Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Ngoại giới.
“Ê Hưng, mày dùng ổ điện xong chưa đấy?” Trong một căn phòng nhỏ hẹp thuộc ký
túc xá trường đại học Vạn Khoa – ngôi trường nổi tiếng chuyên đào tạo nên
những kỹ sư phần mềm tương lai của mảnh đất thủ đô, một nam sinh viên đang
ngồi ôm laptop trên chiếc giường gần cửa ra vào chợt lên tiếng.
“Chưa, mày cần dùng à?” Trên chiếc giường ngay sát bên cạnh, một nam sinh viên
khác nằm vắt chân chữ ngũ với chiếc điện thoại di động đang sạc trong tay.
Nhìn vạch pin trên màn hình mới chỉ đầy được một nửa người này trả lời.
“Chứ còn gì nữa. Laptop của tao hết pin rồi, nhường ổ cho tao sạc đi.”
“Cắm sang cái ổ bên cạnh giường thằng Đức kia kìa, ổ này tao đang dùng chưa
xong.”
“Mày hâm à, vắt dây ngang qua cửa rồi đứa nào đi vào phòng lại ngã sấp mặt
*! Với cả mày dùng ổ điện làm gì mà hơn tiếng rồi chưa xong thế?” Thấy lạ,
người sinh viên này buông laptop xuống rồi đứng lên cầm theo dây sạc tiến về
phía người sinh viên đang nằm.
“Sạc điện thoại à?... Ui xời ôi tao còn tưởng mày sạc điện thoại để làm cái gì
chứ, chơi điện tử thì thôi ưu tiên cho tao cái ổ để tao làm nốt bài luận văn
đi mày!” Trông thấy bạn mình đang ra sức múa may ngón tay trên màn hình điện
thoại, người sinh viên bực mình đưa tay rút luôn phích sạc đang cắm ra để cắm
phích trong tay mình vào.
“Vãi bóp vậy mày, tao miss (nhỡ) combo rồi!” Người thanh niên đang nằm thấy
báo hiệu ngừng sạc hiện lên trên màn hình lập tức giật mình, ngón tay theo đà
chém luôn vào một quả bom.
“Thôi đi, có mỗi cái trò chém chuối vớ vẩn ấy mà mày cũng chơi cả ngày được.
Tao sợ mày thật đấy Hưng ạ.”
“Kệ tao. Mà xung quanh phòng có cả chục cái ổ điện sao mày không cắm? Cứ nhè
lúc tao đang dùng để tranh giành là sao?” Nam sinh viên tên Hưng phàn nàn ngồi
dậy, có điều từ vẻ hiền lành trên khuôn mặt có thể thấy được người này cũng
không có ý đồ tức giận gì.
“Nhường tao đi mày, có mỗi cái ổ đấy là thuận tiện nhất thôi.” Người sinh viên
kia trở về giường của mình ôm laptop đặt lên đùi: “Mày còn được chơi chứ tao
đang phải gấp rút hoàn thành bài luận văn để đem đi nộp đây này.”
“Mày giật luôn thế rồi thì lại chả nhường? Luận văn giao từ năm ngoái đến bây
giờ mới bắt đầu làm, nước đến chân mới nhảy mà cứ kêu ca hoài.” Hưng chép
miệng một hồi rồi cũng bỏ qua, anh đứng dậy tiến về tủ đồ nằm ở góc phòng đối
diện. Mở khóa ngăn tủ của mình, Hưng lấy ra chiếc laptop cá nhân rồi trèo trở
lại giường ôm lấy nó tựa như người bạn kia.
“Thôi đi, cả năm có mỗi kỳ nghỉ thì phải đi chơi chứ. Mày xem đến giờ này mọi
người ai nấy mới bắt đầu mở luận văn ra làm, có ai làm xuyên cả hai cái Tết
như con mọt sách mày đâu?”
“Cái đấy không gọi là mọt sách, nó gọi là khổ trước sướng sau.” Hưng bĩu môi
phản bác, chờ cho laptop khởi động xong anh bắt đầu đánh máy tìm kiếm thứ gì
đó trên trang web trực tuyến. Hai người cứ ngồi im lặng như thế một lúc lâu,
mãi về sau người bạn ngồi ở phía bên ngoài mới tiếp tục hỏi chuyện:
“Phải rồi, thế học xong ra trường mày có dự định gì chưa hả Hưng?”
“Có rồi, tao muốn trở thành một lập trình viên.”
“… Mày nói thế khác * gì chưa nói? Học trường này đi ra thằng nào chả nuôi
mộng làm lập trình viên? Ý tao là mày định dấn thân vào làm trong lĩnh vực nào
kia.”
“Lĩnh vực à, tao đang nhắm đến trò chơi điện tử.”
“Trò chơi? Nghe chả hợp với mày tý nào, tao tưởng mày học giỏi thế thì phải
chọn mục tiêu nào tham vọng hơn chứ? Sao không nhắm vào an ninh mạng như thằng
Hướng?”
“Chọn việc theo sở thích thôi, tụi mày cũng biết tao đam mê trò chơi điện tử
mà.”
“Nói cũng lạ, mày chơi game nhiều như thế mà chả thấy ảnh hưởng gì đến việc
học nhỉ? Chơi thì cứ chơi nhưng đến hôm đi thi môn nào cũng A với B, tao cũng
đến chịu mày luôn.” Người sinh viên ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cơ mà tao
nghe đồn lĩnh vực trò chơi đấy cũng xương lắm. Nó có cái hệ thống phân cấp
đánh giá kiểu gì mà còn khắt khe hơn cả mấy ngành nghề như y tế cơ. Mày chọn
lĩnh vực đấy thì phải cẩn thận, không ngon ăn đâu.”
“Tao biết rồi, nhưng mà bây giờ còn trẻ sợ gì? Cứ thử đi theo con đường thiết
kế trò chơi một hai năm xem sao, cùng lắm sau này không theo nổi thì tao lại
về đánh máy thuê cho gia đình nhà mày cũng được chứ sao?”
“Thế mày có muốn thực tập trước không? Sang đây đánh máy hộ tao bài luận văn
cái, tao “Lý Bí” lắm rồi. ** ông Bàng cho cái đề khó quá!”
“Tự làm đi, mà thầy cho cả một danh sách đề tài cơ mà? Thấy cái nào dễ thì làm
thôi chứ có ai bắt mày làm đề khó đâu?”
“Cái nào cũng khó hết á!”
“Mày nói thế thì tao chịu, không học thì đúng là đề nào cũng khó thật.... Ồ,
cái công ty này cũng muốn tuyển người à?”
“Tuyển người gì thế mày? Đang tìm việc đấy à?”
“Ừ. Cái công ty làm ra cái trò chơi chém chuối mà tao vừa mới chơi ấy, bên họ
đăng tin tuyển nhân viên gấp mày ạ.... Chắc là tao thử ứng tuyển xem sao, đãi
ngộ có vẻ lý tưởng mà lại không thấy có yêu cầu gì về kinh nghiệm.”
“Vậy mày định nghỉ học luôn à Hưng? Tao nhớ không nhầm thì kỳ cuối này phải
hoàn thành đủ 10 tín (tín chỉ), trong khi mày với tao mới học được có 8 tín
thôi mà? Thiếu 2 tín nữa mày định vừa học vừa làm chắc?”
“Không, học kỳ trước thừa thời gian nên tao học thêm môn phương pháp Agile
rồi. Vừa đủ 2 tín, cho nên bây giờ tao chỉ ngồi đây chờ đến ngày nộp luận văn
rồi lấy bằng thôi.”
“*á mày, vậy mà còn bảo mình không phải mọt sách! Học xong rồi sao mày không
biến về nhà luôn đi, còn ở lại đây làm cái gì nữa? Mày có phải học lại môn nào
như bọn tao đâu?”
“Dốt! Mạng Wifi ở trường này ngon hơn nhiều, lại còn được chơi điện tử thoải
mái không bị ai để ý nữa. Về nhà bố mẹ tao hay cằn nhằn lắm.”
“... Thôi tao lạy mày, rảnh rỗi thì sang đây giúp tao làm luận văn đi! Nhanh
lên không có tao chết chìm bây giờ.”
“Ừ ừ, chờ tý tao đánh cái CV (Curriculum Vitae – Sơ yếu lý lịch) gửi cho người
ta đã rồi tao sang. Mỗi bài luận văn đểu cũng nhặng xị cả lên, mày với thằng
Đức sao mà giống nhau thế.”
...
Tại một căn hộ cho thuê nào đó nằm trong nội thành.
“Cố lên nào, hôm nay mình nhất định phải tìm được công việc phù hợp.” Ngồi
trước màn hình máy tính, một cô gái trẻ trung với mái tóc đuôi ngựa, dáng vẻ
có phần ngây thơ và nhút nhát đưa hai tay nắm chặt trước ngực tỏ vẻ quyết tâm.
Cô là Thanh Lam, một sinh viên mỹ thuật tốt nghiệp đã được gần một năm nay.
Hiện tại thì cô đang tìm kiếm cho mình một công việc phù hợp với tâm hồn nghệ
sĩ của bản thân, sau khi nơi làm việc cũ của cô – một xưởng vẽ truyện tranh
dành cho thiếu nhi vừa phải đóng cửa vì thiếu vốn duy trì hoạt động.
Mở trang web tìm việc trực tuyến quen thuộc lên, Thanh Lam nhìn qua một lượt
danh sách các công việc đang cần người ứng tuyển rồi thở dài thất vọng. Hiển
nhiên chúng đều là những tin tức cũ cô đã đọc và nộp CV ứng tuyển từ mấy ngày
trước đó nhưng chẳng thấy nơi nào hồi âm.
“... Xem ra trang tìm việc này không còn hy vọng gì nữa rồi. Đành quay lại mấy
trang kia vậy.” Cố gắng dặn bản thân không được ngã lòng thêm một lần nữa,
Thanh Lam lại mở ra một trang tìm việc trực tuyến khác. Nhưng rồi cũng giống
như trang web trước, danh sách việc làm ở đây toàn là những mẩu tin tức cũ mà
cô đã đọc đi đọc lại tới mấy lần.
Trải qua nửa tiếng đồng hồ tiếp tục tìm kiếm như thế, cứ mỗi một trang web tìm
việc được đóng lại là vẻ phấn chấn ban đầu trên khuôn mặt Thanh Lam lại phai
nhạt đi một phần. Và khi mở ra trang web cuối cùng mà bản thân mình biết,
trong lòng cô đã không còn ôm một chút hy vọng nào nữa.
“Không được rồi, toàn là tin tức cũ chưa thấy hồi âm thôi. Sao ra Tết tìm một
công việc lại khó khăn đến thế này cơ chứ, ước gì xưởng truyện tranh không tự
dưng đóng cửa thì tốt biết mấy.... Ô!” Thiếu chút nữa thì gục mặt xuống bàn vì
chán nản, Thanh Lam đột nhiên bắt gặp một mẩu tin mới đánh dấu chưa đọc hiện
lên khi trang web tải xong.
Ngồi thẳng người lại, cô vội vàng nhấn chuột vào mẩu tin trên màn hình. Tức
thì toàn bộ nội dung của nó hiện ra ngay trước mắt cô.
“Ninja Studio cần tuyển gấp nhân viên thiết kế đồ họa trò chơi. Số lượng hai
người. Công việc phụ trách thiết kế các mẫu đồ họa để phục vụ cho các dự án
trò chơi đang thực hiện. Thời gian làm việc từ thứ hai đến thứ sáu kèm thêm
tăng ca nếu tình huống bắt buộc. Không yêu cầu kinh nghiệm, chỉ cần trong quá
trình thử việc có thể đáp ứng được yêu cầu của trưởng nhóm là có thể được nhận
vào làm việc chính thức. Lương áp dụng đúng theo tiêu chuẩn trong ngành, đồng
thời dựa theo năng lực của từng người và tình hình lợi nhuận cuối năm của
phòng làm việc mà thưởng thêm. Công việc này tốt nha!... Chết rồi, CV mình để
đâu ấy nhỉ?” Càng đọc mô tả chi tiết về công việc đôi mắt của Thanh Lam càng
tỏa sáng, và khi xem hết dòng chữ cuối cùng trong đầu cô chỉ còn lại một ý
nghĩ là phải ứng tuyển ngay! Thế là cô bắt đầu luống cuống đưa chuột mở thư
mục trong máy tính lên để tìm lại bản CV đã được làm sẵn trước đó.
“Đây rồi, gửi nhanh gửi nhanh!... Xong rồi, bây giờ... lại phải chờ đợi người
ta thôi.” Gửi đi bản CV của mình xong, Thanh Lam chợt đưa tay lên ngực nhắm
mắt cầu nguyện, hy vọng bản thân sẽ sớm nhận được hồi âm.
…