Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Chậc, thời gian sao trôi lâu thế nhỉ? Biết thế nằm nhà đợi thêm chút nữa rồi
hẵng đến có phải tốt hơn không.”
Tại chiếc bàn hình chữ nhật to bản nằm chính giữa căn phòng, một chàng thanh
niên trẻ tuổi ăn mặc giản dị, vai quàng túi xách có in tên “Matthew” giờ phút
này đang cố gắng kiềm chế hết mức có thể để không nằm nhoài ra mặt bàn cho đỡ
mệt mỏi vì đợi chờ. Da trắng, tóc quăn, mũi cao, mắt xanh, nhìn từ góc độ nào
cũng thấy được đây là một chàng trai người Mỹ điển hình. Có điều dáng vẻ giữ
khư khư chiếc túi xách trên vai không chịu bỏ xuống cho thoải mái ấy của anh,
kết hợp với nét mặt ngây ngô khiến cho người ta có cảm giác tương đối kỳ cục,
không thấy tý gì gọi là hoạt bát sáng sủa như lớp người bản xứ cùng lứa hết.
Hay chí ít là không như sáu người thanh niên khác đang ngồi xung quanh chiếc
bàn hình chữ nhật cùng Matthew. Trông ai nấy đều tự nhiên mười phần, không có
vẻ gì là câu nệ cứng nhắc giống anh.
“Chắc hẳn mấy người này cũng nhận được lời mời làm việc ở đây rồi.” Lén vuốt
mặt một cái lấy lại tinh thần, Matthew đưa mắt quan sát khắp phòng thêm một
lượt, trong đầu âm thầm đánh giá đám người ngồi xung quanh. Rất có thể bọn họ
sẽ là đồng nghiệp của anh trong tương lai, dựa theo thông tin mới nắm được và
những gì bản thân đã trải qua trong khoảng thời gian gần đây. Cho nên trước
mắt nên tìm hiểu bọn họ thông qua vẻ bề ngoài dần đi là vừa.
Cơ mà càng tìm hiểu Matthew càng cảm thấy lo lắng. Trông ai cũng “rất gì và
này nọ” hết á, phong thái tự tin đĩnh đạc chứ chẳng giống anh chút nào. Liệu
sau này làm việc trong môi trường toàn người như vậy anh có bị cô lập không
đây?
“Này ông bạn, sao thế?” Ngay khi ánh mắt của Matthew quét tới thân ảnh ngồi
ngay bên cạnh thì người này bất chợt lên tiếng thắc mắc, đầu hơi nghiêng về
phía anh.
Nguy quá! Bị bắt gặp nhìn ngó người ta rồi!
“À không có gì….” Có chút hốt hoảng Matthew vội vàng dời mắt khỏi người thanh
niên ngồi cạnh. Bất quá chỉ ngay sau đó vài giây, trông thấy một cặp đôi khác
trong phòng đang thì thầm trao đổi với nhau một cách vô tư anh lại cảm thấy
mình nên học tập phong thái tự tin của người ta mới đúng. Chỉ là hỏi thăm nhau
mấy câu trong lúc chờ đợi cho đỡ buồn chán thôi mà, cớ gì người ta làm được mà
mình không làm được?”
Thế là Matthew lấy can đảm quay sang bắt chuyện: “Tôi là Matthew. Matthew
Voight, còn ông?”
“Felix Theodore, một nhà chế tác trò chơi ba sao. Cứ gọi tôi là Felix cho
ngắn.” Người thanh niên ngồi cạnh Matthew thấy thế cũng quay hẳn người về phía
anh trả lời. Trông người này có vẻ cá tính với kiểu tóc điệu đà và lối ăn mặc
sặc sỡ “chất hơn nước cất”, nếu đem chúng nhuộm thành màu vàng thì ta sẽ có
một Thiếu Hoàng phiên bản da trắng mũi cao.
“Felix? Cái tên… ngầu đấy.”
“Đương nhiên là ngầu rồi, ngầu nhất quả đất! ( ̄ヘ ̄) ” Đoạn Felix vỗ vai Matthew
một cái: “Trông ông cũng được đấy, giờ ta là bạn của nhau rồi thì tôi gọi ông
là Matt nhé.”
“Là bạn… sao lại thế?”
“Còn sao nữa, đồng nghiệp với nhau thì chả là bạn bè à? Ông bạn chắc hẳn cũng
được công ty này gửi đề nghị công việc giống tôi phải không?”
“À... ừ đúng. Một lời đề nghị gia nhập bộ phận chế tác trò chơi mới thành lập
tại đây. Vốn dĩ tôi đã vượt qua vòng sàng lọc nửa tháng trước rồi, cơ mà mãi
đến cuối tuần trước mới quyết định gia nhập.” Matthew nhanh chóng “không đánh
mà khai”.
“Sao lâu thế? Tôi thì ngay khi vượt qua vòng sàng lọc một cái là nhận lời
luôn.” Felix tiếp tục truy vấn: “Quyến luyến công ty cũ à?”
“Quyến luyến…. Không có đâu, tôi còn bị công ty sa thải hồi tháng bảy vì không
đủ năng lực ấy chứ. ( ̄︿ ̄) Mà sao ông biết tôi từng làm việc ở công ty cũ hay
thế.”
“Có gì đâu, người ngồi đây toàn là người có kinh nghiệm hết mà. À quên, rất
tiếc vì nghe thấy điều đó. Nhưng thôi cố lên ông bạn, hết thảy mọi thứ sẽ tốt
đẹp hơn.”
“Cảm ơn…. Thế còn ông thì sao Felix?”
“Muốn thử vận may ở một môi trường làm việc mới khá khẩm hơn. Chỗ cũ của tôi
bây giờ nó thành một mớ hỗn độn mất rồi, nhanh chân chuồn đi mới là kẻ khôn
ngoan. ┐( ̄~ ̄)┌ “
“Ừm hừ.”
“Mà này, cấp độ sao của ông là bao nhiêu? Chuyên về mảng gì?”
“Tôi á?... Ba sao rưỡi, chuyên về lập trình.”
“ (⊙д⊙) Ba sao RƯỠI? Ôi chúa ơi cao hơn cả tôi ạ! Chết tiệt, vậy mà cứ giấu
giấu diếm diếm. Ông bạn khá lắm!” Felix chợt thốt lên đầy ngạc nhiên, kèm theo
đó cánh tay anh thuận đà đấm nhẹ vào bả vai người bạn mới quen như để trách
cứ.
“Giấu gì chứ, là tôi chưa kịp nói mà.” Nghe đến đây Matthew nở nụ cười, trong
lòng yên tâm hơn đôi chút vì tính cách của đối phương xem ra cũng không tệ cho
lắm. Thế rồi đúng lúc này ở phía cánh cửa chợt vang lên thanh âm xôn xao, thấy
vậy toàn bộ nhóm người ngồi bên trong không ai bảo ai lập tức im bặt để nghe
ngóng tình hình.
“Chắc là người đến rồi đấy.” Felix thì thầm bên tai Matthew.
“Ừ, nghe người quản lý tên... Viên? Viến? Anh ấy nói gì ấy nhỉ? Hôm nay đích
thân ông chủ lớn của công ty sẽ tới gặp mặt chúng ta đấy. Lặn lội từ tổng bộ
sang đây chứ không đùa đâu.”
“Tôi cũng có nghe nói về vụ này. Không biết ông chủ người châu Á trông như thế
nào nhỉ, tôi chưa bao giờ tiếp xúc qua.... Ầy, đến rồi kìa.”
Cánh cửa phòng làm việc bất thình lình mở ra. Matthew, Felix cùng năm người
khác nhanh chóng đứng dậy chào đón. Chỉ thấy một đoàn người khoan thai tiến
vào bên trong, đi đầu đội ngũ là một chàng trai trẻ tuổi xách theo một cặp hồ
sơ. Phía sau là ba cô gái tháp tùng cùng... quản lý chi nhánh họ vừa mới tiếp
xúc trước đó?
Không phải đâu, dựa theo sắp xếp đội hình thế này thì chàng trai trẻ tuổi kia
chẳng nhẽ là ông chủ của cả một công ty?
Cả đám người trong phòng bao quát Matthew lẫn Felix sững người. Trong một sát
na ngắn ngủi hàng loạt cặp mắt đổ dồn về phía chàng thanh niên người Việt nhìn
chăm chú. Mà chàng thanh niên này cũng thuận tiện đưa mắt nhìn khắp đội ngũ
bên trong căn phòng một lượt. Cơ hồ tất cả đều đang âm thầm đánh giá đối
phương thông qua vẻ bề ngoài, tựa như hành động của Matthew trước đó.
Thế rồi chỉ sau đó vài giây, người ta thấy ông chủ của Ninja Studio nở nụ cười
tự giới thiệu trước: “Xin chào mọi người, rất hân hạnh được gặp gỡ mọi người ở
đây ngày hôm nay. Tên tôi là Dương Khoa, người sáng lập và cũng là ông chủ
đương nhiệm của Ninja Studio. Xin mọi người hãy ngồi xuống.”
Được lời như cởi tấm lòng, cả hai đội ngũ nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Thế
rồi ông chủ của Ninja Stidio cất giọng nói chuyện trước tiên, nhưng thay vì
tiếp tục giao tiếp bằng tiếng Anh thì chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt bọn
họ lại bắt đầu sử dụng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó, khiến cho nhóm người
Matthew lại lâm vào hoang mang vì không hiểu nội dung.
“Xin mọi người thông cảm. Tiếng Anh của ông chủ Khoa đây không tốt lắm nên
đành phải dùng tiếng mẹ đẻ để giao tiếp, nội dung màn chào hỏi vừa rồi là tất
cả những gì ông chủ Khoa có thể thể hiện.” Có điều phút giây hoang mang ấy chỉ
như một cơn gió thoảng qua, một người ngồi bên cạnh Dương Khoa tự xưng là
phiên dịch viên nhanh chóng lên tiếng trấn an. Nhóm người Matthew nghe thấy
thế lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có phiên dịch viên là tốt rồi, còn về chuyện
ông chủ của Ninja Studio không biết tiếng Anh hoàn toàn có thể thông cảm được.
Dù sao người ta cũng là người châu Á, lại còn trẻ tuổi nữa.
Kế đó, dựa theo phân phó của Dương Khoa người phiên dịch viên yêu cầu nhóm
người Matthew lần lượt giới thiệu về bản thân mình. Đúng như những gì Felix
từng nêu phía trên, ngồi ở đây toàn là “cựu” thành viên của những công ty chế
tác trò chơi trên thị trường, vì lý do nào đó mà họ quyết định đến với Ninja
Studio để thử thời vận. Đồng thời làm Matthew cảm thấy ngạc nhiên là không ngờ
anh lại đứng đầu đội nhóm về mặt trình độ chung, cấp độ sao của sáu người còn
lại chỉ nằm trong khoảng từ hai đến ba sao.
“Chà, vậy mà cứ tưởng chốn này là chốn “ngoạ hổ tàng long” chứ. Ai dè toàn kẻ
“dưới cơ”.” Đến đây thì Matthew triệt để yên tâm, không còn lo được lo mất như
quãng thời gian trước đó nữa. Làm kẻ dẫn đầu về mặt trình độ ắt hẳn sẽ được
trọng dụng rồi, chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cộng thêm sống sao cho
đồng nghiệp không ai chê trách gì là có thể yên thân. Ở đâu cũng thế thôi.
“Tốt lắm, cảm ơn tất cả mọi người.” Sau khi nghe phiên dịch viên tóm lược lại
thông tin Dương Khoa bắt đầu đi vào nội dung chính: “Tin chắc rằng mọi người
đều đã có sự hiểu biết nhất định về công ty và công việc mọi người sẽ đảm nhận
thông qua anh Viễn đây rồi phải không? Vậy thì hiện tại tôi sẽ đi vào vấn đề
luôn.”
“Như các bạn đã thấy, hiện tại Ninja Studio đang có những bước phát triển vượt
bậc. Rất nhiều dự án trò chơi đã và đang được đưa vào triển khai, và điều đó
vô hình chung tạo thành gánh nặng đặt lên vai tổ thiết kế trò chơi tại tổng
bộ. Vì thế nên cao tầng công ty mới quyết định xây dựng thêm một tổ thiết kế
trò chơi tại văn phòng chi nhánh để giảm tải khối lượng công việc cho tổ thiết
kế trò chơi tại tổng bộ, và trải qua sàng lọc tuyển chọn chúng tôi tin rằng
các bạn chính là những người mà chúng tôi đang tìm kiếm.”
“Tuy nhiên để có thể trở thành thành viên của Ninja Studio thì chúng tôi có
một yêu cầu: đó là các bạn phải ký một bản cam kết giữ bí mật tuyệt đối về
những dự án trò chơi có liên quan tới Ninja Studio mà các bạn sẽ tiếp xúc. Đây
là yêu cầu bắt buộc và bất kỳ ai không đồng ý ký kết có thể rời đi ngay bây
giờ, vì chúng tôi sẽ không chiêu mộ các bạn nếu các bạn không cam kết. Mong
mọi người thông cảm, đồng thời xin hãy yên tâm vì chỉ cần các bạn tuân thủ
điều khoản cam kết thì chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây bất lợi đến
các bạn hết.”
“Ồ, phòng ngừa thông tin bị tiết lộ à? Công ty này cũng cẩn thận ra phết đấy
chứ.” Nghe phiên dịch viên phiên dịch lại toàn bộ nội dung xong Matthew âm
thầm cảm thán. Kế đó, anh thấy ông chủ trẻ tuổi của Ninja Studio mở chiếc cặp
hồ sơ lôi ra một chồng giấy rồi đưa cho một cô gái phát chúng đến tay mọi
người. Đặt bản cam kết ngang tầm mắt, Matthew bắt đầu cẩn thận nghiền ngẫm nội
dung.
Năm phút sau.
“... Thực lòng mà nói thì điều khoản trong bản cam kết này khá là hợp tình hợp
lý, cả hai bên đều phải có trách nhiệm với nhau chứ không có chuyện vô trách
nhiệm như cái công ty cũ của mình.... Ok, ký thì ký. Chỉ cần không tiết lộ
thông tin trò chơi trước khi nó ra mắt thì bản cam kết này chả khác gì tờ giấy
lộn.” Trải qua một hồi săm soi kỹ lưỡng Matthew cầm bút ký nguệch ngoạc mấy
nét. Buông bút ngẩng đầu lên, anh thấy sáu người còn lại không hiểu sao lại
đang nhìn mình chằm chằm.
“... Ơ? Các bạn... sao nhìn tôi dữ vậy?”
“Chờ “thủ lĩnh” ký tên chứ còn sao nữa?” Felix nhanh tay giật lấy cam kết nộp
cho đội nhóm Dương Khoa rồi mở miệng trêu chọc: “”Thủ lĩnh” có khác suy xét kỹ
lưỡng ghê, đàn em người ta đồng ý ngay tắp lự rồi mà mình vẫn còn băn khoăn.”
“Ầy, thì phải cân nhắc chứ sao lại.... Khoan, “thủ lĩnh”? Tôi á?”
“Chứ sao! Ba sao rưỡi không nhận làm “thủ lĩnh” luôn đi còn chờ gì nữa?”
“Nhưng mà... tôi không làm được đâu. tôi không biết làm, với cả....”
“Thôi nào, làm “thủ lĩnh” dễ ợt ấy mà có khó khăn gì đâu? Đừng lo lắng về
chuyện đó, có gì cứ bảo tôi tôi giúp cho.”
“... Vậy làm “thủ lĩnh” giúp tôi đi Felix. Tôi thấy ông có tố chất làm thủ
lĩnh đó.”
“Khó mà làm được thưa “thủ lĩnh” Matt, một tổ đội không thể có hai “thủ lĩnh”.
( ̄ヮ ̄) ”
Matthew: (; ̄д ̄)
“Được rồi, như vậy là cả bảy người ở đây đều đã ký cam kết bảo mật với Ninja
Studio.” Giữa lúc Matthew còn đang tìm lý do thoái thác thì ông chủ Ninja
Studio đã lên tiếng tuyên bố: “Vậy thì tôi xin được thay mặt cao tầng Ninja
Studio chính thức chào đón sự gia nhập của tất cả mọi người.”
“Theo lệ thường, trước khi bắt đầu công việc mọi người sẽ có một vài ngày để
làm quen với môi trường làm việc mới cũng như ký kết nốt hợp đồng với quản lý
nhân sự tại chi nhánh nơi đây. Có điều vì thời gian gấp gáp nên ngày hôm nay
tôi xin được giới thiệu luôn cho mọi người biết về dự án trò chơi mà mọi người
chuẩn bị tiếp xúc. Mong mọi người chú ý lên phía trên này.” Dứt lời, Dương
Khoa thò tay vào cặp hồ sơ lấy nốt một chiếc ổ cứng di động cùng một chồng bản
thảo phô tô còn sót lại, với tờ bìa chỉ ghi duy nhất một cái tên “Slay the
Spire”.