Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“… Chỉ còn lại duy nhất một chú chim xanh nữa mà thôi. Liệu thí sinh của chúng
ta có thể hạ gục được con lợn cuối cùng hay không, chúng ta hãy cùng chờ….
Chim đã được phóng ra, và thí sinh của chúng ta kích hoạt ngay khả năng tách
ba từ sớm NHƯNG VẪN KHÔNG ĐƯỢC! Quá đáng tiếc, thí sinh của chúng ta nhấn quá
sớm dẫn đến cả ba chú chim nhỏ đều tấn công trượt mục tiêu!”
“Như vậy là hành trình của bạn đã đến hồi kết rồi.” Đứng bên cạnh thí sinh tỏ
vẻ buồn bực ra mặt sau khi phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, người chủ
trì Yurin chỉ điềm đạm cười nói: “Bạn đã có một khởi đầu vô cùng hoàn mỹ khi
tiêu diệt ngay lập tức hai con lợn nấp sau chồng đá chỉ với chú chim vàng đầu
tiên. Tiếc thay bạn lại không thể tận dụng được lợi thế lớn lao ấy để hạ gục
nốt con lợn ngoan cố cuối cùng. Bạn có cảm tưởng gì về pha thi đấu vừa rồi của
mình không?”
“Cảm tưởng…. Rất là buồn thưa chị Yurin, bởi vì em phải nghe chị kêu “tiếc”
quá là nhiều.”
Yurin: “ ( ̄ヮ ̄;) A ha ha.”
“Với lại quả cuối em bị trượt tay nên mới tách chim sớm đấy, nếu không thì đã
hạ gục được nốt con lợn cuối cùng rồi. Có thể cho em chơi lại một lần nữa được
không? Em không cần giải thưởng, chỉ cần có thể phục thù là được chị Yurin ạ.”
Giây phút tiếc nuối qua đi, người thí sinh hồn nhiên lên tiếng xin đặc quyền.
Chỉ chờ có vậy đám du khách đang đứng theo dõi thi thố lập tức nhao nhao phản
đối:
“Nghỉ đê!”
“Lại cái * gì, bao nhiêu người chờ đến lượt đây này!”
“Vừa phải thôi! Ông đứng cạnh thần tượng của tôi hơi bị lâu rồi đấy! Mau tàng
hình khẩn trương!”
Ừm, phản đối rất có khí thế, lời lẽ cũng đanh thép và hùng hồn. Cũng không
biết là mấy người này vì sốt ruột muốn đi lên thi thố hay là đi lên giao lưu
với người nổi tiếng nữa. Cả đám đông duy chỉ có mỗi mình Trác Hải là ngoại lệ,
thay vì tốn hơi tốn sức kêu rên la ó thì hắn tranh thủ đảo mắt ngắm nghía
khung cảnh phía sau quầy một phen.
Bố cục tổng thể tương đối khoa học, có gian trưng bày lẫn màn hình trình
chiếu, máy móc phục vụ du khách trải nghiệm các thứ. Trang trí cũng khá đẹp
mắt với những hình tượng mới lạ kích thích thị giác người xem. Nhân viên thì
tuy không được đẹp xinh lung linh như các gian hàng khác nhưng được cái ăn mặc
lẫn phong thái trông rất chuyên nghiệp. Đó là những ấn tượng tốt đẹp đầu tiên
của Trác Hải về gian hàng triển lãm của Ninja Studio tại hội chợ GamExpo năm
nay.
Duy có không gian tổng thể hơi bị nhỏ hẹp chút, cả trong lẫn ngoài gian hàng
cộng lại mới được gần hai chục người thôi mà đã tạo nên cảm giác chen chúc
chật chội rồi. Giá như rộng rãi hơn một chút thì tốt.
“Bạn thấy đấy, các thí sinh khác hiện đang vô cùng nóng lòng đợi đến lượt của
mình.” Chờ cho đám đông bình tĩnh lại chủ trì Yurin mới tiếp tục: “Mà lại,
theo quy định mỗi thí sinh chỉ có một cơ hội trổ tài duy nhất để không làm ảnh
hưởng đến các thí sinh đăng ký khiêu chiến khác. Mong bạn hết sức thông cảm.”
“… Vâng. ( ´ д ` ) “
“Một lần nữa xin được cảm ơn bạn vì đã góp mặt trong sự kiện khiêu chiến lần
này của Ninja Studio. Chúc bạn có một ngày vui vẻ tại hội chợ triển lãm
GamExpo. Tiếp theo đây xin mời thí sinh số 16.”
Người thí sinh vừa mới lui bước rời khỏi, tức thì đã có một thí sinh khác
nhanh nhẹn tiến lên thay thế, giống như là đã có sự sắp xếp từ trước rồi vậy.
Tỏ vẻ phấn khích, không đợi chủ trì lên tiếng chỉ dẫn người này ngay lập tức
cầm lấy máy tính bảng lên sau đó múa ngón tay thao tác. Mà ở trên màn hình TV
siêu to khổng lồ, giao diện trò chơi cũng nhanh chóng thay đổi theo.
Một toà công trình tạo dựng qua loa bởi gỗ, đá và thuỷ tinh hiện lên thế chỗ
cho công trình bị bắn phá tan nát Trác Hải vừa thấy ban nãy. Trông kết cấu
tương đối kỳ cục, mà lại ở phía bên trong còn có mấy con lợn tròn vo màu xanh
lá cây, kích cỡ lớn nhỏ không đều chia nhau ra nấp. Không biết có phải ảo giác
hay không mà Trác Hải thấy đám mặt lợn này có vẻ… đắc chí sao sao đó.
Theo góc quay camera từ từ di chuyển, ở phía bên tay trái màn hình một đám
chim chóc với đủ màu sắc hình dáng từ từ ló dạng. Trong đó có một con chim
tròn vo màu đỏ đã an toạ trên ná cao su, như thể sẵn sàng để được phóng đi.
“Xem ra lối chơi của trò chơi này cũng đơn giản dễ hiểu thôi, là một dạng bắn
pháo giải đố hoặc kiếm điểm.” Từ hình ảnh trước mặt cộng thêm quá trình chơi
đùa dở dang trước đó, Trác Hải rất nhanh chóng nắm được nội dung cốt lõi của
trò chơi được Ninja Studio mang đến hội chợ năm nay.
Bắn chim tiêu diệt chướng ngại vật.
… Không đúng, phải là bắn chim tiêu diệt lũ lợn mới đúng. Ban nãy cũng vì còn
sót lại một con lợn mà người kia mới thua cuộc mà.... Nói chung là phải quan
sát thêm đã, chưa thể khẳng định được luôn và ngay.
Nghĩ tới đây bỗng dưng Trác Hải lộ ra ý cười. Trò chơi của Ninja Studio vẫn
vậy, luôn có những nét độc đáo riêng biệt khiến cho các fan phải không ngừng
ngạc nhiên. Ngoài đời người ta chỉ dùng ná để bắn chim thôi, ai mà ngờ được
trong trò chơi nó còn có thể được dùng để bắn chim nữa.
Chờ chút, sao nghe cứ cảm giác có gì đó sai sai? Bắn chim, “bắn chim”?
“Vâng, thí sinh của chúng ta đã bắt đầu kéo ná căng hết cỡ, nhưng chưa vội bắn
ngay mà muốn xem xem nên bắn góc nào thì hợp lý.” Thanh âm trong trẻo của
Yurin kéo Trác Hải ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Chỉ thấy ở phía trước
quầy, thí sinh vừa mới đăng tràng đang thể hiện mình cực kỳ nghiêm túc với
cuộc thi thố, khi ngón tay liên tục canh góc độ nhá lên nhá xuống liên hồi.
Khiến cho con chim trên màn hình cũng đong đưa theo.
“Ôi bắn đê ông thần ơi!”
“Bài đầu tiên mà phải nắn nót từng ly thế hả? Đùa hay thật vậy?”
“Ngủ gật rồi, ông đeo ba lô đằng kia có màn không mang ra mắc cho người ta kẻo
muỗi!” Đám khán giả không chịu được nhàm chán lập tức buông lời chế giễu.
“Không có màn đâu, có manh chiếu rách đây thôi cần dùng thì cho.” Bị người
khác đả động tới Trác Hải cũng vui miệng trêu đùa một câu. Đúng lúc này thì có
vẻ như đã trải qua suy tính kỹ càng, thí sinh số 16 lựa góc 75 độ rồi quả
quyết thả tay khỏi màn hình máy tính bảng. Con chim màu đỏ nhanh chóng được
chiếc ná phóng đi...
… và rơi bịch xuống tít phía sau toà công trình. Cách xa đến cả cây số.
“Ui giời ôi, phế vãi *!”
“Bay lên trời là chim bay ra ngoài. ~~~ ♪ “
“À à, lày thì “lắn lót” lày! (⁀ᗢ⁀) “
Thanh âm chê bai rộ lên, còn ở phía quầy người chủ trì Yurin vội vàng nói đôi
câu động viên thí sinh bình tĩnh. Nhưng có lẽ lời của cô đã không lọt vào tai
người này, bởi vì ngay sau đó những con chim được phóng ra một cách vội vàng
thay vì nắn nót như trước. Và chúng hiển nhiên là chẳng thể nào tìm đến đám
lợn một cách chuẩn xác.
Chắc là dính đòn tâm lý rồi.
“Này, trông có gì khó khăn đâu mà sao mọi người bắn trượt mãi thế nhỉ?” Làm số
ít người tỉnh táo trong đám khán giả theo dõi màn thi thố của thí sinh số 16,
cảm thấy ngờ ngợ trong lòng Trác Hải lại túm lấy du khách vừa nãy lên tiếng
hỏi thăm.
“… Ông ạ, trông thế thôi nhưng nó khó vãi cả * đấy! Không có thanh lực lẫn
góc độ làm tham chiếu đâu, chỉ có đường bay của phát đạn trước đó để lại
thôi.” Mặc dù đang tới đoạn hay thì bị làm phiền, thế nhưng người du khách
đứnh cạnh Trác Hải vẫn kiên nhẫn giải đáp thắc mắc.
“Gì, không có thanh lực? Với cả góc?” Ngạc nhiên quá đỗi, Trác Hải mở to mắt
quay lại nhìn màn hình trò chơi cho rõ.
Đúng là không có thông số góc độ lẫn lực đạo thật! Khuôn mặt hắn nhanh chóng
hiện lên vẻ bàng hoàng thay thế.
Phản ứng khoa trương quá đỗi, nhưng cũng đúng thôi nếu xét đến chuyện Trác Hải
chưa bao giờ thấy một trò chơi thuộc thể loại bắn pháo nào lại đi lược bỏ
thông số cốt yếu như vậy cả. Mà cứ từ phản ứng của một số người xung quanh thì
có vẻ như đây cũng là một điều cực kỳ mới mẻ đối với bản thân họ, chứ không
riêng gì Trác Hải.
“Chà, thật sự là bất ngờ…. Nhưng thế mới là Ninja Studio chứ. Phải thử chơi
ngay xem sao mới được.” Định thần trở lại, Trác Hải chợt nhỏ giọng thì thầm:
“Cơ mà chờ từng người chơi một thế này lâu phết ông nhỉ? Đông thế này thì bao
giờ mới đến lượt mình thử chơi?”
“Thử chơi thì ra phía sau quầy. Ở đó có một cụm máy đã tải sẵn demo cho du
khách trải nghiệm.” Một ngón tay giơ lên chỉ về phía sâu bên trong gian hàng.
“Ồ, thế… nếu trong đó đã có khu thử chơi rồi thì sao mọi người còn tụ tập ở
đây thi thố làm gì?”
“Màn chơi ở đây khó hơn demo trong kia, với cả thi thố tài năng ở đây sẽ giật
được quà. Nếu ông muốn tham gia thì vào trong kia đăng ký, thuận tiện thử chơi
demo trước rồi hãy quay lại. Cơ hội chỉ có một lần thôi, không chơi cho quen
trước đi thì không ăn được đâu.”
“Ờ hớ…. Cảm ơn nhé, mà ông chơi thử demo chưa?”
“Rồi.”
“Vậy là đang đứng đây đợi đến lượt thi thố đấy hả?”
“Không, cũng chơi rồi.”
“Rồi à, nhanh thế! Kết quả ra sao?”
“Thua đứt đuôi.”
“Ầy, chia buồn nhé. Mà đã thi rồi sao còn ở đây xem thế, quanh đây không có
gian hàng triển lãm nào đáng xem à?”
“Khối. Nhưng đang đợi thằng bạn trong kia chơi thử xong rồi ra đây khiêu
chiến, nó vẫn còn cơ hội.” Nói tới đây người du khách chợt tỏ vẻ cuồng nhiệt
độc thoại: “Hôm nay hai thằng nhất định phải giật được một phần quà về, sau đó
xin luôn chữ ký Yurin! Đây là vấn đề sống còn!”
Trác Hải: ( ̄- ̄)
Vậy mà cứ tưởng đứng đây để xem trò chơi công ty người ta chứ, hoá ra là bị
người nổi tiếng “hớp hồn”. Mà thế này đã đủ tiêu chuẩn để được xếp vào diện
fan cuồng chưa ta?
“Thôi kệ đi.” Tặc lưỡi một cái, Trác Hải nán lại xem nốt hành trình thi thố
ngắn ngủi của thí sinh số 16, sau đó mới tiến vào sâu bên trong gian hàng. Quả
nhiên là ở trong này có một dãy máy tính bảng dành cho các du khách sử dụng để
trải nghiệm demo trò chơi, ngoài ra chúng còn được kết nối với màn hình lớn để
các du khách khác thuận tiện trong việc theo dõi.
Người thử chơi rất đông, bất quá may mắn cho Trác Hải ở phía góc trong cùng có
một chiếc máy tính bảng chưa ai động tới. Hắn lập tức lách người tiến đến cầm
nó lên. Giao diện trò chơi đã hiển thị sẵn sàng trên màn hình, chỉ cần nhấn
một cái là vào màn chơi luôn. Rất chu đáo.
“Ấy, xin thứ lỗi.”
Ngay khi vừa mới quan sát xong khung cảnh toàn bộ màn chơi đầu tiên, cánh tay
Trác Hải chợt bị một ai đó va vào. Cũng may mà tay hắn cầm chắc nên chiếc máy
tính bảng không bị rơi xuống đất. Quay người nhìn sang, chưa kịp phản ứng thì
người này đã lập tức lên tiếng xin lỗi.
“Không sao.” Trác Hải gật nhẹ đầu, đồng thời hắn nhân dịp này đưa mắt quan sát
đối phương. Người tới là một cô gái, từ giọng nói trong trẻo vừa cất lên thì
có vẻ không lớn tuổi cho lắm. Làm hắn thấy lạ lùng là người này ăn vận khá kín
đáo, quần dài bó sát áo khoác mũ rộng vành kết hợp với kính râm khẩu trang các
thứ che chắn từ đầu đến chân.
Trông hệt như mấy bác ninja... à nhầm mấy bác gái trung niên hay lái xe máy
ngoài phố xá.
“Cảm ơn.” Trong lúc Trác Hải còn đang bận liên tưởng thì cô gái vừa tới đã
tiếp lấy một chiếc máy tính bảng khác từ tay một du khách kết thúc quá trình
thử chơi. Ngón tay chạm vào màn hình, cô gái di di vài cái quan sát khung cảnh
rồi bắt đầu từ từ nghiên cứu.
Khá là chăm chú.
“Chậc, con gái ăn mặc đúng là cầu kỳ.” Lắc lắc đầu, Trác Hải thôi không đánh
giá bề ngoài người ta nữa mà tập trung trở lại với trò chơi.
…
Hai mươi phút sau.
“Cho tôi đăng ký một suất khiêu chiến lấy quà, cảm ơn.”
Vẻ mặt tự tin tràn đầy Trác Hải báo tên báo tuổi tại quầy đăng ký khiêu chiến
giành phần quà từ gian hàng. Mặc dù hắn chỉ mới vượt qua một nửa số màn chơi
trong phiên bản demo, song hắn cảm thấy thao tác tính góc tính lực thực ra
cũng không đến nỗi quá khó khăn. Cho nên hắn quyết định bỏ dở không chơi nữa
để lên sân khấu thi thố luôn cho nhanh.
Càng đợi thì người đến càng đông đợi càng lâu mà, còn demo thì sau khi triển
lãm kết thúc kiểu gì chả có trên mạng, muốn chơi lúc nào chả được? Không bằng
tranh thủ tham gia khiêu chiến trước cho đỡ tốn thời gian.
Còn vì sao lại nhất định phải tham gia khiêu chiến thì nói thực, sau khi biết
được quà tặng dành cho người khiêu chiến thành công là gì Trác Hải hắn cũng có
chút động tâm. Giá trị vật chất nhỏ thôi, nhưng ăn nhau ở cái giá trị tinh
thần.
Trong lúc chờ đợi nhân viên phục vụ nhập số liệu, Trác Hải nhàm chán quay đầu
định liếc ngang liếc dọc. Thế rồi ngay lập tức đập vào mắt hắn là thân ảnh cô
gái ăn mặc kín đáo ban nãy, giờ phút này đang đứng sau lưng hắn.
Hơ, chả nhẽ người này cũng muốn đăng ký khiêu chiến? Nếu vậy thì cũng thật là
trùng hợp a.
“Bạn đã đăng ký xong chưa vậy?” Thấy Trác Hải quay đầu về phía mình cô gái bất
chợt lên tiếng.
“A?... Sắp xong rồi, chờ chút.” Trác Hải bối rối đáp lại. Cùng lúc đó, người
nhân viên phục vụ thông báo cho hắn biết số thứ tự của mình. Gật đầu cảm ơn,
hắn nhanh chóng nhường chỗ cho cô gái tiến lên đăng ký khiêu chiến, còn bản
thân mình thì sửa soạn rời đi luôn.
“Thảo Hân…. Tên này nghe nó hơi quen quen kiểu gì ấy nhỉ.” Nghe loáng thoáng
cô gái nói ra tên của mình, Trác Hải vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa xốc lại ba lô
quay về phía mặt tiền gian hàng.