, sau khi lựa chọn hệ máy điện thoại, Dương Khoa quyết định đêm nay
chơi lớn!
Hắn đặt tất tay 30 điểm danh vọng, chỉ giữ lại 1 điểm lẻ loi cầu may.
Mặc dù hành động này không phù hợp với lối suy nghĩ an toàn nhất quán của hắn,
nhưng Dương Khoa đoán chừng những ngày tới thế nào danh vọng cũng sẽ tăng
thêm, nhất là trong tương lai rất gần diễn đàn zoV sẽ tiến hành quảng bá
“Minesweeper” rộng rãi. Vậy nên giờ hắn muốn tiêu tốn nhiều danh vọng để tranh
thủ đến đồ tốt từ hệ thống.