Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Cùng lúc đó, tại gian hàng triển lãm trò chơi của Navigame.
“Xin các vị du khách hết sức bình tĩnh không nên chen lấn. Để đảm bảo ai cũng
có cơ hội được trải nghiệm trò chơi mới chúng tôi đã đặt ra giới hạn chơi thử
dành cho từng người, mong các vị du khách yên tâm chờ đợi đến lượt của mình.”
Trước cảnh tượng dòng người lũ lượt đổ xô tìm đến với mục đích trải nghiệm trò
chơi “Điểm chết”, người nữ nhân viên phục vụ vẫn bình tĩnh lên tiếng trấn an
đám đông. Ở phía sau lưng cô là một hàng dài người chơi đang khoái chí so tài
bắn súng với nhau trên những chiếc PC tối tân, với sự trợ giúp tận tình của
đội ngũ kỹ thuật túc trực bên cạnh.
Ngay sau khi tiết mục khai mạc hội chợ triển lãm GamExpo kết thúc, là đơn vị
đầu tư mạnh mẽ nhất vào công tác quảng bá năm nay Navigame đã được trao cho
vinh dự “nổ phát súng đầu tiên”. Khi những thước phim, hình ảnh giới thiệu
“Điểm chết” xuất hiện trên sân khấu chính, tất cả những tín đồ thế giới ảo có
mặt tại nơi đây đã ngay lập tức bị cuốn hút bởi bầu không khí mới mẻ mà trò
chơi đem lại.
Vẫn là những người chiến sĩ trang bị súng ống tối tân tìm cách tiêu diệt kẻ
địch, thế nhưng kèm theo đó là sự góp mặt của những thứ tương đối lạ lẫm đối
với một trò chơi bắn súng trực tuyến như chiến binh tàng hình, bầy zombie hung
tợn và… cả một chiếc xe tăng. Nếu tách biệt chúng ra từng thứ một thì chẳng có
gì đáng nói, nhưng tập hợp chúng lại cùng một chỗ thì dường như từ xưa tới nay
chỉ có một trò chơi trực tuyến trước mắt là dám làm như vậy.
Chưa cần biết kết quả của việc pha trộn này sẽ như thế nào, chỉ riêng nét độc
đáo mà nó đem lại thôi đã gây ấn tượng cực mạnh nơi khán giả rồi.
Kế đó, lần lượt từng chế độ mới, từng tính năng mới tạo nên sự khác biệt của
“Điểm chết” được đại diện tổ chế tác trò chơi – Trung trình bày cặn kẽ. Khán
giả ở phía dưới thì vừa theo dõi vừa xì xào bàn tán với nhau, thỉnh thoảng
những tiếng reo hò đầy phấn khích lại vang lên mỗi khi có chi tiết hấp dẫn
được đưa ra.
“Hộ tống xe tăng? Nghe “cool ngầu” hơn hẳn hộ tống vip đấy chứ nhỉ?”
“Chứ sao, chơi hộ tống vip bình thường toàn phải lo chạy trốn, đây mình trèo
lên xe tăng phơ “bể gáo” từng thằng một chắc chắn là sướng hơn rồi.”
“Bắn zombie không chết mà phải dùng đòn cận chiến mới kết liễu được? Hình như
có gì đó vô lý nha.”
“Cũng chưa biết được, phải vào chơi thử xem thế nào đã đừng nên phán vội. Trò
này nhiều chi tiết mới lạ lắm chứ không giống mấy trò săn zombie truyền thống
đâu, nhất là cái siêu anh hùng kia kìa.”
“Ôôô, tàng hình đâm chọt người khác! Đúng ước mơ từ bé của tao luôn mày ơi!”
“Cách xa tao ra đi mày, nghe mày nói ghê vãi *.”
Thế rồi, khi tiết mục giới thiệu trò chơi kết thúc họ đã ngay lập tức đua nhau
rời khỏi sân khấu chính tiến về gian hàng triển lãm của Navigame, hòng tìm
kiếm cơ hội thỏa mãn lòng hiếu kỳ đang ngày một tăng cao của chính mình. Hiển
nhiên, với chất lượng của những chế độ chơi được Dương Khoa khai sinh và nâng
lên một tầm cao mới “Điểm chết” đã không khiến cho bất cứ ai tìm đến phải cảm
thấy thất vọng. Dù là người chơi khó tính nhất cũng phải khen ngợi trò chơi
không dứt miệng.
Không nằm ngoài dự đoán, gian hàng triển lãm của Navigame nhanh chóng trở
thành tiêu điểm của hội chợ GamExpo trong ngày hôm nay. Chưa kể sự đổ bộ của
những khán giả hiếu kỳ cũng nhanh chóng kéo theo đám đông du khách đến tham
gia tụ hội cùng, từ đó hình thành nên cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt như đã nhắc
tới ở trên.
“Chắc chắn đây sẽ lại là một siêu phẩm không chút nào thua kém so với “Giang
hồ truyền kỳ”.... Không, thậm chí còn hơn thế vì tựa game “Điểm chết” này hoàn
toàn có tư cách khiêu chiến các tựa game bắn súng eSport truyền thống…. Hai
năm liên tục cho ra mắt hai siêu phẩm, Navigame may mắn thật đấy.” Tại một góc
trải nghiệm kín đáo nằm sâu bên trong gian triển lãm của Navigame, Tịch tháo
xuống tai nghe rồi khoanh tay âm thầm đánh giá trò chơi mình vừa mới trải
nghiệm. Sở dĩ anh có thể ung dung dạo chơi như thế này là vì công tác triển
lãm của SmileIndie tại hội chợ năm nay không nhiều. Bản thân anh chỉ cần giám
sát nhân viên cấp dưới triển khai công việc thôi là đủ, không cần thiết phải
nhúng tay vào thực hiện cùng như mọi năm.
Ngày hôm nay Tịch vốn chỉ định tới đây chơi thử trò chơi như một vị du khách
bình thường, có điều ngay khi vừa mới bước chân vào gian hàng thì anh đã bị
người quen nhận ra. Và do mối quan hệ tốt đẹp giữa Navigame và SmileIndie đã
được thiết lập và duy trì kể từ khi anh bắc cầu dắt mối phi vụ Dương Khoa nên
Tịch được sắp xếp ngay một vị trí trải nghiệm không giới hạn nơi hậu trường,
để anh có thể tự do chơi đùa đến khi nào chán thì thôi.
“Thế nào anh Tịch, trò “Điểm chết” này có được không anh?” Người quen nhận ra
Tịch – Kiên đứng gần đó trông thấy anh ngừng chơi bèn lên tiếng hỏi thăm.
“Được quá đi chứ! Bắn nhau rất đã, nhất là chế độ hộ tống xe tăng.... Navigame
lần này đi nước cờ quá chuẩn rồi, cậu Khoa này đúng là thiên tài nghìn năm có
một.” Tịch không chút do dự đáp lại bằng một lời ngợi khen có cánh. Chuyện
Dương Khoa đảm nhiệm vai trò cố vấn ý tưởng cho “Điểm chết” cho tới bây giờ
vẫn được Navigame giấu kín không cho người ngoài biết, thế nhưng riêng với anh
thì nó lại chẳng phải là một bí mật gì. Ai bảo cánh tay đắc lực một thời của
anh, giờ cũng đã là nhân viên có số có má dưới trướng người thanh niên thiên
tài ấy vẫn luôn chuyện trò qua lại với anh chứ?
Chỉ là khi câu này vừa được nói ra trong lòng Tịch bỗng dưng cảm thấy buồn vui
lẫn lộn. Vui vì Dương Khoa ngày càng thể hiện rằng bản thân mình là một tài
năng sáng chói, những người theo chân người thanh niên ấy như Liễu chắc chắn
sẽ có một tương lai rạng ngời không kém. Buồn vì một tài năng sáng chói như
vậy mà SmileIndie của mình lại không còn cơ hội nối lại “tình xưa”, dù chỉ là
hợp tác ngang hàng như Navigame vẫn đang làm.
Chung quy giữa hai công ty vẫn có một sự chênh lệch không nhỏ về mọi mặt, nhất
là tầm nhìn xa trông rộng của những người nắm trong tay quyền hành. Trong khi
sếp của anh tới tận bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng vụ Dương Khoa bắt
chẹt khoản tiền bồi thường cỏn con, thì Navigame người ta đã khéo léo thắt
chặt mối quan hệ với cậu ta để rồi cho ra đời một tựa game thuộc hàng ngũ siêu
phẩm. Ai hơn ai kém chẳng cần nói cũng biết.
“Đúng thế, cậu Dương Khoa này xác thực là một tài năng hiếm có. Giá mà cậu ấy
một thân một mình thì Navigame đã chiêu mộ từ lâu rồi, không khéo em đây phải
gọi bằng sếp cũng nên.... Mà anh không chơi nữa à?”
“Ừ, trải nghiệm vậy thôi là đủ rồi.” Tịch chậm rãi đứng lên: “Giờ anh phải
chạy về gian hàng xem nhân viên cấp dưới có gặp vấn đề gì không. Khi nào rảnh
rỗi chúng ta lại ngồi với nhau nhé.”
“Nhất định rồi. Chào anh.”
“Chào Kiên.”
Thân mật bắt tay Kiên một cái, Tịch nghiêng người chào tạm biệt rồi lách qua
đám đông đang ngồi trải nghiệm trò chơi bên ngoài thẳng bước tiến về gian hàng
công ty mình. Vì lúc này trong đầu anh còn đang mải suy nghĩ về nhân vật chính
của chúng ta nên Tịch đã không nhận ra rằng, trong số những người vừa mới đi
qua có một nhân vật tài ba không thua kém Dương Khoa chút nào đang say sưa với
"Điểm chết" y hệt mình ban nãy.
“… Đồng đội không chịu phối hợp rồi, đành tự mình sửa vậy.” Tại vị trí chính
giữa dãy máy trải nghiệm, một thân quần áo kín đáo gọn gàng Thu Thảo vừa lẩm
bẩm không thành tiếng vừa điều khiển nhân vật của mình xông pha giữa làn đạn
quân thù. Chế độ mà cô đang chơi chính là “Escort”, và giờ phút này cô đang
tìm mọi cách để sửa chữa chiếc xe tăng bị hư hại hòng đưa nó tiến về vạch đích
cách đó không xa.
Có lẽ là bởi ngày hôm nay chỉ thuần túy là chơi đùa, không phải nghiên cứu này
nọ nên Thu Thảo đã hiện nguyên hình là một game thủ… không đến nỗi quá tạ. Tư
duy nhạy bén kết hợp với thao tác điều khiển chuẩn mực, không một ai có thể
liên tưởng được cô với một Purple Petal chuyên thực hiện những hành động kỳ
quặc trong “Đấu trường ác mộng” hết.
“Thắng rồi. May mắn bên kia không biết dùng UAV.” Sửa xong chiếc xe tăng bị hư
hại, Thu Thảo không nấp sau nó như bình thường mà lại chạy vọt lên phía trước.
Quả nhiên, trông thấy một người chơi nhăm nhe định dùng súng phóng tên lửa bắn
hạ xe tăng cô không chút do dự xả đạn tiêu diệt, sau đó thừa cơ càn quét nốt
hai người chơi khác lao lên tiếp ứng trước khi hy sinh.
Dù vậy thì hành động quả cảm vừa rồi của Thu Thảo đã mang về chiến thắng chung
cuộc cho đội của cô. Không ai cầm vũ khí chuyên dụng để cản bước xe tăng, nó
đã nhanh chóng chạy bon bon về đích trước hàng loạt ánh mắt bất lực dõi theo.
“Thưa chị, thời gian chơi thử của chị đã hết rồi ạ.” Chờ cho cuộc chơi kết
thúc, một người nhân viên phục vụ khác của Navigame vẫn luôn túc trực bên cạnh
Thu Thảo mới điềm đạm lên tiếng. Không giống như Tịch, Thu Thảo đã thành công
trong việc nguỵ trang trở thành một du khách bình thường nên không có đãi ngộ
nào được dành cho cô hết. Mà cho dù không ngụy trang đi chăng nữa chắc mọi thứ
cũng như vậy mà thôi, GETA và Navigame từ xưa tới nay cũng không phải là bạn
bè thân thiết gì để mà ưu đãi cho nhau.
“… Được.” Mặc dù thời gian chơi có chút ngắn ngủi song Thu Thảo vẫn có được
những thông tin cần thiết. Mang theo vẻ mặt có phần hài lòng, cô khẽ gật đầu
đứng dậy nhường máy cho người tới sau rồi rời khỏi gian hàng triển lãm. Trông
thấy hàng người đứng đợi bên ngoài mỗi lúc một nhiều, cô thở ra một hơi rồi
rút điện thoại ra ghi lại những ý nghĩ đang hiện lên trong đầu cho khỏi quên.
“Ba chế độ chưa từng được “bật mí” trước đó, ngoài chế độ zombie có chút quen
thuộc ra còn lại hoàn toàn là mới toanh. Ngay cả chế độ zombie cũng có sự cách
tân, cho nên... chắc chắn 99% rằng cậu ta lại hợp tác với Navigame rồi. Để cho
chắc thì buổi tối phải gọi điện nhờ chú Phúc nghe ngóng thêm.”
“Có điều,... tại sao hôm nay lại không thấy cậu ta có mặt ở đây nhỉ? Thực sự
là lạ lùng, nếu như cậu ta đứng sau việc xây dựng nên những chế độ chơi mới lạ
ấy thì sao lại có thể bỏ qua một cơ hội đánh bóng tên tuổi tốt đến như thế? Mà
ngay cả Navigame cũng kín tiếng một cách lạ thường.”
“Chắc là có điều gì đó mà mình không biết. Tỷ như Navigame không muốn công
khai thông tin, hoặc là... cậu ta lại âm thầm phát triển một trò chơi nào khác
bên cạnh việc cố vấn cho trò chơi này.” Nghĩ đến đây Thu Thảo chợt sững người,
thế rồi cô lắc đầu đút điện thoại trở lại túi. Kế đó cô xoay người đi thẳng về
phía gian hàng triển lãm của GETA.
Dẫu cho xác suất rất nhỏ, nhưng nếu như Dương Khoa thực sự làm ra thêm được
một trò chơi mới bên cạnh việc hợp tác với Navigame thì năng suất làm việc của
cậu ta thật sự là đáng sợ. Nếu là một trò chơi thường thường bậc trung thì
không nói, còn nếu lại là một trò chơi gây tiếng vang lớn trong cộng đồng như
“Flappy Bird” hay “Fruit Ninja”....
Không được rồi, cô cũng phải tăng tốc mới được!
“... Còn nữa, khi nào có dịp liên hệ với cậu ta thì phải thăm dò về “vụ đó”
mới được.” Tự dặn lòng mình thêm một câu cuối, Thu Thảo chợt rảo bước thật
nhanh.
...
Giữa chiều.
“… Lâââuuu thế hả giời? Đúng ra thì mình nên ngồi lại quán cà phê thêm một lúc
nữa mới phải, chờ lâu hơn cả ban sáng nữa.” Giống như buổi sáng, chờ đợi quá
lâu Hưng lại lên tiếng than vãn. Còn may là chiều nay anh và mọi người được
ngồi trong một hội trường rộng rãi mát mẻ, chứ nếu phải đứng chờ như vòng
tranh tài trước đó thì chắc anh đã sớm bỏ đi chơi.
“Bình tĩnh đi nào Hưng, chú em thiếu kiên nhẫn quá. Thế này thì mai sau sao mà
làm được trưởng phòng lập trình?” Duy Hải ngồi bên cạnh vỗ vai Hưng trấn an.
“Em thấy nó chả liên quan gì đến nhau ấy. Bảo em ngồi gõ code thì em gõ xuyên
màn đêm 24/7 cũng được, chứ bảo em ngồi không thế này thì em ngồi được mười
phút đã chán ngấy rồi. Chả biết tại sao lại thế nữa?”
“Là nghiện máy tính rồi chứ còn sao?” Thiếu Hoàng xen vào: “Ngày xưa hồi mới
học lập trình anh cũng giống y hệt Hưng em vậy, cả ngày cứ ôm riết lấy cái máy
tính nghịch ngợm vọc viếc các thứ. Về sau thấy không ổn tìm cách cai mãi mới
đỡ đấy.”
“Thế hả, anh Hoàng cai như thế nào?”
“Cũng không có gì, đã bị nghiện rồi thì ta tìm một thứ khác thú vị hơn để
nghiện “đè” nó lên. Thế là xong!”
“Thú vị hơn? Thế với anh Hoàng thì cái gì thú vị hơn trò chơi vậy?”
“Cho em đoán đấy, đoán đúng có thưởng. ( ̄▽ ̄) ”
“Là gái chứ còn gì nữa mà phải đoán?” Dương Khoa bĩu môi buông thõng một câu,
sau đó không để ý đến Thiếu Hoàng tỏ vẻ hờn dỗi vì bị bóc mẽ quá nhanh hắn
hướng về phía Hưng động viên: “Phấn chấn lên anh Hưng, em nghĩ chúng ta sắp
sửa đi vào trình bày đến nơi rồi.”
Lời này của Dương Khoa rất thiêng. Ngay khi Hưng vừa mới định hỏi hắn tại sao
lại thế thì cả đám chợt nghe thấy một người nhân viên Hiệp hội xướng tên:
“Ninja Studio.”