Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Móa, lại tăng độ khó à Btop! Cuộc đời thế này còn chưa đủ khó khăn hay sao?
Thêm nữa từ bao giờ thông báo cập nhật lại tự động hiện lên luôn thế này, mấy
lần trước đều được biểu thị bằng dấu chấm than ở góc màn hình trước cơ mà?”
Đọc hết nội dung thông báo trên màn hình, Dương Khoa không nhịn được bất mãn
hô lớn. Kể từ khi thời hạn bảo hộ kết thúc cái cục kim loại màu đen này liên
tục đem lại cho hắn những điều chẳng lấy gì làm vui vẻ hết, cứ như là hành
trình đi đến đỉnh cao nhân sinh của hắn còn chưa đủ vất vả ấy.
Dù vậy thì phàn nàn cũng chẳng được ích lợi gì, hệ thống sẽ không vì những lời
kêu rên của hắn mà làm ra nhượng bộ. Thế là bằng một vẻ mặt chán chường, Dương
Khoa ngồi thừ ra ghế đảo mắt nhìn về phía Btop rồi suy nghĩ mông lung. Nội
dung phiên bản cập nhật lần này có chút chung chung, không quy định chi tiết
cụ thể song như vậy đã là quá đủ để khiến cho hắn cảm thấy chùn bước mỗi khi
có ý định mang những điều làm nên thương hiệu của những siêu phẩm thế giới cũ
tới đây.
“... Bất quá, có vẻ như lấy ý tưởng của những trò chơi không quá xuất chúng
thì ảnh hưởng cũng không lớn lắm?” Trải qua một vài phút trù tính, một ý nghĩ
bất chợt lóe lên trong đầu Dương Khoa.
Thế giới cũ của hắn có vô khối những trò chơi tầm thường, chất lượng tổng thể
chẳng ra đâu vào với đâu song vẫn sở hữu trong mình một hai điểm sáng hiếm
hoi, nếu như biết cách vận dụng chúng trong từng trường hợp cụ thể thì nó vẫn
có khả năng đem lại lợi ích về cho hắn. Thêm nữa, vì chúng đều không lọt vào
mắt hắn như vậy nên dù có bị loại khỏi kho trò chơi quy đổi trên Btop hắn cũng
không đến mức quá tiếc nuối.
Không, không những không hề tiếc nuối mà còn phải vui mừng hân hoan mới đúng!
Loại bỏ bớt trò chơi rác khỏi kho quy đổi bằng cách tự mình chế tác, không
những lãng phí công sức và tiền bạc mà còn gây nguy hại đến số điểm danh vọng
của hắn. Song bằng cách “rút ruột” ý tưởng như thế này thì lại không có vấn đề
gì, vừa có thể dọn được rác lại vừa đem lại lợi ích cho chính mình, bởi vì bản
thân chất lượng của những ý tưởng ấy cũng phải được đảm bảo thì hắn mới dám
đem nó xuất thế.
Tìm ra được một hướng đi mới đột phá trong việc loại bỏ các trò chơi rác trên
hệ thống, nét mặt Dương Khoa dần dần khôi phục lại một chút sức sống. Giờ thì
chỉ còn lại một vài điều mà theo hắn cần phải tiếp tục tính toán sâu hơn, đó
là điều chỉnh ý tưởng như thế nào thì được coi là đủ lớn, hay chừng mực của
việc rút ra ý tưởng giữa các trò chơi khác nhau có sự tương đồng hay không.
“Thêm nữa, sau này nếu tiếp tục “ngựa quen đường cũ” thì phải thật cẩn thận
mới được. Thế giới cũ cũng không thiếu các trò chơi sao chép ý tưởng của nhau,
nếu mình không suy xét chu đáo thì rất có khả năng sẽ làm bay một lố trò chơi
khỏi kho quy đổi chứ không chỉ một trò. Nếu toàn là trò chơi tầm phào thì còn
đỡ, chứ dính phải siêu phẩm thì đúng là lỗ vốn.” Ghi lại một vài chi tiết quan
trọng cần cân nhắc lên giấy xong, Dương Khoa đưa tay bấm nút Esc để tắt thông
báo trên màn hình. Tức thì giao diện chính của hệ thống Btop lại hiện ra trước
mắt hắn.
--- Danh vọng: -6953
--- Dung lượng đã sử dụng: 1,57 GigaBytes / 20 GigaBytes
Danh vọng vẫn cứ ở mức âm bốn chữ số như những ngày trước đó, thế nhưng dường
như tốc độ lao đầu xuống dốc của nó bắt đầu chậm lại. Cũng hợp lý vì hiện tại
cơn sốt “Flappy Bird” trên toàn thế giới đã bắt đầu hạ nhiệt, đi cùng với đó
là những lời chửi bới trò chơi không còn vang lên đều đặn như khi trước nữa.
Dù vậy thì, đối mặt với tình hình hiện tại Dương Khoa vẫn cảm thấy áp lực
không nhỏ. Âm đến gần 7000 điểm danh vọng a, xem ra gỡ gạc lại trong một sớm
một chiều là chuyện không thể nào rồi. Mặc dù “Fruit Ninja” lẫn “Cut the Rope”
vẫn đang được đông đảo người chơi quan tâm thích thú đấy, thế nhưng hai trò
chơi này hiển nhiên là không đủ sức để gánh vác toàn bộ hậu quả nặng nề do
“Flappy Bird” gây nên.
Xem ra đành phải đặt hết kỳ vọng vào siêu phẩm “Plants vs Zombies” chuẩn bị
xuất thế. Nếu thành công thì không nói, nếu chẳng may thất bại thì… chắc là
phải triển khai dự án trò chơi chiến thuật thời gian thực thật chứ chẳng đùa.
“… Má, giờ muốn vào xem có ý tưởng nào bị loại bỏ khỏi trò chơi gốc không cũng
chẳng được ạ.” Dương Khoa nhăn mặt tắt nguồn Btop rồi lại đem cất đi. Không
thể sử dụng bất cứ chức năng gì của hệ thống một khi danh vọng xuống dưới 0
thật đúng là phiền toái.
…
Nửa tiếng sau.
Ngồi tại bàn ăn, Dương Khoa vừa thưởng thức bữa cơm vừa trầm tư suy nghĩ về
phiên bản cập nhật Btop trước đó. Ngồi bên cạnh hắn, bà chị hay chuyện nhất
nhà Dương Uyên đang gặp chút khúc mắc trong chuyện tình yêu tình đương cả tuần
nay nên cũng chẳng buồn lên tiếng. Thành ra bầu không khí bữa cơm gia đình
ngày cuối tuần có phần trầm lắng hơn hẳn so với mọi khi.
Bất quá, Dương Trạch và Ngọc Linh lại chẳng hề để ý tới vẻ im ắng bất thường
của hai đứa con, bởi vì giờ phút này sự tập trung của họ đều đổ dồn hết vào
con cả và con dâu:
“… Vui quá, cuối cùng mình cũng được lên chức ông bà rồi anh ạ.” Ngọc Linh
cười nói với Dương Trạch rồi quay sang nắm tay Kim Chi hỏi han: “Được mấy tuần
rồi hả con?”
“Dạ được hai tuần rồi mẹ ạ.” Kim Chi làm điệu bộ ngại ngùng khác hẳn với vẻ
dám ăn dám nói thường ngày. Trải qua một khoảng thời gian nỗ lực “tạo người”,
cuối cùng thì vợ chồng cô cũng sắp được làm cha làm mẹ. Có lẽ bởi vì thế nên
sự dịu dàng mẫu tính chợt trỗi dậy chăng?
“Mới có hai tuần?... Thôi được rồi, bây giờ hai đứa nhớ phải để ý chăm sóc giữ
gìn.” Ngọc Linh khẽ nhẩm tính thời gian rồi nhướn mày định tỏ vẻ không hài
lòng. Nhưng rồi ngay sau đó bà lập tức bỏ qua, bởi vì dù sao thì cuối cùng bà
cũng sắp có cháu để bế nên một chút chuyện vặt vãnh không cần thiết phải so
đo.
“Tâm nhớ lên chỗ ông cụ đánh tiếng với mọi người nhé. Xong rồi trong thời gian
tới việc gì không quan trọng thì tạm thời đẩy đi, chịu khó ở bên cạnh mà chăm
sóc vợ con.” Dương Trạch cũng ôn tồn khuyên bảo.
“Vâng, chiều nay con sẽ lên thông báo cho cụ biết ạ.”
“Con đã nói chuyện với ông bà bên nhà ngoại chưa Chi?”
“Dạ con nói rồi ạ. Mẹ con cũng vui lắm….”
“… Thế này là chị em mình bị cho ra rìa rồi chị Uyên ạ, bố mẹ sắp được bế cháu
có khác.” Thấy cảnh bố mẹ hắn dồn hết sự chú ý vào vợ chồng anh cả Dương Khoa
bèn lén lút thì thầm vào tai Dương Uyên, có điều lời này của hắn vẫn bị mẹ
mình nghe thấy.
“Chỉ vớ vẩn, lớn rồi còn tị nạnh!” Ngọc Linh gạt lời của Dương Khoa đi rồi
nhân tiện quay về phía Dương Uyên hỏi chuyện: “Thế ý tứ đứa bạn trai kia của
con thế nào hả Uyên?”
“Vẫn thế mẹ ạ, anh ấy nói là cần thêm thời gian để chuẩn bị.” Dương Uyên thỏ
thẻ, trải qua một khoảng thời gian hẹn hò bí mật nay mối tình của cô đã bị lộ
ra ánh sáng. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, bởi vì bậc cha mẹ có ai
mà không nhận ra được lúc nào thì con cái mình đang tương tư người khác cơ
chứ?
“Có cái gì mà phải chuẩn bị? Bố có ăn thịt ai đâu cơ chứ? Bạn trai của con như
thế là không được, có mỗi cái việc đến đây ra mắt bố mẹ cũng không dám thì còn
kết giao gì nữa?” Dương Trạch nghe thấy vậy lập tức góp lời.
“Cũng tại bố đấy! Từ hồi bố gọi điện cho anh ấy làm anh ấy biết được gia thế
nhà mình thì anh ấy đâm ra thay đổi rồi bố ạ. Tự ti lắm, suốt ngày nói với con
là bản thân không xứng đáng các thứ.”
“Ồ, thế hóa ra trước đấy chị không nói gia cảnh nhà mình cho anh người yêu của
chị biết à?” Dương Khoa thấy chị ba chợt nổi nóng bèn quay sang hỏi thăm.
“Ừ, chị biết tính anh ấy có chút... nói thế nào nhỉ? Hay nghĩ vẩn nghĩ vơ này
nọ nên mới tạm thời giấu kín, đợi một khoảng thời gian nữa rồi mới tìm cơ hội
nói ra. Ai mà biết được tự dưng bố lại đi gọi thẳng cho anh ấy, để bây giờ anh
ấy nghĩ chị biết tính anh ấy rồi còn cố tình giấu để trêu đùa.” Dương Uyên bực
mình cầm chiếc đũa xiên một miếng chả mực cho vào miệng nhai nuốt.
“Được rồi Uyên, bố con cũng là sốt ruột muốn xem mặt bạn trai con xem như thế
nào thôi mà. Con chịu khó tìm lời khuyên bảo bạn trai con đi, bố mẹ không phản
đối gì chuyện tìm hiểu này đâu.” Ngọc Linh thấy chồng mình có chút ngượng
ngùng vì bị con phản bác lại bèn đứng ra biện hộ thay. Xác thực Dương Trạch
vốn không có ý đồ gì xấu, thậm chí ông còn có chút vui mừng khi thấy cuối cùng
đứa con gái ham bay nhảy của ông cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc tìm cho mình
một mái ấm. Thế nên khi biết chuyện ông mới vội vàng bắt liên lạc với bạn trai
Dương Uyên, thế nhưng chắc là cái cách thể hiện của ông có chút vồ vập cộng
thêm tính cách của bạn trai Dương Uyên có phần nhút nhát tự ti nên mới thành
ra hỏng việc.
“Nói chung bạn trai của chị như thế là “kém tắm”. Đến thăm bố vợ tương lai
thôi chứ có cái quái gì đâu mà phải sợ, tâm hồn gì mà mong manh dễ vỡ quá.”
Hiểu sơ sơ đầu đuôi câu chuyện, Dương Khoa không nhịn được quay sang châm chọc
Dương Uyên.
“Thế em đã sang gặp bố mẹ Mimi của em để thưa chuyện chưa?” Dương Uyên vặn
lại.
“... Sắp.”
“Vậy mà cũng dám nói!”
“Sao không dám! Chú Thành gọi điện cho em đi rồi em sang ngay và luôn!”
“Chỉ điêu!”
“Thật chứ điêu gì?”
Và thế là hai cái máy phát thanh lại bắt đầu chí chóe. Thường ngày thì Ngọc
Linh mỗi khi thấy cảnh này sẽ lên tiếng can ngăn, song hôm nay thì có vẻ như
đúng như lời Dương Khoa đã nói, họ đã bị ra rìa bởi vì trong mắt vợ chồng bà
chỉ còn mỗi sinh mệnh đang được thai nghén trong bụng con dâu Kim Chi.
“… Đấy chị Uyên thấy không, chị em mình bị ra rìa chắc rồi. Giờ thì phải rửa
toàn bộ bát đĩa mỗi khi không có bác giúp việc luôn!” Ăn cơm xong, đứng bên
bồn rửa bát Dương Khoa không nhịn được lên tiếng cằn nhằn.
“Tại em đấy! Tự nhiên gây chuyện để chị bị phạt lây.”
“Chị khơi mào trước thì có!”
“Ha ha ha, hai chị em cười lên nào!” Ở cạnh đó, mặt mày rạng rỡ Kim Chi giơ
điện thoại chụp ngay một kiểu ảnh hai đứa em chồng cô nhăn nhó rửa chồng bát
đĩa cao như núi. Sau khi lên chức phụ nữ có thai một cái là ngay lập tức cô đã
được hưởng đặc quyền không phải động chân động tay thực hiện việc nhà, âu cũng
là do bố mẹ chồng cô muốn có đứa cháu khoẻ mạnh để bế quá rồi.
“Đây cười đây, “hài nòng” chưa?” Dương Khoa bĩu môi hướng về phía camera một
cái rồi nói tiếp: “Phải rồi, em lại chuẩn bị nhờ cậy chị Chi rồi đấy.”
“Vụ trụ sở mới phải không?”
“Vâng. Chị Lan bên em có vẻ nóng ruột quá rồi chị ạ. Chắc mấy ngày nữa là chị
ấy sẽ tìm đến chị đấy, cho nên chị chuẩn bị trước đi rồi có gì hai người ngồi
bàn bạc với nhau nhé.”
"Ừ. Mà em Lan này của em khó tính ra phết đấy Khoa ạ, đợt trước chị gửi cho em
nó một đống tư liệu tham khảo rồi mà chả thấy ưng cái nào cả. Khách hàng nào
của chị mà cũng như em nó thế thì chị đây chắc phải bỏ nghề mất. ┐( ̄~ ̄)┌ “
“Khó tính lắm thật à chị?”
“Chứ sao. Mà này, em có yêu cầu cụ thể gì thì báo chị luôn đi, để chị còn sàng
lọc cả một thể.”
“Tiện đi lại các nơi trong nội thành là được rồi chị ạ, với cả nếu mà gần nhà
mình nữa thì càng tốt. Thế thôi, trụ sở đi thuê chứ chẳng phải mua đất mua nhà
gì nên em cũng không có yêu cầu cao.”
“... Kinh nha! Thế là em giai đã có cả ý định mua đất rồi cơ đấy. (xoa bụng)
Con mẹ nghe thấy chưa? Chú Khoa của con bây giờ giàu lắm rồi, sau này con của
mẹ cứ vòi tiền chú ấy thật lực vào để mẹ còn mua bỉm mua sữa cho con nhá!”
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
Đứa bé mới sinh thì biết gì mà vòi tiền chứ hả chị dâu? Đúng là phụ nữ mang
thai có khác, IQ chuyển sang hết cho con mất rồi.
...
----------