Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“WOW! Em trai của chị giỏi quá!” Nghe Dương Khoa kể đến kết quả tranh tài của
mình ngày hôm nay, Dương Uyên không kìm được khoa trương giơ tay.
“Chị quá khen. Là em may mắn hơn người một chút.”
“Trong này cũng có công của em nha. Em bỏ một phiếu cho anh Khoa thắng đấy!”
Ngồi bên cạnh Thảo My hồn nhiên tranh công.
“Quả là bất ngờ, không ngờ em út nhà mình lại giỏi đến thế.” Dương Tâm ngắm
nghía chiếc cúp trong tay mình, giọng nói xen lẫn vẻ tự hào.
“Chỉ là thành công bước đầu thôi, nhớ phải tiếp tục phấn đấu, đừng có ngủ quên
trên chiến thắng.” Dương Chính ngồi một bên không quên thuyết giáo. Xem ra
thành kiến của anh hai đối với mình quá sâu sắc rồi, lại thêm cái tính tình bị
chính trị hun đúc cho sặc mùi giáo điều này nữa.
Cơ mà khó khăn lắm mấy anh em mới lại ngồi với nhau, hắn thấy không nên làm
mất lòng thì hơn:
“Anh hai đừng lo, em sẽ cố gắng.”
“Nhưng mà một mình cáng đáng tất cả quá vất vả rồi.” Một bên mẹ hắn vẫn oán
trách không ngớt: “Lần sau tốt xấu gì con cũng phải gọi điện về nhà nhớ chưa?
Có khó khăn gì mọi người cùng nhau giải quyết.”
“Mẹ à, đây là con đang rèn luyện cho mình đấy. Sau này con còn muốn tự mình
làm nên sự nghiệp, sao có thể nhờ cậy trong nhà mãi được?”
“Vậy ít nhất cũng phải nói với mẹ một tiếng chứ? Một cuộc điện thoại thì tốn
bao nhiêu thời gian đâu?”
“Vâng chuyện này thì con nhận con sai ạ. Phải chuẩn bị nhiều thứ bận bịu quá
nên con quên đi mất.”
“Mẹ à, thôi hai bọn con về phòng đây.” Thấy không còn chuyện gì nữa, Dương Tâm
cùng Dương Chính nháy mắt nhau đứng dậy đi về. Hai người đều đã lớn tuổi nên
cùng dọn ra ở tại một căn nhà riêng phía sân sau.
Dương Uyên cũng tìm cớ cho mình rời đi, phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con
cùng Thảo My.
“Mẹ à, trong bếp nhà mình còn gì ăn không? Hai đứa bọn con từ Hiệp hội về đều
chưa ăn gì cả.” Bấc giác xoa cái bụng lép kẹp, Dương Khóa mới chợt nhận ra tối
nay hắn lẫn Thảo My đều chưa có gì bỏ vào bụng. Buổi tối hôm nay thật sự là
tất bật quá, mà cô nàng ở bên cạnh cũng không nhắc đến làm hắn quên luôn.
“Còn có một ít cơm canh, à tủ lạnh có nửa chiếc pizza nữa, con với em mang hết
ra mà ăn.” Nghe thấy hai đứa nhịn đói từ chiều tới giờ Ngọc Linh vội vàng đuổi
cả hai xuống bếp.
Mười phút sau.
“Quỷ đói!” Trên bàn ăn phòng bếp Thảo My ngồi đối diện làm bộ mặt quỷ nhìn
Dương Khoa hùng hổ đưa cơm lên miệng nhai nuốt. Khác với hắn cô chỉ cầm lên
một miếng pizza nhẹ nhàng nhấm nháp.
“Cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất.” Đánh sạch bách bát cơm, Dương Khoa vỗ bụng
buông đũa.
“Cơm em nấu thì sao?”
“Kém xa lắm.” Nói xong Dương Khoa đột nhiên lắc người sang trái. Phản xạ của
hắn rất tốt. “Vèo.” một tiếng, một mẩu cà chua sượt qua mặt hắn dính vào thành
ghế.
“Đừng ném đồ ăn trong bếp cháu.” Vừa vặn đi xuống bếp xem hai người ăn xong
chưa để dọn dẹp thì nhìn thấy cảnh này, Ngọc Linh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Hứ!” Thảo Linh lườm nguýt Dương Khoa một cái rồi xếp lại chỗ pizza còn thừa
vào hộp, sau đó trở tay thu dọn bát đũa: “Cháu với anh Khoa ăn xong rồi. Bác
Linh để cháu dọn dẹp cho.”
“Thôi cháu sang phòng chị Uyên mà chơi, chỗ này để bác dọn được rồi.”
“Thế sao được, bác cứ để cháu.”
“Thôi mau đi đi, bác làm tý tẹo là xong ấy mà.”
“Vậy bác để cháu làm cùng cho nhanh.”
Trông cô nàng một bộ vợ hiền dâu thảo phụ giúp mẹ hắn dọn dẹp, Dương Khoa ngầm
bĩu môi rồi len lén chuồn lên phòng mình.
Phòng của hắn nằm ở tầng hai. Cửa phòng không khóa, khi đi hắn cũng chẳng mang
theo chìa nên Dương Khoa chỉ vặn nhẽ tay nắm cửa rồi bước vào. Và rồi một
khung cảnh quen thuộc hiện ra.
“Cõi giang sơn” của hắn là một căn phòng chừng bảy tám mét vuông. Đồ đạc trong
phòng gồm có một chiếc giường, một tủ quần áo khá lớn có nhiều ngăn, một chiếc
bàn học kê sát cửa sổ và một giá sách vở hỗn độn đặt bên cạnh. Hơi trống trải,
nhưng đó là vì những món đồ tùy thân của hắn hiện tại đang yên vị tại phòng
trọ bên ngoài.
Cả chiếc Btop nữa.
Vừa nãy nghe thấy hình phạt cấm túc quen thuộc làm hắn có chút lo lắng. Không
giống những lần bị phạt trong quá khứ, lần này hắn có đồ vật thực sự cần phải
lo lắng ở bên ngoài, chính là “mệnh căn” hắc khoa kỹ đó. Dù đã được giấu kín
trong phòng trọ nhưng hắn vẫn không mấy an tâm sau vài ngày không kiểm tra
lại. Mà hiện giờ nhờ người khác lấy giúp thì lại càng không yên tâm nữa.
Giờ có cách nào quay về để kiểm tra không nhỉ? Vừa nãy bố nói thế nào, sau
ngày họp họ một tuần cấm bước chân ra khỏi cửa?
Đững giữa phòng đắn đo vài giây, mặt mày Dương Khoa dần dần giãn ra, trong
lòng âm thầm tán thưởng bố hắn không hổ là một chính trị gia tài ba. Tìm ra
được biện pháp, cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài Dương Khoa trèo lên giường
nằm thẳng cẳng.
Nệm khá êm, hình như vừa được thay mới, cũng không thấy bụi bặm hay có mùi ẩm
mốc khó chịu. Chắc trong vài tháng bị bỏ không căn phòng này vẫn được dọn dẹp
thường xuyên. Đưa mắt nhìn trần nhà rồi nhìn sang bốn phía tường treo đầy
tranh ảnh mỹ nữ cùng siêu xe, dần dần mí mắt Dương Khoa từ từ khép lại.
Thế rồi, hắn ngủ lúc nào không biết.
Ngày hôm nay đích thực là một ngày quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần,
cho nên chỉ vài phút sau Dương Khoa ngáy rất hồn nhiên. Trong lúc đó Thảo My
sau khi phụ giúp Ngọc Linh dọn dẹp bát đũa xong xuôi mới cầm ba lô của hắn
chạy lên phòng. Song khi nhìn thấy hắn đã ngủ, cô bèn rón rén đặt chiếc ba lô
bên cạnh giường của hắn rồi nhẹ nhàng quay ra đóng cửa lại.
“Sao cháu lại xuống đây? Khoa đâu?” Thấy Thảo My bước xuống cầu thang, Ngọc
Linh vừa mới từ bếp đi ra tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Anh Khoa mệt quá ngủ rồi ạ. Thôi cháu xin phép bác cháu về luôn đây.”
“Cháu về luôn à.” Ngọc Linh định đi ra đưa tiễn nhưng Thảo My vội vàng lên
tiếng: “Bác không phải tiễn cháu đâu ạ. Cháu tự đi được rồi, cháu chào bác.”
“Ừ, tối rồi cháu về cẩn thận. Hôm nào lại sang nhà bác chơi.”
Thấy Thảo My về, Ngọc Linh tắt hết đèn đóm các phòng rồi trở về phòng ngủ của
hai vợ chồng. Thấy ông chồng nằm trên giường thản nhiên đọc sách, bà không
khỏi hờn dỗi:
“Anh này! Đã biết tình hình con nó rồi mà chẳng nói câu nào với em cả.”
“Nó có làm sao đâu mà phải nói? Với lại không phải lúc nào em cũng bảo muốn
được nghe chính con mình nói ra vẫn hơn à. Sao? Hôm nay nghe nó khoe khoang
vui chứ?” Trước lời trách cứ của vợ, Dương Trạch vẫn thản nhiên lật một trang
sách.
“Anh cứ vớ vẩn! Mà này, chuyện một năm là sao? Anh đồng ý cho nó lập nghiệp
à?”
“Chứ biết làm thế nào nữa? Nó có một bà mẹ suốt ngày càm ràm bên tai, không
đồng ý không chịu được.”
“Đừng đùa nữa, nói thật!”
“Nói thật thì anh bất ngờ vì thằng Khoa trở nên ghê gớm như vậy.” Nói tới đây
Dương Trạch chợt bỏ quyển sách xuống nhìn về phía vợ ông: “Em không biết gần
đây nó tinh quái đến mức độ nào đâu. Tranh tài hôm nay chỉ là một chuyện, Khoa
nó có nói gì với em về số tiền gần đây nó kiếm được không?”
“Nó chỉ nói là tiền kiếm được hàng tháng đủ để lo toan tiền ăn tiền ở.”
“Khà khà, giỏi lắm dám giấu cả bố mẹ nó. Em cứ nói xem từ bao giờ đời sống tại
một khu ổ chuột lại lên cao đến thế, phải dùng cả trăm triệu để lo toan tiền
ăn tiền ở?”
“Cái gì?... Trăm triệu cơ á! Ý anh là nó kiếm được trăm triệu?” Ngọc Linh giật
mình hô lớn.
“Còn ít! Sau ngày hôm nay nó sẽ còn kiếm gấp vài lần số tiền ấy. Nói cũng lạ,
mười tám năm trời anh có bao giờ biết nó làm được trò trống gì? Thế mà mới ra
khỏi nhà vài ba tháng đã làm ra được mấy trò chơi liền, lại còn thành công nữa
chứ. Cộng thêm đầu óc thương nghiệp cũng nhạy bén chẳng kém gì em, mới tý tuổi
ấy mà đã tự mình thương thảo hợp đồng với người ta kiếm về được cả đống tiền.
Biết thế này anh phải đuổi nó ra khỏi nhà lâu rồi mới đúng.”
“Chỉ vớ vẩn! Nào có ông bố nào muốn đuổi con đi như anh không?”
Dương Trạch cười một tiếng, Ngọc Linh bên cạnh thì vuốt vuốt ngực thở dốc,
thông tin mới nhận được này quá khoa trương rồi.
“Cho nên lần này thấy nó thay đổi hẳn, có vẻ nghiêm túc chứ không giống những
lần trước nên anh mới đồng ý chuyện tự lập nghiệp, chứ em nghĩ tự dưng anh
đồng ý chắc? Có điều đây cũng là cơ hội cho nó trưởng thành, dù thành công hay
không cứ để nó làm quen va vấp ngoài xã hội dần đi là vừa. Đã không thích
trường học thì đi học trường đời cũng được. Anh cũng già rồi, làm sao mà quản
nó mãi được?”
“Thằng quỷ! Chuyện tiền nong quan trọng như thế mà dám giấu mẹ nó, ngày mai em
cho nó biết tay!”
“Có mà cho nó một bữa thịnh soạn ăn mừng thì có!” Nghe thấy thế Dương Trạch
nheo mắt, làm bộ không tin rồi nhại lại giọng bà lúc trước: “Nào có bà mẹ nào
muốn con mình không thành công không?”
“Lại còn ông này nữa, biết rồi còn dám giấu vợ! Nhớ đấy!” Dứt lời Ngọc Linh
hờn dỗi nằm lên giường quay lưng lại. Chồng với con, chẳng ai để bà hết lo cả.
...
----------
Dương Khoa nằm mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.
Trong mơ hắn giống như trở về thời thơ bé, lần mò từng bước giữa bốn bề bóng
tối. Hắn cứ đi, đi mãi, giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó trong vô thức.
Thế rồi một đốm sáng le lói từ phía xa hiện lên. Giống như bản năng của một
con thiêu thân lao đầu vào lửa, hắn cứ mải miết chạy theo thứ ánh sáng đó.
Càng đến gần khung cảnh càng trở nên rõ ràng, bóng tối xung quanh tan dần theo
từng bước chân của hắn. Cuối cùng khi chỉ còn cách vài bước chân, Dương Khoa
thấy mình đang đứng trong một căn phòng, trông hao hao giống căn phòng của hắn
thưở nhỏ. Trước mặt hắn là một chiếc TV và một cậu bé khác đang ngồi chơi một
trò chơi điện tử nào đó trên màn hình.
Nghe thấy tiếng động, cậu bé này quay đầu lại. Dương Khoa hắn chỉ nhìn thấy
khuôn mặt cậu ta lờ mờ tựa như được bao phủ bởi một làn sương. Thế nhưng nụ
cười trên khuôn mặt của cậu ấy thì lại vô cùng rõ ràng.
“Lại đây chơi cùng mình đi.”
Thế rồi không biết từ đâu cậu bé này lấy ra một chiếc tay cầm trò chơi điện tử
đưa cho hắn. Dương Khoa nhận lấy, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Hai người cứ thế ngồi cùng nhau chơi không biết bao nhiêu trò chơi trên màn
hình. Những khoảnh khắc sống động cứ thế hiện lên một cách rời rạc. Tỷ như có
lúc hai người cùng nhau kề vai chiến đấu, chia sẻ từng mạng sống quý báu trong
trò chơi “Contra” vang bóng một thời. Lại có lúc hai người cười đùa chí chóe
ăn miếng trả miếng nhau theo từng ván “Shamurai Showdown” kinh điển. Vô số trò
chơi cứ thể nối tiếp nhau liên miên không dứt.
Hai người cười đùa hồn nhiên vô cùng bên chiếc máy điện tử mà hắn cũng chẳng
rõ đó là cái gì, chốc chốc lại quay sang trêu chọc nhau một cách khoái trá.
Khung cảnh xung quanh hai người cứ như mờ như ảo, chỉ có những khoảnh khắc hai
cậu bé vui sướng bên những trò chơi điện tử yêu thích là được khắc họa rõ nét
nhất.
Cuối cùng, dường như đã thỏa mãn, một nụ cười tràn ngập hạnh phúc hiện lên
trên khuôn mặt cậu bé ấy.
“Mình phải đi rồi.”
Cậu bé đột nhiên bỏ tay cầm đứng dậy. Dương Khoa đang chơi dở thấy thế cũng
ngạc nhiên đứng dậy theo. Thế rồi cậu bé này quay sang ôm choàng lấy hắn một
cách thân thiết, thì thầm vào bên tai hắn:
“Cố gắng sống tốt cho cả phần của mình nữa nhé.”
Khung cảnh căn phòng chợt biến mất, bóng tối lại bao trùm hết thảy. Cậu bé
buông Dương Khoa ra rồi cứ thế trôi nổi lên không trung. Dương Khoa phía dưới
luống cuống chạy theo, hai tay giơ lên như để níu kéo nhưng hình ảnh cậu bé ấy
cứ mờ dần, mờ dần. Sau cùng trên khuôn mặt cậu bé vốn lúc mờ lúc tỏ hiện ra
một ánh mắt, như tiếc nuối điều gì đó cố gắng nhìn hắn một lần cuối.
Và chỉ tích tác sau, mọi thứ hoàn toàn biến mất.
“Hô!”
Khuôn mặt kinh hoảng Dương Khoa mở mắt ra. Khung cảnh trần nhà lờ mờ đập vào
mắt hắn.
Thì ra chỉ là một giấc mộng.
Dụi hai mắt cho tỉnh hẳn, Dương Khoa với tay mở điện thoại ra nhìn. Hiện giờ
là 5 rưỡi sáng ngày chủ nhật. Khoan, chủ nhật?
Như thế là hôm qua mình ngủ quên lúc nào không biết?
Nằm định thần một lúc, Dương Khoa vươn vai đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn
còn tối nhưng không sao, dậy sớm chút vận động tay chân rồi chuẩn bị lo liệu
việc nhà là vừa.
Vệ sinh cá nhân một hồi, hắn tới bên tủ quần áo lục lọi lấy ra một đôi giày
mới. Nhà khá giả sướng thật, tủ giày của hắn lúc nào cũng thường trực cả chục
đôi giày thể thao đủ kích cỡ. Chọn một đôi vừa ý nhất, hắn mở khẽ cửa phòng đi
xuống dưới nhà.
Mọi người chắc vẫn còn đang ngủ, Dương Khoa bước chân rón rén ra ngoài hiên.
Được vài bước đột nhiên hắn dừng lại hít một hơi thật sâu.
Chỉ thấy tinh thần của hắn cực kỳ thoải mái, tựa như giờ phút này hắn đã hoàn
toàn làm chủ thân thể này vậy. Tất cả đều vô cùng thông thuận, cảm giác đem
lại hoàn toàn khác biệt so với trước đó.
“Hay là liên quan tới giấc mơ kỳ lạ kia?” Vừa vung tay vung chân khởi động
Dương Khoa vừa nghĩ. Cho đến tận hôm qua trước khi ngủ quên hắn đã có cảm giác
này bao giờ đâu? Mà cái giấc mơ đó cũng khá là kỳ quặc, có phần không giống
như giấc mơ bình thường. Hắn không nghĩ hai chuyện này đơn giản chỉ là trùng
hợp.
Nhưng rốt cuộc vì sao lại có chuyện này thì hắn cũng không rõ.
Dương Khoa men theo lối mòn đi đến mảnh vườn rộng rãi trước căn nhà khách, vừa
đi vừa ngẫm lại giấc mơ đêm qua.