Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Vào lúc này, trên khuôn viên quảng trường Hiệp hội một buổi lễ khai mạc vô
cùng hoành tráng đang được diễn ra. Cũng giống như mọi năm, lễ khai mạc hội
chợ triển lãm GamExpo năm nay có sự góp mặt của khá nhiều ông lớn trong làng
trò chơi trong nước. Song song với đó là sự xuất hiện của những vị khách mời,
các ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng trình diễn những tiết mục đặc sắc để tăng thêm sự
sôi động cho buổi lễ.
Có điều Dương Khoa chẳng mấy bận tâm. Mấy trò lễ lạt kiểu này hắn không có
nhiều hứng thú cho lắm.
Không phải là những bài diễn văn ru ngủ thì cũng là mấy tiết mục âm nhạc góp
vui, mấy đoạn trailer giật gân của những công ty trò chơi lớn tung ra để làm
khán giả chết thèm. Những thứ này về sau xem lại lúc nào chả được.
Cho nên mặc kệ đám đông đang đổ về trung tâm quảng trường mỗi lúc một nhiều,
Dương Khoa cứ la cà hết gian hàng này đến quầy trưng bày khác. Bên cạnh việc
dạo chơi, hắn còn mua cho mình một vài chiếc móc chìa khóa tạo hình sủng vật
của một trò chơi nào đó khá dễ thương để làm kỷ niệm. Còn về tờ rơi quảng cáo
lẫn phiếu tặng code trò chơi thì khỏi phải bàn, có bao nhiêu túi trên người
hắn đều nhét cho bằng kín thì thôi!
Trên đường đi, hắn cũng muốn ghé qua gian hàng SmileIndie thêm một lần, nhưng
không may rằng khu vực xung quanh đó chật kín người không thể nào chen vào
được. Cũng chẳng biết là vì sao nữa, nhìn biển người đông không kém gì trên
quảng trường hắn chép miệng một cái rồi đành bỏ đi chỗ khác.
Cứ thế lang thang đi dạo cho đến tận trưa, khi lễ khai mạc kết thúc Dương Khoa
mới nhân được tin tức hắn mong chờ nhất.
“Thật à anh Hải?!!!” Dương Khoa hét thật to trong điện thoại.
“Thật chứ anh điêu chú làm gì, không tin thì về mà xem này.”
“Ok! Em chạy về phòng đây!”
Tay run run nhồi nhét chiếc điện thoại vào túi quần chật ních các loại giấy
tờ, Dương Khoa vội vàng tìm đường ngược trở về phòng 203. Song khá đen đủi cho
hắn, chỉ có một con đường duy nhất đi về khu nhà tá túc mà nó lại buộc phải đi
xuyên qua quảng trường – nơi cả nghìn người vẫn còn đang tụ hội.
Kinh khủng quá! Lễ khai mạc kết thúc rồi đám đông này không giải tán đi mà cứ
đứng đặc cả ở đây làm gì, bộ không ai cảm thấy mệt sao? Lại còn mấy tên fan
cuồng reo hò muốn nhìn tận mắt thần tượng nữa chứ! Thế này thì làm sao hắn
thoát thân được?
Dáo dác tìm chỗ luồn lách một hồi, hết cách Dương Khoa đành chơi bài tăng
động:
“Nước sôi nước sôi đê! Tránh ra tránh ra đổ vào người này!”
“Nhanh lên sau sân khấu ca sĩ Tuấn Minh đang ký tên!”
“Đằng kia có lợn biết viết tiểu thuyết kìa!”
Hắn vừa cố gắng chen chúc vừa gào to đủ kiểu để đám đông phải nhường đường.
Chiêu này tỏ ra khá hữu hiệu, đám đông du khách người thì chủ động đứng gọn
vào, người thì bị đánh lạc hướng mở ra một lối cho hắn đi qua.
Có điều với dân thường thì hiệu quả, còn với nhân viên an ninh thì không. Mấy
chú áo xanh đứng canh vòng ngoài tưởng Dương Khoa đây là chơi trò lưu manh
trộm cắp hay đại loại thế nên vội vàng cản lại. Sau một phen miệng lưỡi phân
trần hết mọi nhẽ cộng thêm đưa ra tấm thẻ chứng minh thân phận dự thi của mình
tại hội chợ, Dương Khoa mới được thả đi.
“Bảo về ngay mà sao muộn thế? Cả nửa tiếng rồi đấy!” Thấy Dương Khoa thở hồng
hộc mở cửa phòng, Duy Hải trêu.
“Ôi ngoài quảng trường đông như kiến vậy! Lại còn bị mấy ông bảo vệ hiểu nhầm
nữa nên mất thời gian quá!”
“Thì anh đã bảo chú sáng nay đừng ra đấy mà không nghe cơ....”
“Đâu, kết quả đâu cho em xem nào!”
“Đấy anh để ở trên bàn ấy.”
Vội vàng chạy đến bên bàn, cầm lấy tờ giấy thông báo kết quả Dương Khoa liếc
nhanh.
- Thứ 10: “Slither” – Người dự thi: Dương Khoa.
“YYYEEEEAAAAAHHHH!”
Dương Khoa hưng phấn giơ cao hai tay, ngẩng mặt lên trần nhà hét thật to.
Thành công rồi!
Mục tiêu đã đạt được! Hắn đã lọt vào top 10!
Phấn khởi quay người lại, đang định nói gì đó Dương Khoa đột nhiên sửng sốt.
Cái miệng mở to không khép lại được, hai tay giơ lên trời từ từ duỗi xuống.
Trước mặt hắn, Duy Hải đang gói gém nốt đồ đạc của mình vào một chiếc vali rồi
khóa lại.
“Ơ? sao anh lại cất đồ đi? Anh định đi đâu vậy?”
“Còn đi đâu nữa? Về thôi.” Duy Hải cười, nhưng vẻ đượm buồn vẫn thoáng hiện
trên khuôn mặt anh.
“Đi về?” Dường như nắm bắt được điều gì đó, Dương Khoa nhìn lại tờ giấy cầm
trong tay.
...Không có tên của Duy Hải.
“Thôi đừng nhìn nữa, chỉ có tên của chú với Đạt trong đó thôi. Lần nữa chúc
mừng chú nhé, anh phải đi đây.” Kiểm tra chốt khóa xong, Duy Hải bật cần đẩy
lên rồi kéo ra ngoài cửa. Lại thêm một lần nữa trò chơi của anh lỡ hẹn với
vinh quang.
“Tiếc cho anh quá, trò chơi của anh hay thế mà lại....” Dương Khoa trù trừ tìm
lời an ủi nói ra. Chết tiệt, vừa nãy nói chuyện trong điện thoại hắn hồn nhiên
quá mức, không thèm để ý hỏi thăm tình hình của Duy Hải ra sao.
“Được rồi, chú cứ làm như hai ta đang sống trong một bộ ngôn tình sướt mướt
nào đó vậy. Ghê quá!” Thấy dáng vẻ bối rối của Dương Khoa, Duy Hải không nhịn
được cười tiến đến đấm vào vai hắn một cái: “Cố gắng lên. Anh sẽ chờ xem chú
giật giải năm nay.”
“Vậy giờ anh Hải có tính toán gì không?”
“Vẫn như cũ thôi. Có điều chú cứ yên tâm đi trước, có ngày anh sẽ đuổi kịp
chú.” Nói tới đây trông Duy Hải mới lạc quan lên đôi chút, đôi mắt có thần trở
lại. Tựa như ngọn lửa nhiệt huyết trong anh vẫn chưa hề tàn lụi.
“Thật là một con người kiên nghị đến đáng nể.” Nghĩ thầm trong bụng, Dương
Khoa lại hỏi: “Sao anh không ở lại đây thêm mấy ngày mà vội về thế?”
“Thôi, thời gian ở không cũng lãng phí. Thế nhé anh phải đi luôn, xe gọi mất
rồi. À còn nữa. Đạt nó ra ngoài ăn mừng rồi, chắc tối mới về nên chú để ý
trông phòng nhé.”
“Ok. Có cần em đưa tiễn không?” Dương Khoa đi theo Duy Hải ra khỏi phòng.
“Thôi khỏi đi, sướt mướt quá anh nổi hết da gà rồi đây này!”
“Ha ha, tình đồng chí thôi mà!”
Vali của Duy Hải khá to, không đi được thang bộ nên đành phải bấm thang máy đi
xuống tầng. Cửa thang máy mở ra, hai người bắt tay nhau một cái rồi tách ra.
“Vậy nhé, anh đi đây. Chúc chú thành công.”
“Cảm ơn anh nhé. Hẹn ngày gặp lại.”
Thân ảnh Duy Hải biến mất sau cánh cửa thang máy, Dương Khoa thở dài tiếc nuối
trở về phòng. Khó khăn lắm mới kiếm được một ông anh nói chuyện hợp cạ thì lại
đi mất, còn cái kẻ khó ưa trong phòng thì lại chẳng đi.
Thật là phiền não.
Bất quá, giây phút bước chân qua cánh cửa, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong
đầu hắn.
“Ồ... xem nào. Có thể.”
Cân nhắc ý tưởng mới hiện lên, Dương Khoa nhếch lên miệng cười rồi đóng sầm
cửa lại.
...
----------
Duy Hải đi rồi, phòng 203 trở nên vắng lặng vô cùng.
Theo lịch vòng chung kết tranh tài chế tác trò chơi phân khu cá nhân độc lập
sẽ diễn ra vào thứ bảy, tức là hắn phải đợi thêm hai ngày trước khi bước vào
trận chiến cuối cùng.
Trong hai ngày này Dương Khoa vẫn vậy, ban ngày dạo chơi khắp các gian hàng
triển lãm tại hội chợ. Chủ yếu là để thỏa mãn đam mê, nhưng hắn cũng không
quên tận dụng cơ hội này để thăm dò sâu cạn những đối thủ tiềm tàng tại hội
chợ. Những thông tin, tình báo thu thập được này sẽ là cơ sở cho hành trình
cất bước sau này của hắn.
Tới tối thì Dương Khoa yên vị trước màn hình máy tính trong phòng, tổng kết
lại hành trình ban ngày và chuẩn bị sẵn sàng cho vòng chung kết sắp tới.
Thanh niên Đạt cùng phòng thì giống hệt hắn: ban ngày cũng đi đâu không rõ,
tới tối cũng đeo lên tai nghe im lặng mở laptop làm việc. Giữa hai người chẳng
có một lời trao đổi hay hỏi thăm nào hết.
Dương Khoa chẳng mấy bận tâm, tri kỉ ngàn câu còn thiếu, còn không thì nửa chữ
cũng đủ nhiều. Đã không có thành ý kết giao thì cứ việc ai nấy làm là tốt
nhất. Thiếu một người để trò chuyện cũng chẳng gây ra sóng gió gì tới cuộc
sống của Dương Khoa.
“Sau đây là công ty giải trí TLC cùng trò chơi “Pompom”!
Hôm nay là thứ sáu, theo lịch trình buổi chiều nay sẽ là vòng chung kết tranh
tài phân khu đoàn đội doanh nghiệp. Dương Khoa lúc này đang đứng ở khu vực
khán giả theo dõi trực tiếp từng đội ngũ chế tác trò chơi đi lên thi đấu.
Một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt Dương Khoa. Tóc vàng, áo phông vàng,
vòng tay vàng trông rất lập dị. Đi đến đâu sáng chói đến đó, không thể trượt
đi đâu được.
“Ông anh Hoàng? Tuyệt vời! Anh Hoàng cố lên!” Nhìn Thiếu Hoàng đi theo đội ngũ
ra sân Dương Khoa vỗ tay reo hò. Có điều khu vực khán giả cách sân khấu chính
quá xa, lời cổ vũ của hắn chỉ có hắn nghe thấy.
Trên sân khấu, đội ngũ TLC sau khi giới thiệu qua về đội ngũ bắt đầu trình bày
nội dung của trò chơi họ mang đến tranh tài. Theo đó “Pompom” là một trò chơi
trực tuyến thuộc thể loại chiến thuật theo lượt. Mỗi ván đấu bao gồm hai người
bắt cặp đối chọi với nhau, người chơi sẽ sử dụng những sinh vật hình quả cầu
gai có tên trùng với tên trò chơi để giao chiến với đối thủ theo những quy tắc
định sẵn.
Từ phản ứng trầm trồ của mọi người xung quanh, có thể thấy cách chơi tương đối
mới mẻ. Song ngay khi nhìn thấy nội dung quy tắc chi tiết, Dương Khoa hắn nghĩ
ngay đến một trò chơi tại thế giới cũ.
Might & Magic: Clash of Heroes.
Tuy nhiên nếu lấy trò chơi trò chơi ma huyễn vang dội một thời ấy làm thước đo
chuẩn mực, thì cái trò chơi “Pompom” trước mắt này nhiều lắm chỉ được coi như
một phiên bản lỗi mà thôi. Quy tắc “Match 3” không thật sự rõ ràng và thiếu
hụt những điểm sáng. Nội dung lối chơi cũng chẳng mấy đa dạng, không có binh
chủng thật sự ấn tượng, không có gia nhập các hàng quân với nhau, không có yếu
tố phụ trợ đi kèm,.... Tóm lại là nhiều khuyết điểm lắm, và chúng đều là tác
nhân chính khiến cho trò chơi nhanh chóng mất đi sự thú vị, mới lạ ban đầu.
Nếu cho hắn chơi thử chắc chỉ vài ván là chán thôi!
Sau khi đội ngũ TLC giới thiệu xong, theo quy tắc tranh tài 5 vị giám khảo
trên sân khấu cùng 200 người tham dự đánh giá phía dưới sẽ tiến vào khâu chơi
thử để đưa ra đánh giá. Chỉ sau mười phút, ở bên dưới đã có người buông máy
tính bảng xuống xì xào bàn tán:
“Nội dung nghe mới lạ đấy nhưng chơi rồi cũng thấy bình thường.”
“Thi đấu đơn giản quá, thắng thua chỉ cần qua vài lượt đầu tiên là biết.”
“Thiếu chiều sâu.”
Những lời này Dương Khoa tất nhiên là không hề nghe thấy, tuy nhiên cứ từ nét
mặt của những người chơi bên dưới hắn không khó để nhận ra trò chơi này đã
không thành công chinh phục được tất cả bọn họ. Đúng như những gì hắn đã phán
đoán, điểm yếu “thiếu lửa” của trò chơi nhanh chóng bộc lộ ra một khi đã thử
qua.
Hết thời gian thử chơi, 200 nhân viên phía dưới cấp ra đánh giá của mình. 5 vị
giám khảo phía trên sau một hồi bàn bạc cùng với đặt ra những câu hỏi để đội
ngũ trả lời mới cho điểm tổng kết. Kết quả cũng không tệ lắm, trừ lối chơi
tương đối mờ nhạt thì các mặt còn lại đều có chất lượng tốt.
Hiện tại trên bảng xếp hạng “Pompom” tạm xếp ở vị trí thứ ba.
Nhìn đội ngũ TLC nói lời cảm ơn rồi bước xuống sân khấu, Dương Khoa cũng rời
khỏi khu vực khán giả đi vòng ra phía sau. Rẽ vào nơi tụ tập những đội ngũ dự
thi, hắn nhanh chóng tìm được Thiếu Hoàng đang tách ra khỏi đám đông đứng uống
nước.
“Anh Hoàng! Lâu quá không gặp.” Dương Khoa vẫy tay chạy tới. Mà Thiếu Hoàng
nghe thấy gọi tên ngờ ngợ quay đầu lại:
“Ớ? Chú là...”
“Em là Khoa đây. Tháng trước em đăng ký thành viên ở đây gặp anh ở sảnh đấy.”
“A đúng rồi! Bảo sao trông quen quen!” Thiếu Hoàng vỗ vỗ đầu, đoạn quay về
phía khác nói với: “Mọi người chờ tôi một chút, tý tôi quay lại ngay.”
“Không cần đâu em qua chào hỏi một chút thôi. Nãy em vừa đứng ở dưới xem anh
tranh tài, trò chơi của anh thật là tuyệt!”
“Ồ! Chú em qua cổ vũ anh thật đó hả? Cảm ơn nhiều nhá!” Thiếu Hoàng đưa tay vỗ
vai Dương Khoa một cú thật mạnh.
“Mấy ông này sao khoái sàm sỡ người khác vậy?” Vai ê ẩm đau, Dương Khoa vẫn cố
tươi cười: “Thế nào, anh Hoàng có tự tin đoạt giải năm nay chứ?”
“Ôi nhìn kết quả thế kia còn tự tin cái gì chứ? Xếp dưới hai đội, còn hai đội
nữa chưa tranh tài. Giờ chỉ biết cầu may thôi.”
“Căng thật! Thôi cũng chưa biết được đâu anh ạ, có khi đội của anh vẫn vớt
được giải ba cũng nên.”
“Ờ. Còn chú em thì sao? Hôm kia có tham gia tranh tài không?”
“Có. Em cũng vào được chung kết, ngày mai mới tổ chức.“
“À thế là chú em cũng tham dự, thế mà lúc trước dám giấu này!” Lại thêm một
cái đập vai cực mạnh.
“Có đâu? Hôm đó em thực sự là không biết, có anh bảo cho em mới biết để đăng
ký đấy chứ. Hôm nay em sang đây cảm ơn anh Hoàng đây này!”
“Khỏi khách sáo đi. Mà vào được vòng cuối chứng tỏ chú em cũng kinh đấy!”
“Anh quá khen, em....”
“Hoàng! Xong chưa ra đây giải quyết cái này cái!” Đột nhiên một giọng nam từ
phía đội ngũ TLC vang lên, nghe có vẻ nóng nảy
“Ra ngay đây! Chờ tí!” Có vẻ như đội ngũ đang gặp vấn đề gì đó, Thiếu Hoàng
cũng hét thật to đáp lại. Giọng bực tức không kém.
“Thôi anh Hoàng đang bận việc gì thì giải quyết đi. Em đi đây.” Mục đích chào
hỏi đã xong, thấy người ta có việc bận Dương Khoa tế nhị nói lời tạm biệt.
“Ok, hôm nay bận quá khi nào rảnh ta lại nói chuyện nhé.”
Dứt lời Thiếu Hoàng vội vàng quay trở về đội ngũ, còn Dương Khoa đứng nhìn bốn
phía một lúc rồi cũng quay về khu vực khán giả. Lúc này trên sân khấu đội ngũ
thứ chín cũng vừa giới thiệu xong trò chơi của mình, tiếp xuống sẽ là phần thử
chơi của giám khảo và nhân viên đánh giá phía dưới.
“Sắp kết thúc rồi.”
Cảm thấy hơi mệt, Dương Khoa xoa xoa khuôn mặt một chút cho tỉnh. Hắn quyết
định nán lại một chút xem nốt kết quả tranh tài rồi về phòng nghỉ sớm. Ngày
mai là ngày quan trọng nhất, hắn phải đảm bảo sức khỏe cũng như tinh thần của
mình ở mức tốt nhất có thể.