Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“… Không có hồi kết? Trò chơi này lại còn có cả một chế độ chơi như vậy?”
Sau khi nghe xong câu trả lời của Dương Khoa, phản ứng đầu tiên của vị giám
khảo già là nhíu mày suy tư. Thế rồi nhận ra bản thân mình đúng là chưa đi hết
toàn bộ khía cạnh của trò chơi thật, lại thêm bị dáng vẻ tự tin không giống
như là trả lời lấp liếm cho có của Dương Khoa thuyết phục nên ông khẽ gật đầu
hỏi lại.
“Vâng thưa giám khảo. Chế độ “Survival” này có một mục được lập trình với số
đợt zombie xuất hiện vô cùng lớn. Kết hợp với độ khó tăng dần, cho dù là một
người chơi kiên trì đến mấy đi chăng nữa cũng không thể nào vượt qua được
hết.”
“Nếu các vị giám khảo còn chưa tin thì có thể mở chế độ “Survival” đó ra một
lần nữa để xác minh, mục chơi vô tận nằm ở phía dưới cùng. Đội ngũ chúng tôi
cũng rất sẵn lòng phối hợp để chỉ cho các vị thấy rõ hơn.”
“Được rồi, chi tiết này chúng tôi sẽ xác minh lại sau.” Bởi vì thời gian không
cho phép nên vị giám khảo già tạm thời đồng ý với lời giải thích của Dương
Khoa. Kế đó ông lên tiếng hỏi bốn người ngồi cạnh mình: “Giờ thì, có ai có câu
hỏi nào muốn dành cho Ninja Studio không?”
“Không thưa anh.” Bốn người còn lại đồng loạt lắc đầu.
“Vậy thì các cậu có thể tạm thời ra về được rồi.” Vị giám khảo già thấy vậy
bèn quay về phía đội ngũ Ninja Studio tuyên bố: “Kết quả đánh giá chi tiết của
trò chơi sẽ có trong thời gian sớm nhất. Nếu như trò chơi của các cậu có đủ số
điểm cần thiết để lọt vào top 10 thì các cậu sẽ được tham gia vào vòng chung
kết tổ chức vào buổi chiều ngày thứ sáu, tại sân khấu chính của hội chợ triển
lãm.”
“Cảm ơn các vị giám khảo ạ.” Các thành viên của Ninja Studio đồng loạt cúi
người nói lời cảm tạ, sau đó họ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi hội trường với
khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.
“Ui, không thể nào tin nổi trò chơi của chúng ta lại nhận được nhiều lời khen
ngợi đến như vậy. Hình âm tốt, nội dung phong phú, lối chơi tuyệt vời…. Nhiều
đánh giá tốt như vậy chắc là chúng ta lọt vào top 10 rồi phải không anh Hiền?”
Ra đến ngoài một cái là Hưng đã ngay lập tức nói liến thoắng.
“Ừ, nhưng cũng phải xem đối thủ của chúng ta năm nay thế nào đã. Nói chung là
chưa biết được.” Hiền điềm đạm đáp lại.
“Hiền khỏi phải lo, trò này của chúng ta thừa sức cạnh tranh top 1 chứ top 10
đã là cái gì? Yên chí, ngày mai danh sách công bố kiểu gì cũng có tên chúng ta
cho mà xem.” Bộ dạng cầm chắc chiến thắng trong tay Thiếu Hoàng xen vào.
“Anh Hoàng nói đúng đó, vòng loại thế này kiểu gì chúng ta cũng vượt qua mà
thôi.” Dương Khoa vừa nhìn đồng hồ vừa lên tiếng đề xuất: “Giờ cũng muộn rồi,
đội mình ra ngoài kia đánh chén một bữa đã rồi hãy về chứ? Em khao.”
“Coi như bồi dưỡng anh em sau một ngày vất vả đó phải không? Anh nhận nhé.”
“Chú Khoa khao à? Đi luôn!” Cả đội nghe thấy có người chủ chi lập tức đồng
thanh hưởng ứng. Chỉ có mỗi một mình Hiền là phải tiếc nuối rời bỏ cuộc chơi
để về ăn cơm nhà với vợ. Về phần các vị giám khảo, sau khi đội ngũ thành viên
Ninja Studio rời đi bọn họ trao đổi nhanh với nhau một vài câu trước khi tiến
hành công tác đánh giá nốt những trò chơi còn sót lại:
“Xem ra trò chơi này không phải dạng vừa đâu. Vừa sở hữu chế độ chơi đơn lẫn
chơi mạng, lại thêm cả hạng mục “vô tận” nữa. Nội dung tương đối khổng lồ đối
với một tựa game thuộc thể loại thủ thành.”
“Đúng thế. Thêm nữa ưu điểm của trò chơi này rất nhiều. Đồ hoạ âm thanh đều
đạt tiêu chuẩn, lối chơi thú vị và đa dạng, khâu vận hành hoạt động trơn tru….
Tóm lại là ăn đứt những trò chơi chúng ta vừa đánh giá trong hôm nay rồi.”
“Ừm, theo tôi ta tạm thời cho nó vị trí thứ nhất đi. Mọi người thấy thế nào?”
“Đồng ý.” x4
“Vậy cứ quyết định như thế, tối nay chúng ta sẽ ngồi với giám khảo hai tổ bên
kia để đánh giá lại một lần nữa.” Vị giám khảo già chốt lại sau đó quay sang
phân phó người nhân viên: “Cho mời đội ngũ tiếp theo vào giúp tôi.”
…
Tối đến.
Như thường lệ, sau khi công tác đánh giá sơ bộ trò chơi kết thúc thì đây là
lúc để các vị giám khảo ngồi lại với nhau thực hiện khâu xếp hạng sau cùng.
Năm nay cũng giống như mọi năm, tính đến thời điểm hiện tại con số trò chơi
trụ lại được sau hai vòng sàng lọc chỉ xấp xỉ trên dưới hai chục.
Từ trong 20 trò chơi lấy ra 10 trò chơi ưu tú nhất để phân định thắng thua tại
vòng chung kết, nghe thì có vẻ đơn giản thế nhưng bắt tay vào làm mới thấy
phức tạp. Khác với phân khúc cá nhân vốn rất dễ dàng để chọn ra sản phẩm “hạt
giống”, tại phân khúc đoàn đội doanh nghiệp này các vị giám khảo của từng khu
khác nhau rất khó tìm được một tiếng nói chung.
“Trò chơi “Stars Nova” này của bên TLC có gì hay mà các vị cho nó thứ hạng cao
quá vậy? Lối chơi cũ mèm, hình âm lại chẳng đến mức xuất sắc gì cho cam.”
“Khá hơn cái trò “Pompom” của chính bọn họ năm ngoái rồi. Lối chơi cho dù cũ
nhưng vẫn có điểm sáng, trong đó trọng yếu nhất là không gây ra cảm giác nhàm
chán. “Pompom” năm ngoái còn chen chân lọt vào được top 4 chung cuộc thì chả
có lý do gì bọn tôi cho một trò chơi tốt hơn nó thứ hạng thấp cả.”
“Zypress năm nay đuối quá, các mẫu thiết kế nhân vật và cảnh nền được thực
hiện qua loa vô cùng! Theo tôi một trò chơi sở hữu đồ họa thấp kém thế này
không nên cho vào top 10, vì điều đó sẽ là một sự sỉ nhục các trò chơi còn
lại!”
“Trường hợp Zypress từ từ, để xem khu số 3 còn sản phẩm nào đột biến không đã
rồi hãy quyết định. Nếu không có thì cho tạm vào top 10 cũng được, vì dù sao
khía cạnh nội dung của nó cũng được đầu tư tương đối công phu.”
“Năm nay có một trò chơi nối công tắc trông rất hứa hẹn đến từ một công ty
nhỏ, các vị thấy thế nào nếu cho nó một suất tham dự vòng chung kết ngày kia?”
“Trò chơi đó bị mấy ông khu 1 chê là không có đột phá tại các màn chơi về sau.
Đang tranh cãi tưng bừng ở góc đằng kia kìa¸ ông qua đó mà góp vui.”
Lý do rất đơn giản, các trò chơi đã lọt vào đến đây rồi thì không có một sản
phẩm nào không được đơn vị phát triển đầu tư và chế tác một cách bài bản cả.
Chúng có thể có điểm mạnh điểm yếu khác nhau, song khi tổng hợp lại thì chất
lượng của chúng lại khá đồng đều chứ không có sự cách biệt quá rõ rệt như phân
khúc cá nhân. Hay nói cách khác, năm nào tình trạng “kẻ tám lạng người bảy
lạng chín” cũng xảy ra trong khâu chọn lựa những trò chơi tốt nhất thuộc phân
khúc đoàn đội này.
Bất đồng quan điểm thì tranh cãi nổ ra là chuyện tất nhiên. Dù vậy thì, công
tác đánh giá năm nay vẫn có một sự khác biệt nho nhỏ so với mọi năm ở chỗ có
một trò chơi không bị động đến nhiều. Lý do là bởi chất lượng của nó vượt trội
hơn hẳn so với những sản phẩm còn lại, do đó mà tất cả mọi người đều thống
nhất trao cho nó vị trí đầu tiên không một chút phân vân.
“Xác thực đúng là càng chơi càng khó chú Giang ạ. Nhưng mà cháu nghĩ khó ở đây
không phải là khó theo cái kiểu vô lý mà khó là vì chúng ta chưa quen thuộc
với trò chơi. Một khi chơi thành thạo hơn cộng thêm nắm được bí quyết hay mẹo
vặt các thứ thì theo cháu người chơi hoàn toàn có khả năng tiến xa hơn.” Tại
khu vực chính giữa của hội trường đánh giá trò chơi, một vị giám khảo trẻ tuổi
giờ phút này đang thử chơi chế độ “Survival: Endless” của “Plants vs Zombies”
theo lời nhờ cậy của vị giám khảo già ban chiều. Quá trình thử chơi của anh
cũng được trình chiếu để tất cả các vị giám khảo khác quan tâm đến trò chơi
cùng nhau chứng kiến.
Cứ việc vị giám khảo trẻ tuổi này lần nào cũng gục ngã tại đợt zombie thứ ba,
thế nhưng nhiêu đó thông tin đã là quá đủ đối với vị giám khảo già. Chỉ thấy
sau lần chơi thử thứ năm ông khoát tay cảm ơn vị giám khảo trẻ, sau đó vỗ tay
kêu gọi tất cả những vị giám khảo khác còn đang tranh cãi lẫn nhau tụ tập về
một chỗ để kết thúc công tác đánh giá sau cùng.
“Đó, mấy vị vừa rồi cũng thấy rồi đấy. Trò chơi “Plants vs Zombies” này là trò
chơi xuất sắc nhất của khu 2 chúng tôi, và cứ từ kết quả tổng hợp trong buổi
tối ngày hôm nay thì chắc đây cũng là trò chơi xuất sắc nhất cả ba khu rồi.”
“Hình âm không có khuyết điểm đáng kể, lối chơi thú vị đến mức gây nghiện, nội
dung phong phú nhiều thứ để tìm tòi khám phá. Cho đến cả chế độ chơi vô cùng
vô tận kia nữa, những yếu tố đó gộp lại tạo thành một trò chơi cực kỳ chất
lượng và giữ chân người chơi ở lại lâu dài. Vậy nên tôi đề cử vị trí thứ nhất
của danh sách top 10 cho trò chơi này, mọi người thấy sao?”
“Nhất trí.”
“Đương nhiên rồi, thậm chí có thể trao giải nhất cho nó luôn cũng được.” Những
vị giám khảo còn lại nhao nhao tán đồng ý kiến của vị giám khảo già. Hiển
nhiên là sau quá trình chơi thử tận tay lẫn chứng kiến người khác chơi bọn họ
cũng rất ấn tượng với siêu phẩm thủ thành một thời của “Địa cầu 1.0”.
“Vậy là được một vị trí, giờ đến lượt chín vị trí còn lại. Vị trí thứ hai,
theo tôi thì trò “Wild Bullets” của Thiên Không khá xứng đáng. Các khía cạnh
của trò chơi này được thể hiện tương đối đồng đều….”
Sáng hôm sau.
Dương Khoa như thường lệ dậy từ rất sớm vì lạ nhà. Sau khi chạy vài vòng quảng
trường cùng ăn uống qua loa bữa sáng, hắn quay trở lại căn phòng tạm trú bật
laptop lên rồi tranh thủ xử lý một số công việc tồn đọng của phòng làm việc.
Khác với năm ngoái, năm nay hứng thú dạo chơi hội chợ triển lãm của hắn đã
phai nhạt đi rất nhiều. Âu cũng là bởi nơi đây đã không còn bao nhiêu thứ mới
mẻ để hấp dẫn một con mọt game thế giới cũ như hắn tìm đến.
Trong khi đó, ba anh em Hoàng Lâm Hải thì đã rủ nhau rời khỏi phòng trốn đi
chơi hội chợ ngay khi thấy Dương Khoa mang công việc ra làm. Xét thấy những
ngày tháng vừa qua bọn họ đã hy sinh không ít để hoàn thành trò chơi cho kịp
tiến độ, lại thêm lý do “tiện thể đi nghe ngóng kết quả” của Thiếu Hoàng nghe
cũng khá bùi tai nên hắn dứt khoát phất tay cho họ đi chơi thoải mái.
Dù sao thì có giữ bọn họ ở lại cũng chẳng giúp đỡ được hắn chuyện gì, vậy
chẳng bằng thả đi chơi hết cho không gian thanh tịnh.
Công việc tồn đọng của phòng làm việc thực ra cũng không nhiều, chủ yếu là đưa
ra ý kiến tán thành hay phản đối một số công tác bộ phận hành chính của Thu
Lan đang thực hiện. Kế tiếp là cập nhật doanh số hiện tại của những trò chơi
đang phát hành trên thị trường, và sau cùng là hỏi thăm tình hình sửa sang xây
dựng trụ sở mới đã hoàn tất hay chưa.
Sau nửa tiếng đồng hồ giải quyết lần lượt từng công việc một, Dương Khoa mới
yên tâm kết thúc cuộc trò chuyện trực tuyến với Cẩm Tú. Tiếp đó hắn đóng
laptop lại rồi rút điện thoại ra gọi cho Đức để hỏi thăm tin tức.
“Mọi thứ bên anh vẫn ổn. Theo lệnh của sếp anh đã găm sẵn một đống bài viết
quảng cáo “Plants vs Zombies” rồi này, chỉ chờ mọi người đăng quang tại
GamExpo một cái là sẽ bung ra trên khắp các trang mạng xã hội luôn!” Thanh âm
của Đức vang lên trong điện thoại rất hùng hồn.
“Vậy anh chờ thêm một hai ngày nữa rồi tung ra nhé. Hiện tại thì bọn em đang
chờ xem liệu có lọt vào top 10 hay không, nhưng khả năng cao chắc là vào thôi.
Mà vòng chung kết thì ngày mai tổ chức luôn rồi, cho nên kết quả chung cuộc sẽ
có rất nhanh thôi.”
“Được. Nếu vậy thì ngày mai anh sẽ trốn việc đến tận nơi cổ vũ mọi người.”
“(cười lớn) Khiếp, dám ngang nhiên trốn việc trước mặt sếp cơ đấy! Phải rồi,
phòng làm việc mình mấy ngày hôm nay vẫn bình thường chứ anh?”
“Ừ. Có điều ngồi ở đây một mình buồn lắm. Sáng vắng tanh chả có một ai, chiều
thì ba bốn giờ em Lan mới đến ngồi một tý rồi về. Sếp phải xem cho anh thế nào
đi, không có là anh bị TRẦM CẢM đấy!” Đức cũng hùa theo Dương Khoa cười cợt.
Vào thời điểm hiện tại thì ngoại trừ tổ thiết kế trò chơi và anh ra, những
người còn lại đều đã dọn dẹp xong hết đồ đạc của mình chuyển sang trụ sở mới.
Cùng với việc tổ thiết kế chạy đi tham dự tranh tài tại GamExpo, từ đầu tuần
tới giờ Đức là người duy nhất vẫn còn bám trụ lại căn nhà số 10 để trông coi
các thứ.
“Khổ thân anh Đức. Thôi chịu khó, sang tuần em về rồi chúng ta rủ nhau sang
bên kia làm việc cả thể. Em cũng vừa gọi cho chị Tú sắp xếp chỗ làm việc cho
anh đấy, góc rộng rãi thoáng mát và sáng nhất văn phòng luôn!”
“Nghe hay nha! À này, hôm trước anh có suy nghĩ về kế hoạch phát triển trang
web nhà mình lên. Sếp Khoa nghe thử cho anh xem có ổn không nhé....”
Kế đó, hai người trò chuyện với nhau khoảng chừng mười phút đồng hồ về hướng
đi của hệ thống trang web Ninja Studio. Khi Đức kết thúc câu chuyện bằng một
lời chúc may mắn thì cũng là lúc cánh cửa phòng chợt bật mở, mang theo vẻ phấn
khích tột độ Thiếu Hoàng lao tới chỗ Dương Khoa hét thật to:
“Chú Khoa! Top 1, TOP 1!!!”