Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Mặc kệ người thân phản đối, bạn bè can ngăn, Thu Thảo vẫn kiên định đi theo
con đường mình đã chọn.
Là vàng thì sẽ tỏa sáng, là người tài giỏi thì ở đâu cũng sẽ chịu vạn chúng
chú mục. Chỉ trong hai năm kể từ khi về nước, từ một người không biết chút gì
liên quan tới trò chơi điện tử cho tới nay cô đã sở hữu cho mình vốn kiến thức
về mọi mặt vô cùng thâm sâu. Ngay cả những người đã từng chỉ dạy cô cũng phải
chắp tay bái phục, dành tặng cho cô những lời khen ngợi chân thành nhất.
Cô là một thiên tài toàn năng chân chính, chứ không phải là một kẻ sống dựa
vào hệ thống như Dương Khoa.
Hội chợ triển lãm GamExpo năm nay cũng là dịp để Thu Thảo mang đến trò chơi
đầu tay của mình: “Grand Chef” – một trò chơi mô phỏng cuộc sống đầu bếp trên
hệ máy di động. Dù là trò chơi đầu tiên cô tự mình chế tác song chất lượng của
nó vô cùng tốt, từ nội dung lối chơi bên trong cho tới lớp áo hình âm bên
ngoài tất cả đều được hoàn thiện không thể chê vào đâu được. Đó cũng chính là
lý do vì sao cô chiếm giữ vị trí cao nhất sau hai vòng đánh giá đầu tiên.
Vốn còn tưởng rằng hội chợ GamExpo sẽ là nơi long tranh hổ đấu, ai ngờ sau khi
tìm hiểu qua mới biết được xung quanh cô đều chỉ là dân nghiệp dư với trình độ
tạm được mà thôi. Thế nên vốn bản thân đã ít nói, không tìm được đối thủ xứng
tầm Thu Thảo càng tự tách biệt mình ra khỏi đám đông. Và cái danh hiệu “Tảng
băng di động” cứ thế lan đi trong cộng đồng, không chỉ riêng gì Dương Khoa mà
tất cả những người khác từng tiếp xúc với cô đều có ấn tượng như vậy.
Có điều Thu Thảo chẳng mấy bận tâm. Cô ở đây là để đột phá giới hạn của bản
thân, là để nỗ lực hết mình giành lấy vinh dự chiến thắng, chứ không phải là
để làm vừa lòng những người xung quanh. Cho nên cô cảm thấy cứ như thế cũng
tốt, ít nhất bản thân có thể tập trung vào công việc của mình mà không bị phân
tâm.
Thế nhưng vào khoảnh khắc màn hình lớn bắt đầu trình chiếu quá trình thử chơi
“Slither”, một thoáng ngạc nhiên hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt cô. Sau đó
là một nụ cười mỉm tựa như vừa phát hiện ra một thứ đồ vô cùng thú vị.
Trò chơi này thực sự rất có ý tứ.
Với cảm quan nhạy bén của bản thân, Thu Thảo đã nhanh chóng phát hiện ra sự
lôi cuốn của trò chơi ẩn giấu sau vẻ ngoài thô sơ chỉ sau vài phút khâu thử
chơi diễn ra. Người chơi khi tiến vào trò chơi tất cả đều chỉ xoay quanh một
mục tiêu duy nhất, đó là làm mọi cách để không đâm vào đối thủ trong khi lừa
đối thủ làm như vậy. Một mục tiêu tưởng chừng như đơn giản nhưng ẩn sau nó là
quá trình thực hiện hấp dẫn và gay cấn không kém gì những trò chơi hành động
tầm cỡ.
Có người chơi sau khi nhập cuộc chủ động đi kiếm mồi ngày từ đầu để bản thân
trở nên to lớn nhất có thể, sau đó mới chậm rãi đi săn những kẻ yếu hơn. Song
trong số những kẻ “yếu hơn” đó lại có người sẵn sàng phản săn giết vì dụ hoặc
quá to lớn mỗi khi tiêu diệt đối thủ thành công. Cứ như thế chiến trường vốn
đã đông đúc càng trở nên hỗn loạn và không thể lường trước được bất cứ điều
gì.
Cứ việc đồ họa và âm thanh có quá nhiều thiếu hụt nếu so với bất cứ trò chơi
nào ở đây, nhưng Thu Thảo cảm thấy tiềm năng của “Slither” thực sự rất lớn, là
một đối thủ xứng tầm tại vòng chung kết tranh tài lần này.
Bất giác nhìn lại thân ảnh người thanh niên đứng trên sân khấu, trong mắt Thu
Thảo lộ ra một tia tán thưởng. Một người trẻ hơn cô tới mấy tuổi lại có thể có
những ý tưởng độc đáo như thế, xem ra cũng là một kỳ tài.
Không biết sắp tới điều gì sẽ diễn ra nữa.
Tâm tư hiếu thắng tưởng chừng đã ngủ yên trong cô bắt đầu trỗi dậy, Thu Thảo
ngồi thẳng lưng lên, tay khoanh trước ngực chờ mong giây phút kết quả công bố.
...
Thu Thảo chỉ đứng ngoài cuộc theo dõi thôi mà đã cảm nhận được mị lực của
“Slither” mang lại, vậy thì càng khỏi phải nói đến những người đang trực tiếp
trải nghiệm ở cả phía trên lẫn dưới sân khấu.
“Lối chơi cải biến từ “Rắn săn mồi” vô cùng đặc sắc!”
Trên sân khấu, nhà bình luận trò chơi nổi tiếng Mạnh Tuấn lúc này đang rất hào
hứng. Ông không ngừng lặp lại những từ ngữ “đặc sắc”, “lý thú” với bốn vị giám
khảo xung quanh. Phải thừa nhận rằng ban đầu khi nhìn vào vẻ ngoài đơn sơ của
“Slither” ông đã không nghĩ tới chính mình sẽ lại nói ra những điều này.
Đồ họa trông không đến nỗi xấu xí nhưng không thể nói là đẹp được, âm thanh
thì đơn điệu như mấy trò chơi thời tiền sử vậy. Còn về nội dung, sau khi nghe
qua phần giới thiệu ngắn cụt lủn của Dương Khoa ông cũng đã nghĩ: “Nội dung
lối chơi nông cạn như bế ngoài vậy, chẳng cũng chẳng có gì nổi bật.”
Mang theo thành kiến Mạnh Tuấn mở ra “Slither” trên máy tính bảng.
Trò chơi lập tức bắt đầu, trên màn hình hiện ra nhắc nhờ người chơi có thể bắt
đầu thao tác di chuyển. Phía trên bên phải màn hình là bảng xếp hạng điểm số
và mấy dòng gợi ý trò chơi đi kèm, ngoài ra thì chẳng có gì khác.
Toàn cảnh đơn điệu vô cùng. Nhìn thế nào cũng thấy trò chơi này giống như là
một sản phẩm chắp vá qua loa để đối phó với cuộc thi tài vậy.
Thế nhưng chỉ sau một vài phút nhập cuộc ông liền thay đổi ý nghĩ ban đầu.
Theo quá trình điều khiển sâu ăn mồi trên màn hình, Mạnh Tuấn thấy thao tác
trò chơi được chế tác khá mượt mà. Ngắm nhìn con sâu ngày một to ra, ông lặng
yên cho “Slither” một điểm cộng.
Và rồi giao tranh xuất hiện.
Một con sâu khác kích cỡ tương đương ông đột ngột từ góc tăng tốc xông ra ý đồ
định chặn đầu. Song bằng phản xạ nhanh nhẹn đến mức vô lý ông nhanh chóng quay
đầu lại kịp thời. Không từ bỏ con sâu kia vẫn tiếp tục tăng tốc đuổi theo ý đồ
định quây tròn con sâu của ông, song vì sử dụng tăng tốc quá lâu khiến cho
thân sâu đối thủ bắt đầu bé lại, nhờ đó ông bình tĩnh lách được ra ngoài.
Mắt thấy không ăn thua gì, con sâu kia đang muốn bỏ đi thì một con sâu thứ ba
không biết từ đâu mò đến. Giật mình con sâu lúc trước đuổi giết Mạnh Tuấn vội
vàng quay đầu, nhân cơ hội đối thủ luống cuống ông điều khiển sâu quay 180 độ
lao lên giết ngược thành công.
“Hay chưa!” Mạnh Tuấn hưng phấn giơ tay, thiếu tý nữa thì đánh rơi máy tính
bảng trên tay.
Con sâu thứ ba kia cũng không phải tay vừa, thấy một đối thủ bị giải quyết
cũng nhanh chóng tăng tốc để tranh gianh đoạt thức ăn của ông. Lại một phen
đại chiến khác xảy ra, không may rằng lần này ông là kẻ thua cuộc.
Màn hình trò chơi kết thúc hiện lên. Đang chơi hay thì cụt hứng, Mạnh Tuấn
nhanh chóng nhấn vào chơi tiếp, bắt đầu lại hành trình vỗ béo con sâu của
mình. Dần dân, ông bị trò chơi cuốn hút lúc nào không biết.
Các vị giám khảo còn lại cũng không ngoại lệ. MC trên sân khấu lúc đầu còn có
thể hỏi giám khảo đưa ra đánh giá được một hai câu, dần dần về sau thấy cả năm
vị đều khoái trá chơi trò chơi mà không để ý đến câu hỏi mới nhận ra có chút
không đúng. Nhưng bằng kinh nghiệm lão luyện trong nghề, MC nhanh chóng tìm ra
giải pháp chữa cháy.
Chỉ thấy MC lúc này bước xuống sân khấu tiến về khu nhân viên đánh giá phía
dưới, lúc này cũng đang xôn xao chơi trò chơi “Slither”.
“Xin chào anh, anh cảm thấy trò chơi này thế nào ạ?” MC vớ lấy một người gần
nhất chĩa micro tới.
“Hay lắm! Chơi rất hay!”
“Cụ thể hơn là hay ở chỗ nào anh có thể cho biết rõ hơn được không?”
“Ừm...” Làm ra vẻ suy nghĩ người này mới nói: “Không biết nữa, chỉ biết là hay
thôi!”
Tiếp theo đó MC cũng nhận được những câu trả lời tương tự đến từ những người
khác. Tất cả đều có kiểu dạng như: “Cực kỳ thú vị!”, “Khá vui nhộn!”, “Nói
chung là hay không tả được! Mà tả được thì... ngươi biết rồi đấy.”, “Anh Khoa
vô địch!”, “Lối chơi cuốn lắm!” vân vân....
Chẳng có thông tin đánh giá nào thực sự có giá trị.
Tất nhiên MC cũng không chờ đợi những câu trả lời khá khẩm hơn. Dù sao những
người chơi này không phải là dân đánh giá chuyên nghiệp mà chỉ là những người
bình thường, thế nên đánh giá của họ chung chung như vậy có thể hiểu được. Hơn
nữa đám người này giống giám khảo trên sân khấu đều đang say mê với trò chơi
trước mắt rồi, cái gì xung quanh đang diễn ra họ chẳng mấy để ý đến đâu.
MC đi sang khu vực nhân viên chuyên môn đang ngồi chơi trò chơi, hy vọng sẽ có
được những câu trả lời thỏa đáng hơn. Song kết quả đem lại cũng không khác
biệt nhiều, nhận xét của họ mặc dù chi tiết hơn một chút nhưng tựu chung lại
vẫn chỉ xoay quanh lối chơi thú vị mới lạ. Làm MC hiện tại bắt đầu cảm thấy
luống cuống vì chẳng biết nên nói gì tiếp.
Khán giả phía dưới thì xôn xao bàn tán, chẳng nhẽ trò chơi này thú vị đến như
vậy? Khiến người chơi chìm đắm quên hết mọi thứ xung quanh?
Một màn này Dương Khoa đứng trên sân khấu đều nhìn thấy hết, hắn bắt đầu đứng
khoanh tay sau lưng tỏ vẻ đạm mạc quan sát thế nhân. Thoạt trông khá giống
thần côn!
“Cảm nhận mị lực đến từ Địa cầu 1.0 đi hơi các con dân.” Bề ngoài thì bình
tĩnh những trong lòng hắn vui vẻ rộn ràng. Quả nhiên chỉ cần có thể đem lại
trải nghiệm vui thú đến cho người chơi thì những giới hạn bề ngoài có đáng kể
gì? Điều này đã được minh chứng bởi vô số trò chơi kinh điển, trong đó
“Slither” là một trong những đại diện ưu tú nhất.
Giữa lúc mọi người còn đang mải mê chinh phạt lẫn nhau, một tiếng chuông báo
hiệu hết thời gian vang lên. Mỗi trò chơi chỉ có một khoảng thời gian nhất
định để thử chơi để không sẽ làm ảnh hưởng tới những người dự thi phía sau.
Nhưng thông thường tiếng chuông này rất ít khi vang lên, nó chỉ xuất hiện khi
có một trò chơi lý thú đến nỗi làm cho người ta tạm quên đi thực tại xung
quanh tập trung vào chơi trò chơi.
Nghe thấy chuông báo, nhân viên đánh giá chưng hửng nhìn nhau, sau đó thoát
khỏi trò chơi mau chóng hoàn thiện phần việc dở dang của mình.
“Vâng như vậy thời gian đã kết thúc. Xin các nhân viên phía dưới mau chóng gửi
đánh giá. Sau đây chúng ta hãy cùng hướng lên sân khấu để theo dõi phần bình
luận của năm vị giám khảo.”
MC lúc này cũng đã quay trở lại sân khấu. Dương Khoa cũng lùi về đứng cạnh MC
để nhường lại sân khấu chính cho giám khảo. Chỉ thấy một vị giám khảo ngồi
ngoài cùng buông máy tính bảng xuống trước tiên, với tay lấy micro nói ra một
câu khiến cả sân khấu lẫn khán đài đang xôn xao đột nhiên im bặt:
“Dương Khoa, cậu có muốn trở thành một thành viên của GETA không?”