Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Ngày hôm sau.
Trải qua mấy ngày liền thiếu ngủ trầm trọng nên mãi đến khi mặt trời lên tới
tận ngọn cây Dương Khoa mới chịu mở mắt ra. Quay đầu sang phải, trông thấy
chiếc Bpad nằm chỏng chơ ở góc giường hắn đưa tay cầm lên đọc mẩu thông báo
trên màn hình:
--- Quá trình truyền tải dữ liệu trò chơi “Plants vs Zombies” đã hoàn tất vào
lúc 0 giờ 5 phút 2 giây.
“Ồ, đúng là có đường đi nước bước chế tác trò chơi trong đầu đây rồi. Để xuống
nhà xem có gì ăn không đã rồi tính tiếp.” Hài lòng khi thấy trong đầu nhiều
thêm một mớ kiến thức liên quan tới trò chơi, Dương Khoa vùng dậy đi tới bàn
học cắm Bpad về đúng chỗ cũ. Kế đó, hắn vệ sinh cá nhân qua loa một hồi rồi mò
xuống dưới nhà kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng trước khi đi vào công việc chính của
ngày hôm nay: tiêu xài nốt số điểm danh vọng còn thừa và soạn thảo một bản kế
hoạch chế tác trò chơi “Plants vs Zombies” sơ bộ.
--- Danh vọng: 7841
--- Dung lượng đã sử dụng: 1,49 GigaBytes / 20 GigaBytes
“Chơi lại vô tội vạ thế này tốn kém danh vọng thật đấy, lần sau thời gian dư
dả thì nên tiết kiệm một chút.” Ngồi gặm ổ bánh mỳ Hà thành đặc ruột thơm bơ
kèm thêm vài lát chả quế được mẹ chuẩn bị sẵn cho từ trước, Dương Khoa nhìn
con số trên màn hình Btop đánh giá một lúc rồi mở laptop lên đặt ở bên cạnh.
Theo thông tin ghi chép lại thì trong quá trình mở khoá “Plants vs Zombies”,
số lần hắn nhấn nút chơi lại trên cả hai phiên bản tổng cộng là 42 lần tất cả.
Tính trung bình thì cứ hai màn chơi là hắn lại phải “hối lộ” Btop một lần để
hòng có được bộ cây chinh chiến phù hợp.
Hay nói cách khác, Dương Khoa đã phải trả thêm 3150 danh vọng “phụ phí” bên
cạnh số điểm danh vọng dùng để quy đổi trò chơi. So với những lần mở khoá
trước đó thì khoản này đã bị đội lên khá nhiều. Cơ mà hiện tại danh vọng đang
dư dả, nếu có thể dùng nó đổi lấy thời gian quý giá thì cũng không có gì đáng
để hắn phải băn khoăn.
Danh vọng mất đi còn có khả năng kiếm về, chứ thời gian phung phí thì chẳng có
cách nào vãn hồi lại được. Vậy thì có gì mà phải tiếc?
Trái ngược với số điểm danh vọng lao xuống dốc không phanh, dung lượng đã sử
dụng lại tăng lên khá chậm chạp vì “Plants vs Zombies” là một trò chơi vô cùng
gọn nhẹ về mọi mặt, từ nội dung cho tới đồ họa âm thanh. Đây cũng chính là một
trong những yếu tố khiến cho trò chơi có thể phủ sóng khắp toàn cầu, ngay cả
những cỗ máy “nồi đồng cối đá” cổ lỗ sĩ cũng có thể chạy được trò chơi một
cách trơn tru.
“Tưởng dung lượng nhiều nhặn gì cho cam, ai dè còn chưa đến 400 “mê”. Vậy mà
cũng bày đặt nhiều dữ liệu phải truyền tải hẹn giờ.... Cơ mà khoan, kể cả như
thế thì 400 “mê” vẫn là quá nhiều, mình nhớ dung lượng trò này chỉ vỏn vẹn
trên dưới 100 “mê” thôi mà? Kể cả đổi lấy phiên bản hai hệ máy đi chăng nữa
thì cũng đâu thể lên được 400?”
Thấy số liệu có vẻ không phù hợp với trí nhớ của bản thân, Dương Khoa ngả
người ngồi ra ghế vừa nhai bánh vừa đăm chiêu. Trò chơi này ra mắt từ cái thời
xa lắc xa lơ rồi, hơn nữa đơn vị sản xuất ra nó lại chính là cái công ty chế
tác ra “Bejeweled” – một công ty chuyên môn thiết kế minigame. Cho nên hắn có
thể chắc chắn dung lượng của nó chỉ tầm vào khoảng trên dưới 100 Megabytes là
cùng, không thể nào sai được.
Suy đi nghĩ lại cộng thêm xem xét đống dữ liệu tương quan trong đầu, Dương
Khoa lờ mờ nhận ra được cái thông số dung lượng đã sử dụng này không hề đơn
giản chút nào. Có lẽ nó còn bao hàm cả một số nội dung liên quan để chế tác
trò chơi cụ thể, chứ không chỉ đơn thuần là dữ liệu của bản thân trò chơi đó.
Ừm, chẳng còn lời giải thích nào hợp lý hơn nữa cả.
Cơ mà thôi kệ đi, hắn mà biết cách thức hoạt động cụ thể của hệ thống thì hắn
đã là tác giả rồi chứ chẳng phải là nhân vật chính của một tác phẩm nào đó.
Lại nói dung lượng bị đội lên cũng không lớn, so với giới hạn vừa mới được nới
rộng ra thì chẳng đáng kể chút nào. Vậy thì việc gì phải lo lắng cho mệt đầu
thêm, đợi bao giờ dung lượng lại thiếu thốn như hồi trước hẵng hay.
“Giờ thì nâng cấp và cải tiến trò chơi trước tiên.” Phủi đi vụn bánh mỳ rơi
vãi trên áo, Dương Khoa cầm lấy giấy bút bắt đầu suy tính xem nên nâng cấp
khía cạnh nào của “Plants vs Zombies”. Nhưng chỉ sau vài phút ngồi đắn đo, hắn
đột nhiên phát hiện ra một điều.
Trò chơi này, tựa hồ không có mấy thứ cần hắn phải chỉnh sửa lại.
“Lối chơi hoàn mỹ rồi, tốt nhất không nên đụng vào. Chế độ cũng đầy đủ để
người chơi gắn bó một thời gian dài, nhất là cái chế độ “Endless” (vô tận).
Người nào mà biết chơi thì chơi cái chế độ ấy cả năm cũng được.”
“Đồ hoạ nguyên gốc của trò chơi thì ok thô sơ đơn giản, nhưng mà cái này có
thể nhờ các anh chị nâng tầm lên được, không việc gì phải phí phạm danh vọng
nâng cấp hết. Âm thanh cũng thế, đơn điệu nhưng vào tay anh Hải kiểu gì cũng
sẽ tốt lên.”
“Mấy thứ thứ râu ria còn lại như cửa hàng hay minigame cũng chẳng phải sửa
lại, cứ để nguyên như thế là hay rồi…. Má! Đúng là siêu phẩm có khác, khó nghĩ
thật đấy!” Cây bút trong tay đã quay được cả trăm vòng rồi mà ý tưởng nâng cấp
vẫn chưa tới, Dương Khoa bực mình ném bút lên trên giấy rồi khoanh tay thừ mặt
ra.
Nếu phải kể về thiếu sót trong trò chơi này thì theo Dương Khoa chỉ có mỗi một
điều: đó là chế độ cốt truyện có thời lượng quá ngắn, không đủ để khiến cho
người chơi cảm thấy thoả mãn. Mặc dù hắn vật vã mở khóa trò chơi ròng rã mấy
ngày liền thật đấy nhưng đó là trên cả hai phiên bản của hai hệ máy khác nhau,
nếu chia đôi ra thì chỉ mất hơn một ngày là có thể hoàn thành xong nội dung
cốt truyện của trò chơi.
Chưa kể đó còn là hắn phải chơi với điều kiện ngặt nghèo, chứ nếu như cho hắn
quyền lựa chọn cây thì có lẽ một ngày là đủ để phá đảo trò chơi rồi.
Thế nhưng kéo dài nội dung cốt truyện lại không phải là ý kiến hay, bởi vì như
thế sẽ phá vỡ cấu trúc mở khoá cây của trò chơi đồng thời ảnh hưởng đến một số
chi tiết kèm theo. Dương Khoa không muốn vì giải quyết một vấn đề mà lại phải
làm phát sinh thêm một đống vấn đề khác.
Gia tăng độ dài của từng màn chơi lên cũng không được, thời lượng trung bình
mỗi màn chơi khoảng từ 10 đến 15 phút là hợp lý rồi. Kéo dài thêm nữa sợ rằng
sẽ khiến cho người chơi phản cảm.
“Nếu như không có gì cần thiết phải cải tiến hoặc nâng cấp, vậy có lẽ nên đổi
một phương hướng khác để tiêu phí danh vọng.... Tỷ như bổ sung thêm chế độ
chơi chẳng hạn. Cơ mà không biết liệu người chơi có tìm đến không khi mà họ đã
có một đống minigame lẫn chế độ “Endless”…. Đợi đã!” Nghĩ tới đây Dương Khoa
đột nhiên nhận ra thiếu sót trong đống dữ liệu trò chơi trong đầu.
Chế độ Multiplayer đâu mất rồi?
“Đúng rồi, toàn là chế độ chơi đơn. Tại sao mình lại không nhận được... à
nhưng mà cũng đúng, hình như chế độ Multiplayer này là độc quyền dành cho các
hệ máy console. Cơ mà hệ thống làm ăn như * vậy, thiếu sót to tướng thế này
không biết đường tự mà bổ sung đi. Cứ để mình phải tốn danh vọng không đâu.”
Lắc đầu phàn nàn thành tiếng, Dương Khoa sắp lại bàn phím gõ thật nhanh nội
dung cần bổ sung.
“Đưa chế độ Multiplayer trở lại trò chơi, bao gồm hai mục “Versus” (đối đầu)
và Co-op (phối hợp).”
--- Cần tốn 4000 điểm danh vọng, phải chăng thực hiện?
“Tròn trĩnh nha, chắc là mỗi cái 2000 điểm đây. Bằng một nửa trò chơi gốc
luôn, đúng là hút máu.” Nhấn Enter, tức thì Dương Khoa đơ người ra tiếp nhận
dữ liệu. Khoảng một phút sau hắn mới cử động được trở lại.
“... Ok, giờ có thêm chế độ sát phạt nhau dành cho mấy thanh niên khó tính là
ổn rồi. Vậy thôi nhỉ, chẳng còn thứ gì khác để nâng cấp trò chơi này nữa cả.
Còn lại 3841 điểm có bị trừ thì trừ vậy.” Tính toán một hồi, Dương Khoa quả
quyết tắt đi Btop. Hạng mục “Plants vs Zombies” như vậy là đã đầy đủ mọi thứ,
về phần những trò chơi khác thì hiện tại hắn không có nhu cầu nâng cấp.
“Fruit Ninja” thì khỏi nói, bản cập nhật dở dang vẫn còn đang đợi hắn kia kìa.
“Cut the Rope” thì chỉ là một bài thuốc thử phản ứng cộng đồng, cho nên hắn sẽ
không đầu tư nâng cấp trò chơi này làm gì cho phí công mất sức.
Cho đến hai trò chơi bên phía SmileIndie...
“Vẫn là thôi đi. Một trò thì chết lâm sàng, một trò thì ổn định vững vàng
không lên cũng chẳng xuống chả phải nâng cấp làm gì cho mệt. Lại nói mình nhỡ
tuyên bố chắc nịch sẽ không còn qua lại nữa rồi, giờ mà nuốt lời kiểu gì cũng
bị chê cười là sân si.” Cất Btop vào chỗ cũ, Dương Khoa trải mấy tờ giấy A4
trắng phau lên bàn rồi bắt đầu soạn thảo kế hoạch thiết kế một số mẫu nhân vật
trong “Plants vs Zombies”.
...
----------
“Hê nhô mọi người. Nhớ em không?” Ngày thứ Tư, vai khoác ba lô nặng trịch
Dương Khoa tiến vào phòng làm việc Ninja Studio. Trông thấy mọi người tụ tập
đông đủ hắn nở nụ cười tươi rói.
“Chào sếp Khoa.”
“Chào Khoa, trông chú tươi thế.”
“Khỏi ốm rồi hả Khoa?”
“Chú Khoa đến rồi đấy à, ra đây anh cho xem clip Lâm nó cầm nĩa xắn lạc rang
nè!”
“Cái đấy để sau đi anh Hoàng, đang giờ làm việc mà.” Thả ba lô xuống ghế sô
pha, Dương Khoa ngồi xuống tự thưởng cho mình một chén trà nguội rồi hỏi thăm
tình hình công việc: “Ngày hôm qua thế nào anh Hoàng, “Flappy Bird” đăng tải
lên trang chủ chưa?”
“Chưa.” Thiếu Hoàng lắc đầu: ”Hôm qua bọn anh bổ sung thêm một vài thành tích
nữa vào trò chơi cho đủ bộ nên chưa kịp đăng tải. Chú đến cũng vừa đúng lúc
đấy, bây giờ anh đang đóng mã nguồn trò chơi đây nè.”
“Vậy à, thế thì đừng đóng vội. Để tý nữa em ngó qua phần thành tích thử xem
sao. Cơ mà bây giờ thì các anh lại đây em bảo, anh Hải lên gác gọi chị Lam
xuống họp bàn dự án mới hộ em cái.” Lôi ra từ trong ba lô một tập kế hoạch kèm
bản thảo phác họa, Dương Khoa thu gọn bớt cốc chén trên mặt bàn rồi trải rộng
chúng ra.
“Đây là dự án chính của chú đây hả?” Chờ cho mọi người lục tục ngồi xuống xung
quanh chiếc bàn Thiếu Hoàng mới lên tiếng, tay anh chỉ vào bức phác họa một
con zombie.
“Đúng thế, trước mắt thì em mới chỉ có một bản kế hoạch đơn giản thôi nhưng
không sao. Tất cả đường đi nước bước nằm trong đầu của em hết rồi, cho nên
hiện tại em muốn mọi người bắt đầu triển khai luôn hạng mục đồ họa cho em. Trò
chơi lần này hơi nặng về mặt đồ họa đấy.” Dương Khoa đưa cho mọi người chuyền
tay nhau một bản danh sách liệt kê các mẫu vật thể cần thiết kế.
“Đồ hoạ?” Liếc qua bản danh sách Hưng chợt tỏ vẻ hoảng hốt. Thế nhưng rất
nhanh thì Dương Khoa nói tiếp:
“Riêng anh Hưng không cần theo vào hạng mục này. Em có công việc khác dành cho
anh rồi, đảm bảo đúng với sở trường lập trình của anh.”
“Ôi may quá, cảm ơn sếp." Nghe thấy vậy Hưng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ mà khi nào rảnh anh cũng nên nhờ mấy anh em trong phòng chỉ dạy mấy chiêu
đồ họa đi nhé. Cũng phải biết võ vẽ một tý nó mới tốt anh ạ. (cười)”
“Cây cối và zombie?” Trọng Lâm nhíu mày nhìn hàng chữ trên danh sách: “Khoa
định làm trò chơi chiến đấu thời tận thế à?”
“Không anh, đây là một trò chơi thuộc dạng thủ thành. Bối cảnh chung của trò
chơi em có viết ở một tờ phía sau đấy.”
“Gì?”
“Thủ thành á? Nghe lạ thế?”
“Tờ này phải không?... Phòng thủ ngôi nhà của bạn trước sự tấn công của binh
đoàn zombie “khát não”? Bối cảnh chiến đấu là sân vườn? Cái này nghe mới lạ à
nha.” Hiền tỏ vẻ thích thú nhìn tờ giấy đặt ở dưới cùng.
“Hơi khó hình dung, cơ mà ý tưởng này của chú cũng... được. Anh đoán vậy.”
Thiếu Hoàng vân vê cằm chăm chú quan sát bản phác thảo con zombie trong tay.
Nhìn thế nào cũng thấy nó có vẻ ngốc nghếch ưa nhìn chứ chẳng có tý tẹo đáng
sợ nào hết.
“Cái này phải để em viết ra kế hoạch chi tiết cộng thêm xây dựng nền móng sơ
bộ, đến lúc đó các anh sẽ dễ hình dung hơn. Trước mắt thì các anh cứ làm việc
dựa trên những yêu cầu này cho em, nhớ phân công nhau rõ ràng không lại làm
trùng nhau thì khổ.” Dương Khoa vừa dứt lời thì Duy Hải cùng với Thanh Lam từ
trên gác đi xuống dưới tầng. Tiến về phía hắn anh nhỏ giọng:
“Này Khoa ơi, chị Nhung trên kia gọi em lên có việc cần bàn kìa.”