Hai Bộ Môn Mới


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

“Ái chà chà! Bắt quả tang sếp lớn tình tứ với em gái trong giờ làm việc nhé!”
Đúng lúc này thì cánh cửa phòng làm việc của Dương Khoa chợt bật mở, mang theo
một xấp công văn trong tay Liễu vừa khoan thai tiến về phía hai người vừa mỉm
cười trêu đùa.

“Tình tứ gì đâu chị Liễu…. Có chuyện gì vậy chị?” Thấy Liễu xuất hiện Thảo My
ngượng ngùng buông tay Dương Khoa ra ngồi thẳng người lên. Về phần hắn thì vội
vàng hắng giọng lấp liếm.

“Sang báo cáo cho em biết mấy tin tức mới nhất thôi.” Đoạn Liễu đưa tay kéo
một chiếc ghế trống ngồi xuống phía đối diện Dương Khoa. Thấy hai người chuẩn
bị bàn chuyện công việc Thảo My biết ý tứ vội vàng đứng lên nói lời chào, sau
đó tạm rời khỏi phòng chạy sang phòng sinh hoạt chung để bầu không khí nơi đây
được tự nhiên.

“Được, chị nói đi em nghe đây.” Chờ cho Thảo My rời đi Dương Khoa mới gật đầu
ra hiệu có thể bắt đầu trao đổi.

“Đầu tiên là báo cáo doanh số phát hành mới nhất của “Plants vs Zombies” tại
khu vực Bắc Mỹ vừa mới được chi nhánh bên kia gửi về đây. Em xem qua này.” Tập
công văn trong tay Liễu nhanh chóng được đẩy về phía Dương Khoa, hắn đưa tay
tiếp lấy rồi lật trang cuối xem số liệu tổng kết luôn. Một hai trang đầu toàn
là nội dung thống kê rườm rà, hắn chả có bao nhiêu hứng thú để đi tìm hiểu cặn
kẽ.

“Tý nữa chị về trao đổi lại với chi nhánh Bắc Mỹ rằng báo cáo doanh số làm
theo định dạng mẫu của chị Lan nhé, số liệu chi tiết làm thành phụ lục cho nó
thống nhất…. Ái chà chà, mới đó mà đã gần 250000 bản rồi? Sức mua thị trường
Bắc Mỹ này ghê gớm quá nhỉ.” Con số được tô đậm trên giấy đập vào mắt, Dương
Khoa không nhịn được gật gù khoái chí.

“Ừ, mà đến chị cũng không ngờ doanh số tháng đầu tiên của trò chơi lại cao đến
như thế đâu đấy. Cứ ngỡ không bị lỗ nhiều đã là may lắm rồi.” Liễu cũng tỏ vẻ
đồng tình.

“Chứng tỏ là tình hình thực tế còn thuận lợi hơn những gì chúng ta dự kiến
nhiều chị ạ. Có lẽ sau tất cả chúng ta không nên quá lo lắng mới đúng, chất
lượng quán quân GamExpo bày ra trước mắt đấy kiểu gì mà chả bán đắt như tôm
tươi chứ.”

“Đừng nói thế, cái cuộc tranh tài GamExpo đấy có là gì trong mắt người nước
ngoài đâu. Mà thôi, đó là chuyện thứ nhất.” Bất chợt giọng nói của Liễu mơ hồ
trở nên ngưng trọng: “Chuyện thứ hai, chị vừa mới nắm được tình báo rằng ước
chừng hai đến ba tháng nữa sẽ có một số trò chơi ăn theo “Plants vs Zombies”
được phát hành, hơn nữa vừa xuất xưởng một cái là sẽ mở bán trên phạm vi toàn
thế giới.”

“Toàn thế giới?... Đám này liều nhỉ, bỏ qua luôn khâu thử nghiệm tại thị
trường nội địa cơ đấy. Nguồn tình báo có tin tưởng được không chị?”

“Tin tưởng được. Theo chị thì có lẽ là do thành tích ấn tượng của “Plants vs
Zombies” nên mới dẫn đến việc mấy công ty sao chép trò chơi chúng ta thực hiện
phát hành đồng bộ nhiều khu vực luôn như thế. Có điều dù nguyên nhân là gì đi
chăng nữa thì thời gian sắp tới tình hình sẽ trở nên khá phức tạp, chúng ta sẽ
cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng để không lâm vào cục diện bị động trong việc
tiếp tục đẩy mạnh công tác phát hành “Plants vs Zombies”.”

“Đồng ý. Thế chị có cần em phối hợp gì không?”

“Không cần. Em cứ đảm bảo phiên bản cập nhật trang phục hoàn thành kịp lúc cho
chị là được rồi. Còn đâu cứ để chị lo liệu.”

“Chỉ vậy thôi thì không thành vấn đề. Em còn tưởng là chị muốn em phê chuẩn mở
thêm khu vực phát hành trò chơi trên thế giới để cạnh tranh hay gì chứ.”

“Muốn thì tất nhiên là muốn, cơ mà điều đó không thực tế tý nào cả.” Liễu lắc
đầu tỏ vẻ tiếc nuối: “Với thực lực hiện tại của Ninja Studio thì một chi nhánh
tại khu vực Bắc Mỹ đã là cực hạn rồi. Nếu tiếp tục dàn mỏng lực lượng để đương
đầu mấy công ty lớn kia thì chúng ta chắc chắn sẽ sa lầy.”

“… Cũng đúng. Ninja Studio chúng ta cần phải tiến dần từng bước vững chắc chứ
không thể quá tham lam. Là em suy nghĩ thiếu chu toàn rồi.” Dương Khoa gật đầu
tán đồng lời vừa rồi của Liễu. Tiếp đó hắn trình bày qua về tiến độ dự án cập
nhật “Plants vs Zombies” cho cô nắm được rõ ràng để còn lên kế hoạch tuyên
truyền, và sau khi đạt được thống nhất sơ bộ thì cũng là lúc Thu Lan tìm đến
nhập bọn.

“Chị có nghe Ly báo cáo lại rồi.” Chào hỏi xong là Thu Lan đi vào vấn đề chính
ngay: “Trước mắt cứ để người này vào phòng chị phụ trách quản lý giấy tờ lặt
vặt cũng được, đợi khi nào công ty mở bộ môn mới thì chị sẽ cho thuyên chuyển
sau.”

“Ok, đó là ông anh họ nhà em My. Thế còn mấy ông anh khác bên nhà em thì để
một vài hôm tới em gọi đến cho chị và chị Ly phỏng vấn một thể xem thế nào
nhé. Mà chắc cũng chỉ có thể cho vào phòng chị thôi chứ chẳng thể nào cho vào
mấy phòng ban chuyên môn kia được.”

“Được. Có điều lần này em chủ động sàng lọc trước giúp bọn chị một chút nhé.
Đừng cho người chẳng biết tý gì về lĩnh vực trò chơi điện tử đến phỏng vấn như
đợt vừa rồi, mất thời gian lắm.”

“Cái này thì... e là hơi khó chị ạ. Chị cũng biết đấy, họ hàng nhà em chỉ
chuyên nghiên cứu lĩnh vực chính trị hay cùng lắm là kinh tế thôi, chứ lĩnh
vực trò chơi vẫn còn là một thứ gì đó mới mẻ lắm.” Dương Khoa đưa tay vò nhẹ
đầu ra chiều khó xử. Kiến thức lẫn kỹ năng chuyên môn của người nhà họ Dương
không mấy phù hợp với ngành nghề hoạt động của Ninja Studio vẫn cứ là một bài
toán khó giải, trong một sớm một chiều e khó mà giải quyết ngay được.

“(nhướn mày) Vậy thì trước khi đến phỏng vấn em dặn dò người nhà bỏ thời gian
tìm tòi nghiên cứu thông tin liên quan đến lĩnh vực trò chơi một chút. Cái này
nó cũng là hạng mục chuẩn bị cơ bản trong quá trình đi xin việc nói chung rồi,
đừng bảo chị là người nhà em không làm được nhé?”

“À, nếu chỉ một chút thôi thì tất nhiên là được.” Dương Khoa vội vàng gật đầu
sau đó chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi, ban nãy chị nói mở bộ môn mới là bộ
môn gì vậy?”

“Chị dự định mở thêm hai bộ môn mới một chính một phụ. Bộ môn chính là chăm
sóc khách hàng. Hiện tại số lượng người chơi tìm đến trò chơi của chúng ta
đông đúc lắm rồi, vấn đề phát sinh theo đó cũng ngày một nhiều lên. Bọn chị
không thể nào xử lý khối lượng công việc phụ thêm ấy như trước được nữa, cho
nên cần phải thành lập ngay phòng ban chuyên môn phụ trách trong tương lai
gần, nếu không chúng ta sẽ phải hứng chịu rất nhiều điều tiếng.”

“Ngoài ra bộ môn này cũng là một nơi lý tưởng dành cho những “lính mới” không
có nhiều kinh nghiệm làm việc và kỹ năng cần thiết trong lĩnh vực trò chơi,
giống như người anh họ của em My hay là thành viên dòng họ nhà em vậy. Bởi vì
yêu cầu dành cho ứng viên muốn gia nhập bộ môn này không cao, chỉ cần có hiểu
biết nhất định về ngành nghề và nhiệt huyết thì bất cứ ai cũng có thể làm được
việc.”

“Em hiểu rồi. Đúng là một mũi tên bắn trúng hai con lợn.” Hiểu được ý tứ của
Thu Lan Dương Khoa nhanh chóng gật đầu chấp thuận: “Thế còn bộ môn thứ hai?”

“Tất nhiên là Game Tester rồi.” Liễu bất chợt cướp lời: “Làm gì có công ty trò
chơi nào thiếu đi phòng ban kiểm tra chất lượng chuyên môn vậy chứ?”

“Ầy, phòng ban này thì cần gì thành lập? Trò chơi của em....”

“Cam đoan toàn là siêu phẩm bán chạy, cái này em nói nhiều lắm rồi. Thế nhưng
em phải nhìn xa một chút, tương lai Ninja Studio cũng phải chia ra thành nhiều
tổ phụ trách triển khai trò chơi mới chứ đâu thể dựa vào mỗi một mình em mãi?
Mà khi điều ấy xảy ra thì một mình em phụ trách khâu kiểm tra chất lượng cuối
cùng làm sao được? Bây giờ mới có mấy trò chơi thôi mà chị thấy em đã phải
chạy Đông chạy Tây hết cả ngày rồi.”

“... Cũng có lý.”

“Có lý quá ấy chứ “cũng” cái gì? Nghe chị đi, thêm nữa chị và Lan cũng không
định xây dựng một phòng ban Game Tester đơn thuần mà sẽ kiêm nhiệm thêm một số
mảng khác. Tỷ như hỗ trợ làm media content giúp anh Đức, hoặc là tiến hành
livestream quá trình chơi trò chơi của chúng ta trên TwiTV hòng phục vụ mục
đích quảng bá.”

“À đấy, chị mà không nhắc tới thì em quên khuấy đi mất!” Dương Khoa vỗ đùi một
cái rất kêu: “Phải nối lại việc livestream thường xuyên ngay, bỏ bê một năm
không sờ tới rồi. Khi nào thì hai phòng ban mới đi vào vận hành?”

“Sắp rồi. Cuộc họp cuối tháng này chị sẽ trình bày kế hoạch chi tiết cho mọi
người nắm được và cũng là để em phê chuẩn luôn. Sang tháng phòng làm việc tầng
trên sẽ dọn đi nơi khác, chỉ cần hợp đồng thuê về tay một cái là chị sẽ cho
người dọn dẹp sửa soạn mọi thứ ngay.” Thu Lan trả lời.

“Tốt lắm, vậy cuộc họp cuối tháng này chúng ta sẽ bàn lại chuyện xây dựng thêm
bộ môn. Vậy thôi, nếu không còn gì nữa….”

“Ấy, khoan đã.” Đang định hạ lệnh “tiễn khách” thì Dương Khoa chợt thấy Liễu
giơ tay biểu thị đợi một chút, tay cô thì mở điện thoại cá nhân nằm trong túi
ra bấm thật nhanh. Có vẻ như vừa có ai đó gửi tin nhắn đến cho cô, và chắc đó
là một tin tốt, bởi vì chỉ sau vài giây đọc nội dung một nụ cười rạng rỡ đã
xuất hiện trên khuôn mặt cô.

“Tin tức mới nhất: “Cut the Rope” đã sẵn sàng để phát hành tại thị trường Bắc
Mỹ rồi. Khâu chuẩn bị đã được hoàn thành xong xuôi hết thảy.”

“Đã xong rồi? Sao nhanh vậy chị?” Thu Lan nghe thấy vậy bèn lên tiếng thắc
mắc.

“Ừ thì khâu ngôn ngữ hóa không phải làm lụng gì nhiều. Bình đài phân phối cũng
có sẵn rồi, nếu như không phải là chị nhờ đội ngũ dịch thuật làm hộ một ít nội
dung quảng bá trò chơi bằng tiếng Anh luôn thì có khi còn xong từ lâu rồi ấy.”
Biết Thu Lan không mấy quan tâm đến trò chơi giải đố do một mình Dương Khoa
làm ra nên Liễu bèn giải thích qua vài câu.

“Ra thế.”

“Tuyệt lắm. Chị Liễu đẩy trò chơi sang chi nhánh bên kia luôn cho em nhé. Đợi
khi nào em hoàn thành xong toàn bộ trò chơi thì ta cập nhật đồng bộ hai khu
vực thêm một lần nữa sau đó thôi hẳn luôn. Dự án phụ này dây dưa lâu quá rồi.”

“Khoảng bao lâu nữa thì em hoàn thành xong?” Liễu hỏi lại.

“Hừm,... chắc cũng phải đầu tháng năm. Nhưng em sẽ cố gắng làm nhanh nhất có
thể, chị yên tâm.”

“Từ từ thôi cũng được em ạ. Chị biết là thư viện trò chơi của “Nexus” trên thị
trường quốc tế đang cực kỳ thiếu thốn, tuy nhiên sức khỏe con người vẫn phải
được đặt lên trên hết. Bây giờ em mà ngã xuống một cái là to chuyện đấy chứ
không đùa đâu.” Cả Liễu lẫn Thu Lan đều bày tỏ vẻ ái ngại khuyên bảo. Chuyện
Dương Khoa hắn làm việc chăm chỉ bậc nhất Ninja Studio thì chẳng ai có thể phủ
nhận, thế nhưng đi cùng với đó là nỗi lo “đứt gánh giữa đường” luôn luôn
thường trực trong đầu hai bà chị lớn. Mà với tầm ảnh hưởng cực lớn của bản
thân đối với toàn bộ hệ thống công ty như hiện tại thì hắn chỉ cần nằm liệt
giường mấy ngày thôi là Ninja Studio lâm vào cảnh náo loạn ngay.

“Hai chị yên tâm đi. Hiện tại em vẫn có thể cáng đáng được, sau này em cũng sẽ
rút kinh nghiệm giảm tải khối lượng công việc chứ không ôm đồm một đống thứ
như thế này nữa đâu. Thề hứa đảm bảo đấy!” Dương Khoa vội vàng trấn an hai bà
chị lớn. Có điều chỉ cần là người tinh ý một chút thì sẽ biết ngay mấy lời vừa
rồi của hắn chỉ là mấy lời đối phó qua quýt cho xong chuyện. Và tất nhiên là
cả Thu Lan lẫn Liễu đều nhận ra được điều này, thế nhưng họ cũng không tiện
vạch trần mà chỉ có thể lặng yên thở dài.

Thôi, ít ra trông sếp trẻ của bọn họ vẫn còn chưa đến nỗi nào. Người tuy hơi
gầy đi một chút nhưng dáng vẻ vẫn tràn đầy sức sống, tinh thần cũng tỉnh táo
minh mẫn, chỉ cần không có biến cố bất ngờ thì trước mắt tạm thời chưa có gì
đáng lo.

Cùng lúc đó, tại công ty GETA.

“Rốt cuộc cũng xong nội dung cốt truyện then chốt.”

Tại căn phòng làm việc quen thuộc của bộ môn thiết kế, theo đoạn phim cắt cảnh
một con trùm toàn thân là cát chậm rãi tan biến sau khi hứng trọn đòn kết liễu
của nữ chiến sĩ trình chiếu trên màn hình Thu Thảo vừa dựa người ra thành ghế
vừa lẩm bẩm. Không được như nhân vật chính của chúng ta, giờ phút này trông cô
có vẻ khá là tiều tụy sau một quãng thời gian dài chế tác trò chơi không ngừng
nghỉ. Vóc dáng gầy gò đi trông thấy, mái tóc ánh tím đặc trưng có chút rối bời
xơ cứng vì không được chải chuốt thường xuyên, hai mắt xuất hiện những tia máu
đỏ li ti chằng chịt – một điểm thường thấy ở những người thiếu ngủ trường kỳ.

Chỉ cần vậy thôi là đủ biết những ngày qua cô đã phải vất vả ra sao. Thế nhưng
cứ từ vẻ mặt thỏa mãn đang dần dần biểu lộ rõ nét trên khuôn mặt lạnh lùng
thường ngày của Thu Thảo là có thể thấy được công sức mà cô đã bỏ ra không hề
uổng phí chút nào. Hiện tại dự án “Cát bụi” đã thuận lợi đi đến những công
đoạn cuối cùng, và nếu không có bất trắc gì xảy ra thì chỉ ít ngày nữa thôi
làng trò chơi điện tử trong nước sẽ phải dậy sóng trước sản phẩm đầy tâm huyết
này của cô.

À, mà cũng không thể nói là của riêng cô được. Phải ghi nhận thêm cả công sức
của đội ngũ nhân viên do cô dẫn đầu, rồi còn cả chàng thiếu niên thiên tài đã
giúp đỡ cô ít nhiều nữa chứ.

“Không biết hiện tại tình hình bên chỗ cậu ta thế nào rồi nhỉ? Mấy tháng rồi
chẳng để ý đến.” Hình ảnh Dương Khoa bất chợt hiện ra trong đầu khiến cho vẻ
thỏa mãn trên khuôn mặt Thu Thảo chuyển thành vẻ tò mò. Vẫn giữ nguyên tư thế
nửa nằm nửa ngồi, cô với tay cầm lấy chuột và bàn phím thoát ra khỏi trò chơi
rồi mở trang web lên bắt đầu tìm đọc những bài báo mới nhất về Ninja Studio
trên internet.


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #310