Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Anh Nghĩa đánh giá em cao quá rồi, em làm gì đã đến mức thiên tài như anh nói
đâu?” Dương Khoa tỏ vẻ khiêm tốn.
“Không cao, từ “thiên tài” còn không đủ để miêu tả về em đâu. Mới bước chân
vào nghề chưa được một năm mà đã có trong tay nhiều trò chơi thành công như
vậy rồi, chưa kể đến những ý tưởng tuyệt vời làm nên thành công của “Giang hồ
truyền kỳ” nữa. Không ai ở độ tuổi của em có thể làm ra được từng ấy thành
tích đâu Khoa.”
“Anh quá khen, em còn phải học hỏi nhiều lắm.” Trải qua một vài giây suy nghĩ,
Dương Khoa cảm thấy hiện tại bản thân nên chuyên tâm với dự án “Plants vs
Zombies” thì hơn. Thế là hắn khéo léo nói lời từ chối:
“Chuyện cố vấn thì hiện tại em không thể giúp gì được cho anh đâu anh Nghĩa ạ.
Mong anh thông cảm, công việc tại phòng làm việc của em đang rất bề bộn và cần
phải được ưu tiên giải quyết ngay.”
“Anh hiểu, là liên quan đến “Flappy Bird” phải không? Bây giờ trò chơi đó đang
nổi tiếng thì tất nhiên là phải đẩy mạnh công tác vận doanh nhằm tối đa hoá
doanh thu, rồi còn phải cập nhật sửa lỗi các thứ chiều lòng người chơi nữa.”
“... Đúng đó anh.” Dương Khoa trả lời hàm hồ cho qua chuyện. Mặc dù biết là
Nghĩa hiểu nhầm ý mình nhưng hắn cũng chẳng buồn đính chính, cần phải giữ bí
mật tuyệt đối về siêu phẩm đang được chế tác mà.
“Hay là thế này đi, chuyện cố vấn cho dự án bên anh em không cần phải đưa ra
câu trả lời ngay bây giờ. Cứ thư thư một khoảng thời gian như hồi năm ngoái
cũng được, đợi bao giờ bên em thu xếp ổn thoả mọi chuyện liên quan tới “Flappy
Bird” thì anh sẽ liên lạc lại với em sau. Như vậy có được hay không?”
“Một khoảng thời gian? Chuyện tương lai thì em không dám nói trước, chỉ sợ bên
em thu xếp công việc lâu quá lại làm lỡ mất tiến độ dự án ở bên anh thôi.”
Thấy Nghĩa đã nói hết nước hết cái như vậy rồi Dương Khoa cũng không tiện từ
chối thẳng thừng, thế là hắn bèn chơi bài lập lờ nước đôi.
“Được, không có vấn đề gì. Nếu như dự án bên anh đến giai đoạn nước rút mà em
vẫn bận thì coi như thôi không sao cả đâu. Cứ quyết định như thế nhé, dịp khác
anh sẽ gọi lại cho em.”
“Vâng, chào anh.”
“Chào em.”
Cúp máy, Dương Khoa thả điện thoại vào túi quần rồi khoanh tay đứng ngắm
khoảng sân tràn ngập nắng vàng đăm chiêu suy nghĩ. Tiếp tục cố vấn về mặt ý
tưởng cho Navigame? Riêng chuyện đó thì đơn giản, nhưng nó sẽ dẫn đến một đống
những vấn đề phức tạp xuất hiện kèm theo khiến hắn không thể không cân nhắc
thiệt hơn.
Cố vấn ý tưởng xong rồi sao? Giúp một lần này liệu những lần sau người ta có
lại đến nhờ mình nữa không, nếu có thì muốn từ chối phải làm thế nào? Lại nói
bây giờ hắn cũng có cơ nghiệp của mình rồi, tiếp tục giúp công ty người ta lớn
mạnh thế này liệu có phải là một nước cờ khôn ngoan hay không?
“… Chắc là không, vì thể loại bắn súng trực tuyến sớm muộn gì Ninja Studio
cũng sẽ nhảy vào. Bây giờ tự dưng bơm ý tưởng cho đối thủ thì cho dù mình có
muốn đi chăng nữa e là mấy ông bà chị khó tính bên trong biết chuyện cũng
chẳng chịu…. Cơ mà người ta là công ty lớn, nếu có thể nhân dịp này kiếm chác
những thứ bản thân và phòng làm việc đang cần thì cũng không tệ cho lắm.”
Đắn đo lợi hại được mất một hồi, Dương Khoa quyết định tạm thời gác chuyện này
sang một bên để từ từ trù tính. Duy có một điều hắn có thể chắc chắn ngay từ
bây giờ, đó là hắn không định đóng vai người tốt thêm một lần nữa.
Cố vấn về mặt ý tưởng? Có thể, nhưng Navigame chắc chắn sẽ phải đánh đổi bằng
một thứ gì đó lớn lao hơn là một bữa tiệc tầm thường. Về phần đó là thứ gì thì
hắn sẽ thảo luận với mấy anh chị trong phòng làm việc sau, để xem họ cảm thấy
hiện tại cần thứ gì nhất rồi hắn sẽ đưa ra quyết định sau cùng.
“Cứ như vậy đi, bây giờ làm việc của mình đ…. Lại còn ai nữa thế này?” Đang
định quay trở lại làm việc thì điện thoại trong túi quần chợt đổ chuông thêm
lần nữa. Liếc qua màn hình thấy vẫn cứ là số lạ gọi tới, hắn ngập ngừng một
hai giây rồi lại rút ra thưa máy:
“Thiệt tình…. A lô?”
“Xin chào Dương Khoa, thiên tài đứng sau những thành công của Ninja Studio.”
Một thanh âm xa lạ, trầm thấp và có phần nghiêm nghị chợt vang lên.
“... Thiên tài thì không dám nhận, xin hỏi ai đang gọi tới vậy?” Dương Khoa
trả lời với giọng điệu hoài nghi. Ngày hôm nay hắn bị người ta gắn cho cái mác
thiên tài hơi nhiều rồi đấy, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa.
“Cậu có thể gọi tôi là Lôi Minh. Giống như cậu, tôi cũng là người nắm quyền
quyết sách của cả một công ty. Cho nên chúng ta có thể xưng hô ngang hàng với
nhau, bởi vì cậu hoàn toàn có đủ tư cách đó.”
“Không dám, xin hỏi ông Minh có chuyện gì mà liên lạc với tôi vậy?” Không hiểu
sao từ trong giọng điệu của người đàn ông này Dương Khoa cảm thấy vẻ trịch
thượng đáng ghét của những kẻ hay cậy mình là bề trên, thế nên hắn cũng cố tỏ
ra cứng rắn không chịu thua kém.
“Chỉ là để trò chuyện với nhau một chút mà thôi, để tìm hiểu xem rốt cuộc nam
thanh niên tài ba đang khuấy đảo làng trò chơi điện tử trong nước là một người
như thế nào. Thuận tiện thì tôi cũng muốn gửi một lời đề nghị hợp tác đến cậu,
không biết ý của cậu thế nào.”
“Hợp tác? Hợp tác với ai và về cái gì, mong ông nói rõ ràng hơn một chút. Nếu
không thì tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi rằng ông đã tìm nhầm người.”
“Nhầm? Không không, tôi không tìm nhầm chút nào cả. Xem ra cái tên của tôi vẫn
còn chưa đủ nổi tiếng rồi.... Giới thiệu với cậu, tôi chính là Tổng Giám đốc
của tập đoàn giải trí Thiên Không. Chắc là cậu cũng không còn xa lạ gì cái tên
này nữa đâu phải không?”
“... Đúng.” Nghe thấy cái tên đáng ghét lại được nhắc lên, Dương Khoa cố gắng
giữ cho giọng nói của mình bình thản hết sức có thể: “Vậy không biết quý tập
đoàn muốn hợp tác chuyện gì mà một Tổng Giám đốc như ngài đây phải chủ động
liên lạc vậy?”
“Trước khi đi vào vấn đề thì có mấy lời tôi phải nói trước cho cậu rõ. Chắc
cậu cũng biết tập đoàn Thiên Không là một doanh nghiệp lớn hoạt động trong tất
cả các lĩnh vực giải trí tại thị trường trong nước cũng như quốc tế. Lĩnh vực
trò chơi điện tử chỉ là một phần trong đó mà thôi.”
“Làm Tổng Giám đốc, nhiệm vụ của tôi là phải chèo lái cả một tập đoàn khổng
lồ. Tất cả các bộ môn đều cần tôi phải dành thời gian quản lý cũng như đưa ra
những quyết định, những chính sách đem lại lợi ích cho doanh nghiệp. Do đó mà
tôi rất bất ngờ trước sự xuất hiện của một xưởng chế tác trò chơi đầy tiềm
năng đã được khai sinh trong thời gian gần đây, phải nói...”
“Mong ông Minh đi thẳng vào vấn đề. Thời giờ của tôi có hạn, không thể nghe
hết bài diễn văn của ông được.” Có chút mất kiên nhẫn, Dương Khoa lên tiếng
cắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của Lôi Minh.
“... Hà hà hà, đúng là tuổi trẻ…. Cũng được, vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Hôm nay
tôi gọi điện cho cậu là để chính thức gửi tới cậu một lời đề nghị: Ninja
Studio gia nhập vào đại gia đình tập đoàn Thiên Không. Cậu thấy thế nào?”
“Xin thứ lỗi, nhưng tôi tin là tôi đã từ chối lời đề nghị này của bên tập đoàn
ông rất nhiều lần trong quá khứ rồi.”
“Tôi biết. Thế nhưng khác với những lần trước, hiện tại tôi vô cùng coi trọng
cậu cũng như những thành viên khác trong Ninja Studio. Vì vậy cậu có thể hiểu
rằng lời đề nghị lần này của tôi có sức nặng hơn những lời đề nghị trước đó
rất nhiều.”
“Tôi sẽ cho những người trẻ tuổi các cậu một sân khấu lớn cùng toàn bộ những
điều kiện cần thiết để mọi người trong Ninja Studio có thể thi triển tài năng,
cũng như những đãi ngộ mà cậu sẽ không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác
trong nước. Thậm chí, nếu cậu muốn tôi hoàn toàn có thể giao cho cậu quản lý
bộ môn trò chơi điện tử của cả tập đoàn, miễn là cậu chứng minh được bản thân
mình có đủ tài năng cũng như tham vọng để nắm chắc được nó.”
“Vẫn là câu trả lời cũ, tôi từ chối lời đề nghị này của ông.”
“... Vậy thì cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao cậu lại từ chối không, bởi
vì tôi tin rằng những điều kiện vừa rồi của tôi có đầy đủ sức hấp dẫn với bất
kỳ người nào đang công tác trong ngành.”
“Lý do đơn giản thôi, những điều kiện của ông đưa ra mặc dù mê người thật đấy
nhưng tôi vẫn thích cái cách chúng ta có thể xưng hô ngang hàng với nhau hơn.”
Dương Khoa không chút do dự lấy lời của Lôi Minh đáp trả.
“... Ra vậy. Quả không hổ danh là thiên tài trẻ tuổi, nhưng cũng thật đáng
tiếc.” Đến đây giọng điệu trong điện thoại trở nên sắc bén: “Lời đề nghị này
của tôi sẽ được giữ nguyên trong một khoảng thời gian ngắn, bất cứ khi nào suy
nghĩ thông suốt cậu cũng có thể tìm đến tôi để tiếp nhận. Chỉ là sự kiên nhẫn
của con người dù sao cũng có hạn, nếu như phải đợi quá lâu thì tôi không còn
sự lựa chọn nào khác ngoài việc rút lại lời đề nghị này.”
“Khi ấy mong cậu hãy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, bởi vì tôi không có thói quen
nhân từ với những người không phải là thành viên của đại gia đình tập đoàn
Thiên Không.”
“Thật khéo, tôi cũng có quan điểm như vậy đối với những đối thủ cạnh tranh của
Ninja Studio.”
“Khà khà, cứng rắn lắm. Tôi thực sự thưởng thức tính cách này của cậu đấy. Cảm
ơn vì đã dành thời gian lắng nghe tôi trò chuyện, hy vọng sau này chúng ta còn
có cơ hội gặp lại.” Sau khi để lại lời tạm biệt xã giao Lôi Minh mới từ tốn
cúp máy.
“Hê, chắc chắn rồi. Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại, và hy vọng đến
lúc đó đám Thiên Không tụi bay cũng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.” Khịt mũi coi
thường lời dọa dẫm của đối thủ, Dương Khoa thả điện thoại vào trong túi quần
rồi ung dung bước vào trong nhà.
Không đạt được mục đích nên muốn gây chuyện? Cứ thoải mái đi, muốn gì ông đây
cũng chiều tất!
“Ây dà, sao trông mặt mũi chú Khoa cau có thế kia?” Trông thấy Dương Khoa mang
vẻ mặt tức giận đi tới Duy Hải lên tiếng hỏi thăm.
“Không có gì đâu anh Hải, một chút chuyện ngoài lề thôi.... Đợi tý nữa em sẽ
kể cho mọi người sau, giờ thì anh cho em xem sản phẩm của anh đi.” Tính toán
nhanh trong một giây, Dương Khoa quyết định sau khi tan tầm sẽ chia sẻ cho mọi
người biết về nội dung của hai cuộc điện thoại vừa mới nhận. Dù sao thì những
thông tin này đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp tới Ninja Studio, cho
nên không có lý do gì để hắn giấu diếm chúng với những thành viên của phòng
làm việc.
...
Năm giờ chiều.
“Vậy là đích thân lão Minh gọi điện cho chú, nói là muốn Ninja Studio gia nhập
Thiên Không?” Nghe xong hết câu chuyện của Dương Khoa, Thiếu Hoàng ngay lập
tức hỏi lại bằng một vẻ mặt khó tin.
“Đúng thế, và em từ chối thẳng thừng luôn. Sao anh Hoàng trông có vẻ bất ngờ
thế?”
“Bất ngờ quá đi chứ. Không thể tin nổi là chú lại đốp chát thẳng mặt con cáo
già đó.” Chỉ thấy Thiếu Hoàng tiếp tục làm ra vẻ ngưỡng mộ. Mà Liễu ngồi ở
phía đối diện thì lại biểu thị bất đắc dĩ vô cùng:
“Trời ạ, thế mà em vừa mới nói với chị là sẽ nhẫn nhịn xong.”
“Cả chị Liễu nữa hả? Em đã lựa câu trả lời nhã nhặn hết sức rồi đấy, nếu mà em
không bận tâm đến Ninja Studio thì em đã chửi lão ta ngay trong điện thoại
luôn.... Mà sao anh Hoàng với chị Liễu có vẻ ngại lão Minh này thế?” Đến đây
thì Dương Khoa mới để ý tới sự bất thường trong lời nói của hai người này sau
khi nghe xong câu chuyện của hắn.
“Vì không nhiều người dám đối đầu trực diện với con cáo già này đâu chú ạ.
Nghe nói những người có gan làm vậy đều thua sạch sẽ những gì mình có, hoặc
chí ít cũng bị vùi dập thê thảm vô cùng.”
“Đúng ra thì em không nên buông lời nói cứng như vậy, bởi vì khi mà lão sếp
tổng tập đoàn Thiên Không này biết được em có địch ý với công ty của lão thì
trong khoảng thời gian tới chúng ta sẽ khó có được một cuộc sống yên bình.” Cả
Thiếu Hoàng lẫn Liễu đều cảm thấy ái ngại thay cho Dương Khoa cũng như Ninja
Studio.