Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Có thể cho em biết tại sao anh lại quyết định không tham gia tranh tài không
anh Hưng?”
Thấy Dương Khoa bình thản lên tiếng hỏi nguyên do Xuân Quế tỏ vẻ hơi ngạc
nhiên. Vốn anh còn tưởng rằng sếp lớn khi nghe thấy anh đưa ra quyết định từ
chối tham dự tranh tài sẽ cảm thấy chưng hửng hay tệ hơn là biểu đạt sự thất
vọng vì anh làm mình phật ý chứ? Không ngờ chàng trai tuổi đôi mươi trước mặt
lại tiếp nhận ý kiến ấy một cách trấn định như vậy, chẳng có một tia cảm xúc
nào lộ ra luôn.
Quả nhiên, bình thường vui vẻ dễ gần thật đấy nhưng trong những khoảnh khắc
yêu cầu sự nghiêm túc tác phong của sếp lớn vẫn rất chuyên nghiệp mà. Xuân Quế
vừa cảm thán trong lòng vừa cẩn thận giãi bày: “À,… lý do thì là bởi anh cảm
thấy bản thân mình không có đóng góp gì nhiều cho dự án “Angry Birds” này cả.
Sếp Khoa hay bất kỳ ai khác cũng có thể thấy đấy, cả hai mảng đồ họa lẫn âm
thanh đều có người giúp đỡ tận tình từng ly từng tý một hay thậm chí có nội
dung còn được làm sẵn cho luôn. Trong khi mảng lối chơi thì tuy mang tiếng là
phát triển dựa trên cơ sở của trò chơi cũ nhưng kỳ thực….”
“Kỳ thực có rất nhiều chi tiết cốt lõi mới được bổ sung dựa trên bản thảo em
cung cấp đúng không?” Dương Khoa lên tiếng nối tiếp.
“… Đúng. Nói tóm lại, trò chơi “Angry Birds” này tuy mang tiếng là do anh đứng
đầu phát triển nhưng đóng góp của bản thân anh lại quá đỗi ít ỏi. Thế cho nên
anh cảm thấy bản thân mình không xứng đáng để mang theo nó tham gia tranh tài
tại hội chợ, mong sếp Khoa hiểu cho.”
“Trời ui ông bạn cả nghĩ quá thế? Cứ mạnh dạn đi tham dự tranh tài đi, dù sao
thì ông cũng có công làm nên trò chơi chứ có phải không đâu? Tính toán theo
kiểu của ông thì quả “Plants vs Zombies” năm ngoái bọn tôi liệu có đứa nào
xứng đáng được vinh danh?” Ở bên cạnh nghe Xuân Quế giãi bày xong Duy Hải lựa
lời khuyên bảo.
“Ầy, làm sao mà so sánh thế được? Ít nhất thì trò “Plants vs Zombies” ông với
mọi người còn “tự lực cánh sinh” làm ra thành quả, chứ trường hợp của tôi bây
giờ là “ngồi mát ăn bát vàng” rõ ràng ra rồi. Đây nhé: mẫu thiết kế đồ họa đã
có Lam lo liệu gần hết tôi chỉ việc tô màu với trau chuốt lại thôi này; âm
thanh thì ông làm từ A đến Z đếch cho tôi đụng vào này; lối chơi thì ừ, tôi có
bỏ công xây dựng đấy nhưng mà sao? Toàn bị ông đi sau chỉnh lại thôi, với cả
nó cũng là nội dung sếp cung cấp cho chứ tôi có tự mình nghĩ ra được đâu? Cho
đến nội dung lặt vặt... thôi cái này chưa làm không tính.”
“Đó ông xem, Bốn nội dung lớn ấy chẳng có nội dung nào tôi làm đến nơi đến
chốn cả, khác hẳn với ông hay mấy anh em bên kia tự mình làm hết nội dung mình
được phân công trong “Plants vs Zombies”. Cho nên tôi mới nói tôi không xứng
là vì thế.”
“Thôi được em hiểu rồi, anh Quế không cần phải trình bày thêm nữa.” Thấy hai
người còn muốn tranh luận tiếp Dương Khoa vội vàng ngăn lại, đồng thời trong
đôi mắt hắn chợt loé lên một tia thưởng thức xen lẫn toan tính: “Đại khái là
anh Quế bị cắn rứt lương tâm đúng không?”
“... Có thể coi là như vậy thưa sếp, mong sếp hiểu cho.”
“Ồ không sao, tâm tư ấy của anh Quế rất... đáng để khen ngợi. Em tôn trọng
quyết định của anh.” Dương Khoa chốt hạ tiết mục trưng cầu ý kiến với một nụ
cười thoáng qua trên khuôn mặt. Bề ngoài là thế còn trong lòng hắn thì đang
mừng rơn, bởi vì quyết định không tham gia tranh tài tại GamExpo của Xuân Quế
vô hình chung lại phù hợp với ý đồ mới mẻ hắn muốn đưa vào thực hiện ngay.
Đó là mang “Angry Birds” ra làm “hỏa mù” tiếp tục đánh lạc hướng đám đông.
Với lối tư duy cầu toàn ăn sâu bén rễ qua biết bao nhiêu năm tháng, sẽ không
bao giờ có chuyện Dương Khoa tự đắc coi toàn dân thiên hạ là kẻ ngu. Những lời
cảnh báo ban nãy của Liễu có lý vô cùng, chiêu số đánh lạc hướng lúc trước của
hắn nhìn thì có vẻ kín kẽ song chỉ cần là người hiểu hắn thì vẫn có thể lần ra
dấu vết để lại. Cho nên hắn cần phải tiếp tục thực hiện thêm biện pháp đảm bảo
bí mật cho dự án chế tác “Age of Empires” đang được đội ngũ âm thầm triển khai
ngày đêm.
Mà làm trò chơi được phát triển song song trong cùng giai đoạn, đương nhiên
“Angry Birds” là ứng cử viên sáng giá bậc nhất để tiếp bước hai bài trả lời
phỏng vấn báo chí đánh lạc hướng dân tình cả trong cũng như ngoài nước. Dùng
sự tồn tại của một trò chơi mới để che giấu sự tồn tại của một trò chơi mới
khác, một câu trả lời cực kỳ thuyết phục cho bài toán kéo dài thời gian ngự
trị trong đầu Dương Khoa bấy lâu nay.
“Đáng khen cái quái gì? Ngốc nghếch!” Ở một bên Duy Hải vẫn tiếp tục cằn nhằn
ra chiều tiếc rẻ thay ông bạn đồng nghiệp: “Ý tưởng trò chơi do sếp Khoa cung
cấp có cái nào tầm thường đâu cơ chứ? Chỉ cần dựa vào đó làm ra thành phẩm rồi
mang đi tham dự tranh tài GamExpo thì kiểu gì cũng thắng lợi trở về, cơ hội
một năm có một biết bao người thèm muốn ấy vậy mà ông bạn tôi nói buông tay là
buông tay luôn! Không còn lời hay ý đẹp gì để mà nói nữa rồi.”
“(Quay mặt 90 độ) Kệ tuôi! ( ̄ヘ ̄) “
“Thì lại chả kệ? Chả nhẽ giờ kiếm khẩu súng dí vào đầu ông bắt ông đổi ý đi
chắc? ┐(︶▽︶)┌ ”
“Kể cả có lấy súng dí vào đầu tuôi thì tuôi cũng đếch đổi ý đâu nhé. Vớ vỉn!
( ̄~ ̄) “
“Thôi nào hai anh, trưng cầu ý kiến xong rồi thì nghe em thông báo tin tức thứ
hai cho hai anh biết nè.” Ổn định tâm thần Dương Khoa tuyên bố: “Dựa trên
quyết định không tham gia tranh tài tại GamExpo của anh Hưng vừa đưa ra thì,
em xin tuyên bố với hai anh là công ty của chúng ta sẽ mang “Angry Birds” tham
gia hội chợ GamExpo năm nay!”
Xuân Quế: ( ̄д ̄;)
Ôi trời ơi, quyết định gì mà “kỳ loạ” vậy hả sếp? Vừa mới nói là tôn trọng
quyết định của mình cơ mà, sao chưa gì đã quay ngoắt 180 độ thế rồi? Rốt cuộc
là sếp có thật sự nghiêm túc không đấy?
“… À há, chú định nhá hàng “Angry Birds” tại gian hàng triển lãm đặt ở hội chợ
chứ gì?” Giữa lúc Xuân Quế còn đang ngơ ngác chưa hiểu ra ý đồ của Dương Khoa
thì Duy Hải đã búng tay một cái rất kêu, sau đó anh quay sang huých vai ông
bạn đồng nghiệp chúc mừng: “Sướng nhé, trò chơi chuẩn bị được mang đi triển
lãm trước mặt toàn dân thiên hạ rồi đó.”
“Sao lại…. Ààà, ý sếp tức là chỉ đem trò chơi triển lãm thôi chứ không tham
gia tranh tài đâu phải không? Nếu là mang trò chơi đến hội chợ “nhá hàng” thì
ok không có vấn đề, đến lúc đó có gì sếp cứ bảo anh để anh phối hợp.” Mãi một
lúc sau Xuân Quế mới hiểu ra vừa rồi là Dương Khoa cố ý chơi chữ, anh thở phào
một cái cho hết hoang mang rồi gật đầu biểu thị bản thân sẵn sàng phối hợp với
công ty trong việc giới thiệu trò chơi đến với du khách GamExpo.
“Được, đến lúc đó chắc chắn em sẽ cần đến sự trợ giúp của anh rồi. Cơ mà đính
chính lại một chút là không phải tới lúc hội chợ diễn ra mới “nhá hàng” trò
chơi đâu, em sẽ cho bộ môn truyền thông phát hành thực hiện công việc ấy ngay
từ bây giờ, thẳng cho đến lúc tham gia triển lãm tại GamExpo sẽ bung hết mọi
thứ ra.”
“Sau đó hội chợ kết thúc một cái là phát hành trò chơi luôn cho đúng dịp phải
không?” Duy Hải bất chợt đưa ra lời khuyện: “Khá là quy củ đấy, cơ mà nếu đã
quyết định thế thì sếp phải lo liệu làm demo trailer các kiểu từ bây giờ luôn
đi nhé. Không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, sơ ý một cái lỡ hẹn ngay.”
“Ồ, anh Hải không nhắc thì em cũng quên mất không nhắn lại hai anh đấy. Theo
em suy tính mấy ngày hôm nay thì demo với cả trailer của trò chơi “Angry Bird”
ta nên làm đơn giản thôi, tựa như trò chơi “Fruit Ninja” khi xưa vậy. Trailer
ta cho một đội nhóm trong công ty dàn dựng một clip gameplay dài độ nửa tiếng
một tiếng là được. Còn demo thì càng dễ, các anh đem cắt một ít màn chơi riêng
rẽ tập hợp lại với nhau là thành demo ngay.”
“Được rồi. Tổng kết lại tức là từ bây giờ cho đến cuối tháng chín đầu tháng
mười, ngoài việc hoàn thiện trò chơi ra anh sẽ phối hợp thêm với mọi người
trong việc tuyên truyền và xây dựng demo trailer các thứ nhằm phục vụ công tác
triển lãm tại GamExpo đúng không?” Cảm thấy đã nắm được hết ý tứ Dương Khoa
muốn biểu đạt Xuân Quế lên tiếng tổng kết lại.
“Đúng thế, đến cuối tháng chín tức là deadline coi như được kéo dài thêm hai
tuần nữa anh nhé. Cứ bình tĩnh mà triển khai công việc, với cả mấy chuyện demo
trailer lẫn phối hợp tuyên truyền thực ra nó cũng không yêu cầu anh phải đóng
góp nhiều công sức lắm đâu. Cho nên anh cứ yên tâm tập trung vào chuyên môn
đi.”
“Ok, sếp nói vậy là anh yên tâm rồi. Còn tin tức mới nào nữa không sếp?”
“Hết rồi.” Đến đây Dương Khoa bỗng dưng nở nụ cười nhăn nhở: “Sao thế, chuẩn
bị đuổi em đi có phải không?”
“Đúng vậy. Sếp Khoa mau mau lượn đi để bọn anh tập trung làm việc cho nhanh.
Tiến độ đã chậm rồi giờ lại còn thêm một tỷ công việc nữa, chết ốm mất thôi!
(ノ ̄д ̄)ノ” Duy Hải không chút do dự trả lời thay Xuân Quế.
“Khiếp, hết anh Quế rồi đến anh Hải đuổi em đi ạ. Sơ thật! Thôi thế thì em đi
đây, lúc khác gặp nhé.” Mục đích chính cộng thêm mục đích hỏi thăm tiến độ dự
án đã đạt được, giờ ở lại đây cũng chỉ gây vướng chân vướng tay nên thấy Duy
Hải đuổi đi Dương Khoa cũng dứt khoát rời khỏi phòng luôn. Bất quá khi nhấc
chân ra đến ngưỡng cửa hắn vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn Xuân Quế và Duy
Hải thêm một lần nữa.
“... Nào, giờ tới con chim bom nhé. Đây ông chú ý nội dung trên tờ bản thảo
này: “con chim bom sở hữu kỹ năng đặc biệt là phát nổ. Kỹ năng sẽ tự động được
kích hoạt sau khi bản thân con chim va đập vào chướng ngại vật.”.... Theo tôi
lý giải thì ý tứ của sếp Khoa là con chim này va đập vào chướng ngại vật rồi
sau đó mới bắt đầu đếm ngược rồi phát nổ, ông thấy thế nào?”
“Cùng quan điểm. Chỉ là tôi thấy bộ đếm kích nổ ở trong này hình như hơi bị
nhanh quá ông ạ, chưa được một giây đã “Bùm!” rồi.”
“Tôi cũng thấy hơi băn khoăn.... Hay là đem chạy thử mô hình một lần đi xem
thế nào, ông đã dựng xong hết code chưa?”
“Sắp. Về cơ bản thì cơ chế bay của con này khá giống con chim đỏ cơ bản, chỉ
khác mỗi kích cỡ với quả kỹ năng phát nổ thôi nên không khó làm cho lắm.”
“Vậy dựng nốt đi, tôi tranh thủ nghiên cứu phần nội dung lặt vặt linh tinh một
chút. Cũng nên tính dần đến việc làm mảng này rồi ông ạ, phải tạo thêm một
chút điểm nhấn cho trò chơi không có dân tình lại kêu ca nhàm chán.”
“Kinh thật đấy, chưa gì đã lại tập trung làm việc hăng say rồi. Trông phối hợp
lại còn có vẻ ăn ý nữa chứ, quả là một cặp bài trùng.” Lẩm bẩm không thành
tiếng đôi câu nhận xét, Dương Khoa nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại rồi quay
người rời đi.
Tác giả có thông báo khẩn ở mục bình luận, mong các độc giả bỏ ra một vài phút
để đọc. Cảm ơn.