Tâm Sự Trong Đêm


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

“Toả sáng cái gì mà nói to đến mức ngoài này cũng nghe thấy vậy hả chú Khoa?
Về đi thôi, muộn lắm rồi đó.”

Nối tiếp tràng “gáy bẩn” của Dương Khoa, thanh âm của người đàn anh lập dị
Thiếu Hoàng cùng tiếng đập cửa liên hồi bất chợt vang lên ngay sau đó. Giật
mình, theo bản năng Dương Khoa vội vàng gấp chiếc Btop lại giấu đi rồi chạy ra
mở cửa chào hỏi:

“Anh Hoàng đấy à? Muộn thế này rồi sao còn chưa về anh?”

“Mẫu thiết kế nhân vật bên chỗ Hiền ra vấn đề nên anh nán lại xử lý hộ ông ấy,
để cho ông ấy còn về đón vợ.” Một thân áo phông quần kaki ngố vàng như nghệ
Thiếu Hoàng từ tốn trả lời, kế đó anh làm ra vẻ tò mò cố gắng vươn người nhìn
vào bên trong căn phòng làm việc của Dương Khoa: “Rốt cuộc là chú đang chơi
cái quái gì mà mê mải thế?”

“(Hất đầu về phía tấm biển) Chơi đâu? Đang tìm tòi sáng ý đấy chứ anh?”

“Thôi đi, anh có điếc đâu mà không nghe thấy chú hô dễ dàng với cả toả sáng gì
gì đó? Chơi thì cứ nhận đi lại còn “tìm tòi sáng ý”, chỗ anh em mình với nhau
rồi còn bày đặt giấu giấu diếm diếm. ( ̄ヘ ̄) “

“Xem chừng hôm nào phải thuê thợ làm cái cửa cách âm mới được. Chứ cứ để thế
này thì ai cũng nghe thấy mình nói những gì bên trong hết mất thôi.” Âm thầm
ghi nhớ những ngày sắp tới phải gia cố lại cửa nẻo cho thêm phần an toàn, thế
rồi một ý nghĩ bất chợt nảy sinh trong đầu Dương Khoa. Hắn ngay lập tức vin
vào nó để đánh trống lảng:

“Phải rồi, anh Hoàng đã cơm nước gì chưa thế?”

“Chưa, một đống việc vậy làm gì có thời gian ăn uống? Chú thì sao?”

“Cũng rứa, may mà có bọc cơm cháy anh để trong tủ lạnh không thì chết đói. Hay
là anh em mình đi nhậu một bữa đi, lâu lắm rồi anh em mình chưa ngồi riêng với
nhau đâu đấy.”

“Đi ăn à?... Cũng được, cơ mà chú khao nhé. Anh đang khánh kiệt. ( ̄~ ̄) ”

“ ( ̄д ̄;) Khánh kiệt? ANH á? Đùa hơi bị quá trớn rồi đó anh Hoàng…. Mà thôi em
khao cũng được, đi mau đi đói sắp xỉu rồi đây.” Dứt lời Dương Khoa đóng sầm
cửa phòng làm việc lại rồi khoác tay bá cổ Thiếu Hoàng một cách thân thiết vô
cùng. Thân ảnh hai người cứ thế biến mất dần trong không gian hành lang tĩnh
mịch của trụ sở Ninja Studio.

Nửa tiếng sau, tại một quán ăn đặc sản dân tộc trên phố.

“Nào nào, làm chén rượu tăng tình đoàn kết đi chú Khoa. Rượu quán này ngon cực
kỳ đấy.” Bên mẹt thức ăn nóng hổi và chai rượu nếp đục ngầu, Thiếu Hoàng vừa
nâng chén vừa ra sức mời mọc Dương Khoa.

“Thôi anh, em đang cố gắng cai rượu anh ạ.” Dương Khoa kiên quyết xua tay từ
chối: “Người yêu em đến bây giờ vẫn còn đang giận em vì quả chè chén vô độ hôm
sinh nhật đó.”

“(Hạ chén) Chậc, chú đúng là có năng khiếu bẩm sinh trong việc làm anh mất
vui. ( ̄︿ ̄) Uống rượu một mình chán chả để đâu cho hết luôn…. Mà này, hay là
chú bỏ quách cái em Mimi đó của chú đi. Cấm cản ghê thế thì yêu đương làm gì
cho mất tự do ra.”

“(¬_¬) Xong rồi để anh nhảy vào hốt luôn có phải không?”

“Chuẩn!”

“Mơ đi.” Đáp lại một câu gỏn lọn, Dương Khoa cầm đũa gắp miếng thịt gà đã xé
sẵn cho lên miệng nhai ngấu nghiến, đôi mắt lim dim hưởng thụ dư vị ngọt ngào
tràn ngập trong khoang miệng. Đúng là đồ ăn nhà hàng có khác, ngon lành hơn
đống cơm cháy chống đói hắn vừa tống vào bụng trước đó cả chục lần.

“Ha ha.” Thiếu Hoàng cũng đưa một cái nem rán lên miệng nhấm nháp rồi nhẹ
giọng cảm khái: “Không ngờ mới đó mà đã gần hai năm kể từ ngày mấy anh em mình
bắt đầu làm việc cùng với nhau rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá.”

“Công nhận. Mới ngày nào em còn phải lo thuyết phục các anh về với đội của em
để triển khai dự án “Fruit Ninja” bé nhỏ, vậy mà chớp mắt một cái anh em mình
đã cầm đầu 500 anh em lăn xả vào làm một dự án trò chơi lớn rồi. Cuộc sống
đúng là chả biết trước được điều gì.”

“Này, chú không biết chứ hôm mấy anh em gặp mặt nhau đó lúc ra về thằng Lâm
nhà anh còn xui anh chôm ý tưởng trò chơi “Fruit Ninja” của chú về làm của
riêng cơ. Anh phải khuyên can mãi nó mới chịu bỏ ý định ấy đi đấy.”

“Anh Lâm xui chôm ý tưởng…. Chả tin, có mà ngược lại thì em mới tin.”

“Á đù, chả nhẽ nhân phẩm của anh tệ hại đến vậy sao? ( ´ д ` ) ”

“Chứ lại còn! Có điều thực lòng mà nói thì khi đó em cũng cảm kích các anh
nhiều lắm. Chẳng may các anh không về mưu đồ nghiệp lớn cùng em thì em chết ốm
ra đấy chứ chả đùa…. Ôi thôi kệ đi, nào thì làm chén rượu chúc mừng sự hợp tác
tốt đẹp sau ngần ấy năm tháng của chúng ta.” Đắn đo do dự một hồi, cuối cùng
Dương Khoa cũng quyết định cầm chén rượu đã rót sẵn trên bàn lên. Kế đó hắn
chạm ly với Thiếu Hoàng một cái rồi ngửa đầu uống cạn. Đúng là rượu ngon thật,
ông anh khoa trương lập dị nói chả sai tý nào.

“Và chúc cho sự hợp tác tốt đẹp ấy sẽ trường tồn theo thời gian nhé.” Thiếu
Hoàng hiếm thấy nói một câu văn vẻ để đáp lại, thế rồi anh uống cạn chén rượu
của mình sau đó bất chợt đổi giọng trầm ngâm: “Cơ mà nói đi thì cũng phải nói
lại, chỉ trong có hai năm mà Ninja Studio từ một phòng làm việc bé tý đã phát
triển lên thành một thế lực không thể xem thường tại làng trò chơi trong nước,
hay ít nhất tại lĩnh vực trò chơi hệ máy di động nó là như vậy. Anh có cảm
giác công ty của chúng ta đang bành trướng quá nhanh nếu đem so sánh với những
công ty trò chơi khác chú ạ.”

“Nhanh á? Em thì em thấy mọi thứ vẫn bình thường mà? Hay có lẽ là do sản phẩm
nào của công ty chúng ta cũng đều thành công cả về danh tiếng lẫn lợi nhuận
nên mới dẫn đến công ty phát triển nhanh chóng như vậy đấy. Anh Hoàng cứ yên
tâm đi đừng lo gì cả.” Dương Khoa vội vàng lên tiếng trấn an. Xác thực chỉ cần
nhìn lại chặng đường phát triển của Ninja Studio thì bất cứ ai cũng sẽ cảm
thấy ngạc nhiên, ngoại trừ bản thân hắn vì hắn biết chuỗi thành công liên tiếp
mà công ty gặt hái được trong suốt quãng thời gian vừa qua phần lớn đều nhờ
vào công lao của chiếc Btop thần kỳ. Ăn gian trắng trợn như vậy bảo sao mà
không bành trướng nhanh chóng cho được?

“Anh hiểu, thế nhưng anh vẫn lo lắng chuyện công ty chúng ta phát triển quá
thuận lợi như vậy sẽ mang lại một số ảnh hưởng trái chiều. Tiêu biểu là trong
bộ môn thiết kế trò chơi hiện tại đang xuất hiện một vài thanh niên “ảo tưởng
sức mạnh” đó chú có biết không?”

“Ảo tưởng sức mạnh? Là sao anh?”

“Còn sao nữa, nghĩ rằng công ty chúng ta “vô đối” rồi nên lúc nào cũng vênh
váo khoe khoang với kẻ ngoài. Đợt trước em Lan mà không ban bố lệnh cấm khẩu
kịp thời thì dự án “Đế chế” lộ tẩy là cái chắc. Chưa kể mấy thanh niên này còn
bắt đầu có biểu hiện không an phận, lúc nào cũng nhấp nhổm muốn đề xuất kế
hoạch làm trò chơi mới mà bản thân họ nghĩ ra với chú. Cứ làm như bây giờ
chúng ta chưa đủ bận rộn ấy. ╮( ̄ヘ ̄)╭ ”

“Chà, ghê gớm đến vậy cơ à? Mà sao anh lại biết hay thế?”

“Thì ngồi giao lưu với nhau một tý là rõ ràng hết đầu đuôi câu chuyện thôi. Mà
anh cũng đã bảo chú rồi, cả năm mới có một “mùa eSport” thì cố gắng tụ hội
cùng anh em một tý cho vui. Cứ lấy cớ trốn hoài, chả giống tác phong thân dân
thường ngày của chú tẹo nào.”

“Ùi, thì anh cũng có còn lạ gì chuyện em không thích mấy bộ môn eSport hiện
hành nữa. Có mỗi “Chống khủng bố” còn xem tạm chứ mấy trò còn lại xem chỉ tổ
nhức mắt.” Nói đến đây Dương Khoa tạm ngừng lại để suy xét về chuyện Thiếu
Hoàng vừa nêu. Ước chừng nửa phút sau hắn mới lên tiếng khẳng định quan điểm:
“Ok, đã vậy thì ngày mai em sẽ lên dây cót tư tưởng đội ngũ một chút. Nội bộ
cần phải yên ổn thì mọi thứ mới tiến hành trôi chảy được.”

“Nhớ đừng làm gắt quá, không có mọi người nản lòng thoái chí muốn dứt áo ra đi
thì phiền to. Dự án “Đế chế” hiện đang vừa vặn đi vào giai đoạn phát triển cao
tốc, cố gắng đừng để tình trạng thiếu hụt nhân lực xảy ra.”

“Ok anh, em sẽ cẩn thận. Phải rồi, tình hình triển khai dự án “Đế chế” mấy
ngày hôm nay thế nào hả anh?”

“Nhìn chung mọi thứ vẫn thuận lợi. Thêm nữa từ hồi cập nhật cấp độ sao cho các
thành viên bộ môn thì tinh thần làm việc của cả đội lên cao chót vót à, toàn
noi theo tấm gương mấy anh em ta làm việc quên mình luôn.”

“Lại còn cập nhật cấp độ sao? Chuyện từ khi nào vậy anh Hoàng?”

“Mới hôm kia thôi. Cấp độ anh em ta giữ nguyên chả thay đổi tẹo nào, trong khi
tất cả các thành viên còn lại của bộ môn thiết kế ai nấy đều được tăng lên 1
sao. Bất công quá đáng!” Nói đến đây Thiếu Hoàng nhăn mặt tỏ vẻ hậm hực, giống
như là Hiệp hội Trò chơi nợ anh cả thế giới vậy.

“Ồ, thực ra nghe cũng… không quá bất công lắm đâu. Vì Hiệp hội vừa cập nhật
cấp độ sao tức là dựa trên đánh giá phiên bản PC của “Plants vs Zombies” rồi,
mà phiên bản đó chả khác mấy phiên bản di động anh em mình mang đi tham dự
GamExpo nên không tăng sao cũng là điều dễ hiểu.”Trái ngược với Thiếu Hoàng
Dương Khoa lại có cái nhìn khá thoáng về khoản cấp độ này.

“Vẫn bất công! Thay đổi ở hệ thống trang phục rõ mồn một đó sao lại bảo là chả
khác mấy? Biết thế lúc nộp báo cáo lên Hiệp hội anh điền bố nó tên anh vào
trong luôn.”

“Ầy, khách quan một tý đi anh Hoàng. Cướp công kẻ dưới thế người ta cười
cho.... Mà thôi, mấy chuyện này để sau rồi bàn tiếp.” Vừa cầm đũa lựa món ngon
trên bàn để gắp Dương Khoa vừa lựa lời thay đổi chủ đề câu chuyện: “Ban nãy
anh bảo là phải giúp anh Hiền xử lý mẫu nhân vật gặp vấn đề phải không? Thế
rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện như nào?”

“À, là về binh chủng đặc biệt của chủng tộc Việt Nam trong trò chơi. Cái con
“cung thủ giáp mây” ấy, ông Hiền chả biết vẽ nón lá kiểu gì mà nhìn từ xa chả
thấy đỉnh chóp đâu cả. Báo hại anh phải khổ công bóp lại lâu ơi là lâu!” Chỉ
chờ có thế Thiếu Hoàng lập tức kể lể một tràng, bất quá nói vậy thôi chứ trông
khuôn mặt anh chả có vẻ gì là khổ cực hết.

...

Cuộc chuyện trò tâm sự giữa hai anh em với nhau cứ thế kéo dài đến tận khuya
mới đi đến hồi kết. Sau khi gọi cho Thiếu Hoàng một chiếc taxi để về nhà,
Dương Khoa lảo đảo bước chân quay lại trụ sở Ninja Studio cách đó mấy con phố
thay vì trèo lên xe ngồi cùng ông anh lập dị. Nguyên do khá đơn giản: về nhà
bây giờ ngoài ngủ ra thì chẳng còn việc gì khác cả, vậy thì chẳng bằng về
phòng làm việc của hắn gần đó ngả lưng luôn cho xong. Thuận tiện tiếp nhận dữ
liệu trò chơi “GunBound” vừa mở khóa thành công nữa, một công đôi việc.

Trải qua một giấc ngủ êm đềm, sáng ngày hôm sau Dương Khoa đã có được mọi
thông tin cần thiết để chế tác trò chơi từng để lại nhiều ấn tượng tốt đẹp
trong lòng cộng đồng người chơi trò chơi trực tuyến nước nhà đời đầu. Kế đó,
như thường lệ hắn lại bắt đầu cân nhắc xem nên tiến hành bổ sung thêm nội dung
cũng như nâng cấp cải tiến trò chơi thế nào cho phù hợp với bối cảnh thế giới
nơi đây. Mất thêm một buổi nhốt mình trong phòng suy ngẫm, cùng đôi ba tờ giấy
nháp bị mang ra viết lách gạch xóa cuối cùng Dương Khoa chốt lại kết quả với
bốn thay đổi chính yếu. Chúng bao gồm nâng cấp toàn bộ mảng đồ họa của trò
chơi lên một tầm cao mới, thêm nhiều sân chơi đa dạng và sở hữu địa hình phức
tạp hơn, chỉnh sửa hệ thống vật phẩm phụ trợ mà người chơi có thể chọn lựa
trong quá trình chơi và quan trọng nhất, đó là thiết kế lại toàn bộ hệ thống
trang phục cung cấp chỉ số của “GunBound”.


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #353