Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Không lâu sau, Dương Khoa cùng Thảo My hai người dọn từ bếp ra một mâm cơm
trông rất ngon lành đặt lên chiếc bàn giữa phòng. Xong xuôi đâu vào đó, hai
người ngồi xuống bàn bắt đầu cùng nhau thưởng thức bữa cơm trưa.
Cơm có đủ các món: thịt lợn rang, canh cá, rau cải xào, trông món nào cũng đẹp
mắt và ngon miệng. Công bằng mà nói trù nghệ của Thảo My vượt trước tên đầu
bếp luộc trứng còn cháy Dương Khoa đến mấy con phố, thế nên Dương Khoa hắn ăn
uống rất nhiệt tình.
Một bên Thảo My nhỏ nhẹ đưa thức ăn lên miệng, mặt vui vẻ nhìn Dương Khoa ăn
như hổ vồ, chốc chốc lại không ngừng khuyên Dương Khoa ăn từ từ kẻo nghẹn.
Khung cảnh vô cùng hài hòa, song không thể chỉ chăm chăm vào ăn được. Cảm thấy
không khí có chút trầm lắng Thảo My chủ động bắt chuyện:
“Thế làm sao mà lần này anh lại gay gắt với gia đình như thế này vậy?”
“Bất đồng quan điểm thôi, em đừng lo. Sau này có cơ hội anh sẽ về nhận lỗi với
bố mẹ.”
“Thế bây giờ chuyện thành ra thế này anh có tính toán gì chưa?”
“Có, anh đã quyết định bắt đầu sự nghiệp chế tác trò chơi rồi. Anh chưa nói
chuyện này với ai đâu, em là người đầu tiên biết đấy.”
“Trò chơi?” Thảo My mở to mắt ngạc nhiên: “Anh đang đi làm ở đâu rồi à?”
“Có làm ở đâu đâu, mình anh tự làm thôi.”
“Một mình anh? Khó tin quá, liệu có được không đấy anh Khoa.”
“Tất nhiên là được. Tháng trước anh vừa tung ra khoản trò chơi đầu tiên, dù
miễn phí nhưng phản hồi không tệ. Sáng nay anh lại đi đăng ký bản quyền cho
một trò chơi nữa, cũng sắp sửa phát hành rồi.”
“Thế cơ à? Anh Khoa giỏi thế!” Nghe thấy Dương Khoa không giống như nói dối,
Thảo My cười híp mắt khen ngợi, một bộ dạng mê trai nhanh chóng bày ra.
Dương Khoa lúc này cũng vừa vặn ăn cơm xong, hắn vỗ vỗ cái bụng tỏ vẻ đắc ý:
“Chuyện! Anh Khoa mà lại. Em có muốn chơi thử trò chơi mới không? Anh đã cài
sẵn rồi đây này.”
“Đâu đâu? Cho em xem với!”
Thảo My cũng buông bát đũa vội vàng kéo chiếc ghế sán lại gần Dương Khoa, tay
cầm lấy chiếc điện thoại đã mở sẵn trò chơi. Còn Dương Khoa sau khi đưa điện
thoại cho Thảo My hắn hỏi cô còn muốn ăn nữa không. Nhận được cái lắc đầu hắn
bèn đứng lên thu dọn mâm cơm. Mỗi người một việc, cơm Thảo My đã nấu thì hắn
ít ra cũng nên phụ trách dọn dẹp.
“Bejeweled? Cái tên lạ quá.”
Tò mò nhìn giao diện trong giây lát, Thảo My tò mò nhấn vào một mục chơi.
Trò chơi đã được Dương Khoa chơi trước đó nên không hiển thị phần hướng dẫn
thao tác. Dù vậy lối chơi thể loại xếp ngọc kiểu này khá là quen thuộc, Thảo
My rất nhanh thì nắm được cách chơi.
“Ai nha, sao thời gian trôi nhanh quá vây?”
“Không được không được, con nhện mau biến đi chỗ khác đi!”
“Hiệp sĩ trông thật dễ thương a!”
Tiếng kinh hô xen lẫn vẻ thích thú chốc chốc vang lên, khiến cho đang rửa bát
Dương Khoa nghe được cảm thấy mừng thầm trong lòng. Nhìn dáng vẻ cô nàng bị
trò chơi hấp dẫn khiến hắn thêm phần tự tin trước những dự định phát hành trò
chơi sắp tới.
Rừa bát xong xuôi mà Thảo My vẫn còn đang chăm chú chơi trò chơi, Dương Khoa
bèn lặng yên mở ra laptop ngồi bên cạnh. Hắn muốn xem "Bejeweled" còn có gì
cần sửa đổi nữa hay không.
Ước chừng nửa tiếng sau.
“Oa! Trò chơi này vui quá! Anh Khoa đang làm gì đó?” Buông xuống chiếc điện
thoại báo hiệu sắp hết pin, Thảo My lại sán vào gần Dương Khoa.
“Công việc thôi em. Bàn 80 cơ à? Chơi giỏi đấy!” Dương Khoa liếc mắt kinh ngạc
nhìn điểm số quét mới, kỷ lục chơi đến bàn 46 của hắn đã bị đá xuống hàng thứ
hai.
“Chính là càng về sau càng khó, người ta lại toàn nhặt được trang bị yếu.”
Thảo My lắc lắc đầu tiếc nuối.
“Vậy để anh chỉnh lại.” Xác thực phẩm chất trang bị và cấp độ quái vật có chút
mất cân bằng, Dương Khoa bèn mở ra dữ liệu trò chơi trực tiếp chỉnh sửa: “Khó
tính Thảo My cảm thấy trò này chơi vui, xem ra đem bán không có vấn đề rồi.”
“Hừm, người ta mới không khó tính đâu.” Thảo My lại phồng má, trông thực là
cute hột me hết sức! Đè xuống ham muốn véo má cô nàng, Dương Khoa bắt đầu gõ
phím như bay.
Hai người cứ thế ngồi cạnh nhau, chốc chốc lại trò chuyện những câu không đầu
không cuối. Thỉnh thoảng Thảo My lại mượn cớ chỉ trỏ vài thứ trên màn hình
laptop để nép sát người Dương Khoa. Chẳng mấy chốc cánh tay phải của Dương
Khoa nằm gọn giữa bộ ngực cô.
Có điều Dương Khoa hiện tập trung 100% trí óc vào công việc xem xét dữ liệu
trò chơi trước mắt nên hắn cũng chẳng để ý đến bên cạnh, chỉ đơn giản hỏi gì
đáp nấy. Khiến cho Thảo My cảm thấy chưng hửng vô cùng.
Ước chừng một tiếng sau, Thảo My đành nói lời tạm biệt Dương Khoa. Chiều nay
cô còn có chút việc bận.
“Khi nào rỗi em sẽ tạt qua. À quên, cấm không được cắt liên lạc nữa, nếu không
em sẽ giận thật đấy!” Thu thập đồ đạc Thảo My đứng dậy ra về, không quên uy
hiếp Dương Khoa bên ngưỡng cửa.
“Được rồi thời gian vừa qua thực sự là anh bận quá, từ giờ anh sẽ để ý.” Dương
Khoa một bộ cam đoan thế thốt. Thực ra mà nói chuyện này oan hắn quá, không
biết lúc trước hai người có tranh cãi gì mà “Dương Khoa” tiền nhiệm đem chặn
số điện thoại cô nàng, chưa kịp đổi lại thì Dương Khoa hắn tới thay thế.
Chuyện này cứ thể bị quên đi mất.
Cũng may mà cô nàng rộng lượng không nhắc tới chuyện cũ.
“Vậy được, tối nay phải lên olaZ trò chuyện luôn đấy.” Thảo My lại tiến tới
cho Dương Khoa một cái ôm tạm biệt.
“Được được được.” Dương Khoa trả lời, tay run run nửa muốn tiếp nhận cái ôm
nửa muốn đẩy ra. Hắn thề đây là lần thứ hai trong cuộc đời hắn được một cô gái
trẻ ôm ấp, lần thứ nhất là khoảng ba tiếng trước cùng ngày!
Vậy là hôm nay hắn được hẳn double ôm!
Quá kinh hãi rồi! Cho dù cả hai người quen thân nhau từ bé cũng không đến mức
như thế này chứ? Ai không biết còn tưởng đây là vợ chồng trẻ đang âu yếm!
“Thế nhé, bye bye anh Khoa.” Buông ra Dương Khoa, Thảo My mỉm cười chào tạm
biệt trước khi bước ra ngoài cổng nhà trọ, nơi đó đã có một chiếc ô tô cùng
người lái xe mở cửa sẵn. Cô nhanh chóng chui vào ghế sau rồi đóng cửa lại,
chiếc xe chậm rãi lăn bánh hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên phố.
Không một ai chú ý tới, trên khuôn mặt cô gái trẻ lúc này hiện lên một vẻ cực
kỳ đắc ý.
...
----------
Vừa tiễn Thảo My xong, người khác đã lại tới.
“Xin chào. Chủ hộ Dương Khoa phải không? Đây là bộ chăn ga gối đệm đặt hàng từ
Miki.”
“...Vâng. Phiền các anh xếp đặt tất cả lên chiếc giường kia. À xin hỏi hết bao
nhiêu tiền vậy?”
“Thưa anh bộ đệm này đã có người tên Tô Thảo My thanh toán hết rồi. Chỉ cần
anh ký vào đây là được ạ.”
“Cảm ơn.”
Một bộ chăn gối đệm đơn được hai người nhân viên vận đến, trông rất sang
trọng. Dương Khoa sau khi nhận hàng không kìm được bèn nhảy lên nằm rồi ngủ
mất lúc nào không biết.
Bộ chăn đệm mới quả là êm ái, nằm hưởng thụ hết cả chiều Dương Khoa mới bồi
hồi đứng dậy. Đem đồ ăn còn thừa từ trưa làm thành bữa chiều, ăn uống xong
xuôi Dương Khoa quay trở lại với công việc.
Sắp tới đối với hắn sẽ là giai đoạn khó khăn nhất - chào bán trò chơi.
Trải qua suy tính kỹ lưỡng, “Bejeweled” được hắn ấn định trả phí một lần duy
nhất để tải trò chơi. Mức giá là 20000 đồng, quy ra tiền tệ thế giới chưa được
1 USD, rất tiện nghi nếu so sánh với những trò chơi kích cỡ tương đương. Hay
chí ít là theo hắn thấy như thế.
Có điều tìm được một nhà phát hành trò chơi điện thoại thì dễ, nhưng tìm được
một nhà ưng ý lại là cả một vấn đề. Các thế lực vận hành trò chơi điện thoại
tại nước Việt luôn trong tình trạng quần hùng cát cứ, với hàng chục thậm chí
lên tới cả trăm nhà phát hành chia nhau xâu xé thị phần người tiêu dùng trải
dài từ Bắc vào Nam. Tốt có mà xấu cũng có, thế nên việc “Chọn mặt gửi vàng”
tìm một nhà phát hành trò chơi cần phải cân nhắc suy xét kỹ lưỡng.
Mở ra laptop, giống như lần trước Dương Khoa bắt đầu tìm kiếm thông tin liên
lạc các nhà phát hành để chào bán trò chơi. Rút kinh nghiệm, lần này hắn không
chỉ gửi trò chơi gốc như lần trước mà bổ sung thêm thông tin liên quan tới trò
chơi cũng như định hướng của bản thân, thêm cả vài tấm ảnh chụp màn hình trò
chơi nữa.
Vốn định chế tác một bản demo (chơi thử) để gửi, xong xét thấy phiền phức cộng
thêm bản quyền trò chơi đã đăng ký không sợ bị sao chép nên Dương Khoa quyết
định gửi luôn bản trò chơi gốc.
Không biết do lần này tìm đến lĩnh vực trò chơi điện thoại có chút khác biệt
hay do bộ hồ sơ trò chơi trông chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với trước, vài
tiếng sau Dương Khoa đã bắt đầu nhận được hồi âm của một vài công ty, biểu thị
rằng trò chơi của hắn đã bước vào giai đoạn tiếp thu xét duyệt, kèm theo đó là
một vài trao đổi sơ bộ về hợp đồng phát hành trò chơi.
Chỉ là mặc dù đã có dự liệu trước, nhưng khi nhìn thấy chi tiết điều khoản ăn
chia doanh thu trên hợp đồng Dương Khoa kém chút nữa muốn chửi toáng lên. Sau
khi nhìn được 5, 6 bản hợp đồng đều từa tựa như nhau nhau, hắn bực mình tắt
máy đi ngủ.
“Hừm! Hình như mình quên cái gì đó thì phải.”
Tắt đèn nằm trên giường, Dương Khoa cảm thấy hình như mình đã quên một thứ gì
đó? Cơ mà nghĩ mãi không ra hắn bèn tặc lưỡi đi ngủ.
Nệm êm quá, hưởng thụ giấc ngủ chất lượng cao quả là sung sướng!
Hắn không biết rằng, trong một căn nhà chọc trời nào đó ở giữa trung tâm Hà
thành, một cô gái trẻ đang lăn qua lăn lại trên giường, khuôn mặt bi phẫn nhìn
vào màn hình điện thoại.
...
----------
Hai ngày sau.
Lại một bức thư hồi âm kèm “chào giá” hợp đồng phát hành nữa được gửi tới hòm
thư Dương Khoa. Lần này là từ Thiên Không Tập đoàn, một nhà phát hành trò chơi
điện thoại có tiếng trong nước, thực lực ước chừng nằm trong top 10 công ty
hàng đầu trong ngành.
Ngó qua điều khoản ăn chia, Dương Khoa thở dài, chẳng khác gì mấy ngày trước
đó.
20000 lượt tải về đầu tiên hắn không được 1 xu, sau 20000 lượt tải đầu được
hưởng phần trăm doanh thu, tuy nhiên nhìn vào những con số lẻ đến 2 chữ số sau
dấu phẩy làm Dương Khoa tức giận chỉ muốn đập vỡ màn hình.
Nhưng chẳng có biện pháp nào, không nhẽ bây giờ hắn dí súng vào đầu những
người này gào to: “Ai cho tao lương thiện?”
Đứng trên góc độ kinh doanh cũng không thể trách những công ty này, vì công
tác phát hành trò chơi bao gồm rất nhiều công đoạn hao tiền tốn của từ vận
động tạo thế cho đến những hoạt động giữ lửa trò chơi. Mà Dương Khoa chỉ là
một tên lính mới, chẳng ai đảm bảo trò chơi của hắn sẽ chắc chắn thành công
đem về lợi nhuận. Càng không phải nói lối chơi hạch tâm của trò chơi
“Bejeweled” đã quá quen thuộc trên thị trường, nếu không tính đến những chế độ
riêng đặc sắc phía sau thì còn lâu trò chơi của hắn mới lọt vào mắt các nhà
phát hành.
Dương Khoa trong thân tâm vốn còn có một chút hi vọng viển vông sẽ gặp được kỳ
ngộ như những nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết, xuất hiện những nhân
vật phụ thiện tâm giúp đỡ hắn vượt qua kiếp nạn ban đầu để hắn có thể một bước
lên trời. Tựa như Sao vàng của diễn đàn zoV vậy, đã xuất hiện một lần thì cũng
phải có lần hai.
Có điều sau hai ngày chờ đợi, hắn đã triệt để từ bỏ lối suy nghĩ ngây thơ này.
“Cuộc sống đúng là không giống cuộc đời.” Dương Khoa hiểu có lẽ đến lúc phải
cúi đầu, hắn bật laptop sau đó mở ra một trang web đã đánh dấu trước đó, đoạn
rút điện thoại bấm số liên lạc.
“Xin chào, tôi là tác giả trò chơi “Bejeweled”.”
Đầu dây điện thoại bên kia là đối tác Dương Khoa cảm thấy phù hợp nhất, cho ra
chào giá lương tâm nhất so với những công ty còn lại sau khi xem xét hai ngày
nay – Công ty trò chơi SmileIndie.