Bom Tấn Hoàn Mỹ


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

“Đẹp. Cơ mà không thể tin nổi là có một ngày em được tận mắt nhìn thấy anh
Hoàng mặc món đồ nào đó khác màu vàng đấy. Hôm nay kiểu gì trời cũng mưa to
cho xem!” Cuối cùng Dương Khoa không nhịn được trêu chọc ông anh lập dị một
phen. Ai bảo từ hồi quen nhau đến giờ chưa một lần nào hắn thấy Thiếu Hoàng
mặc đồ khác lạ như vậy chứ. Cái biệt danh “én vàng” đâu phải chỉ dùng để gọi
cho có đâu?

“(Trề môi) Ơ cái chú này buồn cười. Con người ta phải có lúc ăn mặc khác đi
chứ, ăn vận một kiểu quanh năm suốt tháng làm sao được?”

“Vấn đề là điều đó hình như không áp dụng với trường hợp anh Hoàng của em.
Nghe anh Lâm bảo từ khi mới sinh ra anh đã chỉ mặc mỗi quần áo màu vàng rồi,
đến đồng phục đi học trên trường anh còn tìm cách dát vàng nữa cơ. ( ̄▽ ̄) ”

“ (` д ´*) Má, thằng Lâm bốc phét mà chú cũng tin à chú Khoa? Trường lớp nào
cho học sinh mặc đồ màu vàng vào lớp? Quần đen áo trắng!”

“Rồi rồi, thì bốc phét…. Dát vàng chỗ nào thế anh Hoàng?”

“Túi áo và khuy áo, thêm cả….” Bị Dương Khoa lừa cho thiếu chút nữa nói toạc
móng heo mọi thứ, Thiếu Hoàng lập tức gạt phăng chủ đề nhạy cảm sang một bên:
“Mà thôi, dẹp ngay chuyện anh ăn mặc thế nào đi nhá. Đã không khen thì thôi
lại còn cà khịa, mệt mỏi hết sức! ┐( ̄ヘ ̄)┌ “

“Ơ kìa, vừa mới khen đẹp xong còn gì nữa…. Mà thôi, thấy anh đi đầu ủng hộ sản
phẩm mới thế này là em vui rồi. Áo mặc có được không anh?”

“Được chứ, mẫu mã đẹp mà chất vải cũng tốt. Riêng hai thứ ấy thôi là anh đã
mua rồi chứ đừng nói đến chuyện ủng hộ công ty.” Cơn buồn bực qua đi Thiếu
Hoàng hào hứng ba hoa: “Lại nói anh thấy áo “Angry Birds” nhà mình bán chạy
lắm chú ạ. Chú phải nhìn tận mắt cái cảnh trang web đặt mua lúc nào cũng đăng
biển hết hàng mới thấy kinh dị, rồi thì ngoài cửa hàng lúc nào cũng có ba bốn
người đua nhau săn lùng từng mẫu áo chim chóc cụ thể nữa. May mà nhà mình có
sẵn hàng, không thì chưa chắc anh đã mua được cái áo Chuck đang mặc trên người
đây đâu.”

“Ghê vậy cơ à? Em chả để ý đến thị trường lắm đâu. Trong họ nhà em mấy anh chị
cũng có đua nhau mua áo về mặc cơ mà em tưởng chỉ có mỗi họ nhà em như vậy
thôi.” Câu chuyện Thiếu Hoàng kể khoa trương cực kỳ nhưng vẫn khiến cho Dương
Khoa vân vê cằm suy tính một hồi. Chuyện kinh doanh các mặt hàng ăn theo trò
chơi “Angry Birds” lần này như thường lệ hắn bàn giao hết cho mấy bà chị lớn
triển khai sau đó chẳng buồn quan tâm đến nữa. Vốn trong lòng chỉ đinh ninh
rằng nó sẽ đem lại một khoản lợi nhuận không tệ như chuyện kinh doanh thú bông
“Plants vs Zombies” dạo nọ, cơ mà dựa theo xu thế hoả bạo trước mắt có lẽ nên
đánh giá lại một phen.

“Vài hôm nữa chắc phải tạt qua chỗ bà chị Lan để hỏi thăm xem mấy bà chị “chơi
một vố lớn” thế nào rồi mới được. Còn bây giờ cứ lo liệu công việc chính trước
đã.” Trong đầu làm ra quyết định, Dương Khoa quay về với chủ đề câu chuyện ban
đầu: “Có điều sản phẩm nhà mình được đón nhận rộng rãi thế cũng là một chuyện
tốt. Không cần phải lo lắng gì đâu anh Hoàng, cứ để bên phòng chị Lan lo liệu
là được rồi. Giờ thì, ban nãy anh nói chiến dịch anh Lâm làm ra “cùi mía” là
sao? Em thấy chất lượng của chúng tuyệt vời đấy chứ?”

“Đó là chú, chứ anh thì anh thấy nó cứ khó nhai kiểu gì ấy. Chơi những màn
chơi thằng Lâm dựng sẵn thà anh so tài với máy còn hơn. Hay cũng có thể là do
nó không hợp gu của anh, trò “Quê hương rồng thiêng” anh cũng chỉ chơi phần
chơi mạng là chủ yếu.”

“Nhất định là nó không hợp gu của anh đó anh Hoàng. Phần chiến dịch của trò
chơi em giám sát chất lượng chặt chẽ lắm, không có vấn đề gì đâu…. Từ từ, đánh
với máy á?”

“Ừ?”

“Trong phần chơi đơn?”

“Tất nhiên rồi, không chơi đơn thì là gì?”

Chỉ chờ Thiếu Hoàng lên tiếng khẳng định Dương Khoa lập tức tỏ vẻ hăm hở: “Ý
anh là, bên anh Hưng thiết kế xong hệ thống AI rồi? Nhanh thế?”

“Ừ, có anh tham gia trợ giúp xây dựng kịch bản một cái là Hưng nó khai khiếu
ngay.” Thiếu Hoàng không quên khoe công: “Tuy nhiên chú cũng đừng mừng vội,
trước mắt mới được bốn cấp độ từ siêu dễ đến khó mà thôi. Kịch bản cho chế độ
siêu khó chưa xây dựng xong.”

“Vậy cũng được, có phiên bản test thử không em muốn xem qua một chút.” Đoạn
Dương Khoa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thiếu Hoàng, ánh mắt tràn ngập sự chờ
mong.

Thêm một tiếng nữa trôi qua.

“Phòng thủ khá lắm, vậy thì thử chiến thuật này xem.”

Mắt thấy phe đối phương chống lại chiến thuật “Knight rush” bằng những con lạc
đà chém đơn lẻ trên màn hình, vẻ mặt thích thú Dương Khoa lập tức xoay chuyển
chiến thuật để tiếp tục theo dõi đánh giá phản ứng của hệ thống AI trong “Age
of Empires”. Để thoả mãn cơn hiếu kỳ của hắn, Thiếu Hoàng đã cho hắn mượn một
chiếc laptop để test thử phiên bản cập nhật hệ thống AI đang được chế tác dở
dang. Và mặc dù thời gian tiếp xúc chưa được bao lâu, song cứ từ dáng dấp
trước mắt thì có thể thấy được hắn vô cùng hài lòng với thành quả công việc
mới nhất này của đội ngũ.

“Sao rồi chú Khoa, làm gì mà chơi miệt mài thế?” Ngồi làm việc phía đối diện,
nghe thấy Dương Khoa lẩm bẩm Thiếu Hoàng nghiêng đầu hỏi thăm.

“Mọi thứ “toẹt vời” lắm anh Hoàng, đang bị cuốn quá không dứt ra được đây.”
Dương Khoa không chút phân vân lên tiếng khen ngợi. Phải công nhận hệ thống
kịch bản AI do đoàn đội của Hưng và Thiếu Hoàng xây dựng có chất lượng thật sự
tốt, ăn đứt cái hệ thống kịch bản AI rác rưởi của phiên bản trò chơi thế giới
cũ trong mọi mặt.

Nguyên bản khi so tài với người chơi trong chế độ Standard của phần chơi đơn
máy móc chỉ có thể vận dụng một vài chiến thuật khuôn mẫu, kèm thêm khả năng
“ăn gian tài nguyên” và “ăn gian thao tác” để gây khó dễ. Độ khó thiết lập
càng cao thì máy móc ăn gian càng trắng trợn và đó là tất cả. Tiếp xúc một vài
lần đầu còn thấy thử thách, nhưng chỉ cần chơi nhiều là người chơi ai nấy đều
sẽ cảm thấy nhàm chán và vô vị.

Yếu tố này nói cho cùng thì cũng không đánh chê trách cho lắm, bởi “Age of
Empires” vốn là một trò chơi chú trọng việc người chơi so tài lẫn nhau hơn là
so tài với máy. Chế độ chơi đơn tẻ nhạt vô vị? Không sao, hãy cứ coi nó như
hạng mục luyện tập làm quen trước khi chiến đấu với đối thủ khắp năm châu là
được. Chính vì mang theo tâm lý không quan trọng như thế nên khuyết điểm AI to
tướng đã được cộng đồng người chơi đại chúng tại thế giới cũ rộng lượng bỏ
qua, và cứ thế một mực tồn tại trong hàng chục năm trời.

Có điều cái cộng đồng ấy buồn thay lại không bao gồm nhân vật chính của chúng
ta. Chưa kể với vị thế của một nhà chế tác trò chơi như hiện tại thì Dương
Khoa càng có lý do để nhặt bỏ hạt sạn to tướng mang tên AI ra khỏi “Age of
Empires”. Chính vì thế nên ngay từ khâu xây dựng bản thảo ý tưởng, hắn đã đặt
trọng trách xây dựng một hệ thống kịch bản AI chuẩn chỉ lên vai các thành viên
phụ trách mảng lối chơi hạch tâm.

Không cần phải thông minh hay xuất sắc gì cho cam, chỉ cần hệ thống AI trong
trò chơi đừng “phế vật” đến nỗi phải áp dụng chiêu số ăn gian là được.

Với nền khoa học kỹ thuật vượt trội nơi đây, Dương Khoa tin chắc rằng đội ngũ
nhân viên dưới trướng sẽ không gặp phải khó khăn nào đáng kể trong việc hoàn
thành hạng mục được giao. Và quả thực câu trả lời mà hắn nhận được trong ngày
hôm nay đã không hề khiến cho hắn cảm thấy thất vọng, nếu không muốn nói là
vui mừng khôn xiết. Hệ thống AI trong trò chơi suy nghĩ rất “người”, tuỳ thuộc
vào từng độ khó thiết lập khác nhau mà lối chơi máy móc triển khai sẽ khác
nhau tương ứng. Bên cạnh đó câu chuyện ăn gian tài nguyên thao tác vân vân…
cũng chính thức chỉ còn là ký ức đối với một kẻ xuyên việt như Dương Khoa.

Hoàn mỹ.

Giờ thì trò chơi “Age of Empires” của Ninja Studio đã kế thừa toàn bộ những
yếu tố nổi bật làm nên một tượng đài chiến thuật thời gian thực của thế giới
cũ, đồng thời sở hữu cho mình hệ thống AI thông minh và nền đồ hoạ âm thanh
tối tân. Có thể gọi trò chơi chuẩn bị xuất xưởng này là một quả “bom tấn” cũng
không quá.

“Quê hương rồng thiêng” gì đó ơi, hy vọng các người đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Thôi nào chú Khoa, không dứt cũng phải dứt đi thôi. Có chú ở đây mấy anh em
làm việc áp lực lắm. Nếu muốn test thì qua bên Game Tester đi, anh sẽ gửi bộ
cài sang cho mà test.” Thiếu Hoàng vừa cười nói vừa giơ tay chỉ khắp bốn phía.
Đúng là có mặt Dương Khoa ở đây các thành viên xung quanh ai nấy đều cặm cụi
làm việc, đến một lời thì thào hay một cái thở mạnh cũng không có. Trông căng
thẳng hết sức!

Chắc là thường ngày họ quen với việc sếp lớn cố thủ tại phòng làm việc của
riêng mình rồi.

“… Thôi, không cần thiết đâu anh Hoàng.” Không muốn làm mấy anh em khó xử
Dương Khoa điềm tĩnh thoát khỏi trò chơi: “Kịch bản AI thế này là em hài lòng
rồi. Chỉ có một chi tiết nhỏ cần bổ sung thôi, đó là tại cấp độ khó trở lên AI
cần phải biết lùa hươu về gần nhà chính thời điểm đầu trận đấu. Không cần sát
nhà, chỉ cần đừng gặp con nào bắn giết con đó là ổn.”

“Cái này thì lát chú bảo đội Hưng luôn đi, thông qua anh làm gì nữa?”

“Cho em mượn giấy bút.”

“Đây.”

Nhìn Dường Khoa ghi vội vài chữ lên mẩu giấy con con cho khỏi quên Thiếu Hoàng
lắc nhẹ đầu phàn nàn: “Đấy, thỉnh thoảng chú cứ thêm ý này ý nọ như vậy thì
kiểu gì thời gian chế tác trò chơi cũng bị kéo dài cho xem. Rồi đến lúc vỡ kế
hoạch chỉ bọn anh là khổ.”

“Ùi, chỉ là thêm vào mấy chi tiết vặt vãnh thôi không mất nhiều thời gian đâu
mà. Anh cứ lo xa.”

“Lo xa chứ, không lo rồi đến lúc thêm cả đống công việc phải làm cả đám lại
khốn đốn. À tiện thể nói luôn, vì để sớm ngày hoàn thành trò chơi bọn anh đã
thống nhất với nhau bỏ xem thi đấu eSport mùa này rồi đấy. Thế là chú khỏi lo
năng suất làm việc đợt tới bị ảnh hưởng nhé.”

“Hở? Là sao?”

“Còn sao nữa, giải tán con gián tập trung làm việc chứ sao? ( ̄ヘ ̄) ” Đoạn Thiếu
Hoàng lại vui miệng bộc bạch đôi lời. Thì ra mấy hôm vừa rồi các thành viên đã
họp kín với nhau và quyết định năm nay không tổ chức theo dõi thi đấu eSport
rầm rộ như năm ngoái nữa. Hoạ chăng những trận chung kết tranh ngôi vô địch là
có thể ngồi xem chút đỉnh, còn lại dẹp hết để ưu tiên thời gian công sức cho
dự án quan trọng trước mắt.

Đối với mấy tín đồ cuồng nhiệt của thi đấu eSport thì đây quả thực là một sự
hy sinh lớn lao, đồng thời nó cũng cho thấy quyết tâm của mấy anh em trong
việc hoàn thiện một siêu phẩm để đời. Ít nhất theo góc nhìn của Thiếu Hoàng nó
là như vậy, thế nên sau khi trình bày xong anh không quên đế thêm một câu:
“Đó, chú thấy cảm động trước tinh thần cống hiến của bọn anh chưa?”

“Rồi, thì cảm động.” Trong lòng hung hăng nhổ nước bọt mấy phát liền, ngoài
mặt Dương Khoa lựa lời động viên: “Với cả mấy trò “Quê hương rồng thiêng” các
thứ mình xem làm gì hả anh? Đợi khi nào chứng kiến cảnh tượng các vận động
viên thi đấu trong trò chơi “Đế chế” của chúng ta không sướng hơn à? Coi như
cố gắng nỗ lực vì tương lai.”

“Thế thì nó lại cao xa quá, chỉ sợ bọn anh không chờ được đến ngày đó.”

“Yên tâm, em sẽ cố gắng biến điều đó thành hiện thực vì anh cũng như mọi người
được chưa? Thế nhé, giờ em phải chạy….” Giữa lúc Dương Khoa quyết định tạm
thời rời đi để mấy anh em trong bộ môn làm việc cho thoải mái thì tiếng điện
thoại trên bàn Thiếu Hoàng chợt vang lên cắt ngang lời hắn nói.

“A lô?... Có, chú Khoa có ở đây…. Ừ được rồi, để tôi bảo ngay.” Ậm ừ trao đổi
vài câu không mặn không nhạt xong, Thiếu Hoàng cúp máy rồi quay mặt về phía
Dương Khoa báo tin vui: “Này chú Khoa. Là Hải tìm chú đấy, nói là trailer "Đế
chế" đã hoàn thành xong rồi.”


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #415