Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Cố gắng tìm hiểu xem tại sao Kim Cúc lại nói bản thân sẽ chạm mặt Duy Hải hàng
ngày trong tương lai thêm một hồi nữa mà không thành, cuối cùng Dương Khoa
đành bỏ cuộc không tiếp tục truy hỏi thêm nữa. Dù sao chủ đề câu chuyện cũng
có phần riêng tư, đào sâu quá sẽ tạo ra ấn tượng không tốt.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi quần Dương Khoa chợt vang lên âm báo có
tin nhắn mới, với nội dung hiển thị trên màn hình rằng Liễu đang ở cách nơi
hắn đứng không xa. Thế là hắn bèn nhân dịp này nói lời chào tạm biệt bà chị
streamer luôn, sau đó chen chân thoát ra khỏi vòng tròn đám đông mê mẩn
cosplay đang tụ tập ngày một đông. Về phần Thanh Lam, thấy cô đang chơi đùa
khá vui vẻ bên cạnh Kim Cúc và đám bạn nên hắn dứt khoát cho cô ở lại luôn.
Kéo theo bên mình cũng chẳng giải quyết được việc gì mà lại còn mất thời gian
tạt ngang tạt dọc.
“… Tóm lại trò chơi cũng thuộc vào dạng sở hữu tiềm năng nhất định, thế nhưng
tác giả của nó đòi hưởng phần trăm ăn chia cao quá. Đó là chưa kể đến người
này còn muốn bản thân có quyền can thiệp vào công tác tuyên truyền phát hành
trò chơi nữa. Chị thương thảo một hồi thấy không ăn thua đành đứng dậy ra về.”
“Trước khi rời đi chị còn nhã nhặn nói lời chúc tác giả may mắn với những công
ty trò chơi khác, chỉ là phép tắc xã giao cơ bản thôi mà người này hất hàm rõ
là vênh váo. Cái gì mà chúng ta không ký kết hợp đồng phát hành ắt sẽ có những
kẻ khác biết hàng ký kết, cứ như sản phẩm của mình là bom tấn ấy.”
Ước chừng năm phút sau, Dương Khoa đã có mặt tại một quán giải khát dã chiến
nằm trong khuôn viên địa điểm tổ chức lễ hội VNfun cùng với Liễu, người giờ
phút này vừa mới kết thúc cuộc trao đổi sơ bộ với một đối tượng tiềm năng.
Ngay khi được hắn mở lời hỏi thăm tình hình công việc thế nào rồi thì cô đã vơ
ngay lấy một chai nước khoáng bày trên kệ bật nắp uống ừng ực, sau đó tuôn ra
một tràng về những gì bản thân đã trải qua trong suốt buổi sáng ngày hôm nay.
Đại khái là trong lúc Dương Khoa và mọi người còn đang mải mê với lễ hội rực
rỡ sắc màu thì Liễu đã kịp ghé thăm hơn chục gian hàng triển lãm trò chơi và
tiếp xúc với từng ấy chủ nhân của chúng – những nhà phát triển trò chơi độc
lập, đơn lẻ đang mưu cầu một con đường tương lai khả quan cho đứa con tinh
thần của mình. Có điều mất cả một nửa buổi sáng nhưng cô vẫn chưa thể thành
công trong việc tìm kiếm sản phẩm xứng đáng có chỗ đứng trong thư viện bình
đài nền tảng “Nexus”, cũng như thu nạp nhân tài chất lượng cao về cho Ninja
Studio. Lý do rất đơn giản: hai bên luôn ở trong tình trạng “lệch sóng” không
cùng một kênh.
Nhà chế tác trò chơi độc lập nguyện ý giao lại toàn bộ quyền phát hành trò
chơi của mình cho Ninja Studio thực hiện, đồng thời đưa ra yêu cầu chia chác
hợp tình hợp lý thì sản phẩm lại không lọt vào mắt bà chị cả của bộ môn truyền
thông phát hành. Còn những trò chơi vừa ý Liễu thì lại gặp khó ở phía đối
phương, khi mà bên nào cũng cậy bản thân tài giỏi đưa ra những cái giá trên
trời không thể nào tiếp thu.
Cho đến khía cạnh nhân tài cũng vậy. Kẻ muốn đầu quân về với Ninja Studio thì
trông có vẻ không quá tin cậy cho lắm, trong khi người sở hữu cho mình những
tố chất và kỹ năng phù hợp thì lại không để một công ty trò chơi chỉ mới được
thành lập không đầy hai năm vào trong mắt. Khá là nan giải.
“Ồ, trò chơi mà theo như đánh giá của chị là có tiềm năng thì chắc hẳn nó phải
hấp dẫn lắm.” Chờ cho Liễu chốt xong phần trình bày của mình Dương Khoa mới
gật đầu đáp lại.
“Cũng chả hấp dẫn lắm hấp dẫn nhiều gì cho cam đâu, thực lòng mà nói chất
lượng của nó cũng chỉ dừng lại ở mức độ chấp nhận được mà thôi. Bây giờ chị cứ
lấy trò chơi của em ra làm vật tham chiếu nên chuẩn mực cũng tăng lên nhiều
rồi, một trò chơi còn chưa đạt đến cái tầm siêu phẩm như “Fruit Ninja” hay
“Plants vs Zombies” thì dù không cầm được vào tay chúng ta cũng không cần phải
cảm thấy tiếc nuối.”
“Thêm nữa việc người này đòi hỏi quyền lợi thái quá cũng khiến chị làm ra
quyết định từ bỏ ngay lập tức. Ninja Studio hiện tại tốt xấu gì cũng là một
công ty trò chơi đang ăn nên làm ra, tiền của một đống danh tiếng lại tốt đẹp
thì việc gì phải đói bụng ăn quàng? Cho dù lễ hội VNfun này kết thúc mà không
thu hoạch được gì cũng chẳng sao, cùng lắm về nhà lấy cưa bổ đầu em ra lấy ý
tưởng rồi tập hợp đội ngũ chế tác trò chơi mới là xong. Tự lập tự cường, đỡ
phiền phức! ┐( ̄ヘ ̄)┌ “
“( ̄д ̄;) Ôi chao, giờ đến cả chị cũng muốn bổ đầu em ra hả? Dã man con ngan!”
“Ha ha, ai bảo em mang cái mác thiên tài hả Khoa. Bộ óc của thiên tài nhất
định là phải khác với người thường rồi, cái gì lạ đương nhiên phải tìm cách
xem chứ?”
“Thiệt tình…. Mà thôi không đùa nữa, ban nãy em đã có được cái nhìn chi tiết
về trò chơi hành động bên phía GETA rồi. Khá ghê gớm, có lẽ thời gian sắp tới
thị trường sẽ vì trò chơi ấy mà trở nên dậy sóng.”
“Cụ thể hơn về tầm ảnh hưởng của nó cho chị nghe chút.”
“Không đến mức người người nhà nhà đều mua về chơi, nhưng ngang ngửa thanh thế
của “Điểm chết” bây giờ hẳn không khó.”
“Thế thì đáng để lưu tâm đấy. Đã vậy chị sẽ chỉnh sửa lại kế hoạch tuyên
truyền quảng bá các trò chơi của chúng ta trong thời gian tới một chút. Sau
khi chuyến đi này kết thúc chị sẽ tiến hành, làm xong chị sẽ nhắn lại cho em
biết luôn.”
“Ok. Còn về các sản phẩm ăn theo “Plants vs Zombies” thì em cũng đã nắm được
thông tin sơ bộ. Uy hiếp tới trò chơi của chúng ta nhất định là có, tuy vậy
chỉ cần bản cập nhật cho trò chơi gốc được tung ra đúng lúc thì chúng ta vẫn
sẽ đứng vững gót chân, không phải e ngại bất cứ kẻ nào hết.”
Nghe Dương Khoa nói đến đây Liễu chợt lấy điện thoại ra mở lịch nhẩm tính một
hồi, sau đó lên tiếng chốt lại: “Vậy thì sau chuyến đi này em nên đôn đốc mọi
người dốc sức hoàn thành thật nhanh những nội dung còn sót lại của bản cập
nhật. Không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
“Ok chị. Vậy thôi, những tin tức thăm dò còn lại nó khá là vặt vãnh. Nếu chị
muốn biết thì có thể tìm gặp chị Tú để xin một bản liệt kê, hôm qua em chuyển
sang hết cho chỗ chị ấy rồi đấy.”
“Được.” Liễu gật đầu uống nốt chai nước rồi đứng dậy sửa soạn trả tiền: “Thôi
nghỉ ngơi thế thôi, giờ chị phải đi “nhặt nhạnh” trò chơi tiếp đây. Không có
sản phẩm tốt bị người ta nhanh chân hốt đi hết.”
“Để em đi cùng với chị luôn, coi như giúp đỡ chị thẩm định một tay. Dù sao
hiện tại em cũng đang rảnh.” Dương Khoa thấy thế cũng đứng dậy theo. Hai người
nhanh chóng rời khỏi quán giải khát hòa mình vào dòng người qua lại tấp nập.
“Không tiếp tục đi thăm dò tin tức tình báo nữa hả em?”
“Tạm thế thôi đã, em muốn cách ngày ra để cho chị Tú có thời gian tổng hợp và
xác minh xem liệu những thông tin em mang về có phải là “tin vịt” hay không.
Thêm nữa trong sáng nay chắc là cũng không còn tin tức nào đáng để ý nữa rồi.”
“Vậy cũng được. Có “chiên da” đồng hành chị càng yên tâm.”
“... Ôi chị này, lại đùa em rồi. Hôm nay sao thích trêu em thế, phải trong này
nóng quá nên chập mạch không đấy?”
Nhếch môi cười khẩy đáp lại câu hỏi của Dương Khoa, Liễu khoan thai dẫn hắn đi
vào một dãy gian hàng dành cho các nhà chế tác trò chơi độc lập muốn triển lãm
sản phẩm của mình tại lễ hội. Vốn dĩ tưởng rằng khu gian hàng triển lãm sản
phẩm của những công ty trò chơi vừa và nhỏ đã là tệ lắm rồi, nhưng nay trông
thấy những tấm phông tạm bợ cùng những tấm vách ngăn chia mảnh đất thành từng
khoảng không gian bé tý nơi đây Dương Khoa hắn chỉ còn biết chép miệng thở
ngắn than dài.
Nom thật là tội à, không gian chỉ có hai ba mét vuông thế kia thì còn triển
lãm trò chơi cái gì nữa? Ngồi không cũng chẳng ngồi được hai người, một người
thôi là đã kín người hết chỗ. Mà ở đây dường như cũng không có sự ưu tiên nào
cả, kẻ Nam người Bắc ai nấy đều bình đẳng như nhau.
“Khiếp, còn tệ hơn cả cảnh tượng chầu chực đợi đánh giá trò chơi tham dự tranh
tài GamExpo. Mà sao hôm qua đi dạo một vòng em không thấy khu này nhỉ?”
“Hôm qua em không thấy là đúng thôi. Tối qua mới dựng lên, sáng nay mới có
người vào thì sao mà thấy cho được. Em xem gian hàng treo tấm biển đỏ kìa, còn
chưa kịp bày biện mọi thứ xong xuôi nữa.”
“Ờ hớ. Ban tổ chức lễ hội cũng thật là, sắp xếp gian trưng bày cho dân chế tác
độc lập thế này thì bảo sao người ta trốn hết ra Bắc tham dự GamExpo.... Với
cả em cũng chả hiểu nổi người lúc nãy chị gặp ra làm sao nữa. Em thì em thấy ở
đây ai cũng tỏ vẻ cầu thị hết á, kiểu như “ông ơi bà ơi ông bà phát hành trò
chơi của tôi đi tôi không đòi hỏi gì cao sang quá đâu” vậy.”
Chân bước chậm rãi dọc theo lối đi, Dương Khoa vừa đảo mắt ngắm nghĩa cảnh
tượng xung quanh vừa lên tiếng bình phẩm. Mà lời vừa rồi của hắn cũng là sự
thực, dân tình ở đây trông ai nấy đều lộ ra vẻ bồn chồn mong mỏi trên khuôn
mặt. Ánh mắt của họ một mực dõi theo du khách thập phương đang đi trên đường,
và chỉ cần du khách để lộ ra một chút xíu sự chú ý thôi là những lời mời chào
đon đả sẽ nhanh chóng được cất lên. Đi kèm với đó sẽ là những đoạn clip được
dày công dàn dựng bắt đầu khởi chạy trên màn hình, cùng một vài thiết bị đã
chứa sẵn trò chơi được mang lên quầy để du khách có thể trải nghiệm tại chỗ
luôn.
“Khu này với khu lúc sáng sớm chị dạo qua nó là khu hạ cấp, dành cho bình dân
nên tổng thể gian hàng hơi kém chút cũng là điều dễ hiểu. Tý nữa chị dẫn em
sang khu cao cấp thì nó sẽ khá hơn, cũng cùng một dạng với mấy gian hàng của
các công ty.”
“Còn về chuyện cầu thị thì ở đâu mà chả có người này người nọ hả em? Kia em
xem người kia kìa, đấy mà gọi là cầu thị à?” Đáp lại lời bình phẩm của Dương
Khoa là một ngón tay chỉ về phía một gian hàng triển lãm. Đúng như lời cô nói,
gian hàng này trông khá lạc lõng nếu đem so sánh với phần còn lại của cả dãy.
Mặc dù lối trang trí gian hàng trông vẫn khá đẹp mắt và hài hòa với khung cảnh
tổng thể, trang thiết bị vẫn đầy đủ mọi thứ dẫu cho số lượng không mấy dư dả,
một vài vật dụng phụ trợ cũng được bày biện xung quanh một cách chu đáo, song
chủ nhân của gian hàng lại mang theo dáng vẻ không màng thế sự trái ngược hẳn
với đồng đạo xung quanh. Chẳng thèm để ý đến du khách qua lại, người này điềm
nhiên đưa tay gối đầu nằm ngửa ra ghế dựa, đôi chân gác lên một chiếc ghế khác
tạo thành tư thế thoải mái nhất có thể. Nếu như không phải đôi mắt người này
vẫn mở ra ngước nhìn bầu trời nắng chói chang thì Dương Khoa còn tưởng rằng
người này đã ngủ gật mất rồi cơ.
Rất có phong phạm của một kẻ chán đời điển hình. Cũng không biết là do bẩm
sinh hay do luyện tập mà thành nữa.
“... Tốt lắm, ta vào gian hàng xem trò chơi của người đó đi chị Liễu. Có lẽ
chúng ta sẽ có thu hoạch lớn đến bất ngờ.” Dừng chân đứng lại ngẫm nghĩ vài
giây, thế rồi Dương Khoa đột nhiên lên tiếng, chân rục rịch chuẩn bị bước đi.
“Vào đó? Sao tự dưng lại vào đó luôn? Chị tưởng em muốn dạo qua một vòng rồi
bắt đầu “kiểm hàng” từ dưới lên cơ mà?”
“Trực giác mách bảo em rằng vào đó sẽ có thu hoạch lớn chị ạ. Với lại tình
cảnh trước mắt này giống với tình cảnh trong mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp
trên truyenyy lắm, kiểu nơi nào trông càng tồi tàn, hoang sơ đổ nát thì càng
có khả năng ẩn chứa thiên tài địa bảo đó.”
“… Ôi trời đất ơi, có thể đáng tin cậy một chút được không hả Khoa? Trực giác
thôi còn chưa đủ hay sao mà còn lôi cả tiểu thuyết viển vông vào?” Nghe thấy
Dương Khoa nói vậy kém chút nữa thôi là Liễu đưa tay ôm lấy mặt tỏ vẻ bất mãn,
thế nhưng cô vẫn chiều ý hắn xoay người tiến lại gần gian hàng. Có điều hai
người còn chưa tới nơi để gặp gỡ chủ nhân của nó thì đã có người khác tìm đến
trước.