Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Giữa lúc Dương Khoa còn đang phân vân không biết nên trả lời ra sao, một vị
giám khảo khác đứng ra giải vây:
“Thôi nào anh Hiện. Hôm nay chúng ta ở đây là để đánh giá phần thi của các thí
sinh cơ mà.”
“Đúng đấy. Chúng ta nên tập trung vào chuyên môn chứ nhỉ.” Nhà phê bình Mạnh
Tuấn cũng góp lời: “Được rồi. Đầu tiên, trò chơi “Slither” này có bố cục tổng
thể tương đối hoàn chỉnh, mặc dù phần thiết kế đồ họa..., ừm có lẽ hơi quá lạc
hậu?”
“Đúng thế, đồ họa trò chơi này chỉ có thể được chấp nhận một cách vô cùng miễn
cưỡng, không có bất cứ điểm nổi trội nào đáng khen ngợi cả. Đây là một điểm
trừ.” Một vị giám khảo khác với cương vị nhà chế tác trò chơi cao cấp tiếp
lời.
“Nhưng tất cả những chi tiết bề ngoài ấy đều không trọng yếu bằng nội dung lối
chơi.” Giám khảo Hiện – CEO của GETA nở nụ cười trên khuôn mặt nghiêm nghị:
“Tôi đánh giá rất cao lối chơi đơn giản nhưng vô cùng lý thú mà trò chơi này
đã đem lại. Nó sở hữu một thứ ma lực gì đó khiến cho người ta thích thú chơi
từ ván này qua ván khác, không một chút nào nhàm chán các vị có đồng ý không?”
“Ừm, điều này tôi không phủ nhận. Trò chơi đã thể hiện một phong cách đối chọi
khá mới lạ, nâng tầm lối chơi của trò chơi kinh điển “Rắn săn mồi” lên một độ
cao mới. Ngoài ra trong thời gian chơi thử tôi không gặp phải một lỗi kỹ thuật
nào cả, có thể thấy được tác giả đã rất chăm chú trong khâu lập trình trò chơi
để trò chơi vận hành một cách trơn tru nhất.” Một vị giám khảo khác gật gù
đồng ý: “Còn về các mặt còn lại thực ra cũng không quá tệ, theo tôi nghĩ là
như vậy.”
Cả năm giám khảo thì đã có bốn người phát biểu, chỉ còn lại một người vẫn ngồi
lặng yên suy nghĩ. MC thấy thế bèn nhanh chóng chuyển hướng sang người này:
“Thưa giám khảo Việt Anh. Ông có nhận xét gì về trò chơi “Slither” của thí
sinh Dương Khoa không ạ?”
Nghe thấy MC lên tiếng, giám khảo tên Việt Anh lưỡng lự một chút rồi đưa tay
cầm micro phát biểu:
“Đánh giá về trò chơi “Slither” tôi có ba ý kiến.”
“Thứ nhất là về đồ họa. Đúng thế, trò chơi này thoạt trông có vẻ thô sơ, nhưng
chúng ta vẫn thấy được tác giả đã bỏ ra nhiều công sức để đem lại nét gần gũi
đến với người chơi. Cảnh nền không gian thuận mắt. những con sâu được thiết kế
rất dễ thương và không hề phản cảm một chút nào là một điểm nỗ lực đáng khen
và xứng đáng được công nhận. Chưa kể trong cửa hàng trò chơi còn có rất nhiều
ngoại hình và phụ kiện trang trí để người chơi có thể sử dụng tùy biến, cho
nên tôi thấy chúng ta nên có một cái nhìn khách quan khi đánh giá mảng thiết
kế đồ họa của tác giả. Đừng chỉ nên đi sâu vào những vấn đề kỹ thuật.”
Ba vị giám khảo trong đó có CEO Hiện gật đầu đồng ý với những điều giám khảo
Việt Anh vừa nói, duy có vị tác giả phê bình đầu tiên vẫn bày tỏ giữ nguyên
quan điểm. Một đối lập bốn, thật sự là trùng hợp.
“Thứ hai.” Giám khảo Việt Anh nói tiếp: “Về nội dung lối chơi tôi có cùng quan
điểm với các vị giám khảo. Thoạt nhìn chúng ta có thể thấy lối chơi “Rắn săn
mồi” quen thuộc đã được vận dụng vào trò chơi này, song việc thay đổi một số
quy tắc sao cho phù hợp với thể loại trực tuyến nhiều người chơi đã tạo ra
những nét mới mẻ đặc sắc, phải không các vị?”
“Đúng thế, giờ bò qua thân mình không bị làm sao cứ thấy là lạ thế nào vậy.
(cười)”
“Ừ, nhưng dù sao chúng ta cũng đỡ phải đau đầu vì những cái chết tức tưởi nữa.
(khúc khích)”
“Cả khoản thoải mái săn mồi nữa, cũng là một nét khá hay.”
Làn này thì cả bốn vị giám khảo còn lại đều đồng ý, ngay cả vị giám khảo vừa
rồi phê bình Dương Khoa gay gắt nhất cũng đưa lên một ngón tay cái cho hắn.
Thấy thế Dương Khoa tười cười cảm ơn, trong lòng vui vẻ nở hoa.
Hai vấn đề đã nêu xong, giám khải Việt Anh đột nhiên quay về phía Dương Khoa:
“Thứ ba là về đặc trưng của thể loại trò chơi trực tuyến. Về điều này tôi muốn
hỏi Dương Khoa một chút.”
“Vâng thưa ngài?”
“Ban đầu cậu thực sự có chủ ý mang một trò chơi trực tuyến đến với tranh tài
lần này sao?”
“Vâng thưa giám khảo.” Dương Khoa thừa nhận, không thể nói là vì hệ thống cho
gì thì hắn xài nấy được.
“Vậy cậu không thấy đó là một quyết định thực sự mạo hiểm sao? Ý tôi là, một
trò chơi trực tuyến sẽ yêu cầu thêm khả năng vận hành hệ thống mạng ổn định –
một công việc khá gian nan với sức của một người. Nếu chẳng may trò chơi gặp
trục trặc nào đó trong quá trình chơi, tỷ như gặp lỗi kết nối chẳng hạn thì
cậu sẽ phải nhận một điểm trừ rất lớn.”
“Vâng thưa giám khảo, đó đúng là một quyết định liều lĩnh.” Dương Khoa cười
cười: “Nhưng em tin tưởng bản thân mình có khả năng hoàn thiện hệ thống mạng
theo như mục đích ban đầu đã đặt ra....”
“Và thế là cậu vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu?”
“Thưa đúng.”
“Như vậy cậu đã buông tay đánh cược...” Giám khảo Việt Anh dừng lại nhìn Dương
Khoa vài giây rồi nở nụ cười: “... và thành công. Hệ thống mạng kết nối rất ổn
định. Phải nói là tôi rất ấn tượng đấy, tại phân khúc tranh tài này có thể xây
dựng nên một nền tảng cơ bàn như thế chứng tỏ cậu là người có tài năng.”
“Cảm ơn giám khảo.”
“Và đó là nhận xét của tôi.” Giám khảo Việt Anh tựa hồ đã nói hết, ông buông
micro xuống. Cuối cùng vị giám khảo đầu tiên đứng ra giải vây Dương Khoa nói
ra ý kiến của mình:
“Tôi còn một ý nữa. Không biết các vị có để ý hay không, nhưng tôi phát hiện
ra một điều khá thú vị. Đó là tác giả có lối suy nghĩ độc đáo ở việc thu lợi
nhuận từ trò chơi này.”
Dứt lời vị giám khảo này giơ ra máy tính bảng mình đang cầm, đội ngũ kỹ thuật
hiểu ý đem trình chiếu khu vực kết nối với màn ảnh trên sân khấu. Tức thì trên
sân khấu hiện ra hình ảnh trò chơi kết thúc của “Slither” trên một chiếc máy
tính bảng.
“Hà hà, xem ra anh Bằng để ý kỹ quá nhỉ, cả mặt này cũng đào ra.”
“Lúc nãy chơi bị chết nhiều quá nên out (thoát) ra ngoài tìm tòi vài thứ,
không nghĩ tới lại phát hiện ra thứ hay ho.” Giám khảo tên Bằng bắt đầu chỉ
trỏ trên màn hình: “Như mọi người đều thấy tác giả lựa chọn hình thức kiếm lợi
trong trò chơi bằng cách chèn quảng cáo, à nó là phần này. Đấy các vị nhấn vào
đây thì quảng cáo sẽ bật ra, nhưng hiện tại nó chỉ là một khoảng tối vì chưa
có quảng cáo.”
“Nhưng tôi đoán rằng trong suốt quá trình chơi, phần lớn các vị ngồi đây và cả
ở phía dưới đều không có một chút ấn tượng nào về điều này phải không?” Giám
khảo Bằng ném ra một câu hỏi thú vị.
Mấy giám khảo ngồi cùng lắc đầu. Nhân viên đánh giá phía dưới nghe thấy bèn
thi thào hỏi nhau. Trong số họ chỉ có một số ít người bấm vào quảng cáo để
kiểm tra tính năng hoạt động ra sao, còn lại tất cả đều chọn lựa nhanh chóng
quay trở lại chơi tiếp.
“Đó là bởi vì chúng ta không mặc định phải xem quảng cáo. Và những người chơi
tương lại cũng thế, sẽ không có ai bị bắt buộc phải xem quảng cáo, nên suy xét
từ góc độ nào đó trò chơi này hoàn toàn không tạo ra doanh thu nếu tất cả
người chơi đều chọn không xem. Có điều với những người chơi có đam mê thu thập
sẽ không lựa chọn như vậy.”
“Trò chơi này có đơn vị tiền tệ dùng để mua đồ trong cửa hàng. Và tôi vừa làm
một phép tính nhẩm: một ván trò chơi chúng ta thu được lượng tiền ảo dao động
từ 10 đến 50 xu, vị nào ở đây tài giỏi hẳn là có thể kiếm tới cả trăm xu một
ván.”
Dứt lời giám khảo Bằng trượt sang phần cửa hàng: “Nhưng các vị xem này. Một
ngoại hình sâu đơn giản nhất cũng đã ở mức 5000 xu, chưa kể những bộ cánh đắt
tiền khác hay những tùy biến ngoại cảnh đặc biệt có thể phải mấy tới mấy chục
nghìn xu mới mua được. Như vậy để có được cho mình ngoại hình vừa ý sẽ phải
tốn một lượng xu không nhỏ.”
“Tôi hiểu ý của anh Bằng rồi.” Nhà phê bình Trần Mạnh cướp lời: “Như vậy hình
thành nên quy tắc có lợi cho cả đôi bên là người chơi chấp nhận xem quảng cáo
để gia tăng lượng xu thu được. Có điều về chuyện này tôi lại muốn hỏi tác giả,
tại sao cậu không sử dụng phương thức thu phí truyền thống? Như thế sẽ đơn
giản hơn rất nhiều.”
Hừm, mấy lão giám khảo này có vẻ thích xoáy vào phương án thu lợi ghê nhỉ.
Đúng là cáo già!
Xe nhẹ đường quen Dương Khoa trả lời: “Thưa giám khảo, bởi vì tất cả các
phương án thu phí truyền thống đều không phù hợp. Thứ nhất, một trò chơi quá
đơn giản như “Slither” không thích hợp trả phí một lần để sở hữu, cho dù là
với giá bán tối thiểu. Thứ hai, nét đặc sắc nhất của “Slither” là cung cấp
trải nghiệm thú vị liên tục không ngừng nghỉ cho người chơi, nếu ta chèn quảng
cáo sau mỗi lần trò chơi kết thúc sẽ trực tiếp gây hại tới điểm này. Và cuối
cùng, vật phẩm trong “Slither” tất cả đều chỉ để trang trí cho đẹp, không có
bất cứ công năng gì ảnh hưởng đến cuộc chơi nên không cần nhất thiết phải sở
hữu, do đó phương án bán vật phẩm bằng tiền mặt cũng không phù hợp. Xin hết.”
“Vậy tại sao cậu không suy nghĩ tạo ra những vật phẩm có tác dụng trong cuộc
chơi?” Giám khảo Hiện đột nhiên ném ra một lưỡi câu. Thế nhưng Dương Khoa hắn
sao có thể dính cái bẫy sơ đẳng này:
“Thưa giám khảo, nếu như vậy nét thú vị của “Slither” sẽ không còn nữa. Đây là
một trò chơi mà thắng thua được định đoạt bởi kỹ năng người chơi, không phải
ví ai dầy hơn thì người ấy thắng.”
Nghe tới đây nhân viên đánh giá dưới sân khấu đột nhiên vỗ tay, không phải mấy
khi họ cũng được gặp nhà chế tác trò chơi nào lương tâm như vậy. Khu vực khán
giả thì càng quá khích trước câu trả lời tếu táo của Dương Khoa, tiếng reo hò
hú hét lại vang lên.
Giám khảo Bằng ra hiệu không còn ý kiến đóng góp thêm. Như vậy là tất cả các
vị giám khảo đều đã có lời nhận xét của mình, MC thấy thế bèn tổng kết lại:
“Vâng như vậy là phần ý kiến đánh giá sau khi thử chơi đã kết thúc. Xin mời
ban giám khảo và nhân viên công tác phía dưới tổng kết số điểm của mình về trò
chơi “Slither”.”
Dứt lời màn hình trên sân khấu thay đổi, biến thành một bảng trắng chia ra làm
hai khu vực đánh giá. Phía trên phần hiển thị số điểm cuối cùng của năm vị
giám khảo với năm ô vuông tương ứng, phía dưới là một biểu đồ hình tròn biểu
thị ý kiến tán thành của 200 nhân viên.
Biểu đồ hình tròn bên dưới bắt đầu chạy trước tiên, Dương Khoa hồi hộp ngước
mặt lên chăm chú theo dõi. Phần màu xanh lá cây là tán thành, phần màu đỏ là
không tán thành. Hai màu bắt đầu thay đổi diện tích liên tục, bất quá phần màu
xanh chiếm ưu thế quá rõ ràng.
Thành công rồi!
Nét cười ngày càng sáng lạn trên khuôn mặt Dương Khoa, kết quả của hắn tốt hơn
một chút so với những người dự thi trước đó.
“Vâng và “Slither” được 163 người chơi tán thành trên tổng số 200 người!”
Đám đông lại reo hò, song tiếng cổ vũ còn chưa chấm dứt trên màn hình đã hiện
ra số điểm đánh giá đầu tiên: “81”.
Điểm đánh giá thuộc về giám khảo Hiện, một số điểm rất cao!
Kế đó bốn số điểm còn lại cũng lục tục xuất hiện, không có một số nào dưới 70
điểm. Và con số tổng hợp cuối cùng cũng ra lò: 76,8!
Đám đông phía dưới vỗ tay khen ngợi. Trên sân khấu MC vui vẻ chúc mừng Dương
Khoa:
“Vâng, tổng kết lại trò chơi “Slither” đạt được số điểm trung bình là 76,8
điểm! Tỷ lệ cộng đồng người chơi tán thành là 81,5%! Với kết quả này “Slither”
đã tạm vươn lên chiếm vị trí thứ nhất trong vòng chung kết tranh tài ngày hôm
nay! Xin các vị khán giả thêm một tràng pháo tay nữa để cổ vũ cho thí sinh trẻ
tuổi nhất ngày hôm nay của chúng ta!”
Kết quả công bố xong xuôi, Dương Khoa mỉm cười lễ phép cúi chào giám khảo và
nhân viên bên dưới, sau đó chậm rãi xuống đài nhường chỗ cho thí sinh tiếp
theo.