Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Trời ui nhỏ giọng thôi em, anh đang ngồi với sếp Khoa đó.” Chờ cho Kim Cúc
nói xong Duy Hải mới áp lại điện thoại vào tai hồi đáp, vẻ mặt bất đắc dĩ
trông buồn cười hết sức.
“... Ồ vậy à, thế thì gửi giúp em lời chào đến sếp Khoa nhé.”
“Khỏi cần em ạ, em kêu gào to như vậy sếp Khoa cũng nghe thấy hết rồi. Sếp
đang cười hai anh em mình đây này.”
“Ôôô, tại anh nên em mới bị sếp Khoa cười đó. Mà anh trả lời em đi chứ, đang
làm gì mà không trả lời tin nhắn Facechat của em vậy?” Trong điện thoại Kim
Cúc tiếp tục lên tiếng truy vấn, thế nhưng ngữ khí đã mềm mỏng đi ít nhiều.
“Ừ thì anh có thấy thông báo tin nhắn nào đâu mà trả lời? Có thông báo một cái
là anh nhắn lại luôn đấy, chắc chỗ anh đang ngồi sóng hơi kém nên không bắt
được mạng.... Thì anh vừa bảo là đang ngồi với sếp Khoa còn gì? Đang họp kín
bàn bạc chút chuyện quan trọng ấy mà.... Ừ ừ, đợi anh tý để anh ra ngoài nói
chuyện cho riêng tư nhé.”
Đoạn Duy Hải giơ tay ra hiêụ với Dương Khoa trước khi đứng lên cầm điện thoại
chạy tới góc đối diện. Hai người trò chuyện với nhau khá lâu, phải mất tới năm
phút đồng hồ Duy Hải mới mang theo khuôn mặt bất đắc dĩ quay trở lại bàn nhậu.
Chỉ chờ có thế Dương Khoa lập tức cất giọng tò mò hỏi thăm:
“Chị Yurin hả anh?”
“Ừ.”
“Thảo nào tâm sự lâu thế, đúng là người yêu có khác. Sướng nhất anh Hải rồi
đó.”
“Ui giời ơi, người yêu cái gì chú cứ.... Nó rõ ràng đến thế cơ hả chú Khoa?”
Vốn định phản bác như một thói quen, song được nửa chừng thì Duy Hải lại quay
ra thú nhận một cách gián tiếp.
“Chứ sao nữa. Ai quen biết anh với chị Yurin chẳng coi hai người là một cặp?
Trai tài gái sắc đẹp đôi quá đáng luôn.” Trêu chọc xong Dương Khoa chợt đổi
giọng nghi vấn: “Đừng nói với em là hai người không phải người yêu của nhau
nhé?”
“Ý anh không phải thế. Chỉ là... sự tình hơi bị phức tạp khó nói chú ạ.”
“Khó nói à? Vậy thì thôi không nói nữa là được. Nào, cạch đi anh.” Thấy Duy
Hải có vẻ không tiện nói Dương Khoa cũng không tiếp tục gặng hỏi thêm. Hai
người quay trở về với cuộc chè chén, nhưng rồi không được một phút sau Duy Hải
lại đổi ý thêm một lần nữa:
“Mà thôi, anh với chú thì có cái gì mà phải giấu nhau chứ? Đến chuyện dự án
trò chơi mới hệ trọng như thế chú còn đem ra chia sẻ được thì dăm ba cái
chuyện tình cảm của anh có là cái gì mà không thể nói ra? Chú Khoa có muốn
nghe chuyện của anh với Cúc thì để anh kể cho mà nghe.”
“Thế mới là người anh em tốt của em chứ. Em nghe đây. ( ̄ヮ ̄) “
“Ừm, với cả chú có người yêu rồi thì thuận tiện cho anh xin một ít lời khuyên
về chuyện tình cảm nữa nhé. Đầu tiên, mọi sự bắt đầu từ cái hôm trò chơi
“Plants vs Zombies” chính thức mở bán….”
Theo lời kể chậm rãi của Duy Hải, buổi nhậu bàn chuyện công việc giữa hai
người anh em nhanh chóng chuyển thành tiết mục tư vấn tình cảm chúng ta thường
lắng nghe trên sóng radio. Nội dung chuyện tình của cặp đôi nhân viên nòng cốt
thuộc biên chế Ninja Studio đúng là khá dài dòng phức tạp, nhưng nó hoàn toàn
có thể tóm gọn lại chỉ bằng một câu thơ.
Đó là “Tình trong như đã mặt ngoài còn e.”
“... Ối giời ơi, tức là đến tận bây giờ anh và chị Cúc vẫn CHƯA chính thức đến
với nhau? Không ai chủ động nói lời yêu đương gì mà cứ mập mờ qua lại với nhau
thế suốt cả năm trời?” Nghe xong chuyện tình của người đàn anh Dương Khoa
không nhịn được kêu to, đến nỗi khách ăn uống ngồi ở phía xa thấy động tĩnh lạ
thường phải ngoái đầu lại xem sao.
“Suỵt! Nhỏ giọng thôi, chú định cho cả thế giới biết chuyện của anh à?” Duy
Hải vội vàng đưa ngón trỏ lên miệng mình ra hiệu Dương Khoa đừng to tiếng. “Sự
tích” có lấy gì làm vẻ vang đâu mà tuyên truyền cho người người nhà nhà biết
vậy? Ngượng chết đi được!
“… Có lẽ em chỉ có một lời khuyên duy nhất cho anh thôi anh Hải ạ.” Bình tĩnh
lại Dương Khoa không chút phân vân tổng kết: “Yêu thì phải nói, đói là phải
nhậu! Anh phải chủ động bày tỏ tình yêu với chị Yurin đi chứ? Trong chuyện
tình cảm nhà trai lúc nào cũng phải chủ động hết, chứ nhà gái họ không nói
toạc mọi thứ ra đâu. Như em đây này, hồi xưa ngại chết người luôn nhưng rồi
cuối cùng vẫn phải là người tỏ tình trước. Có thế chuyện tình đôi bên mới
thành được.”
“Ừ thì anh cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ bảo tiến thêm một bước thì anh lại hơi
bị ngại chú ạ. Ca của anh thực ra nó không được vô tư như ca của chú đâu.”
“Dào ôi, ngại quái gì cái chuyện này?... Nghe em đi, em thấy mấy lần chị Yurin
bắn tín hiệu rõ ràng lắm rồi, chỉ chờ anh chủ động thôi đó. Tầm này anh cũng
không còn trẻ nữa, sự nghiệp ổn định thì tính chuyện yêu đương dần đi là vừa
đẹp. Gặp được cô gái đáng quý như chị Yurin thì hãy nắm chặt lấy, đừng lăng
nhăng như ông anh Hoàng không tốt đâu.”
“… Ông bạn Hoàng mà nghe thấy lời này của chú chắc tức chết. Ông ấy có phải
lăng nhăng gì đâu, chẳng qua là bị ông tơ bà mối ghét bỏ thôi nên mãi chẳng
kết duyên được với cô em nào. (cười)”
“Vậy thì anh càng phải trân trọng những gì mà mình đang có đi anh Hải. Nghe
em, chuyện bày tỏ tình cảm phải chủ động dứt khoát vào. Hơn nữa anh nên tiến
hành ngay bây giờ đi, chị Yurin như thế là chờ anh hơi bị lâu rồi đó.”
“Chà…. Thôi được, anh sẽ làm theo lời khuyên của chú.”
“Có vậy chứ. ( ̄ω ̄) “
“Cơ mà theo chú thì liệu cuối tuần này anh bàn chuyện nghiêm túc với Cúc nó có
bị gấp gáp quá không? Nếu gấp gáp quá thì hay là để sang tuần sau cho nó thư
thả? Thuận tiện chuẩn bị sẵn sàng tinh thần các thứ nữa không có lại nói không
ra lời.”
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
“… Hở, sao chú lại nhìn anh bằng ánh mắt quái đản thế?”
“Chán anh thật sự chứ còn sao nữa. Ý em là, NGAY BÂY GIỜ ấy.” Tới đây thì một
ý nghĩ bất lương chợt hiện lên trong đầu Dương Khoa, hắn lập tức rút điện
thoại trong túi quần bấm số gọi đi.
“A lô?”
“Chị Yurin, là em Khoa đây. Em đang ngồi với anh Hải, anh ấy có lời cực kỳ đặc
biệt muốn nói với chị ngay bây giờ, chị chịu khó cầm máy đợi anh ấy tý nhé.”
“Ơ cái chú này! Buồn cười! (*⊙д⊙) “
“Cười cái gì mà cười. Anh cứ chần chừ thế mới buồn cười ấy.”
“Chần chừ gì? Đấy là từ từ cân nhắc mọi bề đấy chứ?”
“Thôi thôi thôi, vấn đề này có phải là vấn đề liên quan đến đầu óc đâu mà cân
nhắc? Hành động theo những gì con tim mách bảo mới là đúng đắn.”
“… A lô? Sếp Khoa hay anh Hải có còn ở đó không thế?”
“Đây có đây, chị đợi chút.” Thấy thanh âm ngờ vực vủa Kim Cúc vọng ra Dương
Khoa lập tức đưa điện thoại trong tay về phía Duy Hải, vẻ dứt khoát thể hiện
rõ ràng trên khuôn mặt: “Của anh đây. Đừng làm em và chị Yurin thất vọng nữa
nhé.”
“… Anh ghét chú. (  ̄- ̄) “
“Không, anh không ghét em đâu anh Hải. Trái lại sau phi vụ này anh còn phải
đội ơn em đó. Nhanh nào, mỏi tay.”
“… Thôi được, chú chờ chút.” Thở dài nhận mệnh, Duy Hải tiếp lấy điện thoại
sau đó quay trở lại góc ban nãy để làm ra quyết định trọng đại của cuộc đời.
Trong khi Dương Khoa thì nở nụ cười đắc ý đánh mắt dõi theo, lòng thực sự hy
vọng ông anh khù khờ sẽ tỏ tình thành công.
Duy Hải đương nhiên là tỏ tình thành công.
Thêm nữa, sự tình còn diễn ra thuận lợi vượt xa dự liệu của anh: không cần anh
phải bày tỏ đến câu thứ hai Kim Cúc đã lập tức đồng ý luôn. Nhanh gọn lẹ tựa
như cái cách Thảo My đón nhận tình cảm Dương Khoa dành cho bản thân vậy, đúng
là thấy “ý trung nhân” trong lòng ngỏ lời có khác ai cũng giống ai.
Thế rồi trong suốt cả tuần sau đó, Kim Cúc đã dẫn Duy Hải đi khắp mọi phòng
ban trong Ninja Studio để khoe với mọi người rằng cô và anh đã chính thức là
một đôi. Rất đỗi khoa trương, nhưng có thể thông cảm được cho hành động này
của cô vì cô đã đợi chờ lời yêu thương từ phía “bạn trai hờ” quá lâu rồi. Cảm
xúc vỡ oà sau từng ấy năm tháng qua đi có muốn ngăn cũng chả được, thế nên cứ
để cô tận hưởng niềm hạnh phúc ấy một chút cũng tốt.
Tất nhiên là sau khi nghe xong lời tuyên bố kết đôi của Kim Cúc chẳng có lấy
một ai trong công ty lấy làm lạ hết. Giống như Dương Khoa, ai nấy đều tưởng
rằng hai người họ đã là một đôi từ lâu lắm rồi cơ, hiện tại chỉ là công khai
mối tình cho toàn dân thiên hạ biết mà thôi. Làm Duy Hải cảm thấy ngượng ngùng
vô cùng, còn Kim Cúc thì bất mãn đến nỗi “nhà trai” phải mất rất nhiều thời
gian để dỗ dành mới chịu bỏ qua.
Chuyện tình cảm cá nhân viên mãn, trút bỏ thành công gánh nặng canh cánh trong
lòng Duy Hải rất nhanh chóng bày tỏ sự cảm kích dành cho Dương Khoa, giống như
lời hắn đã từng nói trước đó. Hơn nữa sự cảm kích ấy còn được thể hiện thông
qua hành động cụ thể chứ không chỉ là lời nói suông. Trong suốt phần còn lại
của tháng sáu anh làm việc với một tốc độ cực kỳ nhanh nhạy và độ chuẩn xác
gần như tuyệt đối, bắt kịp tiến độ của những người anh em đi trước trong dự án
“Age of Empires” đồng thời trực tiếp giúp cho trò chơi có khả năng hoàn thành
sớm hơn cả nửa tháng so với kế hoạch đề ra.
Biết được chuyện này Dương Khoa tất nhiên là vui vẻ vô cùng, lòng thầm nghĩ
sớm biết vậy thì hắn đã xách động ông anh tỏ tình với đối phương từ lâu rồi
mới đúng. Kế đó, để cho bằng anh bằng em hắn cũng vội vã tất bật với những dự
án của riêng mình, một mặt soạn bản thảo kế hoạch cập nhật “Slay the Spire”
mặt khác lại xoay sở thời gian hoàn thiện nốt số mẫu mobile có trong
“GunBound”. Thời gian còn thừa thì tham gia xử lý chính vụ như định ngày phát
hành “Age of Empires” chính thức, chốt giá bán và giá đặt mua trước vân vân…,
cộng thêm hoạch định những quyết sách mới mẻ giúp ích cho sự phát triển của
công ty.
Ninja Studio, một ngày cuối tháng sáu.
“Thu mua một văn phòng chuyên phát hành trò chơi tại châu Âu làm chi nhánh
mới?” Vẫn là một cuộc họp mặt hai người tại căn phòng truyền thống, sau khi
lắng nghe quả bom tin tức nặng ký Thu Lan ném ra Dương Khoa trợn mắt há hốc
mồm, biểu thị bản thân đang vô cùng bất ngờ.
“(Nhướn mày) Khép cái miệng lại đi Khoa, chú ý tác phong…. Cụ thể hơn thì là
mua lại một văn phòng chuyên phụ trách phát hành trò chơi tại châu Âu từ tay
một công ty trong nước. Cái tên của công ty này cũng không xa lạ gì đối với em
đâu.”
“Công ty nào thế?”
“Gold Egg, cái công ty không lọt vào mắt xanh của em khi xưa đó.”
“… Có à?”
“Có chứ? Em quên vụ chọn nhà phát hành cho “Fruit Ninja” rồi sao? Năm xưa được
bốn nhà khả quan nhất thì em gạt bỏ công ty này đầu tiên đó.”
“Khiếp chị Lan nhớ kinh thế, mấy chi tiết vặt vãnh này em quên sạch từ đời nào
rồi.” Ngẫm nghĩ mất mấy giây không nhớ ra được chuyện quá khứ nên Dương Khoa
chỉ biết gật đầu công nhận lời của Thu Lan. Kế đó hắn tiếp tục lên tiếng hỏi
han: “Sao tự dưng chị lại tính đến chuyện mua của người ta vậy. Chẳng nhẽ
người ta dứt ruột bán ra?”
“Không những bán ra mà còn bán vội ấy, cơ hội ngàn năm có một này bỏ qua sẽ
rất tiếc em ạ.” Đoạn Thu Lan đi vào trình bày cặn kẽ mọi thứ cho Dương Khoa
hiểu rõ ngọn ngành. Thì ra vào hồi đầu năm nay, một công ty trò chơi tầm trung
của nước nhà là Gold Egg đã gặp phải khó khăn chồng chất trong việc duy trì
đường dây phát hành trò chơi của mình tại châu Âu. Trải qua mấy tháng trời vật
lộn tìm cách giải quyết nan đề mà không thành, cuối cùng thành viên cao tầng
của công ty này quyết định buông bỏ đường dây phát hành trò chơi tại lục địa
già để chuyên tâm hoạt động tại những mảng thị trường, lĩnh vực hứa hẹn khác.
Tuy vậy nếu chỉ đơn giản là đóng cửa văn phòng thanh lý tài sản các thứ thì
quá lỗ vốn, chỉ cần chưa bị dồn vào bước đường cùng sẽ chẳng có ai lựa chọn hạ
sách ấy hết. Thế là Gold Egg nhanh chóng thả ra phong thanh rằng họ sẵn sàng
trao lại chi nhánh phát hành của bọn họ cho những đơn vị đồng hành trong nghề,
chỉ cần nhận về được giá tiền hợp lý so với những gì bọn họ đã đầu tư.