Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Quả đúng như lời Thiếu Hoàng nói qua điện thoại, ngay ngày hôm sau khi bước
chân vào cao ốc Pulse Dương Khoa đã bắt gặp anh cùng với Trọng Lâm hò nhau
khuân một bao tải to tướng chứa toàn quà cáp đi vào thang máy. Theo sau anh
những người khác cũng lục tục xuất hiện với những chiếc túi nhỏ to tương tự,
không một ai vắng mặt cả mặc dù vẫn chưa đến ngày bọn họ phải trở lại làm việc
tại Ninja Studio.
“... Thiệt tình, lý do của mấy anh chị nghe cứ củ chuối thế nào ấy.” Tụ tập
tại phòng sinh hoạt chung, sau khi lắng nghe những lý do “trời ơi đất hỡi” dẫn
đến chuyện kỳ nghỉ của cả đám phải kết thúc sớm Dương Khoa không nhịn được bật
cười thành tiếng. Ngoài việc hai anh em Thiếu Hoàng vì không có sự chuẩn bị kỹ
lưỡng dẫn đến thiếu chút nữa thì chết cóng nơi đất khách quê người ra, những
người khác cũng có riêng cho mình câu chuyện bi hài không kém.
Chàng trai duy nhất trong đội đã lập gia đình là Hiền thì sau khoảng một tuần
bị vợ bắt giao nộp “thuế thân” liên tục không ngừng nghỉ để bù vào những tháng
ngày bỏ bê trước đó, cảm thấy không kham nổi thế là ngày hôm qua anh đã phải
bốc phét vội rằng công ty có việc đột xuất để được “tha mạng”. Hưng thì mặc dù
về quê với tấm bằng đỏ sáng chói và công ăn việc làm ổn định khiến cho thành
viên trong gia đình anh ai nấy đều mát lòng mát dạ, thế nhưng mỗi khi mở điện
thoại ra chơi trò chơi một cái là anh lại bị họ cằn nhằn suốt ngày chỉ biết
cắm đầu vào màn hình. Không chịu nổi thế là anh lại bắt xe chạy ra đây luôn để
cho đầu óc được thanh tịnh.
Riêng trường hợp của Thanh Lam còn kỳ cục hơn. Gia đình cô sau khi thấy cục
tiền to mà cô mang về nhà thì đầu tiên là họ tỏ vẻ vui mừng cực kỳ, sau đó
trải qua bàn bạc cân nhắc họ... bắt cô bỏ việc ở nhà luôn rồi lấy số tiền đó
làm vốn kinh doanh hay làm gì đó để sống qua ngày chờ tới khi lấy chồng. Nghe
thấy bố mẹ nói vậy tất nhiên là Thanh Lam giãy nảy lên, và cũng giống như Hưng
cô trở về mảnh đất thủ đô phồn hoa ngay tắp lự trước khi câu chuyện trở nên
gay gắt.
Duy có mỗi trường hợp của Duy Hải là có vẻ bình thường hơn cả. Anh chủ động
kết thúc sớm kỳ nghỉ của bản thân chỉ đơn giản là vì cảm thấy một tuần xa rời
công việc đã là quá đủ. Giờ phút này anh vô cùng khao khát muốn tiếp tục phát
triển sự nghiệp bản thân hơn là hưởng thụ, hòng bù đắp lại những tháng năm
tiếc nuối trong cuộc đời mà anh đã từng phải trải qua.
“Có mỗi lý do của em Lam củ chuối thôi chứ anh thì có gì mà củ chuối? Tại cái
thằng hướng dẫn viên du lịch chơi đểu bọn anh thì có…. Mà gia đình em Lam tệ
thế, con cái đang có công ăn việc làm ổn định kiếm ra một đống tiền mà cứ bắt
bỏ là sao?”
“Thì đấy, em cũng bực lắm chứ anh Hoàng. Tư tưởng bố mẹ em đúng là muôn đời
không thay đổi được, thời đại nào rồi mà còn bắt vợ ở nhà hầu chồng dạy con
nữa? ( ̄ヘ ̄) “
“Anh Hiền chán thế, mới ở với vợ một tuần thôi đã kêu.”
“Ôi Hưng em khỏi phải nổ. Em cứ lấy vợ đi rồi anh xem em ở với vợ được mấy
ngày mà dám chê anh. (bĩu môi)”
Cả đội sau khi nghe thấy những lý do “khó đỡ” của nhau bèn quay ra chuyện trò
bàn tán sôi nổi. Riêng có mình Trọng Lâm thì vẫn ngồi yên lặng một chỗ như mọi
khi, thỉnh thoảng lại làm một ngụm trà đào loại cực phẩm do Dương Khoa mang
đến. Phải một lúc lâu sau, con mắt chợt trông thấy đống sách sử trên bàn Dương
Khoa anh mới tò mò lên tiếng:
“Này, sao trên bàn Khoa lại có cả đống sách sử dày cộp thế kia?”
“À, chỗ sách sử đó em phải nghiên cứu chút ít vì nó có liên quan đến dự án sắp
tới.” Vừa kết thúc câu chuyện với Duy Hải, nghe thấy Trọng Lâm hỏi mình Dương
Khoa bèn quay sang trả lời. Thế rồi cảm thấy hiện tại nên đi vào vấn đề chính
của ngày hôm nay hắn chợt tỏ vẻ nghiêm túc vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi
người:
“Ok, thôi nhân dịp mọi người có mặt đông đủ ở đây thì cho em xin vài phút để
chốt lại ý kiến nào. Cũng đến lúc Ninja Studio phải chuẩn bị dần cho những dự
án sắp tới rồi, hiện tại mọi người có chắc là vẫn còn muốn chế tác một trò
chơi thể loại chiến thuật thời gian thực trên hệ máy PC chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Trời ui sao chốt lắm vậy? Cái này chốt một tỷ lần rồi mà?”
“Triển khai luôn và ngay cho nóng đi sếp!” Cả đội lập tức khẳng định chắc cốp
thêm một lần nữa.
“Chà, đồng lòng ghê ta…. Thôi được, vậy thì em xin tuyên bố chính thức: dự án
sắp tới của Ninja Studio sẽ là chế tăc một trò chơi chiến thuật thời gian thực
trên hệ máy PC, song song với dự án xây dựng phiên bản PC của “Plants vs
Zombies”.”
“Có điều một số lời không hay em phải nói trước.” Không để cho cả đội hoan hô
Dương Khoa lập tức phủ đầu ngay: “Dự án trò chơi chiến thuật thời gian thực
lần này em sẽ chỉ phụ trách việc cung cấp toàn bộ ý tưởng và nội dung liên
quan cộng thêm đánh giá thành quả công việc của mọi người xem có đúng ý em
không thôi. Tất cả mọi người sẽ phải tự mình dựa trên những ý tưởng sẵn có của
em để xây dựng nên trò chơi hoàn chỉnh, tương tự như dự án “Flappy Bird” hồi
đầu năm vậy.”
“Sao chú không tham gia làm cùng với bọn anh đi? Không có chú thì bọn anh vất
vả lắm, nhất là cái khâu viết code bọn anh chẳng có ai làm phát ăn luôn được
như chú đâu.” Ngay khi nghe thấy Dương Khoa nói mình sẽ không tham gia vào quá
trình chế tác Thiếu Hoàng bèn lên tiếng chèo kéo luôn.
“Ồ, em tưởng khi xưa các anh bảo chỉ cần có ý tưởng của em thôi là các anh làm
được hết mà? Sao bây giờ lại cần em giúp đỡ thế?”
“Trước khác nay khác. Bây giờ chuyển sang làm game PC có cả đống thứ cần phải
xây dựng, thiếu chú một cái là tiến độ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm.”
“Kinh, giờ đến anh Hoàng cũng biết lo đến tiến độ rồi cơ đấy. Cơ mà lần này em
không tham gia cùng các anh được đâu, bởi vì em bận phụ trách một đống thứ
khác mất rồi.”
“Để em kể cho mọi người nghe luôn không có lại thắc mắc. Khoảng thời gian tới
em sẽ phải theo chân chị Liễu lo liệu công việc phát hành “Plants vs Zombies”
tại thị trường quốc tế, lần này chúng ta phải tự xây dựng cho mình con đường
phát hành nên sẽ có cực kỳ nhiều vấn đề cần phải giải quyết. Thứ hai, nhắc đến
“Plants vs Zombies” em cũng phải giám sát đội ngũ nhân viên mới gia nhập chế
tác phiên bản dành cho PC. Thứ ba là tranh thủ hoàn thành nốt “Cut the Rope”,
dân tình người ta đang phát cáu vì phải chờ đợi lâu rồi kia kìa. Chưa kể em
còn một hai dự định trong đầu muốn triển khai nữa, bận rộn như vậy thì thời
gian đâu mà theo vào cùng mọi người được?”
Bằng vẻ mặt thản nhiên, Dương Khoa thoái thác lời đề nghị của Thiếu Hoàng bằng
những cái cớ hắn đã chuẩn bị sẵn. Trong khi lý do thực sự mà hắn quyết định
không nhúng tay vào công việc chế tác chỉ đơn giản là vì hắn không biết nên
bắt đầu từ đâu với trò chơi này cả. Ai bảo hắn không đi theo con đường quy đổi
từ Btop chứ?
Thực ra thì bằng những kiến thức đã in sâu trong đầu, nếu muốn Dương Khoa vẫn
có thể miễn cưỡng tham gia thiết kế trò chơi cùng với mọi người. Chỉ là như
vậy thì hắn sẽ không còn có thể viết đoạn code nào trúng đoạn code đó được
nữa, và với phong độ suy giảm rõ rệt hắn chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong
mắt toàn thể nhân viên. Chưa kể điều đó cũng sẽ ảnh hưởng nặng nề đến sĩ khí
của cả nhóm.
“Có điều mọi người không nên quá lo lắng về chuyện em vắng mặt. Em biết lần
này mọi người sẽ rất vất vả, cho nên thời gian phát triển dự án sẽ không có
hạn chế. Hơn nữa đợt tới em sẽ tuyển thêm nhân viên để giảm tải khối lượng
công việc, mọi người cứ cố gắng hết sức mình và làm việc cẩn thận cho em là
được rồi.” Thấy mọi người băn khoăn nhìn nhau Dương Khoa vội vàng lên tiếng
trấn an. Lời này của hắn khá hiệu quả, chỉ thấy những nếp nhăn trên trán của
những người ngồi đối diện dần dần giãn ra.
“Chà, thôi thì… ok. Chú cứ ném ý tưởng ra đây, bọn anh sẽ tự giải quyết với
nhau vậy. Nhưng bọn anh không đảm bảo nó sẽ đúng 100% ý chú đâu đấy, “Plants
vs Zombies” có chú tham gia làm cùng còn bị sửa lên sửa xuống kia kìa.” Cuối
cùng, vẫn là Thiếu Hoàng thay mặt cả đội đứng ra nhận việc.
“Thế cho nên từ đầu em đã nói rồi, lần này em sẽ rất khó tính vì ngoài việc
mong muốn trò chơi này trở thành siêu phẩm ra em còn không thể theo chân mọi
người làm việc trực tiếp được. Trong quá trình giám sát công tác và nghiệm thu
thành quả, nếu có bất cứ thứ gì không đúng ý em là em sẽ bắt xoá đi làm lại
luôn. Và nếu dự án này gặp quá nhiều vấn đề thì em cũng có thể huỷ bỏ bất cứ
lúc nào, thà tốn tiền bạc tốn thời gian còn hơn là tung sản phẩm chắp vá ra
thị trường.”
“Tất nhiên là mọi người cũng không nên quá nặng nề về chuyện mọi thứ có đúng ý
em hay không. Em sẽ cung cấp cho mọi người bản thảo kế hoạch và lộ trình chế
tác thật là chi tiết và hợp lý, chỉ cần mọi người bám sát lấy nó thì công việc
chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ. Thế nào, nghe em nói vậy rồi mọi người có còn
muốn làm tiếp không. Nếu ai muốn rút lui thì đây là cơ hội cuối cùng đó.” Dứt
lời Dương Khoa ngừng lại uống trà chờ đợi câu trả lời cuối cùng của cả đội.
“Tiếp! Sợ đếch gì.”
“Làm đàn ông là phải nói không với lùi bước, tiếp!”
“Tiếp! (tung hoa) (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ “ Chỉ sau vài giây nhìn nhau, cả đội Thiếu
Hoàng đã nhao nhao bày tỏ tinh thần "tử chiến không lùi".
“… Tốt lắm. Vậy thì trong lúc chờ đợi em lập bản thảo kế hoạch thì mọi người
tranh thủ bắt tay vào công việc chuẩn bị đi. Trong đó quan trọng nhất là cần
phải xem xét chuyện Game Engine như thế nào, các anh thử phân tích với nhau
xem có thể tự làm được không. Nếu cảm thấy mất công sức và thời gian quá thì
ta đi thuê bản quyền Game Engine của mấy trò chơi chiến thuật thời gian thực
trên thị trường vậy.”
“Chờ đã, anh tưởng bên chỗ Định đang làm một phiên bản Game Engine trên PC cơ
mà?” Thiếu Hoàng chợt lên tiếng thắc mắc, mặc dù vắng mặt trong suốt thời gian
qua song tình hình phòng làm việc anh vẫn nắm được một hai.
“Em chỉ cho họ làm một bộ Game Engine đơn giản thôi, phục vụ cho “Plants vs
Zombies” thì được chứ phục vụ trò này e là không kham nổi. Trò chơi này em đặt
nhiều kỳ vọng lắm nên muốn làm tử tế một chút.”
“Khoan, thế thì anh có ý này hay hơn. Nhân cơ hội này toàn bộ mười mấy người
của phòng thiết kế ngồi với nhau làm một bộ Game engine chuẩn chỉ luôn đi.
Thuê ngoài đắt lắm, chưa kể bọn họ cũng sẽ không giao thứ tốt cho chúng ta
đâu. Bên Định đã bắt tay vào làm chưa?”
“Ngày hôm qua em mới phát tài liệu cho bên đó thôi, chắc là họ còn đang nghiên
cứu chứ chưa khởi công đâu.”
“Tốt lắm, thế thì cứ quyết định như vậy đi. Hai đội sẽ nhập vào làm một để
giải quyết vấn đề Game Engine, trong lúc đó thì chú chạy đi làm bản thảo của
chú.”
“Được.” Dương Khoa gật đầu nhấp nhổm định đứng lên: “Tranh thủ buổi sáng nay
ta sang bên đó thảo luận với nhau luôn đi, xong rồi rủ nhau đi ăn mừng là vừa
vặn.”
“Từ từ đã nào sếp Khoa.” Hiền bỗng dưng lên tiếng: “Sếp cũng phải cho bọn anh
biết vài nét về trò chơi mới này để bọn anh còn nắm được tinh thần chứ? Bối
cảnh, nội dung chi tiết hay là cái tên không thôi cũng được.”
“À đấy, suýt nữa thì quên mất. Chờ em chút.” Dương Khoa nghe thấy vậy bèn với
lấy giấy bút gần đó bắt đầu ghi chép vài dòng, trong khi cả nhóm thì xúm lại
chỗ hắn quan sát: “Trò chơi chiến thuật thời gian thực này sẽ lấy bối cảnh
thời kỳ Trung cổ, mỗi phe sẽ là một đất nước hoặc một dân tộc khét tiếng thời
đó. Số lượng phe có thể chọn nằm trong khoảng từ 10 đến 20.”
“Lối chơi hạch tâm, tóm lược lại thì vẫn đi theo lối cũ: khai thác tài nguyên,
mua lính, đập nhau rồi cứ thế lặp lại. Những chi tiết nâng tầm lối chơi ấy lên
em sẽ bổ sung sau, cái này mọi người khỏi lo.”
“Trò chơi này sẽ có cả chiến dịch chơi đơn lẫn so tài trên mạng như tất cả các
trò chơi chiến thuật thời gian thực khác trên thị trường. Chiến dịch không
nói, về phần so tài thì sẽ có rất nhiều chế độ, nhiều thể thức đa dạng, đảm
bảo người chơi mất cả đời cày cuốc cũng không thành thạo hết được.”
“Cuối cùng.” Viết xong vài gạch đầu dòng về những chi tiết sơ qua của trò
chơi, Dương Khoa đưa bút lên trên cùng viết một hàng chữ thật to bằng tiếng
Anh: “Tên của trò chơi sẽ là “Age of Empires” nhé. Tên đầy đủ thì là “Age of
Empires: The Age of Kings”, gọi tắt là “AoE”, dịch ra tiếng Việt thì kêu “Đế
chế” cho gọn.”