Trở Về Ninja Studio


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

“Năm nay nhà chú Thành ở lại ăn hoá vàng hả mẹ?” Dương Khoa thấy lạ bèn lên
tiếng hỏi lại. Thường thì mùng năm Tết mọi năm bao giờ gia đình cô nàng Mimi
từ ngoại thành lên đây cũng tiện đường ghé qua nhà hắn chơi, thế nhưng chưa có
năm nào họ đồng ý lời mời tham dự bữa cơm hóa vàng buổi tối của bố mẹ hắn cả.

“Ừ, có cô chú với cả các em đến chơi thì con xuống nhà gặp mặt nói chuyện cho
vui. chứ đừng nằm ườn ra ở trên này như hôm qua nữa nhé. Thôi mẹ đi đây.”

“Vâng.” Dương Khoa gật đầu rồi nhanh chóng gấp gọn chỗ quần áo vương vãi trên
sàn. Sau khi xếp chúng trở lại tủ quần áo, hắn không quên đẩy chiếc hộp chứa
thiết bị Btop vào sâu trong cùng trước khi khoá lại toàn bộ cánh tủ. Rút chìa
khoá ra đút vào túi quần, yên tâm rằng giấu kín như thế sẽ không ai có thể
phát hiện ra nó được nữa hắn mới tắt đèn xách ba lô chứa đầy đủ các thứ bước
xuống phòng khách.

“Chuẩn bị đi làm luôn rồi đấy hả Khoa?” Ngồi xem tivi bên bàn uống nước, liếc
mắt thấy con mình đi xuống Dương Trạch lên tiếng hỏi thăm.

“Dạ không ăn cơm xong con mới đi ạ.” Dương Khoa thả ba lô để gọn vào một góc
nhà sau đó thả người ngồi xuống ghế đối diện. Trong lúc chờ đợi khách đến, hắn
mở điện thoại lên xem tình hình thị trường trò chơi điện tử ngày Tết năm nay
có gì nổi bật không. Cũng phải gần một tuần hắn chưa cập nhật thông tin mới
nhất rồi.

“”VR vẫn là cuộc đua tam mã”, thôi lĩnh vực này tạm thời không quan tâm
đến.... “Giang hồ truyền kỳ tiếp tục khiến cộng đồng người chơi phát cuồng với
chiến trường Phong Lăng”, ok bây giờ mình cảm thấy lúc trước đưa ra ý tưởng
PvP hơi bị quá tay rồi đó. Đi đến đâu cũng thấy tin tức về trò chơi này à....
“Đánh giá toàn tập về Fruit Ninja”, giờ này mới đánh giá thì quá trễ cho một
cuộc tình rồi phóng viên báo Say Game ơi. Mà trông nội dung chả khác mấy so
với bài báo của chị Hương cả, có khi là ăn cắp cũng nên.” Đưa tay lướt liên
tục trên màn hình điện thoại, Dương Khoa không ngừng lẩm bẩm thành tiếng trước
mỗi bài viết nổi bật khiến cho bố hắn ngồi gần thỉnh thoảng cũng phải chú ý
liếc sang.

Nửa tiếng sau.

“Chắc là nhà chú Thành đến đấy bố ơi.” Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên,
Dương Khoa thả điện thoại vào túi quần rồi đứng dậy chạy ra đón mọi người. Quả
nhiên, cánh cửa vừa mở ra hắn thấy bốn thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay bên
thềm nhà.

“Cháu chào cô chú ạ.”

“Khoa đấy à, chúc mừng năm mới nhé! Bố mẹ cháu đâu rồi?”

“Anh Khoa!”

“… Chào anh.”

“Bố mẹ cháu đang ở trong nhà ạ, mời cô chú với các em vào đây.”

Đoàn người theo chân Dương Khoa tiến vào bên trong. Sau một hồi chủ khách tay
bắt mặt mừng dành tặng cho nhau những lời chúc có cánh, người lớn hai nhà ngồi
xuống rồi bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau tình hình ngày Tết năm nay. Trong khi đó,
ở dãy ghế bên kia Thảo My không chút cố kỵ kéo tay hắn lại gần chuyện trò:

“Anh Khoa hôm nay không đi đâu chơi sao? Em cứ tưởng lên sớm thế này anh lại
không có ở nhà ấy chứ.”

“Không, hôm nay anh ở nhà sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị đi làm thôi. Chơi mấy
ngày đủ rồi.”

“Thế năm nay anh Khoa ăn Tết vui lắm à?”

“Vui chứ, còn Mimi thì sao?”

“Em thì bình thường, năm nay nhiều bài nhiều vở thành ra chả đi được mấy nơi.
Chán lắm!”

“Chịu khó lên em, ba bốn tháng nữa là thi rồi còn gì. Thi xong một cái tha hồ
đi chơi. Thế còn Cường em thì sao, Tết năm nay vui chứ?”

“Kìa Cường, anh Khoa hỏi sao không trả lời?”

“... Vui ạ.”

“Ừ, vui là được rồi.” Nói đến đây Dương Khoa chợt thò tay vào túi lấy ra hai
phòng bao lì xì đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho hai chị em: “Lì xì Mimi nè,
năm nay chúc em vạn sự như ý nhé. Cả Cường nữa, hay ăn chóng nhớn nghe lời bố
mẹ nhé Cường.”

“… Em xin.” Thế Cường đưa hai tay lễ phép nhận lấy phong bao lì xì của Dương
Khoa, tuy nhiên trên khuôn mặt của cậu bé hiếu động vẫn tỏ vẻ không ưa thích
hắn chút nào. Về phần Thảo My, nhận được phong bao của hắn cô lập tức cười híp
cả mắt lại vì hạnh phúc:

“Ui, năm nay anh Khoa mừng tuổi em nữa cơ à? Quý quá quý quá!” Đoạn cô vuốt
phẳng phiu tấm phong bao trong tay như thể nó là một vật gì trân quý lắm, sau
đó cẩn thận đút vào trong chiếc túi xách tùy thân nằm ngay bên cạnh.

“Ái chà, năm nay Khoa đi làm rồi có khác. Anh Trạch ơi xem Khoa nó lì xì các
em kìa.” Tuấn Thành ngồi ở phía bên kia trông thấy một màn này cũng cười rất
vui vẻ.

“Anh biết rồi, năm nay Khoa nhà anh nó đi phát lộc khắp nơi đấy. Vui lắm.”

“Thế thì em cũng phải chung vui mới được.” Dứt lời Tuấn Thành cũng rút ra một
tấm phong bao đưa cho Dương Khoa: “Chú mừng tuổi Khoa này, năm mới sự nghiệp
tiến tới nhé cháu.”

“Dạ vâng, cháu cảm ơn chú ạ.”

“Cố gắng lên, mọi người đặt nhiều kỳ vọng vào cháu lắm đấy. Thế sự nghiệp dạo
này thế nào rồi, ra Tết bao giờ thì cháu đi làm?”

“Dạ sự nghiệp của cháu vẫn đang trên đà phát triển ạ. Đi làm thì chắc là tý
nữa ăn cơm xong cháu đi luôn.”

“Đi luôn á, sao đi sớm thế cháu?”

“Vâng thưa chú, công việc chỗ cháu mấy ngày Tết không đụng vào nó đang bề bộn
lắm. Tối nay cháu phải có mặt ngay để thu xếp các thứ, để ngày mai các anh em
đi làm trở lại có thể nhảy vào công việc được luôn.”

“Ra thế, đúng là làm việc tư nhân như của cháu thì vất vả hơn làm việc nhà
nước của bố cháu đây thật. Cơ mà cứ từ từ ngồi lại ăn cơm đã chứ? Hôm nay cô
chú với các em ở lại đây ăn cơm đấy.”

“À vâng cái đấy thì tất nhiên ạ, cô chú với cả các em đến đây chơi thì cháu
phải ưu tiên chứ. Phải không Mimi? Mà Mimi ăn Tết mấy ngày trông có vẻ béo ra
đấy nhỉ?” Dương Khoa nhìn sang bên cạnh nở nụ cười nhăn nhở.

“Anh Khoa!!!” Trả lời hắn là một tiếng kêu to và một cú đấm cực nhẹ đến từ
phía Thảo My. Dư vị hạnh phúc vừa mới có được tan biến đi hết, trên gương mặt
của cô nàng lúc này chỉ còn đọng lại một sự bất mãn cùng cực.

“Được rồi anh đùa tý cho vui ấy mà, dáng vẫn đẹp vẫn đẹp.” Dương Khoa vội vàng
chữa lại. Trông thấy cảnh này Tuấn Thành và Hoàng Lan chợt trao cho nhau cái
nhìn đầy ẩn ý rồi quay trở lại tiếp tục câu chuyện ngày Tết với Dương Trạch.

...

Sau đó ít lâu, hai vợ chồng Dương Tâm và Dương Chính cũng đi tới gia nhập vào
cuộc trò chuyện vui vẻ của hai nhà, cũng như phụ giúp Ngọc Linh hoàn thành nốt
những công việc còn lại của lễ hóa vàng. Chẳng mấy chốc, một bàn tiệc thịnh
soạn nhanh chóng được bày ra ngay tại phòng khách nhà Dương Trạch.

“... Cái đoạn clip anh gửi cho em tuyệt lắm, em xem lại mấy chục lần rồi mà
vẫn chưa thấy chán.” Bên mâm cơm, giờ phút này Thảo My đang không ngừng khen
ngợi đoạn clip livestream của cô nàng mà Dương Khoa đã cắt ghép mấy tuần
trước.

“Thế hả, anh thì lại thấy chưa ưng ý lắm. Có nhiều khoảnh khắc hay cực kỳ luôn
mà em lại bảo cắt, giá mà giữ lại chúng thì đoạn clip nó sẽ còn tuyệt vời hơn
nữa.”

“Thôi anh ơi, ý anh là mấy cái đoạn em tạo dáng đấy chứ gì. Xấu hổ chết đi
được chứ hay ho gì đâu.... Mà anh đã đem chúng xóa chưa đấy?”

“Xóa rồi mà.”

“Thật không đó?”

“... Xóa trước mặt em rồi còn gì nữa?”

“Ừm, thế thì được. Tóm lại là em thích đoạn clip ấy lắm anh ạ.”

“Mimi thích là được rồi, khi nào rảnh rỗi lại chạy sang chỗ của anh livestream
quảng cáo trò chơi thêm mấy buổi nữa nhé.”

“Thôi, ngại lắm anh ạ. Thấy hay thì chơi thử một lần cho biết thôi.”

“Nào hai đứa, tập trung ăn uống đi chứ không chị ăn hết bây giờ đây này.” Ngồi
ở bên cạnh, Dương Uyên thấy đôi bạn trẻ bàn tán chuyện trên trời dưới đất quên
cả ăn uống bèn lên lên tiếng cắt ngang.

“Chị cứ để bọn em tự nhiên, em nói chuyện thêm vài phút nữa thôi rồi chuẩn bị
đi đây.” Dương Khoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường rồi trả lời chị
gái. Hiện giờ đã là gần tám giờ tối, có lẽ hắn phải đi luôn không thì muộn
mất.

“Đi đâu thế Khoa?”

“Đi làm, lại về với cuộc sống cày cuốc ngày đêm đây chị ạ. Chị Uyên thấy em
vất vả không?”

“Ừ, vất vả! Vất vả thì ăn nhiều vào đi Khoa, không có đến đêm lại chết đói bây
giờ.”

“Thôi chị ạ, từ nãy đến giờ em ăn cũng nhiều lắm rồi.” Dương Khoa xoa xoa bụng
một cách thỏa mãn rồi buông bát đũa xuống. Đoạn hắn quay sang nói với mọi
người đang ngồi: “Thôi anh phải đi đây không có muộn, Mimi cứ ngồi lại đây
chơi nhé.... Ừ ừ, lúc nào rảnh anh sẽ dắt em đi chơi bù mà. Bố mẹ cô chú anh
chị ơi con xin phép con phải đi đây ạ.”

“Đi sớm thế hả cháu? Ở lại ăn uống thêm một chút nữa rồi hãy đi, cháu cứ tự
nhiên không phải giữ ý tứ với cô chú đâu.” Lời này là của Hoàng Lan.

“Phải đấy, ăn thêm một khúc bánh chưng nữa cho chắc bụng này Khoa.” Dương Tâm
cũng lấy đũa chực xắn cho hắn một mẩu bánh chưng.

“Thôi anh Tâm, em no thật rồi đây này. Nãy em ăn bao nhiêu thứ đấy chứ không
ít đâu.” Dương Khoa vội vàng đứng lên, hắn đi tới góc nhà ban nãy xách ba lô
quàng lên vai. Trông thấy con mình đã quyết ý muốn đi, Ngọc Linh cũng vội vàng
đứng dậy lên tiếng ngăn lại:

“Khoa ơi đợi mẹ tý đã, đừng đi vội để mẹ lấy cho cái này.”

“Cái gì thế mẹ?” Dương Khoa hỏi lại nhưng không thấy mẹ hắn trả lời mà quay
người đi vào phòng bếp. Một phút sau, bà đi ra với hai chiếc túi xách nặng
trịch trong tay đưa về phía hắn.

“Túi màu đen là thức ăn, túi màu đỏ là bánh kẹo hoa quả. Con mang về phòng làm
việc mà ăn, nhớ mời các anh chị em nữa nhé.”

“Ôi mẹ ơi nhiều thế này thì con thành đi cắm trại à? Cho con ít thứ thôi!”

“Cầm hết đi đi con, ở nhà không ai ăn được nữa đâu. Nhanh lên không mẹ cầm
nặng!”

“... Vâng.” Dương Khoa thấy vậy tỏ ra miễn cưỡng tiếp lấy hai túi thức ăn từ
tay của mẹ rồi cúi chào mọi người: “Con chào bố mẹ, cháu chào cô chú, em chào
anh chị em đi đây. Anh đi Mimi nhé.”

“Ừ, cháu đi nhé.”

“Bố gọi chú Thiết chờ ở ngoài cổng sẵn rồi đó Khoa.”

“Khoa cuối tuần nhớ về đấy!”

“Bye anh Khoa!”

Rời khỏi nhà, ra đến ngoài ngõ Dương Khoa đi một mạch về phía cổng lớn. Thấy
vệ sĩ Thiết đã đứng bên cạnh chiếc xe ô tô chờ sẵn hắn thầm cảm thán bố hắn
quả là chu đáo rồi cất tiếng chào:

“Chú Thiết ạ.”

“Chào cậu út, ta đi luôn chứ?”

“Vâng. Chú mở cốp giúp cháu với.”

Hai người chất lại đống đồ đạc vào cốp rồi trèo lên xe đi ngược trở về phòng
làm việc. Nửa tiếng sau¸ Dương Khoa xuống xe nói lời cảm ơn người vệ sĩ trầm
lặng. Mang theo chiếc ba lô nặng trĩu sau lưng và hai túi đồ ăn cồng kềnh hắn
rảo bước thẳng tiến tới ngôi nhà số 10.

“Ồ, nhà bác Thanh đang có khách thì phải. Một đống xe để ở trước nhà thế này.”
Trông thấy một đống xe máy đỗ ở trước cửa nhà bên cạnh, Dương Khoa lắc đầu mở
khóa cổng sắt tiến vào trong sân. Hôm nay hắn tranh thủ đến sớm một chút cũng
là để chạy sang nhà bác gái hàng xóm đáp lễ, nhưng có khách khứa như thế này
xem ra không được nữa rồi.

Thôi kệ vậy. Chẳng hôm nay thì ngày mai, việc gì phải vội.

Đẩy cửa vào nhà, Dương Khoa đưa tay bật đèn lên rồi tiến thẳng đến góc bếp.
Hắn đem cất hết toàn bộ thức ăn lẫn hoa quả bánh kẹo trong hai chiếc túi vào
tủ lạnh, đợi sáng sớm ngày mai hắn sẽ xử lý đống đó sau. Kế tiếp, thấy nhà cửa
hai tuần lễ có chút bụi bặm ẩm thấp vì thiếu vắng hơi người hắn thở dài cầm
chổi lên lau dọn qua một lượt khắp các tầng.

“Má mệt. Nhà cửa vừa mới dọn xong đã bẩn, biết thế này thì thay tổng vệ sinh
cuối năm bằng tổng vệ sinh đầu năm cho đỡ khổ.” Thả chiếc chổi trở về chỗ cũ,
Dương Khoa mở điện thoại ra xem đồng hồ thì thấy hiện tại đã là chín giờ tối.
Cân nhắc một lúc, hắn tạm thời không vội dỡ nốt đồ đạc từ trong ba lô ra mà
tiến tới ngồi xuống chỗ của mình trong góc làm việc. Bật máy tính lên, đợi cho
màn hình làm việc hiện ra hắn lập tức truy cập vào trang chủ Ninja Studio.


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #144