Một Loạt Lời Đề Nghị


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

Mặc dù ”Fruit Ninja” chỉ vừa được đưa vào phát hành tại thị trường trong nước
không được mấy ngày, tiềm năng khai thác vẫn còn rất lớn song Dương Khoa không
quên rằng, thị trường quốc tế mới là nơi chân chính có khả năng đem lại thu
nhập khổng lồ cho phòng làm việc của hắn.

Bất quá, lấy tình huống hiện tại của Ninja Studio hiển nhiên là không thể nào
tự mình triển khai hạng mục này được. Không nói đến chuyện của cải lẫn nhân
thủ đều không đáp ứng được yêu cầu đầu tư, chỉ riêng thời gian gây dựng và
hình thành nên mạng lưới phát hành trò chơi trên toàn thế giới thôi đã đủ để
Dương Khoa loại bỏ ý định tự làm tự hưởng ra khỏi đầu rồi.

Quá lâu, hắn không thể đợi tới ngày đó được.

Thế cho nên sau một hai ngày tính toán thiệt hơn, Dương Khoa quyết định sẽ đi
tìm đối tác để hợp tác phát hành “Fruit Ninja” trên toàn thế giới. Hơn nữa hắn
còn bắt đầu tìm kiếm thông tin ngay từ bây giờ để có thể nắm bắt được thông
tin khái quát. Sở dĩ vội vàng như vậy là bởi vì hắn vẫn luôn lo ngại rằng,
những gì xảy ra với “Slither” rất có thể sẽ lại xảy ra thêm một lần nữa với
“Fruit Ninja”.

Không, không phải “có thể” mà là “chắc chắn”.

Chắc chắn “Fruit Ninja” sẽ bị sao chép tựa như người anh của nó, cộng thêm với
nền công nghệ kỹ thuật tiên tiến nơi đây thì e là ngày những tác phẩm ăn theo
xuất hiện dồn dập không còn xa nữa. Vậy nên tranh thủ trong lúc các công ty
thiết kế trò chơi vô lương tâm còn chưa kịp phản ứng, Dương Khoa hắn cần phải
nhanh chóng đem trò chơi của mình phủ sóng khắp thế giới nhằm thu hoạch lợi
ích tối đa về cho Ninja Studio. Có như thế Ninja Studio mới có thể sớm ngày
thoát khỏi cái mác “phòng làm việc bé nhỏ”, cũng như làm tiền đề phát triển
cho những dự định lớn lao sau này của hắn.

Chỉ là Dương Khoa không tài nào ngờ được, bản thân còn chưa kịp đi tìm đối tác
thì người ta đã chủ động tìm tới mình trước. Sau khi mở trang web lên, đột
nhiên hắn nhớ ra từ hôm cho các thành viên về đón Tết đến giờ bản thân chưa hề
mò vào hòm thư điện tử của phòng làm việc lần nào. Thế là hắn bèn tìm tới địa
chỉ hòm thư, gõ thông tin tài khoản sau đó nhấn nút đăng nhập để kiểm tra xem
bên trong có nội dung gì mới hay không.

Ngay lập tức, một hàng dài thư chưa đọc xuất hiện lấp kín màn hình máy tính
của hắn.

“Ai da! Sao nhiều thư chưa đọc thế này?... GETA, TOBO, GVN, tập đoàn Sao Mai,
tập đoàn giải trí Biển Xanh, một đống công ty với cả tập đoàn phát hành trò
chơi cùng gửi thư một lúc ạ!... Lại còn đặt vấn đề hợp tác phát hành giống hệt
nhau nữa chứ!” Trông thấy cả đống bức thư có cùng tiêu đề đến từ các công ty
lẫn tập đoàn lớn hoạt động trong lĩnh vực trò chơi điện tử khét tiếng trong
nước, Dương Khoa không nhịn được há miệng kêu lớn.

“Kinh quá. Đám người này gửi đề nghị cho mình từ lúc nào mà mình không biết
thế nhỉ? Tin mới nhất là vào chiều ngày hôm qua, tin cũ nhất là vào... thứ sáu
tuần trước? Ồ, hôm đấy thì mọi người về hết cả rồi, còn mình thì lại bận rộn
hoàn thành nốt nền tảng của “Cut the Rope” nên chắc là không để ý. Vậy mà cứ
tưởng chị Lan bỏ quên.” Định thần nhìn kỹ ngày tháng nhận thư, Dương Khoa bình
tĩnh trở lại rồi thử mở bức thư mới nhất ra đọc xem nội dung bên trong viết
những gì.

“Thay mặt công ty TOBO xin gửi lời chào.... Được biết trò chơi của công ty vừa
mới được phát hành tại thị trường trong nước.... Dài dòng văn tự quá! Nội dung
chính thì chả thấy mà cứ tán hươu tán vượn. Đây rồi, không biết công ty đã có
dự định đưa trò chơi phát hành trên khắp thế giới chưa? Nếu chưa, vậy thì
chúng tôi xin được gửi lời đề nghị đôi bên hợp tác cùng phát triển.... Ừm,
nghe cũng có vẻ bùi tai. Cơ mà cái gì đây? Nội dung chi tiết của việc hợp tác
sẽ được bàn bạc kỹ hơn khi hai bên tiến hành trao đổi trực tiếp với nhau? Tổ
sư! Không ghi nội dung điều khoản hợp tác vào đây luôn thì gửi thư làm cái gì?
Phí thời gian, thùng rác thẳng tiến!”

Đọc hết toàn bộ nội dung bức thư của TOBO, thấy từ đầu đến cuối không đả động
gì tới điều khoản hợp tác cụ thể ra sao Dương Khoa bực bội cầm chuột nhấn vào
nút xóa. Nhưng sau khi nhìn thêm một vài bức thư tiếp theo, hắn im lặng mở
thùng rác ra kéo bức thư trở về chỗ cũ.

“... Má, mấy công ty này có ngấm ngầm thông đồng với nhau không mà nội dung
giống hệt nhau thế này nhỉ? Bên nào cũng chỉ hứa hẹn suông kiểu hợp tác đôi
bên nhất định sẽ cùng có lợi, chả thấy đưa ra chi tiết cụ thể nào cả. Giữ
miếng thế này thì chịu rồi.... Thôi cứ để đống thư này ở đây khoan trả lời
vội. Đợi bao giờ đi làm trở lại hỏi ý kiến của chị Lan xem thế nào.” Băn khoăn
suy nghĩ một hồi, Dương Khoa bèn lưu lại những bức thư mời hợp tác vừa đọc vào
một chỗ. Sau đó, hắn thoát khỏi hòm thư rồi mở trang web tìm kiếm ra tiếp tục
thực hiện dự định của mình.

Đống thư từ vừa rồi, lướt qua thì hấp dẫn đấy nhưng chẳng có thông tin nào hữu
ích cả. Tỷ như hai bên hợp tác thì khi nào sẽ đưa trò chơi ra mắt bạn bè quốc
tế; rồi bên mình phối hợp công tác truyền thông quảng bá ra sao; đến khi kiếm
được lợi nhuận thì ăn chia như thế nào;... tuyệt không hề có bất cứ câu chữ
nào đả động tới những chi tiết đó. Nếu cắt đi màn chào hỏi dư thừa thì nội
dung bức thư chẳng khác gì lời nhắn “Ê Khoa, hợp tác phát hành “Fruit Ninja”
nhé?” hết.

Còn may người gửi đều là đại diện của các công ty lớn đấy, không thì Dương
Khoa hắn đã tống hết vào thùng rác cho nhẹ hòm thư rồi. Nghĩ đến đây hắn lắc
đầu biểu thị thất vọng, tay gõ dòng chữ “các công ty trong nước chuyên về phát
hành trò chơi trên thị trường quốc tế” lên công cụ tìm kiếm hắn nhấn nút Enter
rồi bắt đầu xem kết quả hiện ra trên màn hình.

...

Cùng lúc đó.

“Tiến độ trò chơi đến đâu rồi?” Trong căn phòng làm việc vắng tanh vắng ngắt
tại BFG Company, Nam đang ngồi bên chiếc điện thoại bàn gọi cho một ai đó.

“Khâu phân tích lối chơi vừa mới hoàn thành xong, ước chừng ra Tết khoảng vài
tuần một tháng là có thể dựng lại giống hệt như trò chơi gốc. Có điều bối cảnh
thì vẫn dậm chân tại chỗ, chưa có ai nghĩ ra được chi tiết nào hay ho để mà
thay thế cả.” Một giọng nói mệt mỏi truyền ra từ trong ống máy.

“Có thể đẩy nhanh tiến độ làm việc lên một chút được không? Tôi tưởng giờ này
bên ông phải bắt tay vào xây dựng trò chơi rồi chứ, giờ chỉ mới xong được bước
phân tích thôi là sao?” Nam nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

“Lên cái gì nữa mà lên?” Giọng nói trong ống máy đột nhiên trở nên tức giận:
“Nhân viên chỗ tôi cả lũ nó còn đang gào ầm lên đòi về nhà ăn Tết đây này! Ông
vô lý vừa thôi, có nơi nào 28 Tết vẫn còn làm việc như công ty này không? Có
người làm cho là tốt lắm rồi còn đòi nhanh!”

“Thì sếp quán triệt từ đầu nó như thế rồi chứ có phải tôi đặt ra đâu, ông cố
gắng bảo ban....”

“Cố cái * * nhà ông! Đừng mang sếp ra dọa tôi nữa, sếp trốn * nó về từ hôm
qua rồi mà chẳng nói chẳng rằng gì với nhân viên, để nhân viên ngồi cặm cụi
làm việc suốt từ sáng đến giờ! Bên ông nhàn hạ chứ có vất vả như bên tôi đâu
mà biết? Mà thôi, không đôi co với ông nữa. Tôi chuẩn bị cho giải tán nhân
viên rồi cũng đi về đây, nhà còn bao nhiêu là việc nữa chứ chết dí ở đây làm
sao được?”

"... Thôi về luôn cũng được, dù sao cũng sắp trưa đến nơi rồi. Trước khi về
nhớ ông nhớ bảo tất cả mọi người sang bên tài vụ lĩnh tiền tăng ca nhé, hôm
qua sếp phê chuẩn rồi đó. Tôi cũng vừa mới sang lĩnh xong.”

“Thế còn tạm được.” Giọng nói trong ống máy chợt dịu đi khi nghe thấy có tiền.

“Mà này tôi hỏi ông thêm một tý, bối cảnh thì có gì khó mà ông nói là bên ông
chưa nghĩ ra được? Từ xưa đến nay có trò chơi nào mà công ty chúng ta bó tay
không sửa đổi được bối cảnh đâu?”

“Trường hợp này thì khác, phức tạp lắm đấy ông đừng đùa. Trò chơi chém quả này
trông thế thôi nhưng rất khó để tìm bối cảnh tương đồng, thay đổi đồ vật đi
một cái là lại thành ra dở ngay. Mà nếu không đổi thì lại dính bản quyền là
cái chắc.”

“Khó vậy cơ à, thế thì ra Tết nếu ông có cần thêm người làm thì cứ bảo tôi
nhé, để tôi còn biết đường lên nói khó với sếp điều thêm người sang.”

“Cần đấy! Ra Tết ông báo ngay sếp như thế luôn đi. **, đều tại ông cả. Đòi lập
công chuộc tội thì cũng phải chọn đối tượng nào nó dễ dàng một tý chứ, chọn
ngay khúc xương này khó gặm quá thể!”

“Thôi chịu khó đi, gặm xương cho nó bổ. Rồi đến lúc dự án thành công tôi không
quên ơn ông đâu.”

“Ông cứ đếm cua trong lỗ. Chắc * gì dự án đã thành công như ông nói?”

“Ông đọc tin tức liên quan đến trò chơi gốc mấy ngày hôm nay đi rồi sẽ biết
liệu tương lai nó có thành công hay không. Với cả tôi bật mí luôn cho ông một
tin này, hiện nay trong nước đang có tới cả chục công ty lớn rục rịch giành
quyền phát hành trò chơi gốc về tay mình đấy. Ông cứ thử nghĩ xem, trò chơi ấy
phải có tiềm năng lớn tới mức nào thì mới khiến cho đám tập đoàn Thiên Không
hay GETA đứng ngồi không yên?”

“... Tin tức có chắc không đấy?”

“Trăm phần trăm chắc chắn, tôi lăn lộn bao năm rồi chả nhẽ lại không khai thác
được chút thông tin cỏn con này? Cho nên ông đừng có nản chí, cứ kiên trì đi
rồi dự án trò chơi này của chúng ta nhất định sẽ thành công.”

“... Được, coi như tin tưởng ông thêm một lần nữa. Nhưng mà ông vẫn nợ tôi một
quả lớn lắm đấy. Thôi tôi đi đây, lúc khác rồi bàn tiếp.”

“... ** kiếp, tưởng ông đây không bận bịu chắc mà ra vẻ cành cao cành bổng?”
Cúp máy, Nam buột miệng chửi thề một câu rồi mới chậm rãi đứng lên. Thu dọn đồ
đạc trên bàn, khoác áo vào Nam tắt đèn khóa cửa rời khỏi phòng làm việc, trước
khi ra về không quên rút di động ra gọi thêm một cuộc nữa:

“Thưa sếp, bên thiết kế họ bỏ về hết rồi ạ.... Thì đấy, em cố gắng khuyên bảo
lắm rồi nhưng họ nhất quyết muốn về đón Tết.... Vâng, nhưng thôi không sao đâu
sếp ạ. Dự án vẫn đang tiến triển vô cùng tốt đẹp.... Dạ em cam đoan là lần này
trò chơi mới sẽ thành công mà, sếp cứ tin tưởng ở em.”

...

----------

Ngày 30 Tết.

“Khoa ơi, kê hộ chị hai dãy bàn nữa đi Khoa! Thiếu khăn trải bàn thì sang bên
nhà cô Trà mà lấy thêm!”

“Đây, chờ em tý!”

“Cụ Khoái về rồi kìa. Khoa ơi ra dắt cụ Khoái vào trong nhà ngồi giúp cô đi
Khoa, bảo với cụ đừng đi chơi lung tung nữa, sắp đến giờ ăn rồi!”

“Vâng! Cụ ơi vào nhà ngồi đi cụ. Tiệc sắp được dọn ra rồi ạ.”

“Khoa! Két bia anh mới để ở thềm cửa đâu mất rồi? Mang ra đây cho anh nào!”

“Vướng lối đi quá em để gọn vào trong nhà rồi! Anh tự vào mà lấy đi, em đang
dở tay bóc bánh!”

“Khoa ơi!...”

Tại nhà khách, đúng như những gì anh cả đã từng cam đoan trước đó, Dương Khoa
rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện mình là người con có ích của dòng họ bằng
cách lăng xăng chạy đôn chạy đáo giúp đỡ mọi người tổ chức bữa tiệc tất niên.
Hàng năm, cứ vào buổi trưa của ngày cuối cùng trước khi bước sang năm mới Âm
lịch là Dương gia lại tổ chức một buổi ăn uống linh đình với quy mô không kém
gì ngày họp họ. Có điều mục đích của buổi tiệc này đơn giản chỉ là để các
thành viên trong dòng họ ngồi cùng với nhau chè chén một bữa “tống cựu nghênh
tân”, không có họp hành hay quy củ phiền phức nào cả nên bầu không khí ngay từ
những phút ban đầu đã vô cùng rộn ràng và náo nhiệt.

---

Thông báo: Tác giả xin chân thành cáo lỗi với tất cả người đọc vì mắc lỗi
chính tả khi viết “Thiên Không tập đoàn” tại tất cả các chương trước, trong
khi đúng ra phải viết là “tập đoàn Thiên Không”. Nay xin thông báo từ chương
này trở đi tác giả sẽ thay đổi lại cách viết cho đúng, mong các vị độc giả
lượng thứ.


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #140