Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Sếp Khoa.” Cánh cửa phòng lại mở ra lần nữa, dáng vẻ rụt rè Lệ Thuỷ với một
tập công văn ôm trong ngực tìm đến bên bàn làm việc của Dương Khoa: “Đây là
bản kế hoạch cuối cùng và dự toán của công tác khai thông đường dây phát hành
trò chơi chị Liễu gửi cho sếp ạ.”
“A được, chị Thuỷ cứ để trên bàn đấy. Tý nữa em sẽ ngó qua sau.”
“Vâng thưa sếp.” Khép nép đặt tập công văn lên mép bàn làm việc, Lệ Thuỷ chậm
rãi lùi về phía Thảo My đang ngồi. Thế rồi cô bỗng dưng nở một nụ cười thật
tươi lên tiếng bắt chuyện, bộ dạng khác hẳn so với vài giây trước đó: “Hi My,
vừa đi học về hả em?”
“Vâng ạ, em vừa mới đi học về. Trông chị Thuỷ dạo này xinh thế, tý nữa thì em
không nhận ra.”
“Nào có, trông chị vẫn thế chứ xinh thêm được tý nào đâu? Em cứ hay nịnh nọt
chị làm chị ngại. (  ̄ヮ ̄) “
“Không đâu, chắc chắn là trông chị xinh ra thật mà. Làm gì có chuyện em nịnh
chị cơ chứ? Hay là chị lại vớ được anh nào rồi phải không? ( ̄ヮ ̄ ) “
“Ui, được thế thì đã phúc quá em ạ. Có phải ai cũng may mắn như em đâu, còn
trẻ thế mà chưa gì đã vớ được bạn trai hoàn hảo như sếp Khoa đây rồi. ╮( ̄~ ̄)╭
“
“Hoàn hảo gì chứ, dạo này tệ bạc lắm chị ạ. Không đưa đón bạn gái đi chơi đi
bời khuây khỏa đã đành rồi, bây giờ đến lịch học của em cũng quên. Cứ thế này
thì em mất tích lúc nào chắc cũng không biết. ( ̄ヘ ̄) “
“ ( ̄д ̄;) Ôi mấy cái con người này, lén lút bàn tán sau lưng chưa đã hay sao mà
giờ còn mang chuyện ra kể trước mặt chính chủ nữa vậy?” Ở một bên thấy cảnh
này Dương Khoa chỉ còn biết im lặng nhổ nước bọt trong lòng. Cũng bởi vì ai
nấy đều biết hắn đã có bạn gái, thế nên chuyện tình không được lãng mạn cho
lắm của hắn luôn bị các thành viên Ninja Studio đem ra bàn tán mổ xẻ mỗi khi
vui chuyện. Và giờ thì nó đã phát triển từ lén lút đàm tiếu sau lưng thành
giao lưu trực tiếp với những người trong cuộc thế này rồi.
Thêm cả bà chị lúc nào cũng tỏ vẻ rụt rụt rè rè trước mặt hắn kia nữa, sao lúc
nói chuyện với người khác thì lại tự nhiên quá đáng vậy? Chả nhẽ trông hắn
đáng sợ đến thế sao?
Âm thầm chép miệng một cái, Dương Khoa đem bản thảo trên máy tính lưu lại rồi
nhanh chóng đứng lên đi về phía hai người: “Hai chị em trò chuyện vui quá nhỉ.
À này chị Thuỷ, đến giờ cơm rồi chị đi ăn cùng hai đứa bọn em luôn chứ?”
“Ấy…. Không cảm ơn sếp, Thuỷ có hẹn với Hà đi ăn trưa cùng rồi. Chào sếp ạ,
chào My nhé khi khác chị em mình lại nói chuyện sau.” Khước từ lời mời mọc của
sếp lớn Lệ Thuỷ vội vã luống cuống chạy biến khỏi phòng làm việc, để lại một
Dương Khoa bất đắc dĩ nhìn theo và một Thảo My gập người lấy tay che miệng
cười khúc khich không ngừng.
“Thôi nào, đừng cười nữa Mimi. Mau đi ăn thôi.” Buồn bực, hắn đưa tay kéo Thảo
My đứng lên quàng vai ôm ấp để an ủi tâm tình phần nào: “Mà kể cũng lạ, sao
nhân viên của anh ai cũng yêu thích em thế chứ lị. Bà chị vừa rồi nổi tiếng là
nhút nhát rụt rè trong chuyện giao tiếp đấy!”
“Em biết từ lâu rồi, cơ mà rụt rè là rụt rè với anh thôi. Em dễ thương thế này
ai mà chả yêu thích chứ, làm gì có chuyện rụt rè? ( ̄ヘ ̄) “
“Rồi, thì dễ thương. Đi nào, hôm nay thích ăn gì anh chiều. Không có đi đâu
gặp ai cũng bảo là bị bạn trai bỏ bê không quan tâm đến.”
“Hừm, khen qua loa quá, chả thấy thật lòng gì cả.” Thảo My làm bộ bất mãn rồi
cầm túi xách lên theo chân Dương Khoa rời khỏi cao ốc Pulse.
…
“… Cho nên, hiện tại đang có nhiều người theo đuổi em lắm hả?” Sau khi đánh
chén no nê tại một nhà hàng sang chảnh trên phố, thấy thời gian vẫn còn sớm
Dương Khoa bèn chiều lòng Thảo My đi bộ dạo phố cùng với cô cho tiêu cơm. Vừa
tung tăng nắm tay nhau hai người vừa chuyện trò đủ thứ chuyện trên giời dưới
bể, nếu xung quanh họ có một hai hàng cây xơ xác cộng thêm lá rụng đầy đường
thì khung cảnh sẽ trở nên lãng mạn y hệt như trong phim vậy.
Lại nói, cô bạn gái giỏi giang đáng yêu của hắn hiện đang rất được hoan nghênh
tại mái trường mới. Đến nỗi chỉ mới theo học được một hai tháng mà cô đã có cả
đống nam sinh viên từ năm nhất đến năm cuối xếp hàng theo đuổi rồi. Có điều
biết được trong mắt cô nàng chỉ có chính mình nên Dương Khoa không quá bận tâm
cho lắm, và điều ấy cũng được Thảo My xác nhận lại một lần nữa ngay sau đó:
“Đúng thế, cơ mà em còn chả thèm liếc mắt nhìn mấy người đó lấy một cái anh
Khoa ạ. Đỗ vào đại học thôi mà cứ ngỡ như mình ghê gớm lắm không bằng, bạn
trai của em đây chả học ngày nào mà tháng còn kiếm được cả tỷ bạc kia kìa.”
“Cũng không thể nói thế được, mỗi người có mặt này mặt kia chứ? Biết đâu sau
này ra trường người ta lại giỏi hơn anh thì sao?”
“Thì kệ người ta, đối với em anh Khoa luôn là người giỏi nhất! \( ̄▽ ̄)/ “
“… Câu này hay đấy, yêu Mimi quá.” Thấy Thảo My duy trì bản thân mình vô điều
kiện như vậy tất nhiên là Dương Khoa cảm thấy xúc động vô cùng. Kế đó không
hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn bất chợt kéo Thảo My vào sát người bày tỏ
tình yêu thương bằng một nụ hôn phớt lên má.
“… U oa! Anh Khoa này, “thơm” trộm thế là không được! Phạt anh Khoa phải
“thơm” cả bên này nữa cho đều!” Đứng hình mất một giây, ánh mắt lấp lánh Thảo
My chợt chạy vọt lên phía trước Dương Khoa quay người lại, má bên kia của cô
chìa ra như thể chờ đợi một nụ hôn khác.
“Không phải đâu, làm gì có hình phạt nào vô lý thế?”
“Có mà!”
“Không có.”
“Nhất định là có!”
“Có ở đâu mới được cơ chứ?... Mà thôi đi nhanh nào Mimi, người ta đang nhìn
anh em mình kìa.”
“Kệ người ta, nhìn thì cứ nhìn….” Thảo My mới nói được một nửa thì bị tiếng
chuông của chiếc điện thoại nằm trong túi xách vang lên ngắt lời. Thò tay lấy
điện thoại ra, liếc mắt trông thấy tên người gọi tới cô bấm nút thưa luôn:
“A lô mẹ ạ…. Dạ con đi ăn với anh Khoa, vừa ăn xong đây ạ…. Vâng con biết rồi,
con về ngay đây.”
Đứng bên cạnh nghe hết nội dung cuộc trò chuyện chóng vánh, đợi cho Thảo My
cất lại điện thoại vào trong túi Dương Khoa mới lên tiếng hỏi thăm: “Là cô chú
à Mimi?”
“Là mẹ em.”
“Gọi về phải không?”
“Vâng. Chiều nay nhà em lại có việc đột xuất. (thở dài)”
“Vậy thì đi thôi, đừng để mẹ em phải chờ lâu.” Dương Khoa thấy vậy bèn nắm lấy
tay Thảo My rảo bước đi, cô nàng cũng thuận theo không nằng nặc bắt hắn phải
“thơm” nốt má bên kia nữa. Câu chuyện của hai người nhất thời bị gián đoạn,
phải mất một lúc sau Dương Khoa mới chủ động tiếp tục:
“Mà Mimi này, từ hồi anh em mình yêu đương đến giờ cô chú có nói gì không?”
“Ồồồ, sao anh Khoa tự dưng lại quan tâm đến bố mẹ em thế?” Thay vì trả lời hắn
thì Thảo My lại tò mò hỏi ngược lại.
“Thì muốn biết ý tứ của cô chú thế nào thôi mà. Kiểu như… có chấp nhận anh
không ấy?”
“Chấp nhận à?” Thảo My làm bộ nghĩ ngợi vài giây rồi trả lời: “Mẹ em thì không
thấy nói gì, còn bố em chỉ dặn hai anh em mình chú ý giữ gìn thôi.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ có vậy thôi. Thế anh muốn bố mẹ em phản ứng ra sao? Cấm cản?”
“Xác thực anh có ý nghĩ như thế. Ai bảo anh có một đống tiền án tiền sự về tội
nghịch ngợm chọc phá chứ. (cười khổ)”
“Đấy là ngày xưa ai nói làm gì, bây giờ anh thay đổi tốt lên rồi có còn thế
nữa đâu? Em bảo bao nhiêu lần rồi, giờ bố mẹ em khen anh còn chẳng kịp ấy!”
“Ừm.” Có được đáp án Dương Khoa vừa bước đi vừa đăm chiêu nghĩ ngợi. Phải mất
tới một phút đồng hồ hắn mới đoán được đại khái ý tứ của bố mẹ Thảo My, và
ngay khi nhận ra điều đó hắn bỗng dưng tuyên bố với cô nàng bằng giọng điệu
cực kỳ nghiêm túc:
“Mimi.”
“Sao anh?”
“Cố gắng chờ anh thêm một tháng nữa, đợi khi nào công việc trước mắt thu xếp
xong anh sẽ đến nhà em thưa chuyện của hai ta với cô chú.” Đoạn Dương Khoa
dừng lại đối mặt với Thảo My: “Anh nghĩ, cũng đến lúc biến chuyện kết giao
giữa hai ta trở thành chính thức rồi.”
“Nhưng mà chúng ta đã chính thức là một đôi rồi còn gì?” Trong lòng vui vẻ vô
cùng, thế nhưng ngoài mặt Thảo My vẫn ngây ngô hỏi lại.
“Chính thức giữa hai ta thôi, chứ trong mắt bố mẹ hai nhà anh với em vẫn cứ là
lén lút hẹn hò. Như thế không đàng hoàng tý nào cả, hai nhà anh em mình cũng
quen biết từ lâu rồi nên anh nhất định phải thưa chuyện với cô chú. Nếu không
thì mang tiếng lắm.”
“… Vậy cũng được, mặc dù em nghĩ là bố mẹ em sẽ ủng hộ hai ta thôi.” Thảo My
hài lòng mỉm cười.
“Hì hì, anh cũng hy vọng thế. Cứ yên tâm đợi anh, tầm Giáng sinh năm nay anh
sẽ ghé qua nhà em.” Đoạn Dương Khoa cúi người về phía trước hôn phớt lên má
Thảo My thêm một cái nữa, lần này là má kia cho đúng với ý muốn của cô.
“Ai nha! Lại “thơm” trộm! Lần này nhất định phải phạt!” Thanh âm trong trẻo
của Thảo My lại vang lên át cả tiếng động ồn áo náo nhiệt nơi phố xá.
Trải qua một tháng chờ đợi kể từ khi hội chợ triển lãm GamExpo kết thúc, cuối
cùng thì người chơi trong nước cũng đã có cơ hội được chạm tay vào phiên bản
close beta của trò chơi bắn súng trực tuyến được chờ mong bậc nhất dịp cuối
năm - “Điểm chết”.
Ngay khi tin tức này vừa được công bố, thị trường trò chơi nội địa bỗng chốc
trở nên náo loạn tưng bừng. Vô số tín đồ thế giới ảo mộ danh mà đến, các đơn
vị truyền thông cũng cấp tập chạy theo để kiếm ăn bằng những bài viết đưa tin,
những bài phỏng vấn ỏm tỏi người trong cuộc.
Với sự chú ý cao độ như vậy, không có gì khó hiểu khi 100000 tài khoản tham dự
close beta “Điểm chết” nhanh chóng được tẩu tán sạch sẽ chỉ sau vài tiếng đồng
hồ. Để rồi vào cái ngày trò chơi bắt đầu tiến hành close beta, những thông số
mà Navigame công bố trên các phương tiện truyền thông liên kết khiến cho dân
tình phải nghẹn họng trân trối.
Toàn bộ tài khoản cung cấp cho đợt close beta đều được người chơi sử dụng để
đăng nhập. Thời lượng chơi trung bình của ngày đầu tiên là 3 tiếng đồng hồ, số
điểm đánh giá sơ bộ lên tới 9 điểm tròn. Chỉ với một vài thông số kể trên ai
cũng có thể thấy được rằng, “Điểm chết” sẽ lại là một siêu phẩm không chút nào
thua kém so với “Giang hồ truyền kỳ” phát hành năm ngoái.
Thậm chí là còn hơn thế nữa, nếu xét đến những lời khen có cánh của những
người may mắn có cơ hội sớm tiếp xúc với trò chơi. Khác với “Giang hồ truyền
kỳ” vốn chỉ có một số nội dung được thay đổi bổ sung so với những trò chơi
cùng thể loại, ở “Điểm chết” người ta có thể thấy được rất nhiều giá trị
truyền thống đã bị lật đổ. Tuy vậy thì việc này lại mang đến tác động vô cùng
tích cực, hàng loạt chi tiết nội dung bị cho là phá cách đã nhanh chóng khơi
lên niềm vui, sự thích thú trong lòng mỗi người chơi.
Hệ quả là, trong những ngày kế tiếp “Điểm chết” ngày càng trở nên nóng nảy.
Chỉ cần là người chơi thường xuyên chơi trò chơi trên PC thì cho dù có là tín
đồ của thể loại bắn súng trực tuyến hay không cũng đều nghe qua cái tên trò
chơi ít nhất một lần. Đồng thời, sự xuất hiện của nó cũng gây ra tác động
không nhỏ đến những trò chơi đang phát hành trên thị trường nội địa.
Trong đó chịu ảnh hưởng lớn nhất phải là những trò chơi tham dự tranh tài
GamExpo năm nay. Danh tiếng của chúng bỗng chốc bị “Điểm chết” làm cho lu mờ,
dẫn đến công tác phát hành gặp ít nhiều trở ngại. Không chỉ riêng những trò
chơi thuộc hệ máy PC mà ngay cả những trò chơi của hai hệ máy còn lại cũng rơi
vào cảnh ngộ tương tự.
Dẫu vậy thì trước thế công vũ bão của “Điểm chết”, vẫn có hai trò chơi giật
giải GamExpo năm nay gắng gượng duy trì được cho mình tiếng tăm tốt đẹp trong
cộng đồng và xu thế tăng trưởng doanh số vững vàng. Một trò thì do có được sự
hậu thuẫn tới từ vô số đơn vị truyền thông quảng bá, còn một trò thì chỉ đơn
giản là vì nó mang cho mình cái mác quán quân.