Trò Chơi Khó Khăn


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

Nửa phút sau.

“Được rồi, rốt cuộc là có chuyện gì mà bạn lại kéo mình chạy vội thế? Lại còn
bảo mình phải cẩn thận che chắn phía sau nữa.” Rẽ ngang rẽ dọc một hồi, cuối
cùng Thảo Hân dừng chân buông tay Trác Hải ra sau khi cả hai tiến vào khu vực
ít người qua lại. Quay đầu nhìn về phía sau thêm một lần nữa, thở phào nhẹ
nhõm cô khoan thai gỡ bỏ khẩu trang và kính râm xuống. Mà Trác Hải đến đây mới
hoàn toàn tỉnh hồn trở lại cất giọng thắc mắc.

“À, vừa nãy mình lén chuồn khỏi gian hàng của Ninja Studio nên cần phải có
người che chắn đằng sau cho khỏi lộ ra ấy mà. Mong bạn thứ lỗi.”

“Trốn fan hâm mộ?”

“Đúng vậy, fan hâm mộ nhiều lúc đáng sợ thế đấy. ( ̄~ ̄) ” Mỉm cười, Thảo Hân
lên tiếng bắt đầu tự giới thiệu: “Tự giới thiệu thêm một lần nữa nhé, mình là
Hani, một sinh viên kiêm streamer không nổi tiếng cho lắm. Nhưng bạn cứ gọi
mình là Hân cho đỡ lộ.”

“Chào Hân. Mình là Hải, cũng là sinh viên. Năm nay 21 tuổi, vừa vặn bằng tuổi
của bạn luôn.”

“ (⊙д⊙) Sao bạn biết mình 21 tuổi hay thế?”

“Ha ha, chỉ cần là thành viên sinh hoạt tại khu trò chơi diễn đàn zoV thì sẽ
biết thôi mà. Mình còn biết tên bạn là Thảo Hân từ lâu rồi nữa kia, nói thật
bạn nổi tiếng ra phết đấy chứ không như những gì bạn vừa giới thiệu đâu.”

“... Thật vậy sao?” Thảo Hân lập tức biểu thị thái độ hoài nghi. Thấy vậy Trác
Hải bèn mở điện thoại cho cô xem một loạt bài viết tung hô thần tượng quốc dân
Hani trên diễn đàn zoV. Chứng cứ rất thuyết phục, Thảo Hân đọc lướt nội dung
sau đó đưa trả điện thoại cho hắn, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:

“Chà, mình cũng không ngờ mình lại được ờ… dân công nghệ các bạn hoan nghênh
như thế này đâu. Cứ tưởng kênh stream của mình chỉ có mấy thanh niên FA lâu
năm mới ưa thích xem thôi chứ.”

“Trùng hợp thay 90% cư dân zoV là thanh niên FA lâu năm đó bạn. ( ̄д ̄;) “

“... A ha ha.” Thảo Hân tỏ vẻ ngượng ngịu vì lỡ lời sau đó vội vàng thay đổi
chủ đề: “Phải rồi, ban nãy mình có chứng kiến tiết mục khiêu chiến của bạn từ
đầu đến cuối đó. Rất xuất sắc!”

“Ôi xuất sắc gì đâu, cuối cùng thua vẫn hoàn thua.” Duy Hải ăn ngay nói thật:
“So với người hoàn thành khiêu chiến như bạn thì mình không cần nhắc đến cũng
được.”

“Làm gì đến mức ấy? Mình thấy bạn thao tác khá là chuẩn xác đấy chứ? Thất bại
chẳng qua là do… không găp may mà thôi. Ai mà biết được lực đạo con chim
boomerang lúc phóng đi hóa ra lại không bằng lúc quay về như vậy, thực lòng mà
nói nếu không có phát bắn của bạn để tham khảo chắc mình cũng thua giống bạn
chứ cũng chẳng khá hơn.”

“(Gãi đầu) Ừm, mình cũng thấy tiếc pha đó lắm.” Được khen ngợi Trác Hải nhất
thời không tìm ra lời nào để đáp lại. Về phần Thảo Hân, cô đảo mắt nhìn hắn
khắp một lượt rồi chủ động nối tiếp câu chuyện:

“Thế hội chợ triển lãm năm nay bạn đi xem một mình à?”

“Đúng thế, chẳng tìm được ai có cùng sở thích mà hội chợ lại vui quá nên đành
đi một mình. Thế còn bạn thì sao?”

“Cũng vậy.”

“Cũng vậy?” Mắt Trác Hải trợn tròn vì ngạc nhiên: “Đùa hay thật thế? Mình
tưởng bạn phải có nhiều bạn bè đồng hành lắm chứ? Bởi vì… bạn biết đấy, bạn bè
streamer lẫn fan hâm mộ các kiểu đâu?”

“Ha ha, fan hâm mộ thì bạn cũng thấy rồi đấy, mình trốn bọn họ còn chưa kịp
nữa là đồng hành. Về phần bạn bè streamer thì chả ai chịu đi sớm, người bận
ngủ nướng kẻ bận trang điểm rủ đến là mệt. Thôi thì mình cứ “đánh lẻ” cho nó
lành. ╮( ̄~ ̄)╭ ”

“Chậc, thế thì hai ta có thêm điểm chung rồi đấy nhỉ.” Kế đó, không hiểu trời
xui đất khiến thế nào mà Trác Hải lại buột miệng mời mọc: “Hay là hai chúng ta
cùng nhau đi dạo chơi đi, cho vui?”

Lời vừa nói ra Trác Hải đã hối hận ngay. Hai người chỉ vừa mới tiếp xúc với
nhau không đầy một tiếng đồng hồ, đối phương còn là một nữ streamer nổi tiếng
trong khi hắn chỉ là một nam sinh viên tầm thường. Quá nhiều rào cản cộng thêm
chênh lệch nhiều như vậy khả năng cao người ta sẽ từ chối thôi, không những
thế có khi hắn còn được “khuyến mãi” thêm một phen chê cười ấy chứ.

Bất quá những suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu Trác Hải đã không trở thành
hiện thực. Chỉ thấy Thảo Hân cân nhắc một giây sau đó gật đầu đồng ý: “Được.”

“… Thật?”

“Thật.”

“(Lại gãi đầu) Ầy, vậy thì… cảm ơn bạn nhé?”

“Trời ơi vậy mà cũng phải cảm ơn ấy hả? Bạn cứ có vẻ ngại ngùng câu nệ thế nào
ấy nhỉ? Lần đầu tiên đi chơi cùng người khác phái à?” Đột nhiên Thảo Hân đưa
tay che miệng cười khúc khích, chắc là vì dáng vẻ của Trác Hải trông có phần
dễ thương hoặc đại khái thế.

“Nào có, chỉ... là hơi bất ngờ chút xíu thôi.” Trác Hải vội vàng chối bay chối
biến¸ có đánh chết hắn cũng không chịu công nhận cái sự thật ấy. Thế rồi như
thể sực nghĩ đến một điều gì đó hắn chợt đổi giọng nhờ vả: “À này, trước khi
dạo chơi thì bạn có thể cho mình mượn món quà bạn vừa giành được không? Con
thú bông ấy.”

“Để làm gì vậy, sẽ không phải là cướp về chiếm làm của riêng đấy chứ?” Đến đây
Thảo Hân nhíu mày nhìn Trác Hải tỏ vẻ cảnh giác, tuy vậy cô vẫn thò tay vào
túi áo khoác lấy ra phần thưởng dành cho những kẻ khiêu chiến thành công đưa
cho anh.

“Ùi, yên tâm đi mình đâu phải là loại người đó…. Ô, chim vàng?”

“Ừ?”

“Tưởng giải thưởng là một con chim đỏ chứ?”

“Không, giải thưởng là một con chim ngẫu nhiên. Nhiều chủng loại mẫu mã lắm,
có vấn đề gì à?”

“À không, không có gì. Chỉ cần có cái dải băng là được.” Xoay xoay vài cái
quan sát tổng thể con thú bông trong tay, Trác Hải gật đầu tỏ vẻ hài lòng sau
đó rút điện thoại trong túi quần ra. Nâng cả hai lên ngang khuôn mặt cười vui
vẻ, hắn bấm chụp “tách” một cái rồi quay màn hình lại ngắm nghía.

Toàn cảnh trông khá ngầu, dòng chữ trên thân con thú bông cũng rất rõ ràng.
Không cần phải chụp lại nữa, đăng ảnh này lên mạng là có thể lòe được ối người
rằng hắn cũng vượt qua thử thách như ai. Chưa kể còn có streamer quốc dân Thảo
Hân – Hani làm nền nữa, đưa lên zoV kiểu gì hắn cũng nổi tiếng một phen cho
xem.

“… Vậy là sao?” Ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến cuối Thảo Hân ngờ
vực hỏi thăm.

“À, mình muốn khoe khoang một chút cho đám bạn ganh tị thôi không có gì đâu.
Giả vờ khiêu chiến thành công ấy.”

“Mình biết là bạn muốn khoe khoang, thế nhưng cái mình đang hỏi là tại sao bạn
còn hướng cả camera về phía mình để chụp nữa cơ?”

“... A ha ha.” Trác Hải nhanh chóng bắt chước điệu bộ ngượng ngịu của Thảo Hân
khi nãy, bàn tay theo bản năng định đút điện thoại trở lại túi quần. Thế nhưng
động tác này của anh đã bị cô gái streamer của chúng ta ngăn lại kịp thời, tay
giằng lấy điện thoại cô liếc mắt nhìn qua tấm hình sau đó kêu lên:

“Bắt quả tang chụp trộm chưa cho phép nhé. Định làm gì với tấm ảnh này của
mình đây, tung tin cho người người nhà nhà biết mình đang ở đâu?”

“Nào có, mình biết ai với ai để tung tin đâu chứ? Chỉ là để khoe khoang với
bạn bè thật mà.”

“Khoe cái gì? Khoe đi cùng bạn gái mới quen?”

“Thôi đi bạn, cái đấy có khoe cũng không ai tin đâu. Mọi người biết bạn hết cả
rồi chứ.... Này này này! Đừng xóa!”

“Ooops! Lỡ tay xóa mất rồi.”

“Thiệt tình.... Đưa đây mình khôi phục lại nào.”

“Cái gì, có thể khôi phục lại? Không đưa!”

Tiết mục đùa cợt của đôi bạn trẻ cứ thế diễn ra. Trải qua một hồi đôi co cuối
cùng Thảo Hân đành chấp thuận cho Trác Hải phục hồi lại tấm ảnh đã xóa với
điều kiện không được tung nó lên mạng ngay bây giờ, để cô có thể tận hưởng hội
chợ triển lãm trong bình yên. Nhìn Trác Hải tỏ vẻ buồn thiu đút điện thoại vào
túi quần bất giác Thảo Hân lại mỉm cười. Một tiếng trước rõ ràng hai người còn
là kẻ xa lạ đối với nhau, ấy vậy mà giờ đây cả hai đã cười đùa tự nhiên như
vậy rồi.

Mấu chốt là trong lòng cô cũng không thấy phản cảm a. Đúng là sự lạ.

“Thôi mau đi đi không có muộn rồi.” Đòi lại món quà, Thảo Hân đem nó cất kỹ
sau đó vung tay ra hiệu anh chàng sinh viên vừa mới quen đi theo mình. “Giờ
ghé thăm mấy gian hàng của công ty lớn trước, không có đến lúc lễ khai mạc kết
thúc dân tình đổ về đấy mình lại phải chen chúc nó mệt ra.”

“Đồng ý, nhưng không đi gian hàng Thiên Không nhé. Mình không thích đám đó.”
Trác Hải gật đầu đáp lại, thế nhưng trong đầu hắn giờ phút này thì một mực suy
nghĩ xem lát nữa đăng ảnh lên mạng nên khoe khoang thế nào cho hay.

Vừa được quà vừa được cơ hội gần gũi thần tượng?

Ừm, câu này hay nhất đấy. Đăng lên đảm bảo phân khu trò chơi diễn đàn zoV nổ
tung cho xem.

Theo sau sự xuất hiện của Thảo Hân, một vài streamer có chút danh tiếng khác
cũng lục tục trình diện để cổ vũ cho “đồng nghiệp” Kim Cúc. Họ nhanh chóng thu
hút một bộ phận không nhỏ du khách tìm đến gian hàng của Ninja Studio, khiến
cho bầu không khí tại gian hàng luôn ở trong tình trạng náo nhiệt không chút
nào thua kém so với những gian hàng triển lãm lân cận.

Nước lên thì thuyền lên, “Angry Birds” nhanh chóng lọt vào tầm mắt của một bộ
phận không nhỏ cộng đồng người chơi và hấp dẫn bọn họ nhờ vào hình âm hài hòa
cùng lối chơi có chút phá cách của mình. Song song với đó, theo thời gian trôi
đi tiết mục khiêu chiến ngày càng trở nên nóng nảy, vượt xa so với kỳ vọng của
những thành viên điều hành tổ chức triển lãm. Đội ngũ thí sinh xếp hàng lúc
nào cũng đứng vây quanh quầy triển lãm bé nhỏ chính là minh chứng rõ ràng
nhất.

Toàn là kẻ máu ăn thua cả, cộng thêm bị đánh lừa về mặt độ khó thử thách bởi
thao tác kéo ná đơn giản nên mới thành ra như vậy. Chưa kể họ còn bị thành
công của những người đi trước như fan cuồng của Kim Cúc hay Thảo Hân – Hani
kích thích nữa. Thế nên trước khi khiêu chiến ai nấy đều hùng hồn biểu thị
phần quà của Ninja Studio đã nằm gọn trong túi, để rồi đến lúc khiêu chiến
xong xuôi số đông người trong cuộc mới vỡ lẽ đúng là quà đã nằm gọn trong túi
thật, nhưng mà là túi của ban tổ chức sự kiện chứ đếch phải túi bọn họ.

Nhưng có hề gì, có du khách nào chơi qua demo trò chơi xong chẳng nghĩ mình là
người đặc biệt như José Mourinho? Cái trò bắn pháo cỏn con này chỉ làm khó
được mấy kẻ ngù ngờ thôi chứ đến tay bọn họ kiểu gì cũng phá đảo trong một nốt
nhạc. Ai ai cũng suy nghĩ như vậy nên mới có cảnh muôn người đổ xô tìm đến trổ
tài, mặc dù có tài thật hay không thì chỉ ông trời mới biết.

Tựu chung, Ninja Studio đã có một buổi ra mắt sản phẩm mới thành công ngoài
mong đợi tại hội chợ GamExpo, bất chấp một số điều kiện không thuận lợi như vị
trí triển lãm không đẹp, cạnh tranh gắt gao giữa những kẻ đồng hành trong nghề
hay đội ngũ nhân viên phục vụ chưa có nhiều kinh nghiệm tổ chức sự kiện vân
vân.... Và bằng vào sự phục vụ nhiệt tình đến mức quên mình của đội ngũ, cộng
thêm một chút may mắn mà sự thành công ấy tiếp tục được duy trì trong suốt
những ngày sau đó.

Hiệp hội Trò chơi, một ngày trước khi hội chợ triển lãm GamExpo kết thúc.

“Ô, vẫn còn thú bông chưa trao tặng du khách khiêu chiến thành công cơ à?” Giờ
nghỉ trưa, Dương Khoa vừa ngó nghiêng mấy con thú bông thưa thớt bầy trên kệ
vừa lên tiếng thắc mắc. Kể từ chiều hôm qua tới giờ hắn mải chạy Đông chạy Tây
thu thập tình báo tại các vòng chung kết tranh tài triển lãm nên không mấy để
ý tới tình hình gian hàng nhà mình, cứ tưởng là thùng quà thưởng đã phát hết
sạch rồi cơ.

“Đúng vậy, có vấn đề gì không sếp Khoa?” Nằm nhoài trên ghế tranh thủ thả lỏng
toàn thân Kim Cúc yếu ớt trả lời.

“À không, chỉ là thắc mắc vì thấy vẫn còn “hàng” thôi chị. Em cứ tưởng là phải
phân phát hết từ hôm qua rồi mới đúng, trước khi đi em thấy trong thùng chỉ
còn độ hơn chục con thôi mà.”

“Hôm qua hôm nay thí sinh đăng ký khiêu chiến vãn dần rồi thưa sếp. Hơn nữa
trò chơi của chúng ta thực ra cũng khá khó chứ không dễ dàng gì, thử thách lại
toàn là những màn chơi lắt léo được nhặt riêng ra nên số người khiêu chiến
thành công khá ít.”

“Hở, trò chơi khó á?” Ngạc nhiên, Dương Khoa kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối
diện với Kim Cúc rồi hỏi tiếp: “Sao lại khó? Trò chơi này dễ mà, đến trẻ con
cũng chơi được.”

“Sếp cứ đùa thế nào ấy.” Kim Cúc bất chợt ngồi thẳng dậy đối mặt Dương Khoa
khẳng định chắc nịch: “Trò chơi bắn pháo của anh Quế không có góc độ, không có
thanh lực, không có cả thông số cụ thể của một vài viên đạn đặc biệt, chả có
số liệu chuẩn mực để tham chiếu mà sếp còn bảo dễ nữa thì chị cũng đến chào
thua!”

“Ghê thế cơ à?”

“Đương nhiên rồi thưa sếp. Nó khó đến nỗi cần phải bỏ ra một khoảng thời gian
tương đối lâu để nắm vững đặc tính của từng con chim cũng như luyện tập thao
tác sao cho chuẩn xác đó. Ai cũng phải công nhận như vậy cả, từ nhân viên
trong công ty, du khách vãng lai cho đến thí sinh tham gia khiêu chiến. Đến
chị đây cũng vậy, may mà còn có đường đạn của phát bắn trước để lại chứ không
thì chị đầu hàng luôn!”

“... Hừm, chỉ có vậy thôi mà dân tình ở đây đã thấy khó khăn rồi sao? Chi tiết
này thú vị đây.” Nghe xong Kim Cúc giãi bày Dương Khoa đưa tay vân vê cằm suy
tính. Cùng lúc đó, hai bóng người quen thuộc tiến vào gian hàng lại gần chỗ
hai người kéo ghế ngồi xuống, bộ dạng vô cùng tự nhiên.


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #382